Sở Hưu trầm giọng nói: “Không vội, bây giờ chúng ta đang đại diện cho toàn bộ hạ giới, không thể cứ thế đánh thẳng tới được mà phải tìm một cái cớ, như vậy mới danh chính ngôn thuận.
Danh tiếng của Huyền Thiên Cảnh ở Tây Sở ra sao? Ta không nói đối với Thiên Sư Phủ của ngươi mà là đối với các tông môn khác?”
Lão thiên sư chần chừ nói: “Nói thật, phần lớn thời điểm Huyền Thiên Cảnh vẫn khá quy củ, hành động cũng không có gì quá đáng.
Dù sao cũng vẫn còn quy củ mà Tam Thanh Điện đã định sẵn, tuy Huyền Thiên Cảnh không chú ý tới thanh danh như Tam Thanh Điện, nhưng sẽ không làm gì quá đáng.”
Sở Hưu vuốt cằm nói: “Đại đa số thời điểm vẫn rất quy củ? Tức là có một số ít thời điểm không tuân thủ quy củ?
Muốn tìm việc tốt của một người thì khó, chứ tìm chuyện xấu của người ta thì quá đơn giản?
Lão thiên sư cứ liên lạc với võ lâm Đông Tề, bên Tây Sở ta sẽ phái người tới xử lý.”
Lão thiên sư gật đầu nói: “Cũng được, nhưng bây giờ Côn Luân Ma Giáo đang là cây to đón gió lớn, người dưới trướng ngươi mà đi vào Tây Sở, e là sẽ bị người khác nhận ra.”
Sở Hưu nghe vậy cười to đáp: “Lão thiên sư cứ yên tâm, trong Thánh Giáo ta có rất nhiều nhân tài, cái khác thì thiếu chứ không thiếu người.”
Nói đoạn, Sở Hưu vẫy tay một cái, truyền âm cho thuộc hạ.
Chỉ trong chốc lát, đã có một võ giả thanh niên mặc y phục võ sĩ màu đen của Côn Luân Ma Giáo, hông đeo trường kiếm, gương mặt oai hùng, nhanh chân bước vào trong sảnh.
Hôm nay Côn Luân Ma Giáo đúng là cây to đón gió.
Không tính Sở Hưu, thật ra sau vài trận đại chiến đám người Lã Phụng Tiên, Lục Giang Hà đã không phải loại vô danh, thậm chí còn nổi tiếng cả ở Đại La Thiên và hạ giới.
Cho dù là các đường chủ tinh nhuệ như Đường Nha và Nhạn Bất Quy cũng vậy, rất đặc biệt, chắc chắn sẽ bị người khác nhận ra.
Nhưng người trẻ tuổi trước mặt lại có tu vi Thiên Địa Thông Huyền sơ kỳ, mà tuổi tác còn rất trẻ, gương mặt cũng lạ lẫm, ít nhất lão thiên sư không nhận ra, chắc không phải cao tầng trong Côn Luân Ma Giáo.
Từ bao giờ mà Côn Luân Ma Giáo lại xuất hiện một vị tuấn kiệt trẻ tuổi như vậy?
Sở Hưu vung tay nói: “Đây là đệ tử dưới trướng Thánh Giáo ta Diệp Tiêu, nhận được một phần truyền thừa của ta, là người làm việc kín kẽ, thủ đoạn thành thạo, chuyện này cứ để hắn làm là được.”
Nói xong, Sở Hưu quay sang bảo Diệp Tiêu: “Ngươi dẫn theo một số đệ tử chưa từng ra khỏi Thánh Giáo đến Tây Sở, nghĩ cách tìm nhược điểm của Huyền Thiên Cảnh, ít nhất phải lấy cớ cho chúng ta tấn công Huyền Thiên Cảnh.
Nhớ kỹ, thời gian thực hiện nhiệm vụ này khá gấp rút, nhất định phải hoàn thành trước khi lão thiên sư trở về.”
Lão thiên sư nghe vậy cảm thấy không nghe nổi nữa, hắn vội vàng nói: “Sở giáo chủ, ngươi nói vậy thì khó quá. Nếu thời gian gần đây Huyền Thiên Cảnh ngoan ngoãn thành thật, không để ngươi nắm được nhược điểm thì ngươi làm thế nào? Chuyện này là dựa vào vận may, ta còn phải tới Đông Tề, cũng có thể kéo dài thêm một thời gian.”
Sở Hưu còn chưa lên tiếng, Diệp Tiêu đã lắc đầu nói: “Đa tạ lão thiên sư đã cảm thông cho, nhưng người trong Thánh Giáo ta làm việc không cứng nhắc như vậy.
Có nhược điểm thì tìm cơ hội nắm lấy, không nắm được thì tự tạo ra nhược điểm!
Cho nên lão thiên sư cứ yên tâm đi đường, không cần lo bên ta.
Nếu ngay chút chuyện nhỏ này mà còn không làm được, tại hạ còn mặt mũi nào trở về Thánh Giáo, gặp giáo chủ?”
Lão thiên sư nhìn Diệp Tiêu, không biết phải nói gì.
Rốt cuộc Sở Hưu tìm đâu ra nhiều đệ tử trẻ tuổi thiên phú kinh người như vậy?
Quan trọng là đám người này đều bị Sở Hưu giáo dục, rõ ràng phương thức tư duy có vấn đề.
