Cho nên hiện tại trên giang hồ những tông sư võ đạo đang thời kỳ tráng niên có người bộ dáng trung niên, còn một số người trông lại rất trẻ tuổi. Chuyện này không có gì lạ, chỉ chứng minh lúc trẻ tuổi người này mạnh hơn người kia mà thôi.
Mai Khinh Liên cũng vậy, bất luận lúc nào thực lực của nàng cũng cao hơn Lục tiên sinh, cho nên chuyện này không tới phiên Lục tiên sinh nhắc nhở Mai Khinh Liên, bản thân nàng tự hiểu rõ.
Sở Hưu cũng không suy nghĩ thêm về vấn đề này, y trực tiếp híp mắt lại nói: “Đơn giản, còn phiền hai vị theo ta diễn một vở kịch mới được.”
Công Thâu Nguyên ở bên cạnh nói: “Diễn kịch thì không vấn đề, có điều ngươi phải chú ý một chút. Khi giết chết đối phương phải thật cẩn thận, đừng làm hỏng cơ thể, nếu không một thân thể rách rưới không chế tạo được con rối đâu.
Đương nhiên nếu các ngươi bắt sống được đối phương thì càng tốt. Dùng người sống chế tạo con rối người, thực lực ít nhất giữ lại được bảy thành.”
Lục tiên sinh cùng Sở Hưu liếc mắt nhìn nhau, giết chết tông sư võ đạo bọn họ còn nắm chắc, muốn bắt sống một tông sư võ đạo quả thật nằm mơ nói mộng.
Con thỏ gấp lên còn cắn người, nói chi cường giả tông sư võ đạo. Thời khắc nguy hiểm phần lớn mọi người đều sẽ liều mạng xuất chiêu.
Sở Hưu muốn giết An Lưu Niên, đầu tiên phải tìm được tin về An Lưu Niên đã.
Mặc dù diện tích Tiểu Phàm Thiên khá lớn nhưng tỷ lệ gặp võ giả khác cũng không nhỏ, nếu có thể trao đổi tin tức vậy sẽ nhanh chóng nắm được vị trí của An Lưu Niên.
Nhưng trong Tiểu Phàm Thiên những thứ như ngọc giản truyền công không cách nào thi triển, cho nên Sở Hưu và Lục tiên sinh chỉ có thể dùng phương pháp đơn giản nhất là lần lượt dò hỏi, hỏi những võ giả Ẩn Ma tiến vào Tiểu Phàm Thiên. Vì vậy tốc độ bọn họ khá chậm, hơn nữa bọn họ cũng không dám đi quá nhanh.
Dù sao trong Tiểu Phàm Thiên khắp nơi là cơ duyên và bí bảo, không tìm được An Lưu Niên cũng chẳng sao, tới cuối cùng rồi cũng có cơ hội chạm mặt.
Có điều may là Sở Hưu và Lục tiên sinh không phải chờ tới cuối cùng. Hai ngày sau đã có một đệ tử Ẩn Ma từng gặp An Lưu Niên, đồng thời còn thuật lại cho Sở Hưu và Lục tiên sinh phạm vi đại khái. Nếu An Lưu Niên không đi quá nhanh, chắc hắn còn chưa ra khỏi khu vực này.
Lúc này An Lưu Niên cũng không đi nhanh, có điều sắc mặt hắn đã biến thành đen kịt. Lý do là mấy ngày tiến vào Tiểu Phàm Thiên này, ngoại trừ lần linh khí tẩy rửa đầu tiên khiến căn cơ thực lực tăng trưởng đôi chút, những chuyện khác hắn muốn làm đều không hoàn thành.
Không phải An Lưu Niên quá kém cỏi mà là không biết trong Tiểu Phàm Thiên có phải có quy tắc ngầm gì không. Rõ ràng là dịch chuyển ngẫu nhiên nhưng An Lưu Niên lại bị đưa đến cùng một chỗ với những tông sư võ đạo khác.
An Lưu Niên mặc dù không kiêu ngạo về thực lực bản thân nhưng cũng rất tự tin.
Một người hắn dám đánh, hai người hắn cũng dám chiến. Nhưng nhiều người nữa liên thủ, An Lưu Niên cũng không đoạt nổi người ta, miễn cưỡng lấy vài thứ sau đó rời đi.
Thế nên mấy ngày qua đi, An Lưu Niên lại bực bối phát hiện có vẻ mình không kiếm được gì hữu dụng, thậm chí mấy võ giả tiểu bối còn kiếm được nhiều hơn hắn.
Còn bảo An Lưu Niên ra tay cướp đoạt những võ giả tiểu bối, An Lưu Niên cũng không hạ thủ nổi.
Đương nhiên không phải do An Lưu Niên lương thiện mà là vì hắn sợ mất mặt, chỉ đơn giản vậy thôi.
Ngay lúc An Lưu Niên còn đang suy nghĩ miên man, hai bóng người nhanh chóng chạy tới. Khi thấy An Lưu Niên, một người còn vội vàng hô lớn: “Đại thủ lĩnh! Cứu mạng!”
Thấy người này, An Lưu Niên lại càng nhíu mày, vì hắn rất căm ghét Sở Hưu.
