Cả ba phái của Đạo môn đều am hiểu đạo về trận pháp. Lão đạo sĩ Chân Vũ Giáo mái tóc hoa râm, mặt mũi đầy nếp nhăn, bộ dáng như đang ngái ngủ, thong thả ung dung chỉnh lý trận văn. Bộ dáng chậm chạp đó của hắn khiến tráng hán mặc chiến giáp thân hình hùng tráng bên cạnh lo lắng không thôi.
“Ta nói này, Quảng Ninh lão đọa, rốt cuộc ngươi có làm được không? Cứ lề mề thè này khéo những người khác kiếm xong cả di tích rồi ngươi vẫn còn ngồi mân mê phá trận đấy!”
Người vừa nói là một tông sư võ đạo của Bạch Hổ Đường, Huyết Liệt - Uất Trì Phong. Một cao thủ đại vị không thấp trong Bạch Hổ Đường, gần với tổng đường chủ Bạch Hổ Đường.
Hơn nữa giờ Bạch Hổ Đường đang hợp tác với triều đình Đông Tề, Uất Trì Phong còn đảm nhiệm chức vụ thượng tướng trong quân đội Đông Tề. Đương nhiên chức vụ thượng tướng của hắn chỉ là trên danh nghĩa, dưới trướng không có một binh một tốt.
Quảng Ninh lão đạo chậm rãi ngừng tay, lại chậm rãi ngẩng đầu như đang ấp ủ điều gì. Ngay lúc hắn không nhịn được định mở miệng thúc giục lần nữa, Quảng Ninh lão đạo mới chậm rãi nói: “Chê ta chậm thì ngươi tự đi mà làm. Trận pháp cấm chế có năng lực tự hủy, một khi cưỡng ép tấn công vào lực lượng vượt qua mức mà trận pháp chịu tải được, trận pháp bảo vệ sẽ lập tức biến thành trận pháp tự hủy. Đến lúc đó mọi thứ bên trong cũng bị hủy diệt, ngươi cũng đừng trách ta.”
Thời gian dài như vậy rồi lão đạo Quảng Ninh lại đột nhiên chen một câu như vậy, thiếu chút nữa khiến Uất Trì Phong nghẹn chết.
Lúc này người trung niên mặc áo gấm màu vàng kim đứng bên cạnh bọn họ nói: “Ta nói này, Uất Trì Phong, ngươi đừng quấy rầy Quảng Ninh đạo trưởng nữa, ngươi càng nói hắn càng chậm.”
Người trung niên này chính là gia chủ Bình Diêu Hoàng Phủ thị ở Yến Tây, Hoàng Phủ Duy Minh, danh tiếng trên giang hồ không lớn.
Hoàng Phủ thị trước đó cũng có thời huy hoàng, thậm chí khi huy hoàng nhất xếp hạng còn gần với Thương Thủy Doanh thị.
Có điều mấy năm qua Hoàng Phủ thị xuống dốc, nhưng điểm thông minh của Hoàng Phủ thị ở chỗ mặc dù bản thân xuống đốc nhưng lại hết sức kín tiếng giấu tài. Bọn họ không hề gây chuyện chỉ an phận trong một góc nhỏ Yến Tây, chờ khi nào thực lực bản thân lớn mạnh lại bắt đầu khuếch trương.
Uất Trì Phong buồn bực đứng bên không nói gì, đương nhiên hắn có nói gì cũng vô dụng.
Trong Tiểu Phàm Thiên những võ giả Thiên Nhân Hợp Nhất đánh nhau sống chết nhưng tới cấp bậc tông sư võ đạo như bọn họ, chỉ cần không có thù oán gì lớn thường sẽ chọn phương thức hợp tác chứ không giao chiến.
Bởi vì phần lớn tông sư võ đạo đều từng trải qua Tiểu Phàm Thiên một lần. Bọn họ xuất thân đại phái, khi chưa bước vào cảnh giới tông sư từng tiến vào một lần, lần thứ hai tiến vào lợi ích sẽ ít hơn, cho nên cũng không quá cấp bách.
Ba người trước mắt, Chân Vũ Giáo ở Đông Tề, đồng thời được hoàng thất Đông Tề cung kính tôn làm quốc giáo. Còn Bạch Hổ Đường cũng coi như người của triều đình Đông Tề, cho nên hai bên chỉ đấu khẩu hai câu rồi đều nể mặt triều đình Đông Tề, sẽ không đánh nhau.
Còn Yến Tây Hoàng Phủ thị luôn kín tiếng, không có thù oán gì lớn với hai bên, ba người cũng có thể hợp tác hòa thuận.
Lại nửa ngày sau, số lượng võ giả tụ tập trong sơn cốc càng lúc càng nhiều, tất cả mọi người đều đang chờ đợi di tích trong sơn cốc khai mở.
Bất luận Quảng Ninh đạo nhân hay Hoàng Phủ Duy Minh đều không phải người bá đạo, cho nên bọn họ không đuổi những võ giả này đi. Hai người bọn họ đã không mở miệng, Uất Trì Phong đương nhiên không mở miệng.
