Rốt cuộc ở khu vực hải ngoại Sở Hưu có thế lực hay không, thật ra bản thân Sở Hưu cũng không nói chính xác được.
Nhưng đúng là y có người quen ở khu vực hải ngoại này.
Ngày trước Sở Hưu muốn võ lâm hải ngoại tấn công Đông Tề nên tự mình ra tay diệt trừ phe phái của Hoắc Ngũ Gia trên Chí Tôn Đảo, đẩy đám người Bách Đông Lai các chủ Thiên Nhất Thủy Các và Khấu Thần Thông minh chủ Kinh Đào Minh lên thống lĩnh.
Sau này nghe nói bọn họ còn thành lập một thế lực liên minh ở Đông Hải, trở thành người chấp chưởng võ lâm hải ngoại.
Tuy bọn họ không chính thức gia nhập Côn Luân Ma Giáo, nhưng có giao tình ngày trước, bảo bọn họ ra tay cũng không khó.
Lúc này trên Chí Tôn Đảo, đám người Bách Đông Lai và Khấu Thần Thông đang dẫn các võ giả trong liên minh Đông Hải giằng co với một đám người đối diện.
Bách Đông Lai lạnh lùng nói: “Hoắc Anh Kỳ, lúc trước ta khuyên ngươi gia nhập liên minh Đông Hải thì ngươi không chịu gia nhập, bây giờ ngươi lại dẫn người phá hoại quy củ của liên minh Đông Hải. Ngươi định phá vỡ yên bình nhiều năm qua ở Đông Hải này à?”
Phía đối diện, Hoắc Anh Kỳ là một thanh niên tướng mạo tuấn tú, mới hơn ba mươi tuổi. Nghe vậy hắn lạnh nhạt đáp: “gia nhập liên minh Đông Hải? Nếu ngươi nhường chức minh chủ cho ta, ta sẽ gia nhập, nhưng Bách minh chủ nhà ngươi có chịu không?
Chí Tôn Đảo vốn là của Hoắc gia ta, cho các ngươi chiếm không bao lâu như vậy, giờ ta đòi lại có gì quá đáng?”
Bách Đông Lai phẫn nộ quát: “Đánh rắm! Ngươi mà tính là người của Hoắc gia? Ngươi chẳng qua chỉ là một đứa con tư sinh mà người của Hoắc gia cũng không thừa nhận mà thôi, bây giờ còn lấy Hoắc gia ra nói?”
Lúc trước Chí Tôn Đảo bị hủy diệt, phe phái của Hoắc Ngũ Gia đã bị diệt trừ triệt để.
Thật ra Hoắc Anh Kỳ này chỉ là đứa con tư sinh của một người chi phụ trong Hoắc gia, lúc trước không bị thanh lọc. Sau này hắn liên tiếp gặp kỳ ngộ, thực lực đột nhiên tăng mạnh, hơn nữa bản thân cũng có chút thủ đoạn, không ngờ lại chiêu mộ được một số bộ hạ cũ của Hoắc Ngũ Gia, nhanh chóng quật khởi ở Đông Hải. Hai năm gần đây thậm chí hắn đã phát triển tới mức có địa vị ngang với liên minh Đông Hải.
Hoắc Anh Kỳ hừ lạnh nói: “Con tư sinh thì đã sao? Ta cũng họ Hoắc.
Lúc trước các ngươi cấu kết với người ngoài hủy diệt thế lực của Hoắc gia ta, thù oán này ta còn chưa tính sổ với các ngươi đâu.
Bây giờ nếu liên minh Đông Hải các ngươi nhường lại Chí Tôn Đảo, ta cũng không nhắc lại chuyện cũ nữa.”
“Vậy nếu chúng ta không nhường thì sao?” Bách Đông Lai lạnh lùng nói.
Hoắc Anh Kỳ cười lạnh nói: “Không nhường? Vậy thì một vài hải đảo trọng yếu của liên minh Đông Hải sẽ lập tức đổi chủ!
Lúc trước các ngươi hợp nhất với nhiều người của Hoắc gia ta như vậy, các ngươi có biết trong đó có bao nhiêu người là của ta không?”
Bách Đông Lai lập tức biến sắc.
Lúc trước liên minh Đông Hải diệt trừ Hoắc gia đã không đuổi tận giết tuyệt.
Một số người không phải trực hệ của Hoắc gia được được bọn họ hợp nhất, theo bọn họ thấy Hoắc ngũ gia đã chết, những người kia cũng chẳng làm được chuyện lớn gì.
Kết quả không ai ngờ tới nay những kẻ đó lại thành sơ hở.
Đúng lúc này, một âm thanh đột nhiên vang lên.
“Chư vị, các ngươi đang họp à?”
Sở Hưu và Ninh Huyền Cơ từ trên không hạ xuống, điềm nhiên rơi xuống giữa hai nhóm người.
Vừa thấy Sở Hưu, Bách Đông Lai lập tức vui mừng, vội vàng gọi: “Sở giáo chủ!”
Hoắc Anh Kỳ lập tức biến sắc, hắn đã đoán được loáng thoáng đối phương là ai, nhưng còn chưa từ bỏ ý đồ, hỏi: “Xin hỏi vị đại nhân này là?”
