Trọng Sinh Làm Giáo Chủ Ma Giáo - Côn Luân Ma Chủ (Dịch Full)

Chương 1940 - Chương 1940. Thiên Địa Ma Bàn

Chương 1940. Thiên Địa Ma Bàn

Hai người mắng nhau vài câu sau đó không tiếp tục nói nhàm mà đối mặt với ác niệm của Đàm Tông.

Hiện tại thứ này đã nhắm vào bọn họ, thậm chí toàn bộ di tích đều trong phạm vi lực lượng của hắn, luồng thực lực này đúng là khủng khiếp.

Ác niệm của Đàm Tông tay niết phật ấn, nếu quan sát cẩn thận sẽ phát hiện, mỗi phật ấn mà hắn kết đều bị đảo ngược.

Ngay sau đó, một pháp tướng Đại Nhật Như Lai toàn thân tỏa ra ngọn lửa đen nhánh hiện lên sau lưng hắn.

Nói chính xác hơn đó không phải Đại Nhật Như Lai, Đại Ám Như Lai còn tạm được.

Gương mặt pháp tướng vốn trang nghiêm nhưng lúc này lại đầy vẻ dữ tợn, hơn ngàn cánh tay hiện lên sau lưng pháp tướng Như Lai, điên cuồng đánh xuống mọi người

Trong lực lượng đánh xuống bao gồm cả sức mạnh tịch diệt, cứ như mọi cảm xúc tiêu cực đều bị dung hợp trong đó.

Tuy Sở Hưu cũng tu luyện Ma đạo, nhưng lực lượng mà ác niệm của Đàm Tông sử dụng lại không coi là Ma đạo mà là ác độc đơn thuần, lực lượng tiêu cực bị hắn thể hiện tới cực hạn!

“Đứng sau lưng ta!”

Sở Hưu hô to với đám người Lã Phụng Tiên.

Khi đối mặt với Long Đồ, bọn họ liên thủ còn có thể cuốn lấy đối phương.

Nhưng đối mặt với ác niệm của Đàm Tông sánh ngang với Võ Tiên bát trọng thiên, võ giả vừa bước vào cảnh giới Võ Tiên như Lã Phụng Tiên chỉ đỡ một đòn của đối phương thôi cũng có thể bị trọng thương.

Thập Tự Liên Hoa Ấn kết ấn, ánh sáng vô tận tỏa ra trước mặt Sở Hưu, đánh nát cánh tay của Thiên Thủ Như Lai kia nhưng đồng thời cũng phải thừa nhận lực tấn công cường đại kia.

Tế Không thiền sư cũng phát huy pháp tướng Địa Tạng Vương của mình tới mức đỉnh cao, ngăn cản giúp đệ tử Thiên La Bảo Tự.

Thật ra với thực lực của hai người bọn họ, muốn trốn thoát khỏi tay đối phương là chuyện rất đơn giản.

Nhưng làm sao bọn họ có thể bỏ mặc đệ tử để bỏ trốn được?

Tế Không thiền sư cắn răng một cái, nói với Sở Hưu: “Sở đại nhân, đã tới nước này rồi, chúng ta đừng oán trách nhau rốt cuộc là lỗi lầm của ai nữa, cứ liên thủ giải quyết ác niệm của Đàm Tông mới là quan trọng nhất.

Chắc ngươi còn chưa dùng xong chiêu đao chém tên Nguyên Thần kia phải không?

Ta biết sau khi ngươi dùng đao đó sẽ bị phản ngược lại rất mạnh, ngươi xuất đao. sau đó bần tăng sẽ hộ pháp cho ngươi.

Bần tăng thề với Phật Tổ sẽ tuyệt đối không bỏ đá xuống giếng. Nếu bần tăng có ý đồ xấu gì, xin vĩnh viễn đọa lạc luân hồi, không được siêu thoát!”

Người xuất gia rất ít khi thề thốt như vậy, vì lời thề sẽ ảnh hưởng tới tâm cảnh và nhân quả trong cõi u minh.

Bây giờ Tế Không thiền sư nói vậy, xem ra hắn rất có thành ý hợp tác với Sở Hưu.

Nhưng Sở Hưu lại nhún vai, bất đắc dĩ nói: “Cho dù ta có dùng Thanh Thiên Chiếu Ảnh cũng là phí công thôi.

Nếu ta không nhìn lầm, ác niệm của Đàm Tông này không có thân thể. Nói chính xác hơn thì trạng thái hiện tại của hắn là một loại thân thể nguyên thần, là một loại lực lượng do vô số ác niệm ăn mòn nguyên thần tạo thành.

Bất luận loại lực lượng này là gì, dù sao nó cũng không có thân thể cụ thể.

Thanh Thiên Chiếu Ảnh chỉ có thể chém thân thể, lực sát thương về nguyên thần không đủ. Sau đao này ta cũng phế bỏ, còn đối phương lại không bị ảnh hưởng gì lớn.”

Lúc này ác niệm của Đàm Tông miệng tụng kinh văn, nhưng lại là loại kinh văn không ai nghe hiểu, mỗi chữ cái thốt lên đều khiến đáy lòng mọi người ở đây rung động, có cảm giác cực kỳ áp lực.

Sau khi đọc xong kinh văn, toàn bộ lực lượng quy tắc trong không gian đều bị bài xích, như biến thành thế giới riêng của hắn.

Tế Không biến sắc: “Lực lượng của ác niệm của Đàm Tông không phải ở bản thân hắn mà là lực lượng của hắn có sức hút, đó là lực lượng cảm xúc tiêu cực trong thiên địa này, thậm chí có thể lây nhiễm vào thế giới, bài xích quy tắc. Nếu thi triển lên người thậm chí có thể phá vỡ triệt để tâm cảnh của người này.

