Thật ra Xích Hà Tôn Giả không biết những chuyện Tống Vạn đã làm có dính líu tới Côn Luân Ma Giáo.
Hắn là Cổ Tôn ở Đại La Thiên, tới giờ mới hạ giới có hai tháng, hơn nữa phần lớn mọi chuyện đều do Tống Vạn lo liệu, làm sao hắn biết hoàng đế Bắc Yên hiện tại, Hạng Lê là do Sở Hưu tự tay nâng lên hoàng vị, Cự Linh Bang và Cực Bắc Phiêu Tuyết Thành là thế lực phụ thuộc của Côn Luân Ma Giáo.
Nhưng trực giác nói với Xích Hà Tôn Giả, đối phương tới với thái độ bất thiện.
Bên ngoài Kim Cương Môn, Sở Hưu đánh giá bề ngoài của Kim Cương Môn, không tính là lớn nhưng rất có quy mô.
Dọc đường Sở Hưu cũng nghe nói về hành vi của Tống Vạn, là người có năng lực, nhưng không phải đại nhân vật.
Đối phương nắm lấy hai cơ hội Đại Quang Minh Tự bị hủy diệt và tấn công Thiên Môn, nhảy lên trở thành một trong Bát Phái, nếu tiếp tục phát triển vững vàng, không chừng còn có thể tiến thêm một bước trong tình hình đại thế đại tranh như hiện tại. Nhưng rất đáng tiếc, bây giờ tất cả đều đã xong.
Chuyện Tống Vạn căm thù Côn Luân Ma Giáo không phải là sai, Sở Hưu còn chưa tự luyến tới mức cho rằng tất cả các tông môn đều phải sợ mình, tôn kính mình.
Điểm trí mạng của Tống Vạn là ở chỗ hắn quá nóng vội.
Hắn âm thầm căm thù Côn Luân Ma Giáo thì ra sao cũng được, nhưng hắn còn chưa hiểu rõ tình hình của Đại La Thiên mà đã vội vội vàng vàng nương tựa vào Xích Hà Tôn Giả, hơn nữa còn khiêu khích Côn Luân Ma Giáo. Nước cờ này là hắn đi sai, hơn nữa còn không có cơ hội đi lại.
Lúc này Xích Hà Tôn Giả vội vàng đi ra, chắp tay với Sở Hưu cười lớn: “Sở giáo chủ đến, không tiếp đón từ xa, xin hãy thứ lỗi.
Ngày trước trong đại hội Cổ Tôn, tại hạ không có dịp bắt chuyện với Sở giáo chủ, hôm nay vừa vặn có thời gian, chúng ta luận võ luận đạo, cũng tiện thân cận.”
Sở Hưu lạnh nhạt nói: “Xích Hà Tôn Giả có thịnh tình như vậy đúng là khiến tại hạ cảm thấy bất ngờ, ta còn tưởng tôn giả sẽ trực tiếp đánh đuổi ta ra ngoài chứ?”
Thấy thái độ của Sở Hưu như vậy, lại thêm lời nói không rõ hỉ nộ, Xích Hà Tôn Giả lập tức sửng sốt, sau đó cười ha hả nói: “Sao Sở giáo chủ lại nói như vậy? Có ai không biết uy danh của minh chủ Đông Vực kia chứ?
Sở giáo chủ tới chỗ ta làm khách, ta hoan nghênh còn chẳng kịp, sao lại đánh đuổi Sở giáo chủ ra ngoài?”
Tống Vạn đi theo sau lưng Xích Hà Tôn Giả đã cảm thấy có gì đó không đúng, một giọt mồ hôi lạnh trượt từ trán hắn xuống.
Trước đó thái độ của Xích Hà Tôn Giả rất cao ngạo lạnh lùng, không chỉ với hắn như vậy, cho dù gặp các Cổ Tôn khác cùng hạ giới cũng vậy, đây là chuyện Tống Vạn tận mắt chứng kiến.
Kết quả hôm nay gặp Sở Hưu, biểu hiện của Xích Hà Tôn Giả lại khiến hắn mở rộng tầm mắt.
Tuy không phải lấy lòng, nhưng rõ ràng là thận trọng nịnh nọt, đã đặt Sở Hưu lên trên mình.
Thực ra Tống Vạn nhìn người rất chuẩn, Xích Hà Tôn Giả này luôn rất thận trọng.
Hắn mới gặp Sở Hưu một lần trong đại hội Cổ Tôn, cũng không quen biết.
Nhưng sau đó tin đồn về Sở Hưu lại bất giác lan tới tai hắn.
Giết Diệp Duy Không của Hàn Giang Thành, dùng sức mình mình xoay chuyển càn khôn, đánh bại thế công của Nam Vực.
Cuối cùng thậm chí còn phản công Nam Vực, đánh thẳng tới Thiên Hạ Kiếm Tông, tới dưới Thông Thiên Kiếm Phong. Nếu không phải thời khắc cuối cùng người của Tam Thanh Điện tới ngăn cản, có lẽ Đại La Thiên đã chẳng còn Thiên Hạ Kiếm Tông nữa.
Hơn nữa điều khiến Xích Hà Tôn Giả cảm thấy kinh hãi nhất là khi thân phận của Sở Hưu ở hạ giới bị bộc lộ.