Sở Hưu lạnh nhạt đáp: “Ta chính là người ngoài mà bọn Bách Đông Lai cấu kết như lời ngươi nói đây.”
Là người quen đã lâu, Bách Đông Lai vội vàng nói: “Sở giáo chủ, ngài phải đứng ra giúp chúng ta!”
Tuy tin tức bên hải ngoại không được thuận tiện, nhưng bọn họ đều biết Sở Hưu đã hủy diệt Thiên Môn, bây giờ đang dần có uy thế đệ nhất thiên hạ.
Nếu Sở Hưu chịu ra tay giúp đỡ, phiền toái của liên minh Đông Hải sẽ được giải quyết ngay tức khắc.
Còn Hoắc Anh Kỳ kia cũng không ngu ngốc, làm sao hắn lại chưa từng nghe danh Sở Hưu cho được?
Tuy trước đó giọng điệu của hắn còn có vẻ bất kính với Sở Hưu, nhưng lúc này hắn lập tức làm một đại lễ với Sở Hưu, cung kính nói: “Vừa rồi là tiểu nhân càn rỡ, mong Sở giáo chủ chớ trách.
Lúc trước Sở giáo chủ giết Hoắc Hành Tôn, đó là Hoắc Hành Tôn đáng chết!
Tuy tiểu nhân cũng họ Hoắc như không có quan hệ gì với Hoắc Hành Tôn, thậm chí ta chỉ hận không thể giết chết đám người Hoắc gia đã sỉ nhục ta!
Tranh chấp giữa ta và liên minh Đông Hải chỉ là phân tranh trên giang hồ, không muốn liên lụy tới Sở giáo chủ. Theo ta được biết, liên minh Đông Hải cũng không phải thế lực dưới trướng Sở giáo chủ.
Thật ra tiểu nhân đã ngưỡng mộ Sở giáo chủ đã lâu, hôm nay vừa hay có cơ hội, tiểu nhân xin được gia nhập dưới trướng Sở giáo chủ, trở thành một con chó săn dưới trướng giáo chủ, giúp Côn Luân Ma Giáo trấn thủ hải ngoại, vĩnh viễn không phản bội, xin giáo chủ thu nhận!”
Hắn nói xong câu này, Bách Đông Lai lập tức đứng sững tại chỗ. Có thế nào hắn cũng không ngờ Hoắc Anh Kỳ vừa rồi còn hùng hổ dọa người lại thay đổi nhanh như vậy, trở mặt như lật sách.
Sở Hưu như cười như không đánh gia Hoắc Anh Kỳ, nhân tài đây.
Mình đã nghe rất rõ những gì hắn vừa nói, kết quả chỉ trong thời gian ngắn hắn đã trở mặt không nhận nợ, đưa ra lựa chọn thích hợp nhất, còn hạ thấp tư thái, người bình thường không thể tự nhiên như vậy được.
Ví dụ như Bách Đông Lai, một lúc lâu sau hắn mới phản ứng lại, vội vàng nói: “Sở giáo chủ! Tại hạ cũng nguyện gia nhập Côn Luân Ma Giáo!”
Sở Hưu điềm nhiên nói: “Từ bây giờ mà Côn Luân Ma Giáo ta thành cái bánh thơm ngon vậy, ai cũng muốn gia nhập? Thật sự muốn gia nhập thì còn chờ tới bây giờ?”
Không đợi Bách Đông Lai và Hoắc Anh Kỳ lên tiếng, Sở Hưu đã nói tiếp: “Lần này ta tới không phải để quản mấy chuyện linh tinh trong võ lâm hải ngoại các ngươi mà là muốn tìm một nơi.”
Nói đoạn, Sở Hưu ném một bản vẽ ra, trên đó vẽ hình mà Ninh Huyền Cơ đã thôi diễn ra cùng một số đặc điểm của vị trí dung hợp Hạ Phàm Thiên.
“Muốn gia nhập Côn Luân Ma Giáo cũng không khó, chẳng phải các ngươi đang tranh chấp Chí Tôn Đảo này ai? Ta không thiên vị ai, tạm thời mỗi người một nửa Chí Tôn Đảo, sau khi chuyện này thành công, ai tìm ra nơi này trước thì lấy nốt nửa còn lại.”
Sau khi Sở Hưu dứt lời, Sở Hưu trực tiếp thi triển Pháp Thiên Tượng Địa, chớp mắt đã hóa thành thân thể khổng lồ cao trăm ngàn trượng.
Giơ tay làm dao, Sở Hưu xuất chưởng chém xuống, lực lượng cường đại không ngừng truyền vào, chớp mắt trên mặt đất đã xuất hiện một vết chém dài hơn mười dặm.
Mặt đất rung động không ngừng như gặp động đất, lực lượng của Pháp Thiên Tượng Địa không ngưng truyền vào khiến Chí Tôn Đảo bị chia thành hai nửa, khoảng cách ở chỗ cắt dài tới vài chục trượng!
Mọi người trợn mắt há hốc mồm, nhìn Sở Hưu như đang nhìn thần linh.
Hiển nhiên, với cảnh giới của bọn họ vốn không cách nào hiểu nổi lực lượng cấp độ Võ Tiên.
Huống chi Võ Tiên bình thường cũng không thể chia Chí Tôn Đảo rộng lớn thành hai nửa.