Khi Sở Hưu tìm tới Lã Phụng Tiên và Mạc Thiên Lâm, hai người đã khôi phục gần xong thể lực.
Có điều lúc trước Lã Phụng Tiên vận dụng bí pháp xông khỏi trận pháp, tổn thương tới nguyên khí cho nên mới chỉ tạm thời khôi phục chút chân khí, thân thể còn cần sau này ra ngoài điều dưỡng một chút mới có thể khôi phục đỉnh phong.
Thấy Sở Hưu tìm tới, Mạc Thiên Lâm kinh ngạc nói: “Sở huynh, ngươi không gặp đám dị thú kỳ quái kia à?”
Sở Hưu gật đầu: “Có gặp, ta giải quyết hết rồi, còn có chút thu hoạch.”
Nói xong, Sở Hưu lấy nửa trái tim ra cho họ nhìn, đồng thời thuật lại việc mình gặp phải sau khi tiến vào Thông Thiên Tháp. Dù sao đều là người mình, ngoại trừ trận bàn, Sở Hưu không giấu diếm gì khác.
Mạc Thiên Lâm nghe xong không còn gì để nói, người với người mà chênh lệch cũng quá lớn.
Bọn họ tiến vào nơi này xong gặp phải trận pháp, lại bị dị thú truy sát, vô cùng chật vật. Nào ngờ bên phía Sở Hưu lại có không ít thu hoạch.
Mạc Thiên Lâm cũng thuật lại những gì hắn gặp phải sau khi tiến vào nơi này, đặc biệt nhấn mạnh chuyện Lã Phụng Tiên giúp Sở Hưu giải quyết ân oán với Việt Nữ Cung.
Sở Hưu nghe xong trầm giọng nói với Lã Phụng Tiên: “Lã huynh, cám ơn.”
Y cùng Lã Phụng Tiên từng sóng vai chiến đấu, không cần mấy lời hứa hẹn cảm kích dối trá, chỉ hai chữ đã đủ biểu đạt hết thảy.
Sở Hưu quả thật không nhìn lầm, trở thành bằng hữu với Lã Phụng Tiên chắc chắn hắn sẽ không để ngươi chịu thiệt.
Mặc dù Sở Hưu không để một Việt Nữ Cung đã xuống dốc vào trong mắt, có điều đúng như Lã Phụng Tiên đã nói, y có thể không quan tâm chuyện mình thêm một kẻ địch, nhưng bớt đi một vẫn tốt hơn.
Mạc Thiên Lâm ở bên cạnh cười hắc hắc nói: “Ai cũng nói đám nữ nhân của Việt Nữ Cung không nói lý, mấy đệ tử khác thì đúng là vậy, có điều Nhan Phi Yên không hổ danh người duy nhất đáng được coi trọng của Việt Nữ Cung. Lã huynh nói một tiếng, nàng lập tức đáp ứng.”
Sở Hưu ý vị thâm trường cười cười nói: “Mạc huynh, đừng coi thường nữ nhân kia, Nhan Phi Yên tuyệt đối không phải hạng dễ đối phó. Không phải nàng dễ nói chuyện mà là nàng biết ước lượng lợi ích được mất.
Nếu không phải ta thể hiện đủ thực lực, Lã huynh cũng cho thấy đủ thực lực, ngươi nghĩ nàng ta sẽ bỏ qua đơn giản như vậy sao? Thể diện không phải người khác cho mà phải do chính mình tranh thủ.”
Mạc Thiên Lâm lắc đầu nói: “Giao tiếp cùng đám các ngươi rõ là phức tạp.”
Hàn huyên vài câu, Sở Hưu hỏi: “Đúng rồi, Tạ huynh đâu? Các ngươi không thấy hắn à?”
Mạc Thiên Lâm lắc đầu nói: “Sau khi vào chúng ta đã không gặp rồi. Có điều cũng không cần lo lắng, thực lực tên kia mạnh hơn ta, trên người lại có bảo vật Trần minh chủ giao cho để giữ mạng, không dễ xảy ra chuyện đâu.”
Sở Hưu gật nhẹ đầu, chỉ vào trận pháp đằng sau: “Các ngươi có thấy thứ phía cái này không?”
Mạc Thiên Lâm cùng Lã Phụng Tiên sủng sốt: “Phía sau? Mặt sau cái này có đồ à?”
Sở Hưu nó: “Đừng quên, nơi này là Thông Thiên Tháp, là nơi tu hành của Thông Thiên Võ Tông thời thượng cổ. Không phải nơi quan trọng chẳng lẽ Thông Thiên Võ Tông lại vô duyên vô cớ bố trí trận pháp tại đây hay sao?”
Nghe Sở Hưu nói vậy, Mạc Thiên Lâm và Lã Phụng Tiên mới phản ứng lại.