Cái khác không học được chứ cái cách ra bài không theo lề lối của Sở Hưu thì bọn họ lại vô cùng thành thạo.
Người như vậy có một hai người còn được, nhưng toàn bộ Côn Luân Ma Giáo đều là loại người này, ngay cả lão thiên sư cũng cảm thấy kinh khủng, tuy rằng bây giờ bọn họ là đồng minh.
Trong một đại điện của Huyền Thiên Cảnh ở Tây Sở, một đạo sĩ trẻ tuổi mặc đạo bào hắc kim, đầu đội đạo quan hắc ngọc đang lật xem từng tin tức tình báo mà các đệ tử Huyền Thiên Cảnh đưa về.
Dung mạo hắn tuấn tú mạnh mẽ, mang vẻ sắc bén, thậm chí tu vi cũng đạt tới tam trọng thiên.
Hắn chính là đệ tử chân truyền của Tất Du Trần, Phùng Vũ, cũng là người thừa kế sau này của Huyền Thiên Cảnh.
Tất Du Trần muốn mượn Thái Huyền Đạo Cảnh của Tam Thanh Điện chính là để trợ giúp Phùng Vũ từ Võ Tiên tam trọng thiên bước lên tứ trọng thiên.
Thực ra Phùng Vũ là người khá kiêu ngạo.
Cùng là người của Đạo môn, hắn không cho rằng mình kém hơn Hứa Quy Sơn và Phương Dật Chân của Tam Thanh Điện.
Cho dù không có Thái Huyền Đạo Cảnh, sớm muộn gì hắn cũng có thể dựa vào nội tình của bản thân bước vào tứ trọng thiên, sao phải cầu cạnh Tam Thanh Điện?
Tuy toàn bộ Huyền Thiên Cảnh hầu như đều nghe lệnh Tam Thanh Điện, nhưng thực ra không có mấy võ giả Tam Thanh Điện thật sự thần phục Tam Thanh Điện.
Sau khi đọc xong chỗ tài liệu đó, Phùng Vũ lắc đầu nói: “Hạ giới này đúng là quá cằn cỗi, truyền thừa của đám đại tông môn này mà đặt ở vạn năm trước thì chỉ là loại bất nhập lưu thôi.
Trước đó sư phụ còn mất công ra tay với Thiên Sư Phủ, vạn năm trước bọn chúng còn chẳng có thứ hạng hay danh tiếng gì trong giới Đạo môn, chỉ có lôi pháp khá nổi tiếng mà thôi, không ngờ lại trở thành thế lực đứng đầu Đạo môn dưới hạ giới, đúng là nực cười.”
Một đệ tử bên cạnh nói: “Thật ra đây là vì khu vực Tây Sở này quá xa xôi. Nhưng thưa công tử, vài ngày trước ta thông qua người buôn tin dưới hạ giới tìm hiểu được một tin tức, thật ra Tứ Tượng Thần Tông vẫn còn truyền thừa dưới hạ giới.”
Phùng Vũ nhíu mày nói: “Ồ? Tứ Tượng Thần Tông? Trong thời thượng cổ nó nổi danh lắm đấy, nhưng sao ta chưa từng nghe dưới hạ giới có môn phái này?”
Đệ tử kia nói: “Vì Tứ Tượng Thần Tông thật sự đã bị hủy diệt trong đại kiếp nạn thượng cổ, bây giờ trong giang hồ không có Tứ Tượng Thần Tông chân chính, chỉ còn bốn tông môn nhận được truyền thừa của Tứ Tượng Thần Tông, tới cảnh tên gọi cũng thay đổi.
Trong đó Tề Liên Hải biến thành tổ chức sát thủ bất nhập lưu, đã bị Côn Luân Ma Giáo của Sở Hưu thu phục.
Bạch Hổ Đường gia nhập dưới trướng vào triều đình, đã không thể làm được chuyện lớn.
Huyền Vũ môn không nhận được truyền thừa trận đạo của Tứ Tượng Thần Tông, ngược lại khá am hiểu chế tạo các thứ cơ quan linh tinh.
Chỉ có mình Chu Tước Các là nhận được truyền thừa đan phương bí thuật của chi phái Chu Tước trong Tứ Tượng Thần Tông, hơn nữa còn có bí pháp Hỏa Luyện Trùng Sinh.
Chỉ tiếc là bản thân Chu Tước Các cũng không biết dùng thế nào, lãng phí vô ích truyền thừa của nhánh Chu Tước trong Tứ Tượng Thần Tông.”
Hai mắt Phùng Vũ sáng bừng lên: “Đan phương bí thuật thì Huyền Thiên Cảnh ta không thiếu, nhưng ta từng nghe tới bí pháp Hỏa Luyện Trùng Sinh này rồi.
Luyện hóa tâm hỏa trong cơ thể, dung hòa sinh cơ trong đó, cho dù chịu thương thế nghiêm trọng cỡ nào cũng có thể tắm lửa phóng thích sinh cơ, lập tức khỏi hẳn.
Thậm chí loại bí pháp này còn có tác dụng lên cả nguyên thần, khá là hiếm có.
Dẫn người tới Chu Tước Các một chuyến, trao đổi bí pháp Hỏa Luyện Trùng Sinh với bọn chúng.”