Thực lực cường đại, gia thế hiển hách, dung mạo anh tuấn, hơn nữa cầm kỳ thi họa không gì không biết. Quan trọng nhất Doanh Bạch Lộc còn không phong lưu.
Trên giang hồ vẫn luôn đồn đại Doanh Bạch Lộc yêu mến Vân Kiếm Tiên Tử - Nhan Phi Yên của Việt Nữ Cung, mấy năm rồi vẫn tình si không đổi.
Một nam nhân ưu tú si tình như vậy, sao lại không thu hút nữ nhân cho được?
Chẳng qua Phong Mãn Lâu thân là một trong Nhân Hòa Lục Bang, năm hạng đầu Long Hổ Bảng lại vô cùng nghiêm túc. Đương nhiên họ không nghe theo lời một đám nữ nhân mà sửa đổi lại bảng, trực tiếp coi như không nghe thấy.
Về phần Sở Hưu, do y chen mất thứ hạng của Doanh Bạch Lộc, ngược lại chẳng hiểu sao trêu chọc phải một đống kể thù. Tạm thời không nói tới Thương Thủy Doanh thị, cả đống nữ nhân trên giang hồ ai nấy cực kỳ căm hận y.
Lúc này trong một thư phòng Thương Thủy Doanh thị, Doanh Bạch Lộc tay cầm bút, nhắm mắt phác họa một bức tranh mỹ nhân.
Không mở mắt không phải vì Doanh Bạch Lộc muốn khoe khoang khả năng cảm giác của bản thân mà vì hắn không muốn vẽ mỹ nhân trong mắt, mà là mỹ nhân trong lòng.
Lúc này cửa phòng bị đẩy ra, vị tôi tớ cấp bậc tông sư võ đạo của Doanh thị, Phúc bá đi tới, vừa định nói gì đó lại thấy Doanh Bạch Lộc khoát tay. phu nhân lập tức hiểu ý, đứng một bên yên tĩnh chờ đợi.
Doanh Bạch Lộc lại không nóng không vội phác họa nhân vật dưới bút, làn váy bồng bềnh, tay múa kiếm như tiên tử trên chín tầng trời. Người Doanh Bạch Lộc đang vẽ không ngờ lại chính là Nhan Phi Yên.
Sau khi vẽ xong, Doanh Bạch Lộc ngắm lại bức vẽ của mình nhưng lại bất mãn lắc đầu, không ngờ trực tiếp vươn tay, cương khí vàng nhạt bộc phát, xoắn nát bức họa thành bột phấn.
Giấy bút phàm tục trước sau không thể vẽ ra dung nhan tiên tử.
“Phúc bá, xảy ra chuyện gì vậy? Hay là tiểu tử Bạch Hổ kia lại gây họa rồi?” Doanh Bạch Lộc hạ giọng hỏi.
Phúc bá vội vàng đáp: “Không phải chuyện nhị công tử. Đại công tử, ngài có nghe tin đồn gần đây không? Sở Hưu nhận được truyền thừa của Thánh Tăng Đàm Uyên, còn đại chiến một trận với Tông Huyền của Đại Quang Minh Tự. Cuối cùng dẫn tới Phong Mãn Lâu nâng Sở Hưu lên một hạng trên Long Hổ Bảng, chen ngài xuống dưới.”
Doanh Bạch Lộc lạnh nhạt gật đầu nói: “Biết.”
Phúc bá sửng sốt, sau đó nói: “Vậy đại công tử ngài định...”
Doanh Bạch Lộc tùy ý vung tay lên nói: “Chẳng định làm gì. Một thứ hạng trên Long Hổ Bảng thôi mà, cần gì để ý nhiều như vậy? Ta hạng năm thì vẫn là Doanh Bạch Lộc, ta hạng nhất cũng vẫn là Doanh Bạch Lộc. Chẳng lẽ trên giang hồ còn có ai vì ta bị đẩy xuống hạng sau mà coi thường ta chắc?
Phúc bá ngươi cũng biết ta rồi mà. Vốn dĩ ta không hề để ý tới mấy thứ hạng này. Nếu ta để ý đã sớm tới khiêu chiến Phương Thất Thiếu với Tông Huyền rồi.
Những chuyện này không cần nhắc lại. Người ngoài thích nói thì cứ để họ nói.”
Phúc bá gật nhẹ đầu, khí độ của đại công tử người thường không thể sánh nổi. Những chuyện này với các võ giả trẻ tuổi khác có lẽ là đại sự, nhưng với Doanh Bạch Lộc lại chẳng phải chuyện đang lo lắng gì.
Ngay lúc Phúc bá chuẩn bị cáo từ rời khỏi, Doanh Bạch Lộc lại đột nhiên nói: “Đợi đã Phúc bá, có chuyện nhờ ngươi nói với phụ thân. Ta muốn tới Tây Sở một chuyến.”
Phúc bá kinh ngạc nói: “Đại công tử tới Tây Sở làm gì? Sao ngài không đích thân tới nói với gia chủ?”
Doanh Bạch Lộc thản nhiên đáp: “Cao Lăng Đổng gia chuẩn bị tổ chức Khai Sơn Tế. Nhan cô nương sẽ đại biểu cho Việt Nữ Cung tới dự lễ. Mặc dù lần này Đổng gia không mời ta nhưng ta cũng định đi.