Chỉ những nơi hết sức quan trọng mới bày trận pháp cạm bẫy cùng các thứ thủ hạ. Vừa rồi bọn họ bị truyền tống đến đây, thiếu chút nữa bỏ qua chuyện này.
Tòa trận pháp trước mắt vô hình vô chất, ba người Sở Hưu cũng không biết rốt cuộc nó lớn cỡ nào cho nên chỉ có thể tìm kiếm xung quanh.
Sau khi vòng qua trận pháp, một cánh cửa đá bằng bạch ngọc không lớn lắm xuất hiện trước mắt ba người.
Sở Hưu xuất chưởng đánh tới, thận trọng đánh mở cửa đá, bên trong có vẻ không có gì nguy hiểm.
Sau khi bọn Sở Hưu tiến vào mới phát hiện nơi này dường như là chỗ ở một người, khắp nơi bày bừa lộn xộn.
Đám người Sở Hưu cẩn thận quan sát một chút, ngoại trừ mấy thứ tạp vật linh tinh ra, nhiều nhất là điển tịch, có điều không phải võ công mà là những thứ liên quan tới bói toán, trận đạo, thậm chí có một số thứ bọn Sở Hưu cũng không hiểu.
Mạc Thiên Lâm lắc đầu nói: “Đây chắc là nơi ở của một vị đại sư Thông Thiên Võ Tông chuyên nghiên cứu trận đạo hay bói toán ngày trước, e là không có bí tịch võ công rồi.”
Mấy người ở đây đều không dùng được những thứ liên quan tới trận đạo, bói toán như vậy. Thiên Hạ Minh cùng Quan Trung Hình Đường không có người tinh thông bói toán cùng trận đạo, cho nên giao cho Mạc Thiên Lâm để hắn mang về Mạc gia. Mạc gia thân là đại tộc, trong gia tộc có cung phụng vài trận pháp sư, có thể dùng tới những thứ này.
Sau khi ba người đi vào sâu hơn, khung cảnh nơi đó lại khiến cả ba sửng sốt.
Chỗ sâu nhất nơi này lại là một khay tròn hình dáng như tế đàn, một thân hình lưng còng xếp bằng ngay chính giữa.
Nhìn kỹ, thân hình còng lưng đó đã thành hài cốt, trước mặt hắn là một phiến đá bạch ngọc, ngón tay còn dừng trên phiến đá, dùng máu tươi viết lên một hàng chữ. Có điều lúc này màu chữ đã là đen kịt.
Ba người hai mặt nhìn nhau, vị đại sư bói toán của Thông Thiên Võ Tông không ngờ lại chết sở đây, hắn dùng sức mạnh để bói toán thôi diễn hay sao?
Người trong giang hồ không nhiều người chuyên nghiên cứu đạo về bói toán, nhưng cũng không đến nỗi ít, chỉ có điều không mấy ai được xưng là đại sư. Nguyên nhân rất đơn giản, ít người chuyên nghiên cứu bói toán có thể sống lâu được, có một số người tuổi thọ thậm chí còn không bằng người bình thường.
Đầu tiên là đạo về bói toán quá hao phí tinh thần cùng tinh huyết, khó mà bù đắp được.
Điểm thứ hai có phần huyền ảo, theo truyền thuyết bói toán tiết lộ thiên cơ, đương nhiên sẽ bị trời cao căm ghét, cho nên những người tu luyện bói toán đều bị giảm thọ hoặc chết oan chết uổng.
Cho nên giờ trên giang hồ những người có thể xưng là đại sư bói toán bản thân cũng là cao thủ võ đạo, hơn nữa không tùy tiện ra tay bói toán, một khi thôi diễn phải trả giá là chính tuổi thọ của mình.
Đám người vây quanh bộ hài cốt, xem trên phiến đá bạch ngọc viết gì.
Kiểu chữ trên đá xiêu xiêu vẹo vẹo, tạo cho người ta một cảm giác hết sức quái dị, dường như dùng hết sức lực cuối cùng mới miễn cưỡng viết ra.
Chỉ có tám chữ: Thiên mệnh bất bại, Ma Chủ bất tử!
Mọi người ở đây hai mặt nhìn nhau, thế này là sao? Người của Thông Thiên Võ Tông bói toán đoán mệnh cho giáo chủ Ma Giáo - Độc Cô Duy Ngã à?
Giờ nhắc tới Ma Chủ, ai cũng trực tiếp nghĩ tới giáo chủ Ma Giáo - Độc Cô Duy Ngã.
Hơn nữa Độc Cô Duy Ngã cũng quả thật chưa từng bại một lần, cho dù ngày trước hắn đại chiến với Ninh Huyền Cơ rồi không rõ tung tích nhưng cũng không chứng minh được là Độc Cô Duy Ngã đã bại.
Thiên Mệnh bất bại, Ma Chủ bất tử! (2)