Tiếp đó Sở Hưu chạy tới sơn cốc, mọi người xung quanh chứng kiến Sở Hưu, lập tức hạ giọng bàn tán sôi nổi.
Võ giả tuấn kiệt có chiến tích giao đấu với tông sư võ đạo vốn không nhiều.
Trước đó trận chiến giữa Lâm Diệp và Nhiếp Nhân Long đã vang vọng khắp thiên hạ, thân phận Lâm Diệp cũng theo đó leo lên mười hạng đầu Long Hổ Bảng.
Còn giờ Lâm Diệp lại đánh trọng thương thủ tọa Đạt Ma Viện của Đại Quang Minh Tự, Hư Hành đại sư. Chuyện này quả thật khó lường, đủ khiến tất cả mọi người chú ý.
Mặc dù theo lời đồn Lâm Diệp kia có thể đả thương Hư Hành là do ngoại vật. có điều cho dùng ngoại vật đó cũng là một biểu hiện của thực lực. Giờ Lâm Diệp này đeo bảy thanh đao xuất hiện ở đây khiến người ta kiêng kỵ chẳng kém gì ba tông sư võ đạo phía trước.
Lạc Phi Hồng phía dưới xoa cằm nói: “Sao ta cứ thấy tên Lâm Diệp này quen quen? Lẽ nào từng thấy hắn ở đâu rồi?”
Lã Phụng Tiên nhìn Lã Phụng Tiên một chút, thầm nghĩ chẳng lẽ trực giác của nữ nhân lại kinh khủng đến vậy ư?
Có điều Lã Phụng Tiên vẫn ho khan một tiếng nói: “Chắc là ảo giác thôi, đám người Ma đạo này hay ăn mặc giống nhau, đều ra vẻ thần thần bí bí.”
Lúc này ba tông sư võ đạo kia cũng vô thức nhìn về phía Sở Hưu.
Nếu là võ giả Thiên Nhân Hợp Nhất khác bọn họ đương nhiên không để trong mắt.
Có điều người này lại là tuấn kiệt mười hạng đầu Long Hổ Bảng, đồng thời trước đó còn đánh trọng thương Hư Hành. Trong mắt bọn họ, Sở Hưu đã không khác gì tông sư võ đạo, cùng cấp với họ.
Uất Trì Phong nhìn Sở Hưu, nói với Quảng Ninh đạo nhân: “Ta nói này lão đạo, tiểu tử này là tuấn kiệt trong nhánh Ẩn Ma đấy, ngươi không định quản à?”
Quảng Ninh đạo nhân vừa phá giải trận pháp vừa chậm rãi nói: “Thiên hạ nhiều Ma đạo như vậy, Chân Vũ Giáo ta lại chỉ có một, quản hết được hay sao? Lão đạo ta từng này tuổi rồi, chuyện trừ ma vệ đạo cứ giao cho người trẻ tuổi là được.”
Uất Trì Phong cười hắc hắc nói: “Tiền bối của Chân Vũ Giáo các ngươi, Tiên Nhân - Ninh Huyền Cơ năm xừa vì toàn bộ võ lâm ra tay giao chiến với giáo chủ Ma Giáo, Độc Cô Duy Ngã. Hắn phóng khoáng hào hùng cỡ nào?
Ta nói này Quảng Ninh lão đạo, ngươi đúng là không kế thừa được truyền thống của tổ sư các ngươi, thấy một tiểu bối Ma đạo lợi hại như vậy xuất hiện ở đây mà không chịu ra tay.”
Quảng Ninh đạo nhân lại chậm rãi nói: “Chính vì tổ sư lão nhân gia đã giải quyết ma đầu lớn nhất cho nên những tiểu ma đầu này cứ giao cho những người khác giải quyết thôi.
Chân Vũ Giáo ta bỏ công bỏ sức đủ rồi, cũng phải cho những môn phái khác chút cơ hôi chứ.
Uất Trì Phong, thời gian trước Bạch Hổ Đường các ngươi cũng gây ra không ít sát nghiệp, bằng không ngươi ra tay đi. Giải quyết Lâm Diệp này cũng coi như tích lũy chút công đức.”
Uất Trì Phong chỉ cười hắc hắc chứ không tiếp lời. Hắn không phải kẻ ngu, sao phải làm chuyện tốn công vô ích như vậy.
Bạch Hổ Đường không tính là Chính đạo, cũng không phải Ma đạo. Phải nói toàn bộ tông môn trong Tứ Linh đều là nửa chính nửa tà.
Cho nên chuyện trừ ma vệ đạo này, Uất Trì Phong không có hứng thú.
Huống hồ lần này mặc dù tông môn Ma đạo tiến vào Tiểu Phàm Thiên không nhiều nhưng cũng chẳng hề ít, nhánh Ẩn Ma cũng có vài người tới.
Bạch Hổ Đường không thù không oán với nhánh Ẩn Ma, trêu chọc bọn họ làm gì?
Hoàng Phủ Duy Minh bên cạnh cau mày nói: “Uất Trì Phong, ngươi đừng quấy rầy Quảng Ninh đạo trưởng nữa, chính chính ma ma gì gì để sau. Trước mắt khai mở di tích mới là quan trọng nhất.”
Trừ ma vệ đạo