Mấy chuyện linh tinh ở Đông Tề này là toàn bộ thiên hạ đều biết, không có gì lớn.
Khổ nỗi chính hoàng tộc họ Lữ ở Đông Tề lại không bỏ được, chỉ sợ người ngoài chửi bới bọn họ.
Lữ Long Quang cười xấu hổ nói: “Bây giờ những thứ Đông Tề ta thừa kế, đại đa số đều là hoàng tộc họ Khương năm xưa lưu lại.
Thật ra bọn họ lưu lại không ít đồ tốt, chẳng qua hoàng tộc họ Khương vô dụng nên mới không vận dụng được.
Trong đó có một thứ có lẽ sẽ hữu dụng đối với việc tu luyện của Sở giáo chủ. Vật đó chính là long mạch của Đông Tề ta!”
Sở Hưu nghe vậy sửng sốt: “Long mạch? Có chắc là long mạch không? Lực lượng long mạch làm sao luyện hóa được?”
Lữ Long Quang nói: ”Long mạch bình thường thì đúng là không thể luyện hóa, vì long mạch không thể chia cắt, chỉ có thể luyện hóa toàn bộ.
Nhưng ta cũng nghe một số cao thủ nói, nếu luyện hóa được toàn bộ long mạch, vậy cơ bản không phải là người mà là thần tiên.
Nhưng long mạch của Đông Tề ta thì khác, hình như là từ mấy ngàn năm trước, khi đó thiên hạ vẫn chiến tranh, long mạch của Đông Tề ta từng bị tổn hại, không thể tu bổ, cho nên có một chút lực lượng tràn ra ngoài.
Khi đó tổ tiên Khương gia dựa vào lực lượng tràn ra đó, tạo ra không ít cường giả, cuối cùng thống nhất Trung Nguyên.
Nhưng không biết có phải vì long mạch đã vỡ vụn không, bao năm qua bất luận là Khương gia hay hoàng tộc họ Lữ chúng ta, tuy vũ lực cực kỳ cường đại, nhưng xưa nay chưa bao giờ thống nhất được thiên hạ.”
Lữ Long Quang dẫn Sở Hưu rời khỏi đường hầm, tới một căn phòng bí mật.
Đây là kho báu của Đông Tề, có vô số bí bảo mà Đông Tề cất giữ, thậm chí còn có một số bí mật không muốn người ngoài biết được.
Lữ Long Quang có thể dẫn Sở Hưu tới đây là đã coi Sở Hưu như chỗ dựa duy nhất của mình, không hề có ý giấu giếm.
Nhưng tuy ở đây có nhiều thứ, nhưng không có thứ nào có giá trị đối với Sở Hưu.
Theo Sở Hưu thấy những bảo vật mà Đông Tề cất giữ nói là rác rưởi thì hơi nặng, chỉ có thể nói là rác rưởi có chút tác dụng.
Lúc này Sở Hưu lại đột nhiên thấy được một bức tượng bạch ngọc ở trong góc.
Bức tượng đó tạo hình như một người đang lướt sóng, hai chân để trần, diện mạo hơ hồ, nhưng điểm đỏ giữa hai hàng lông mày lại cực kỳ nổi bật.
Sở Hưu vừa nhìn đã nhận ra, đây chẳng phải Chung Thần Tú à?
Lữ Long Quang thấy Sở Hưu nhìn chằm chằm vào bức tượng kia bèn giải thích: ”Đây là bức tượng mà tổ tiên Khương gia để lại, tổ tiên Khương gia nói mình từng được tiên nhân điểm hóa, được khí vận tập trung, cho nên đã được định sẵn sẽ trở thành cửu ngũ chí tôn, thống nhất thiên hạ.
Nhưng trong thời loạn lạc ai cũng nói vậy, khoác loác mà thôi, còn khoa trương tới vậy.
Hình như tổ tiên ta cũng từng kiểm tra cẩn thận bức tượng này, chứng minh nó chỉ là bức tượng bình thường, không có bất cứ dị năng gì. Chẳng lẽ còn để sót điều gì?”
Sở Hưu mỉm cười lắc đầu, ánh mắt khó hiểu: “Khoác loác? Có lẽ người ta nói thật đấy.”
Sở Hưu đã khẳng định, chắc chắn Chung Thần Tú là người trường sinh.
Đương nhiên tính kỹ ra cho dù hắn không trường sinh thì cũng sống hơn một vạn năm rồi.
Trong lịch sử giang hồ, hắn rất kín tiếng, không có bất cứ cảm xúc nào, ngoài nhân quả mà hắn nói ra, xưa nay hắn chưa bây giờ chủ động ra tay.
Nhưng cho dù như vậy, với thực lực của hắn vẫn lưu lại không ít dấu vết và truyền thuyết trên giang hồ, không biết chừng sẽ có lúc nào đó phát hiện ra một cái.
Lúc này Lữ Long Quang đang đứng trước một cánh cửa, bắt đầu tập trung điều khiển cơ quan trên cửa sắt, kích hoạt trận pháp trong đó.