Không ngờ vị này còn có thân phận ở cả hai giới, đúng là đã lừa gạt tất cả mọi người ở Đại La Thiên.
Hơn nữa cho dù giáo chủ Phạm Giáo ra tay cũng bị đối phương uy hiếp phải ngừng lại.
Tuy Xích Hà Tôn Giả không biết về chuyện năm trăm năm, hắn cũng không biết vì sao giáo chủ Phạm Giáo lại kiêng kị như vậy. Nhưng hắn chỉ biết một việc, đó là lá bài tẩy trong tay Sở Hưu này cực kỳ khủng khiếp, khủng khiếp tới mức hiện tại bọn họ không dám trêu chọc.
Cho nên lúc này thấy Sở Hưu đến nhà, Xích Hà Tôn Giả lại càng thận trọng.
Sở Hưu chăm chú quan sát Xích Hà Tôn Giả, gương mặt nở nụ cười như có như không: “Không dám đuổi ta? Nhưng trước đó tôn giả đã đuổi người của ta ra ngoài, thậm chí còn đả thương thủ hạ của ta là Thẩm Phi Ưng.”
Xích Hà Tôn Giả sửng sốt: “Đây là chuyện lúc nào? Sao ta không biết? Có phải trong đó có hiểu lầm gì không?”
Sở Hưu lạnh nhạt nói: ”Cái này phải hỏi thuộc hạ của ngươi, vị tên Tống Vạn Tống môn chủ ấy.
Triều đình Bắc Yên là Côn Luân Ma Giáo ta tự tay nâng đỡ, kết quả thuộc hạ của ngươi lại cướp lấy cung điện của triều đình Bắc Yên, thành lập tông môn.
Thuộc hạ ta chỉ tới hỏi dò, kết quả còn chưa nói xong một câu đã bị đánh ngược lại. Chi phái của Xích Hà Tôn Giả đúng là uy phong, đúng là bá đạo!
Trước đó Cổ Tôn của Đại La Thiên hạ giới, cắm rễ ở Bắc Yên, ta cũng không nói gì.
Tuy Bắc Yên là phạm vi thế lực của Côn Luân Ma Giáo ta, nhưng không phải Côn Luân Ma Giáo ta không thể bao dung cho mọi người.
Nhưng xem ra ý của tôn giả là để Xích Hà Thần Tông còn chưa thành lập của ngươi xưng bá Bắc Yên, để Côn Luân Ma Giáo ta dâng địa điểm này cho ngươi?”
Sở Hưu nói xong những lời này, Xích Hà Tôn Giả lập tức đưa mắt nhìn sang Tống Vạn, ánh mắt lóe lên vẻ lạnh lùng: “Khốn kiếp! Những chuyện này là ngươi làm?”
Tống Vạn lau mồ hôi lạnh trên đỉnh đầu, vội vàng nói: “Sư phụ, người nghe ta nói đã...!”
Chưa kịp nói xong, Xích Hà Tôn Giả đã trực tiếp tát thẳng vào mặt hắn, đánh bay hắn ra ngoài, nổi giận mắng: “Khốn nạn! Sao ngươi không nói với ta chuyện này mà dám tự ý quyết định?
Hôm nay nếu không nhờ Sở giáo chủ đến đây, ta cũng không biết ngươi lại làm chuyện khốn nạn như vậy!”
Xích Hà Tôn Giả xoay người lại, áy náy thi lễ với Sở Hưu rồi nói: “Là tại hạ quản giáo không nghiêm, mong Sở giáo chủ thứ lỗi.”
Sở Hưu lạnh nhạt nói: “Có vậy đã xong rồi à?”
Xích Hà Tôn Giả sững sờ, sau đó sắc mặt lập tức trầm xuống: “Ta đã dạy dỗ người của ta, cũng đã xin lỗi, vậy Sở giáo chủ còn muốn thế nào nữa? Chẳng lẽ muốn ta ba lạy chín bái, đãi tiệc thỉnh tội ư?”
Sở Hưu lạnh lùng nói: “Ta sẽ không sỉ nhục một vị Cổ Tôn như vậy.
Nhưng ta đã nể mặt tôn giả rồ, tôn giả cũng phải nể mặt ta mới được.
Thẩm Phi Ưng là người của ta, là tông môn đầu tiên phụ thuộc vào Côn Luân Ma Giáo ta.
Cho dù là ở Đại La Thiên hay ở hạ giới, đã động vào người của ta thì làm gì có chuyện chỉ một cái tát là bỏ qua được?
Giao Tống Vạn ra đây, trao trả khu vực đã chiếm cứ của hoàng tộc Bắc Yên. Như vậy thì Xích Hà Tôn Giả ngươi muốn thành lập tông môn ở Bắc Yên ta cũng tuyệt đối không ngăn cản, thậm chí còn có thể phối hợp.”
“Không thể nào!”
Xích Hà Tôn Giả trực tiếp từ chối.
Có lẽ đám Cổ Tôn bọn họ không thích hợp thành lập tông môn, nhưng bọn họ không phải ngu ngốc.
Hiện tại Tống Vạn đã là đệ tử của hắn, hơn nữa còn là người đầu tiên gia nhập dưới trướng sau khi tới hạ giới, nếu giao cho Sở Hưu khác nào tự vả vào mặt mình? Hơn nữa còn là vả đến chết.