Lúc này Sở Hưu đã thay về bộ trang phục lúc trước, phía sau y là một con rối thân mặc áo đen tay cầm trường kiếm, nhưng lúc này quanh người con rối ma diễm ngập trời, che đậy tử khí xung quanh hắn.
Thật ra trước đó An Lưu Niên không có cảm giác gì đối với Sở Hưu, cũng không vì Sở Hưu là người của Quan Tư Vũ mà nhắm vào y. Trong Quan Trung Hình Đường phần lớn đều là người của Quan Trung Hình Đường, hắn không thể căm ghét tất cả được.
An Lưu Niên căm ghét Sở Hưu chẳng qua vì y tiếp cận quá gần yêu nữ Mai Khinh Liên kia.
Ngày trước hắn không tranh đoạt vị trí đường chủ Quan Trung Hình Đường cùng Sở Cuồng Ca, điểm này hắn chịu phục.
Sau đó hắn không tranh được với Quan Tư Vũ. Có điều Quan Tư Vũ ngồi lên vị trí đường chủ đã làm tốt hơn so với hắn, cho nên An Lưu Niên cũng không gây chuyện, hắn chỉ muốn giữ lại một bộ phận quyền lực mà thôi. Dù sao nếu nội đấu sẽ làm tổn thương nguyên khí của chính Quan Trung Hình Đường.
Là người lớn lên từ nhỏ tại Quan Trung Hình Đường, An Lưu Niên thật sự hy vọng Quan Trung Hình Đường càng ngày càng cường thịnh, cho nên mặc dù hắn có tư tâm nhưng sẽ không vì chuyện này mà làm tổn hại tới lợi ích của Quan Trung Hình Đường.
Nhưng giờ theo An Lưu Niên thấy, Quan Tư Vũ đã bị yêu nữ kia mê hoặc, không phân biệt được phương hướng. Ngay chuyện lớn như Tiểu Phàm Thiên Quan Tư Vũ cũng nghe lời yêu nữ kia để một tiền bối như Sở Hưu tiến vào.
Sở Hưu này cùng yêu nữ kia rõ ràng là cá mè một lứa!
Cho nên lúc này thấy Sở Hưu bị đuổi giết, An Lưu Niên cũng không định xuất thủ, hắn chỉ cười lạnh nói: “Thực lực chưa đủ còn dám tiến vào Tiểu Phàm Thiên tranh đoạt với người ta, tự ngươi tìm đường chết mà thôi. Rốt cuộc lúc trước ngươi nghĩ gì vậy?”
Sở Hưu vừa chạy trốn vừa hô lớn: “Đại thủ lĩnh, phía trước có một di tích thượng cổ, trong đó chỉ có một ít tiền bối Ma đạo trông coi. Ngươi cứu ta, ta sẽ dẫn ngươi tới đó, thứ trong đó hai ta chia đôi!”
An Lưu Niên nghe vậy cũng động lòng, có điều hắn vẫn cười lạnh nói: “Giờ ngươi đang bị người ta đuổi giết như chó mất chủ mà còn dám mở miệng đòi ta chia đôi ư? Những thứ bên trong đều là của ta, những thứ ta chướng mắt mới là của ngươi!”
Sở Hưu cắn răng, ra vẻ cực kỳ uất ức, thế nhưng lúc này con rối người phía sau xuất kiếm chém tới, ma khí dấy lên ngập trời, uy thế vô cùng cường đại.
Con rối người này chính là tông sư kiếm đạo của Tọa Vong Kiếm Lư ngày trước, thực lực sinh thời không yếu. Lúc này mặc dù đã bị chế tạo thành con rối người, khi xuất thủ cũng vô cùng cứng nhắc, nhưng trừ phi là người quen của tông sư võ đạo này khi còn sống, nếu không người khác cũng không thể nhìn ra sơ hở gì.
Sở Hưu ở bên kia vừa né tránh vừa vội vàng hô lớn: “Cứ làm theo lời đại thủ lĩnh!”
An Lưu Niên cười lạnh một tiếng, hắn khoát tay, trường kiếm sau lưng đã nắm trong tay, mũi kiếm vô cùng sắc bén. Lực lượng dữu kim hóa thành mũi nhọn vô biên, một kiếm chém bay con rối kia.
Sở Hưu đứng một bên lông mày khẽ giật.
Đây không phải con rối người giả bộ mà là thực lực bản thân An Lưu Niên mạnh như vậy.
Không hổ là võ giả tiền bối có tư cách tranh đoạt vị trí đường chủ cùng Quan Tư Vũ, thực lực quả thật bất phàm.
Lúc này con rối người mới phát ra tiếng nói khàn khàn như máy móc: “Dám cướp người từ nhánh Ẩn Ma chúng ta, ngươi thật to gan!”
An Lưu Niên cười lạnh một tiếng nói: “Tự nhánh Ẩn Ma các ngươi không dám bộc lộ toàn bộ thực lực ra ngoài, giờ còn hù dọa ai chứ? Đồ không biêt sđiều!”
Dứt lời, An Lưu Niên lại rút một thanh trường kiếm khác phía sau ra. Chỉ trong chốc lát kiếm khí đỏ rực như lửa ầm ầm bộc phát, kiếm cương rực lửa chém ra, ngay cả ma khí quanh người con rối cũng bị áp chế triệt để.
Sở Hưu, ngươi đáng chết! 1