Trương Vạn Sơn là người giang hồ thế hệ trước, cũng thích dùng suy nghĩ của người giang hồ thế hệ trước suy nghĩ vấn đề.
Thỏa hiệp cùng nhượng bộ là thứ mà thế gia truyền thừa mấy trăm năm bọn họ am hiểu nhất, cũng như lúc trước bọn họ làm với Sở Hưu.
Đầu tiên ngoài sáng trong tối xuất thủ tính toán, nếu thành công thì bỏ đá xuống giếng, không thành công thì nhượng bộ nhận thua. Khi hai bên chưa chân chính giao thủ, không ai thật sự ra đòn tuyệt sát, cá chết rách lưới.
Thế nhưng phương thức làm việc của Sở Hưu lại hoàn toàn ngược lại, đã không xuất thủ thì thôi, một khi xuất thủ là làm tới cùng, đứt đoạn hẳn mới thôi.
Quan Tư Vũ chỉ cho y cơ hội một tháng, một tháng này Sở Hưu cũng muốn chứng minh giá trị chưởng hình quan của mình, giải quyết triệt để mọi việc, khiến Quan Tây hoàn toàn yên ổn.
Về phần làm thế nào mới khiến Quan Tây yên ổn, rất đơn giản, giết trên đất Quan Tây khiến mọi người đều sợ hãi, đương nhiên bọn họ sẽ ‘yên ổn’.
Bên tai vang lên tiếng kêu gào thảm thiết của mọi người trong Trương gia, Trương Vạn Sơn đau đớn nhắm mắt lại.
Một nước bất cẩn thua cả bàn cờ.
Trước đó hắn chỉ nghĩ môi hở răng lạnh, nào ngờ Sở Hưu lại phách lối như vậy.
Kết quả giờ hắn mới biết rốt cuộc mình chọc phải người như thế nào.
Lúc Vệ gia bị diệt, hắn còn âm thầm mỉa mai Vệ gia ra tay quá mức lỗ mãng, kết quả chưa được bao lâu đã tới Trương gia hắn tự chuốc lấy đau khổ.
Trương Vạn Sơn thở dài một hơi, ánh mắt bùng lên vẻ điên cuồng, giọng căm hận nói: “Sở Hưu, ngươi muốn diệt Trương gia ta. Ta cũng sẽ cho ngươi biết, Trương gia ta không phải thứ ngươi nói diệt là diệt, cho dù liều mạng ta cũng phải nhổ mấy cái răng của Sở Hưu ngươi!”
Sở Hưu lạnh lùng nói: “Xin lỗi, răng lợi ta tốt lắm, thứ có cứng hơn cũng nhai nát được. Trương gia ngươi còn chưa đủ cứng đâu!”
Trương Vạn Sơn không tiếp tục nói nhảm với Sở Hưu, một luồng huyết khí từ cơ thể hắn truyền vào trường kiếm, khiến thanh trường kiếm cổ kính bỗng chốc đỏ rực quỷ dị.
Trên giang hồ rất ít người sợ chết đến mức như lão tổ Vệ gia, phần lớn người trong giang hồ vẫn có dũng khí liều mạng.
Trương Vạn Sơn cũng là người như vậy, hắn đã biết Sở Hưu có sát ý, lúc này đương nhiên không ôm hy vọng gì nữa.
Không cầu bảo toàn Trương gia, chỉ cầu trọng thương Sở Hưu, tốt nhất là đồng quy vu tận!
Huyết kiếm bay lên không, thế đao chém ra hùng vĩ nặng nề, nơi mũi kiếm đi qua, mặt đất chấn động, như dẫn động lực lượng cả ngọn núi.
Địa thế khôn, quân tử dĩ hậu đức tái vật.
Khôn Nguyên Kiếm Quyết của Trương gia hùng hồn nặng nề, thế đao vô cùng trầm ổn nhưng lúc này lại tràn ngập sát khí, đồng thời trực tiếp dẫn động lực lượng đại địa chém về phía Sở Hưu.
Một kiếm này uy thế kinh người, nhưng cái giá phải trả cũng cực kỳ khủng khiếp, cơ hồ mỗi một hơi xuất thủ điều tiêu hao một phần sinh mệnh của Trương Vạn Sơn.
Lực lượng áp đảo hoàn toàn có thể xưng là không có kẽ hở, cho dù Sở Hưu vận dụng Thiên Tử Vọng Khí Thuật cũng không thể thấy chút sơ hở nào.
Có điều Sở Hưu cũng chẳng cần nhìn ra sơ hở, ma khí hội tụ mãnh liệt trong tay y, một đao chém ra, sát ý ngập trời, trực tiếp tiến vào Vong Ngã Sát Cảnh!
Ma khí cùng sát ý xen lẫn, Sở Hưu trực tiếp chém ra đao cuối cùng trong A Tỳ Đạo Tam Đao, ma đao mang theo thần tính thẩm phán cường đại.