Sở Hưu vuốt mũi, thật ra lực lượng trận pháp này không mạnh, Sở Hưu chỉ cần một tay cũng có thể đánh xuyên qua.
Nhưng dù sao nơi này cũng là Tàng Bảo Các của người ta, mình nên khiêm nhượng một chút.
Lữ Long Quang tốn cả nửa ngày mới kích hoạt được trận pháp, hắn cười xấu hổ nói: “Từ khi ta biết đến nơi này, nó chưa từng mở, chỉ đọc được trong bí điển mà tiên hoàng lưu lại nên hơi lạ lẫm.”
Một lát sau, trận pháp được kích hoạt, cánh cửa bắt đầu được kéo lên, một luồng chấn động lực lượng nguyên khí cường đại cuốn tới, uy thế dâng lên khiến Lữ Long Quang tái mặt.
Hắn cười lớn một tiếng nói: “Sở giáo chủ, ngài tự vào đi, cho dù là lực lượng mà long mạch tràn ra cũng yêu cầu cấp độ đối với võ giả, nhất định phải là cảnh giới Thiên Địa Thông Huyền, hơn nữa còn phải là lúc tráng niên mới có tư cách luyện hóa.
Cho nên đã mấy trăm năm rồi hoàng tộc họ Lữ ta chưa từng mở nơi này, ta không chịu nổi chấn động lực lượng này, ta sẽ chờ ngài ở bên ngoài.”
Nhưng ngay lúc này, Sở Hưu lại nhìn vào trong long mạch, đột nhiên sững sờ, vì thứ ở trong long mạch vượt ngoài tưởng tượng của y.
Trong cánh cửa sắt kia là một không gian hư vô chỉ có lực lượng, nguyên khí vàng óng như chất lỏng, tràn ngập khắp không gian, nhưng là một chỉnh thể, sẽ không bị chia cắt.
Hơn nữa trong nguyên khí màu vàng kim đó, một giọt nước màu trắng bạc đang di chuyển, đó chính là long mạch, không có long hình nhưng lại có long ý.
Thân hình di chuyển, như sống lưng của thiên địa, vận luật nhịp nhàng không bàn mà hợp với thiên cơ.
Nhưng điều này còn chưa phải quan trọng nhất, dù sao Sở Hưu cũng là người từng trải, sao lại bị một long mạch làm cho kinh ngạc tới ngây người?
Vì trong không gian đó ngoài long mạch ra còn có một người.
Người đó mặc áo giáp màu vàng hoa lệ, bao phủ khắp từ đầu đến chân, phía sau lưng hắn là một đống binh khí, cái gì mà Long Đảm Thương, Phương Thiên Họa Kích, Phượng Sí Lưu Kim Thảng, thanh Long Yển Nguyệt Đao, tất cả cắm sau lưng, như chim công xòe đuôi.
Lúc này trong tay hắn đang cầm một thanh kiếm bằng xương trắng âm u, ghim vào đuôi của long mạch. Một cánh cửa không gian mở ra trước mặt hắn, hút lấy lực lượng tràn ra từ đuôi của long mạch.
Hình dạng của kẻ này rất phô trương, cho nên Sở Hưu cũng cảm thấy rất quen mắt, hình như đã gặp ở đâu đó.
Một lát sau Sở Hưu mới nhớ ra, cách ăn mặc này chẳng phải y đã từng thấy trong ảo ảnh của nhánh Ẩn Ma, chính là kẻ bị Hồng Trần Phiêu Miểu Trảm của Độc Cô Duy Ngã chém chết năm trăm năm trước, bảo chủ Thiết Hoàng Bảo?
Một người chết từ năm trăm năm trước sao lại xuất hiện ở dây?
Sở Hưu đột nhiên kéo Lữ Long Quang tới chỉ vào trong đó nói: ”Đây là cái gì?”
Lữ Long Quang vẻ mặt ngây ngốc: “Ta cũng không biết, điển tịch mà tiên hoàng lưu lại không đề cập tới trong long mạch còn có người, thế này... là sao?”
Sở Hưu hít sâu một hơi, bước vào không gian đó.
Tuy y không biết có chuyện gì xảy ra, nhưng chắc chắn trong đó có âm mưu.
Sau khi Sở Hưu bước vào không gian long mạch, khiến nguyên khí khuấy động, không đợi y lên tiếng, bảo chủ Thiết Hoàng Bảo đã phát hiện ra y.
Bảo chủ Thiết Hoàng Bảo quay đầu về phía Sở Hưu, bên trong mũ giáp lại là hai điểm sáng đỏ quỷ dị, tràn ngập sát ý tanh máu!
Không đợi Sở Hưu nói gì, bao chủ Thiết Hoàng Bảo rút Thanh Long Yển Nguyệt Đao sau lưng, đột nhiên giơ dao chém xuống, đao thế vô song, phá tan sơn hà.
Sở Hưu cực kỳ quen thuộc với đao ý đó, có chung nguồn gốc với đao pháp trên người y, đương nhiên là đao chiêu trong Thất Đại Hạn, Sơn Băng!