Lúc này nghe lời nói mang ý uy hiếp của Tất Du Trần, lão thiên sư cười lạnh một tiếng: “Tất chưởng giáo mới tới hạ giới bao lâu, sao lại biết được ta và Sở giáo chủ, Dạ giáo chủ quan hệ không tốt?
Lão già ta thích kết giao bằng hữu, càng thích kết giao với những cao thủ tuổi trẻ mà tài hoa tuyệt thế như Sở giáo chủ và Dạ giáo chủ, không được à?
Ngoài ra, Tất chưởng giáo, ngươi luôn miệng nói tới nhánh Đạo môn chúng ta, nói ta giấu giếm không báo, nhưng ngươi xuất hiện ở đây chứng tỏ đã biết trước về Vạn Đạo Thiên Cung, ngươi có báo cho Tam Thanh Điện không?
Vì sao ta chỉ thấy người của Huyền Thiên Cảnh ở đây chứ không thấy người của Tam Thanh Điện? Chẳng lẽ Tất chưởng giáo không coi Tam Thanh Điện là người trong nhánh Đạo môn chúng ta?”
Nói xong câu này, sắc mặt Tất Du Trần cũng đen kịt.
Sở Hưu thầm tán thưởng, tuy đa số thời điểm lão thiên sư luôn là người đức cao vọng trọng, nhưng dù sao cũng sống hơn năm trăm năm, sóng to gió lớn gì cũng từng thấy, hắn mỉa mai cũng cực kỳ sắc bén, đâm đúng tử huyệt của Huyền Thiên Cảnh.
Tại Bắc Vực, Huyền Thiên Cảnh là thế lực gần với Tam Thanh Điện, bề ngoài thì bọn họ cũng thần phục Tam Thanh Điện, chỉ nghe lệnh Tam Thanh Điện.
Nhưng vấn đề là, có thật là Huyền Thiên Cảnh trung thành với Tam Thanh Điện không có chút tâm tư nào khác không?
Đương nhiên là không.
Nếu thật sự như vậy, Huyền Thiên Cảnh cứ trực tiếp gia nhập Tam Thanh Điện là được, còn lưu lại truyền thừa làm gì?
Bây giờ người của Huyền Thiên Cảnh xuất hiện ở đây nhưng không thông báo cho Tam Thanh Điện, bản thân chuyện này đã nói lên rất nhiều vấn đề.
“To gan! Làm càn!”
Tất Du Trần thần sắc lạnh lẽo, một luồng uy áp cường đại đột nhiên ép thẳng về phía lão thiên sư.
Theo Tất Du Trần thấy, tu vi tam trọng thiên chẳng là gì cả, tuy cùng là Võ Tiên nhưng cách biệt một trời một vực.
Còn Thiên Sư Phủ trong mắt Tất Du Trần càng không là gì, phất tay là diệt được.
Một lão già không biết điều lại dám cậy già lên mặt với hắn, tưởng hắn sẽ nể mặt giới Đạo môn mà không ra tay hay sao?
Tam Thanh Điện sĩ diện chứ Huyền Thiên Cảnh của hắn không quan tâm tới thể diện như vậy!
Ngay khoảnh khắc Tất Du Trần xuất thủ, Sở Hưu bước ra một bước, quanh người là ma diễm ngập trời, nghiền nát luồng khí thế đó.
“Tất Du Trần, ngươi coi ta là người chết à?
Ngươi đừng lôi Đạo môn với Ma đạo ra, ngươi có thể vào Vạn Đạo Thiên Cung là nhờ bản lĩnh, đương nhiên chúng ta cũng có thể.
Ngươi muốn độc chiếm Vạn Đạo Thiên Cung, ta cũng muốn.
Nói nhảm chẳng bằng trực tiếp so đấu thực lực đi.
Nắm tay của ai cứng, đao của ai sắc thì người đó mới có tiếng nói!”
Sau khi dứt lời, Sở Hưu trực tiếp rút Phá Trận Tử bên hông ra thi triển đao chiêu Thôn Thiên chém về phía Tất Du Trần.
Trong Đại La Thiên, Sở Hưu không có thù oán gì với Huyền Thiên Cảnh, đối phương vẫn luôn đi sau lưng Tam Thanh Điện, cũng không mấy nổi danh.
Nhưng bây giờ nhìn lại, không phải Huyền Thiên Cảnh khiêm nhượng mà thật sự coi mình là Tam Thanh Điện thứ hai.
Tam Thanh Điện có thể đại diện cho Đạo môn chứ Huyền Thiên Cảnh của hắn không có tư cách đại diện cho Đạo môn.
Tất Du Trần còn muốn lôi toàn bộ Đạo môn ra dọa hắn, đúng là trò cười, không nhìn lại xem Huyền Thiên Cảnh của ngươi có tư cách hay không.
Sở Hưu chỉ muốn đạo tàng trong Vạn Đạo Thiên Cung, nếu Huyền Thiên Cảnh muốn liên thủ thăm dò, Sở Hưu cũng không ngại có thêm một đồng minh.
Nhưng nếu đối phương muốn độc chiếm, vậy thì được, hai bên đều dựa vào thực lực.
Có lẽ do Bắc Vực yên bình đã lâu, đa số thời điểm Huyền Thiên Cảnh luôn làm việc theo Tam Thanh Điện, cho nên bọn họ cũng không kịp phản ứng trước cách làm thô bạo một lời không hợp lập tức rút đao của Sở Hưu.
Đợi tới lúc Sở Hưu chém ra đao này, Tất Du Trần mới hét lớn một tiếng: “Động thủ!”
Dứt lời, phất trần hắc ngọc trong tay Tất Du Trần múa lên, hư không như có gợn sóng, tạo thành từng gợn sóng màu đen.