Một đao chém ra, ma khí mãnh liệt đụng vào thế đao mang theo lực lượng đại địa hùng hồn kia, không ngờ lại từ từ sụp đổ, ép ngược về phía Sở Hưu.
Ưu thế của võ giả Thiên Nhân Hợp Nhất là mỗi khi xuất thủ sẽ bị động thêm vào một chút uy thế của thiên địa.
Giờ Trương Vạn Sơn thiêu đốt tinh huyết chém ra chiêu kiếm này lại dẫn dắt thêm lực lượng đại địa phát động cùng Khôn Nguyên Kiếm Quyết, khiến uy thế càng thêm mãnh liệt, cho dù A Tỳ Đạo Tam Đao của Sở Hưu cũng không cách nào chống lại.
Có điều lúc này giữa ma khí ngập trời lại bùng lên một luồng sáng chói mắt, mang theo Phật quang thánh khiết.
Viên Mãn Bảo Bình Ấn!
Từ Ma chuyển Phật, biến hóa mãnh liệt khiến mọi người xung quanh đều bất ngờ, kể cả Trương Vạn Sơn đứng mũi chịu sào.
Không phải không có võ giả đồng tu hai loại võ công thuộc tính hoàn toàn khác biệt, thậm chí còn có không ít, nhưng có thể như Sở Hưu, vận chuyển công pháp hai mạch Phật Ma trôi chảy như vậy lại cực kỳ hiếm thấy.
Sở Hưu trong lòng không Phật cũng không Ma, đối với y mà nói, bất cứ võ công nào cũng chỉ là một thủ đoạn giết người mà thôi, có lẽ chính vì vậy y mới có thể thi triển hai loại công pháp không chút trở ngại.
Dưới ánh sáng rực rỡ đó, thân hình Trương Vạn Sơn bị ép lui, nhưng hắn lại lập tức múa kiếm xông tới, thế đao chém ra như Thái Sơn áp đỉnh.
Lúc này Trương Vạn Sơn thậm chí đã bỏ qua phòng ngự, mỗi thế đao đánh ra đều mượn nhờ lực lượng địa khôn bộc phát ra uy lực mạnh nhất, khiến cho Sở Hưu chỉ có thể cứng rắn chống đỡ.
Từng kiếm chém ra, cho dù là Sở Hưu cũng bị lực lượng mạnh mẽ này chấn động tới thương tổn nội phủ, khí huyết rung động, sắc mặt lúc trắng lúc đỏ.
Trương Vạn Sơn cắn răng, Sở Hưu muốn diệt Trương gia hắn, hắn cũng muốn Sở Hưu phải trả giá đắt!
Có điều lúc này, đang lúc giao chiến kịch liệt Sở Hưu lại đột nhiên ngẩng đầu, ngữ khí điềm nhiên nói: “Đánh đủ chưa? Giờ tới phiên ta!”
Dứt lời, hai mắt Sở Hưu lập tức hóa thành vực sâu, ngay lúc đối mặt với Sở Hưu đã trực tiếp kéo tinh thần hắn vào hố sâu không đáy đó, vặn xoắn giày vò!
Vốn võ công chủ tu tinh thần lực như Thiên Tuyệt Địa Diệt Di Hồn Đại Pháp không quá thích hợp sử dụng với người có cảnh giới cao hơn mình.
Cho dù đối phương không tu luyện bí pháp tinh thần, nhưng chỉ bằng lực lượng khí huyết cường đại đó cũng đủ triệt tiêu tinh thần lực của Sở Hưu.
Nhưng giờ Trương Vạn Sơn đang thiêu đốt khí huyết liều mạng với Sở Hưu, vừa rồi xuất kiếm nhiều như vậy, Trương Vạn Sơn đã gần đến lúc dầu hết đèn tắt, khí huyết suy bại tới cực hạn, lấy gì ra ngăn cản Thiên Tuyệt Địa Diệt Di Hồn Đại Pháp của Sở Hưu?
Tinh thần chìm sâu trong đáy vực, thủ đoạn điên cuồng giãy dụa, không cam lòng bỏ cuộc, có chết cũng muốn kéo Sở Hưu đi cùng!
Nhưng sau khi hắn rời khỏi vực sâu lại cảm thấy lồng ngực mát lạnh.
Cúi đầu nhìn lại, Thiên Ma Vũ đen nhánh đã cắm sâu vào lồng ngực của hắn, theo trường đao rút ra, thân đao đen nhánh không dính chút máu tươi nào, ánh mắt Trương Vạn Sơn chỉ có thể toát lên vẻ không cam lòng, cuối cùng ầm ầm ngã xuống đất, không còn hơi thở.
“Lão tổ!”
Thấy Trương Vạn Sơn bị giết, những võ giả Trương gia kêu rên một tiếng, ánh mắt vô cùng bi thương.
So với lão tổ Vệ gia, uy vọng của Trương Vạn Sơn tại Trương gia vẫn rất cao.