Phụ thân không thích ta tới quá gần Nhan cô nương. Chuyện này ngươi cũng biết mà. Nếu ta tới nói khó tránh chuyện phải tranh luận với phụ thân.
Ta không muốn cãi vã linh tinh như vậy, cho nên nhờ ngươi chuyển lời cho phụ thân vậy.”
Doanh Bạch Lộc chung tình với Nhan Phi Yên, chuyện này người giang hồ đều biết, chỉ có điều họ vẫn luôn không rõ đây rốt cuộc là sự thực hay là tin đồn. Nhưng trong Doanh thị, tất cả mọi người đều biết đây là sự thật, thậm chí vì chuyện này Doanh Bạch Lộc đã khắc khẩu với phụ thân mình vài lần.
Thật ra với thế lực thực lực hai bên, Nhan Phi Yên cùng Doanh Bạch Lộc có thể coi là trai tài gái sắc, môn đăng hộ đối. Doanh Bạch Lộc muốn cưới Nhan Phi Yên, Thương Thủy Doanh thị đáng lý phải cực lực tác hợp mới đúng.
Nhưng vấn đề khó ở chỗ Nhan Phi Yên là đệ tử Việt Nữ Cung, hơn nữa còn là người nối nghiệp Việt Nữ Cung tương lai, đã định sẵn sau này sẽ trở thành cung chủ Việt Nữ Cung.
Vốn dĩ quy củ Việt Nữ Cung là không gả đệ tử ra ngoài, chớ nói chi là cung chủ. Cho dù đối tượng là Doanh Bạch Lộc của Thương Thủy Doanh thị cũng không được.
Cho nên trong Thương Thủy Doanh thị, bất luận phụ thân Doanh Bạch Lộc hay các trưởng lão khác đều khuyên nhủ Doanh Bạch Lộc đổi đối tượng khác. Cho dù Doanh Bạch Lộc muốn cưới thánh nữ Bái Nguyệt Giáo còn đơn giản hơn so với cưới Nhan Phi Yên. Không cần phải lãng phí thời gian và công sức trên người nàng.
Nào ngờ Doanh Bạch Lộc vốn luôn tỏ ra rất lý trí nhưng chỉ duy nhất chuyện Nhan Phi Yên này lại vô cùng ngoan cố, ai khuyên ai can cũng vô dụng. Chuyện này kéo dài tới tận hiện tại, Doanh Bạch Lộc vẫn không hề có ý định thay đối.
Phúc bá chần chừ nói: “Công tử, ngài với Nhan cô nương thật sự không thể đâu. Cho dù bên phía gia chủ đồng ý, nhưng bên Việt Nữ Cung thì sao? Chưa nói tới bản thân Nhan cô nương cũng từng cự tuyệt ngài vài lần.”
Doanh Bạch Lộc không buồn để ý vung tay nói: “Xe tới trước núi ắt có đường. Dù sao chắc chắn sẽ có cách giải quyết. Phúc bá, ta đi trước đây. Phiền ngươi tới thông báo cho phụ thân một tiếng.”
Dứt lời, Doanh Bạch Lộc trực tiếp quay người rời khỏi, không cho Phúc bá cơ hội nói gì tiếp.
Nhìn bóng lưng Doanh Bạch Lộc, Phúc bá cũng lắc đầu.
Có lẽ trên thế gian này vốn không có chuyện gì thập toàn thập mỹ. Đại công tử cái gì cũng tốt nhưng chỉ riêng chữ ‘tình’ là nhìn không thấu, đúng là tạo hóa trêu ngươi.
Lúc này trong Tây Sở, Tây Sở và Phương Thất Thiếu trực tiếp thông qua con đường nhỏ ở khu vực Tây Nam để tới Tây Sở.
Về phần vì sao lại phải đi qua khu Tây Nam, vậy chỉ đơn thuần là Sở Hưu muốn xem xem hiện giờ Tây Nam ra sao mà thôi.
Kết quả không ngoài dự liệu của Sở Hưu, dưới trướng nhị hoàng tử cũng có chút người tài ba, xử lý khu vực Tây Nam ngay ngắn rõ ràng. Về phần những thế lực võ lâm khu Tây Nam nghĩ sao, cái này lại không thể biết được. Có điều cho dù có thảm hơn nữa vẫn khá hơn bị diệt môn!
Sau khi tới Tây Sở, Phương Thất Thiếu tùy ý chắp tay với Sở Hưu nói: “Sở huynh, xin cáo từ. Ngươi đi tìm bằng hữu của ngươi đi, ta trực tiếp tới Cao Lăng Đổng Gia kiếm cơm.”
Phương Thất Thiếu nói kiếm cơm là kiếm cơm thật, vì Cao Lăng Đổng gia không mời Kiếm Vương Thành tới dự lễ.
Có điều Kiếm Vương Thành cùng Cao Lăng Đổng gia cũng không có thù hận gì. Với thực lực của Kiếm Vương Thành cùng thân phận Phương Thất Thiếu, cho dù y không được mời mời nhưng Cao Lăng Đổng gia chắc chắn sẽ tiếp đón.
Sở Hưu cuối cùng nói: “Không sao, tin rằng chẳng mấy chốc chúng ta sẽ gặp mặt.”
Vào Tây Sở