Toàn bộ không gian như sa vào làn hắc thủy vô biên, ngăn trước đao chiêu Thôn Thiên.
Đao chiêu Thôn Thiên cực kỳ bá đạo, thậm chí có thể thôn tính cả lực lượng quy tắc, cũng có thể thôn tính chỗ hắc thủy này.
Nhưng hắc thủy lại như vô cùng vô tận, không ngờ lại khiến lực lượng của Thôn Thiên tiêu hao tới cạn kiệt..
Tất Du Trần hừ lạnh một tiếng: “Sở Hưu, đừng tưởng mình gây sóng gió ở Đông Vực là có thể không để anh hùng trong thiên hạ vào mắt.
Huyền Thiên Cảnh ta ngủ đông ở Bắc Vực không phải vì không muốn ra tay mà là vì không thể ra tay thôi!”
Hắn đã từng nghe về chiến tích của Sở Hưu ở Đại La Thiên, mạnh nhất chỉ là giết chết một tên Diệp Duy Không của Hàn Giang Thành mà thôi.
Nhưng những võ giả đời trước ở Đại La Thiên đều hiểu thực lực của Diệp Duy Không ra sao.
Tuy hắn và Mạnh Tinh Hà là bằng hữu, nhưng thiên phú của hai người chênh lệch rất lớn, Diệp Duy Không đạt tới thất trọng thiên là khí huyết đã bước vào giai đoạn suy yếu, chắc chắn không thể bước lên bát trọng thiên.
Cho nên thế nhân đồn đại là Sở Hưu giết chết Diệp Duy Không bát trọng thiên, nhưng theo đám người Tất Du Trần thấy, nói là Sở Hưu giết Diệp Duy Không chẳng bằng nói Diệp Duy Không đã nhập ma, tự hại chết bản thân mình.
Cho nên, dù chưa từng giao thủ với Sở Hưu nhưng Tất Du Trần luôn cảm thấy Sở Hưu là kẻ hữu danh vô thực.
Gương mặt Sở Hưu thể hiện biểu cảm như cười như không: “Sở Hưu ta tuy cuồng ngạo nhưng xưa nay chưa có lúc nào không để anh hùng trong thiên hạ vào mắt.
Ta chỉ không để Huyền Thiên Cảnh của ngươi vào mắt mà thôi!
Một tông môn chỉ có thể đi sau mông Tam Thanh Điện phụ họa, có gì mà kiêu ngạo?
Hơn nữa còn nhân lúc Tam Thanh Điện không chú ý âm thầm giở trò, Tất chưởng giáo, không phải ta nói ngươi nhưng ngươi làm chó cũng không đúng cách!”
Không đợi Tất Du Trần nổi giận, trên trán Sở Hưu bỗng nứt ra một ấn ký, con mắt thứ ba hiện lên trên đỉnh đầu.
Trước đó Sở Hưu dùng lực lượng Tạo Hóa, dẫn dắt bản nguyên âm dương ra ngoài theo cách bị động, căn bản là không thể biết sẽ dẫn được bản nguyên lực lượng, dù sao cũng rất mạnh, lực phản chấn cũng mạnh như vậy.
Còn bây giờ Sở Hưu sử dụng con mắt thứ ba trên đỉnh đầu dẫn động lực lượng bản nguyên, lực lượng âm dương đầu tiên là truyền vào con mắt thứ ba, sau đó mới được Sở Hưu khống chế, lực lượng ở mức Sở Hưu hoàn toàn có thể khống chế được.
Trong con mắt thứ ba, hai luồng lực lượng âm dương lan tỏa, hóa thành thần quang màu trắng đen quét về phía hắc thủy. Chỉ trong chớp mắt, hắc thủy bắt đầu nổ tung phân giải.
Lực lượng âm dương vốn là lực lượng bản nguyên, hai bên hợp lực đủ khiến chín mươi chín phần trăm lực lượng trên thế gian này bị hủy diệt.
Tất Du Trần biến sắc, giơ tay kết ấn, hắc thủy vô biên ập tới, ngưng tụ thành một pháp tướng giữa không trung.
Người mặc đế bào hắc long, đầu đội long quan hắc ngọc, diện mạo uy nghiêm, đầu có bốn mặt.
Đây là Huyền Thiên Đế Quân mà Huyền Thiên Cảnh tôn thờ, một vị thần linh không tồn tại.
Nghe nói ngày trước khi Huyền Thiên Cảnh ở dưới hạ giới, tông môn được xây dựng trong một đầm lầy đầy hắc thủy ở phương bắc. hắc thủy đó nối liền trời đất, là do trọc khí trên thế gian hóa thành.
Huyền Thiên Đế Quân là thần linh là Huyền Thiên Cảnh dùng lực lượng của hắc thủy tạo ra, là thần linh hậu thiên nhưng lại có uy thế của tiên thiên.
Pháp tướng Huyền Thiên Đế Quân kia giơ tay kết ấn, ngay khi đạo ấn được thi triển, cả nửa bầu trời đều biến thành hắc thủy tuyệt vực vô biên vô tận, ập về phía Sở Hưu.
Con mắt thứ ba trên trán Sở Hưu càng ngày càng phát ra lực lượng âm dương mạnh mẽ hơn, nhưng lần này không phải phóng thích ra ngoài mà ngưng tụ trong hai tay của Sở Hưu.
Hai tay khép lại thành chữ thập, Âm Dương Ma Bàn.
Hai luồng lực lượng bản nguyên điều động cả thiên địa, hóa thành vòng xoáy khổng lồ ép tới, khiến vạn vật quy về hỗn độn!