Lúc này quanh người Sở Hưu ma khí lượn lờ, huyết khí từ những thi thể trên mặt đất dung nhập vào ma khí quanh người Sở Hưu, hóa thành một tôn Sát Sinh Ma Phật Tướng vô cùng tà ác quỷ dị, đánh thẳng về phía Trình Viễn Đông!
Vốn dĩ Trình Viễn Đông còn cách Sở Hưu khá xa, chỉ cần những võ giả khác ngăn cản Sở Hưu một chút, hắn vẫn có cơ hội bỏ trốn.
Thế nhưng những lời tự tìm đường chết vừa rồi của Trình Viễn Đông lại khiến những võ giả ở đây khó chịu, hơn nữa thực lực Sở Hưu bày ngay đó, ai dám chống lại Sở Hưu trong thời điểm này?
Cho nên sau khi Sở Hưu xuất thủ, đám người này thậm chí vô thức lựa chọn né tránh.
Ma khí vô biên cùng mùi máu tanh gay mũi đánh tới sau lưng Trình Viễn Đông. Trong tình huống nguy cấp, Trình Viễn Đông kinh hãi trực tiếp lựa chọn thiêu đốt tinh huyết, muốn bỏ trốn.
Có điều ngay thời khắc vừa thiêu đốt tinh huyết, hắn lại hoảng sợ phát hiện khí huyết bản thân không chịu khống chế của bản thân. Tinh huyết cơ thể hắn bắt đầu thiêu đốt kịch liệt, qua lại tán loạn, căn bản không cách nào sử dụng để tăng tốc.
Không đợi Trình Viễn Đông phản ứng lại, dưới một đao đầy ma uy của Sát Sinh Ma Phật Tướng, Trình Viễn Đông đã trực tiếp bị chém thành hai nửa!
Hư Hành ở phía sau chứng kiến cảnh tượng này lập tức bừng bừng lửa giận, phẫn nộ quát: “To gan! Lại dám làm ra thứ tà ma quỷ quái như vậy sỉ nhục Phật môn ta, nên giết! Đáng chết!”
Trước đó Hư Hành nghe Trình Viễn Đông nói còn chưa kịp phản ứng, hắn không nhận ra Lâm Diệp là ai.
Thân là thủ tọa Đạt ma Viện, Hư Hành là người trong giới cao tầng ở Đại Quang Minh Tự. Mặc dù hắn có nghe nói tới võ giả trẻ tuổi trong mười hạng đầu Long Hổ Bảng, có điều cái tên Lâm Diệp chỉ vừa xuất hiện trên mười hạng đầu Long Hổ Bảng, Hư Hành không thể cả ngày chú ý tới động tĩnh của bọn tiểu bối trên Long Hổ Bảng, cho nên hắn cũng rất xa lạ với cái tên Lâm Diệp này.
Thế nhưng không đợi hắn suy nghĩ rõ ràng, Lâm Diệp lại dám ra tay ngay trước mặt hắn, xuất đao chém chết Trình Viễn Đông, đây rõ ràng là đang khiêu khích hắn.
Đồng thời Sát Sinh Ma Phật Tướng của Sở Hưu mặc dù thoát thai từ Đại Kim Cương Thần Lực, có điều cuối cùng Sở Hưu lại đem cả ma công của bản thân dung nhập vào Đại Kim Cương Thần Lực, trong lúc giết chóc sáng tạo ra Sát Sinh Ma Phật Tướng. Mặc dù đây là võ công Ma Phật hợp nhất nhưng trước mặt tăng nhân chính tông Phật môn như Hư Hành, từ tà ma quỷ quái như Sát Sinh Ma Phật Tướng này rõ ràng là báng bổ và sỉ nhục Phật môn bọn họ!
“Tông Huyền! Cùng ta ra tay, diệt trừ tà ma này!”
Dứt lời, quanh người Hư Hành bừng bừng phật quang chói mắt, đánh về phía Sở Hưu.
Bước chân Tông Huyền chậm hơn một chút nhưng cũng theo đó đánh tới.
Mắt thấy Hư Hành và Tông Huyền cùng xông lên, Sở Hưu thầm hô không ổn. Đụng phải hai vị này, lớn chuyện rồi.
Sở Hưu biết thực lực Tông Huyền, vô cùng đáng sợ, đủ sánh vai với một số tông sư võ đạo thực lực cường đại.
Còn Hư Hành kia mặc dù y không biết thực lực ra sao nhưng nếu đối phương đã là thủ tọa của Lục Đại Võ Viện trong Đại Quang Minh Tự, vậy chắc chắn không yếu.
Một người đến Sở Hưu còn miễn cưỡng giao thủ được, nhưng hai người, Sở Hưu không hề nắm chắc.
Có điều đúng lúc này Lã Phụng Tiên trước đó vẫn không xuất thủ lại đột nhiên cười lớn, bước chân đạp ra, cầm Phương thiên họa kích trong tay chỉ vào Tông Huyền trầm giọng nói: “Từng nghe danh Minh Vương - Tông Huyền của Đại Quang Minh Tự, trong lòng vẫn mong mỏi không thôi. Tại hạ tán tu Bắc Yên, Lã Phụng Tiên, lần này tới đây muốn khiêu chiến Minh Vương. Mong Tông Huyền đại sư chỉ giáo thêm!”