Cứ tiếp tục như vậy, đợi tới lúc thế giới này hoàn toàn biến thành của hắn, chúng ta đừng hòng rời khỏi!”

Thấy bên phía Sở Hưu không chút hoang mang, không có động tĩnh gì, nhưng Tế Không không lo được nhiều như vậy.

Hắn không biết Sở Hưu nói Thanh Thiên Chiếu Ảnh vô dụng là thật hay giả, nhưng bây giờ đã tới nước này, Sở Hưu không liều mạng, vậy hắn chỉ có thể liều mạng.

Tế Không thở dài một tiếng, nước ra một bước, phật quang màu vàng bắt đầu tỏa ra quanh người.

Cùng lúc đó, pháp tướng Địa Tạng Vương Bồ Tát cũng bắt đầu tụng niệm Địa Tạng Bản Nguyện Kinh, từng luồng phật quang tỏa ra từ pháp tướng Địa Tạng Vương Bồ Tát.

Cuối cùng thậm chí toàn bộ pháp tướng cháy rực lên, Địa Tạng Vương Bồ Tát càng ngày càng nhỏ, thiêu đốt cũng càng lúc càng kịch liệt, cuối cùng chiếu rọi toàn bộ không gian, áp chế toàn bộ không gian, kiềm chế lực lượng của ác niệm của Đàm Tông trong không gian ba trượng xung quanh hắn!

Địa Ngục chưa trống, thề không thành Phật.

Địa Tạng Vương Bồ Tát là vị bồ tát mạnh mẽ sánh ngang Phật Đà, Tế Không thiền sư tu luyện vùng đất của Địa Tạng, có lẽ ngày thường không có gì bắt mắt, nhưng lúc này dốc toàn lực xuất thủ, uy lực cường đại khiến cả u minh chấn động, phật quang rực rỡ áp đảo ác niệm của Đàm Tông, tạo thành một khu vực đầy ánh sáng giữa chốn tối tăm này.

Ác niệm của Đàm Tông nhìn về phía Tế Không, khóe miệng nở nụ cười lạnh lẽo; “Địa Tạng Các của Thiên La Bảo Tự?

Lúc trước vị thủ tọa của Địa Tạng Các nhà ngươi bị chính tay ta bẻ gãy cổ.

Địa Ngục chưa trống, thề không thành Phật? Còn chưa thành Phật thì nói nhảm đó có tác dụng quái gì!”

Sau khi ác niệm của Đàm Tông dứt lời, vô số luồng khí đen lượn lờ xung quanh hắn, ngưng tụ thành một phật ấn khổng lồ, nhưng phật ấn kia lại bị đảo ngược, tỏa ra lực lượng mặt trái tà ác quỷ dị nhất trên thế gian.

Lúc này lại tới lượt phật ấn áp đảo kim quang của Địa Tạng, nói chính xác hơn đó không phải áp đảo mà là đồng hóa.

Lực lượng của ác niệm của Đàm Tông bắt nguồn từ thiên địa này, thậm chí là tập hợp từ lực lượng tiêu cực trên thế gian.

Chỉ cần trong thiên hạ vẫn còn ác niệm, lực lượng của ác niệm của Đàm Tông sẽ là bất diệt, thậm chí bản thân hắn cũng là bất diệt.

Cho nên phật quang bị ăn mòn dần dần, một bên càng ngày càng mạnh, một bên càng ngày càng yếu.

Giao đấu với kẻ địch như ác niệm của Đàm Tông, điều kiêng kỵ nhất chính là lâm vào cảnh giao chiến lâu dài.

Lúc này, cuối cùng Sở Hưu cũng xuất thủ.

Không giải quyết thứ này thì không ai trong bọn họ ra được.

Tay niết ấn quyết, lực lượng Tạo Hóa dẫn dắt bản nguyên âm dương trong người. Chỉ trong chớp mắt, hai luồng lực lượng âm dương hùng hồn đã tràn ngập trong người Sở Hưu, khiến y rên khẽ một tiếng.

Lúc này thân thể Sở Hưu đã biến thành hai màu âm dương, tiếp đó hai tay y khép lại, dương ở trên, âm ở dưới, chắp tay trước ngực.

Lực lượng âm dương kết hợp, dẫn dắt toàn bộ thiên địa, Thiên địa lập tức hợp nhất, cọ xát với nhau, như một cối xay khổng lồ nghiền nát tất cả, tái diễn hỗn độn!

Thiên Địa Ma Bàn!

Chiêu này cần Sở Hưu điều động lực lượng bản nguyên trong người mới có thể thi triển, Sở Hưu mới dùng một lần khi đối phó với Diệp Duy Không.

Sau khi thi triển Thanh Thiên Chiếu Ảnh, Sở Hưu còn dự đoán được đại khái lực lượng phản ngược, nhưng Thiên Địa Ma Bàn này thì Sở Hưu thật sự không chắc chắn sau khi sử dụng lực phản chấn sẽ mạnh tới mức nào.

Cho nên sau lần đó, Sở Hưu chưa từng sử dụng, lần này đối mặt với thân thể nguyên thần như ác niệm của Đàm Tông, ngay cả Thanh Thiên Chiếu Ảnh cũng không có tác dụng, Sở Hưu đành phải sử dụng Thiên Địa Ma Bàn.

Bất luận là lực lượng chính diện hay lực lượng phản diện cũng vậy.

Mọi thứ, kể cả di tích Nguyên Thần Cung và Vạn Phật Cung hay tiểu thế giới đang chứa đựng di tích này, tất cả đều bị Thiên Địa Ma Bàn của Sở Hưu nghiền nát!

 

Bình Luận (0)
Comment