Dù sao lão tổ Vệ gia mười mấy năm nay vẫn luôn ẩn cư bế quan, ít khi quản lý việc trong gia tộc, còn Trương Vạn Sơn vẫn xử lý sự vụ gia tộc. Mặc dù hắn không phải gia chủ nhưng cũng đã bảo vệ Trương gia trong bao năm qua.
Song cũng chính vì vậy, sau khi Trương Vạn Sơn chết, người Trương gia bại như núi lở, không còn dũng khí chống cự, bắt đầu bỏ chạy tán loạn.
Dũng khí đã mất, đặc biệt là dưới tay tinh nhuệ như Đường Nha và Nhạn Bất Quy, có trốn cũng vô dụng, tiếp đó là đồ sát nghiêng hẳn một bên.
Thấy cảnh tượng tanh máu đó, nhưng võ giả tông môn khác đứng ngồi không yên, định bỏ trốn.
Nào ngờ Sở Hưu lại thản nhiên nói: “Không ai được phép nhúc nhích, tiệc mừng thọ còn chưa kết thúc mà các ngươi đã đòi về, như vậy đâu hợp quy củ?”
Mọi người ở đây thấy động tác này lập tức cứng đờ, đồng loạt nở một nụ cười còn khó coi hơn khóc.
Sở Hưu định làm gì đây? Chẳng lẽ còn định tung lưới hốt gọn bọn họ hay sao?
Sở Hưu nhìn mọi người xung quanh, giọng điệu bình tĩnh nói: “Lư gia, Vương gia, Thanh Bình Kiếm Tông, Chiến Thiết Đường… Phiền mười người của nhà này đứng ra nói chuyện nào.”
Lời này vừa nói ra, mười nhà bị điểm danh đều biến sắc, vì bọn họ chính là những người liên hợp cùng Trương gia gây áp lực cho tổng đường, muốn tổng đường trừng trị Sở Hưu.
Giờ Trương gia đã bị diệt, nghe ý Sở Hưu, chẳng lẽ muốn tính nợ tất cả?
Nhìn mười người đó, Sở Hưu không nói một lời, xung quanh chỉ có tiếng kêu la thảm thiết của đệ tử Trương gia đang bị tàn sát. Bầu không khí áp lực tới cực điểm, mười người không nhịn nổi đều toát mồ hôi lạnh.
Nửa ngày sau, Sở Hưu mới thản nhiên nói: “Thời gian vừa qua, người chết ở Quan Tây đã đủ nhiều rồi, ta cũng không muốn tạo thêm sát nghiệp nữa, các ngươi có thể không chết.”
Nghe xong câu này, mọi người đều thở phào một hơi.
Xem ra Sở Hưu còn chưa điên cuồng tới cực hạn, không định diệt sạch bọn họ.
Nào ngờ còn chưa đợi bọn họ thở xong, Sở Hưu đã nói tiếp: “Có điều, tội chết có thể miễn, tội sống khó mà tha. Là người, cũng nên trả giá cho hành động của mình, không phải sao?
Mỗi nhà các ngươi lấy ra một nửa gia sản giao cho phân bộ Quan Tây, chuyện này dừng ở đây.”
Lời này vừa nói ra, đám người đồng loạt biến sắc lần nữa, Sở Hưu quả thật là há miệng sư tử, đây nào phải cắt thịt bọn họ, rõ ràng là chặt mất một chân!
Có người vừa định phản bác, Sở Hưu lạnh lùng duỗi một ngón tay ra nói: “Cơ hội, ta đã cho các ngươi. Nhưng chỉ có một lần, có chọn hay không, tùy các ngươi.”
Người vừa định phản bác lập tức ỉu xìu, không dám nói nhảm nửa câu.
Có vết xe đổ Trương gia tại đó, ai trong bọn họ dám làm trái ý Sở Hưu?
Lần này diệt Trương gia, Sở Hưu đã không phải là giết gà dọa khỉ nữa, rõ ràng là làm thịt một con hổ trước mặt bầy khỉ, hiệu quả cực kỳ mãnh liệt.
Nửa canh giờ sau, người của Trương gia đã đền tội hết, ngẫu nhiên có vài dư nghiệt trốn thoát cũng không ảnh hưởng tới toàn cục.
Cho người vơ vét trong Trương gia xong, Sở Hưu vung tay, trực tiếp dẫn người xuống núi, chỉ để lại một đống võ giả hai mặt nhìn nhau, nhìn Trương gia máu chảy thành sông, tất cả không khỏi lạnh buốt.
Chỉ sợ từ nay về sau bình an trên đất Quan Tây đã qua, mọi người đều phải sống dưới bóng ma của Sở Hưu.
Chỉ có một số lão nhân giang hồ nhớ lại, ngày trước khi Quan Tư Vũ vừa chấp chưởng Quan Trung Hình Đường cũng ra tay rất ác, chém giết rất nhiều người. Mà Sở Hưu này thủ đoạn tàn nhẫn ngoan độc thậm chí còn nặng hơn Quan Tư Vũ!
Nhìn lại võ đạo