Thấy hành động này của Lã Phụng Tiên, mọi người ở đây đều biến sắc. Không ai ngờ Lã Phụng Tiên lại ra mặt khiêu chiến Tông Huyền ngay lúc này. Nhan Phi Yên đứng bên cạnh muốn kéo Lã Phụng Tiên lại, đáng tiếc đã chậm.
Lã Phụng Tiên đột nhiên nhảy ra khiêu chiến Tông Huyền, chuyện này quả thật vượt ngoài dự đoán mọi người.
Lã Phụng Tiên nhận được truyền thừa của Lã Ôn Hầu, đứng trong mười hạng đầu Long Hổ Bảng, . trên giang hồ cũng có chút danh tiếng. Có điều so với Tông Huyền, hai người vẫn là một trên trời một dưới đất.
Quan trọng nhất là Lã Phụng Tiên nhảy ra khiêu chiến đúng lúc Tông Huyền chuẩn bị đối phó với Lâm Diệp kia. Mọi người xung quanh ngược lại không nghi ngờ Lã Phụng Tiên có quan hệ gì với Lâm Diệp, có điều theo bọn họ thấy Lã Phụng Tiên này đúng là không biết điều.
Có lẽ đột nhiên từ võ giả tán tu không xu dính túi trở thành người trong mười hạng đầu Long Hổ Bảng, còn nhận được đại cơ duyên đại truyền thừa khiến cho tâm địa Lã Phụng Tiên bành trướng, không phân rõ đông tây nam bắc nữa. Lúc này hắn thấy Tông Huyền đến lập tức nhảy ra mở miệng khiêu chiến.
Chuyện như vậy trên giang hồ cũng không hiếm thấy. Hơn nữa người gặp chuyện này nhiều nhất chính là Trương Thừa Trinh cùng Tông Huyền. Thậm chí một số hạng tôm tép không xu dính túi suốt ngày bám theo sau mông bọn họ khiêu chiến, ảo tưởng mình có thể đánh bại người mạnh nhất trong thế hệ trẻ tuổi hiện tại, dương danh giang hồ.
Lã Phụng Tiên này trông rất thanh tỉnh cơ mà, sao giờ lại không chịu suy nghĩ như vậy?
Nhan Phi Yên nhìn Lã Phụng Tiên, nhíu chặt lông mày. Nàng muốn ngăn cản nhưng Lã Phụng Tiên đã mở miệng, đã không kịp nữa rồi.
Mặc dù Nhan Phi Yên và Lã Phụng Tiên mới gặp mặt không nhiều, có điều theo nàng thấy Lã Phụng Tiên không phải loại người trầm mê trong danh lợi, cũng không phải võ sĩ vừa thấy cao thủ cường giả là bất chấp tất cả mở miệng khiêu chiến.
Giờ hắn mở miệng khiêu chiến Tông Huyền là thật sự không biết điều, sẽ gây ảnh hưởng không tốt tới thanh danh của hắn.
Còn lúc này giữa trận, Hư Hành ra tay trước đã giao thủ cùng Sở Hưu.
Thấy Lã Phụng Tiên đứng ra khiêu chiến Tông Huyền, Sở Hưu thở dài một tiếng. Y biết Lã Phụng Tiên đã nhận ra thân phận của y.
Chuyện này Sở Hưu sẽ ghi nhớ, có điều giờ không phải lúc nói những thứ này. Sở Hưu thậm chí không nhìn sang Lã Phụng Tiên một cái, cũng giả vờ là người lạ, trực tiếp đón đánh Hư Hành.
Quanh người Hư Hành cương khí phật diễm bừng bừng, lực lượng nóng rực tỏa ra vô số ánh sáng. Theo một quyền của Hư Hành đánh xuống, lửa giận ngập trời, chiếu sáng vạn cổ!
Thân hình Sở Hưu không hề lui bước, trước đó y chém giết nhiều võ giả như vậy, lại lấy Ma Huyết Đại Pháp thu nạp huyết khí của đối phương. Giờ đối mặt với Hư Hành, ma khí cùng huyết khí quanh người Sở Hưu đã hòa thành một thể, đấm ra một quyền, cũng là ma diễm ngập trời, sát cơ bừng bừng!
Một bên là ma diễm huyết khí màu đỏ thẫm quỷ dị, một bên lại là phật diễm rực rỡ chiếu sáng vạn cổ.
Hai loại lực lượng hoàn toàn khác biệt giao đấu. Mặc dù cảnh giới của Sở Hưu kém hơn Hư Hành nhiều, có điều uy thế lại chẳng hề kém cạnh.
Mọi người xung quanh lao nhao biến sắc.
Hóa ra tên Sở Hưu kia lúc trước còn chưa ra tay toàn lực. Nếu vừa rồi hắn cũng sử dụng uy thế như vậy, mọi người xung quanh không nói toàn bộ bị diệt sạch nhưng chắc chắn sẽ chết thêm vài người.
Còn lúc này Tông Huyền thấy Lã Phụng Tiên đứng ra khiêu chiến, trong mắt hắn lóng lánh ánh sáng, dừng lại một chút như đang tự hỏi.
Một lát sau, Tông Huyền phun ra một chữ: “Được!”
Phượng Tiên chiến Tông Huyền