Đột nhiên từ thợ săn biến thành con mồi, chuyện này khiến mọi người ở đây không ai thích ứng nổi.
Rõ ràng là bọn họ liên minh để vây giết Sở Hưu, thế nhưng Sở Hưu lại gan to bằng trời, dám đánh tới cửa.
Có điều sau đó đám người lập tức cười lạnh không thôi. Nơi này là Bắc Yên, Sở Hưu quang minh chính đại đánh tới, lớn lối như vậy, e rằng đã sớm bị các tông môn Chính đạo như Đại Quang Minh Tự phát hiện. Chỉ cần ngăn cản bọn họ một thời gian, chắc chắn đám người Sở Hưu không cách nào rời khỏi Bắc Yên!
Nhiếp Nhân Long lạnh giọng nói: “Sở Hưu, ngươi đã chủ động ra mặt chịu chết như vậy cũng hay, bớt bao công sức cho chúng ta! Trước tiên khiến đám người các ngươi nằm lại tại Bắc Yên, sau đó công phá Quan Trung Hình Đường, hốt gọn đám yêu nhân Ma đạo các ngươi trong một mẻ!”
Khóe miệng Sở Hưu nở một nụ cười lạnh lùng nói: “Nhiếp trang chủ, con người ta đôi khi rất mềm lòng. Ngươi lớn tuổi như vậy rồi, lại mất con trong lúc trung niên, chắc chắn rất đau lòng. Cho nên ta định giúp ngươi một tay, tiễn ngươi xuống suối vàng đoàn tụ với con trai. Sao nào, vui không?”
Nhiếp Nhân Long sắc mặt đen kịt, hắn vừa định mở miệng chửi mắng gì đó, đã thấy Sở Hưu trực tiếp vung tay quát khẽ: “Giết!”
Dứt lời, đám người Ma đạo lập tức rút binh khí trong tay ra, được trận pháp gia trì lao thẳng về phía đám người bên dưới.
Mặc dù Ngụy Thư Nhai cùng triều đình Bắc Yên có thể ngăn cản một bộ phận lực lượng cho Sở Hưu, có điều nơi này dẫu sao cùng là Bắc Yên, vẫn nên tốc chiến tốc thắng thì hơn.
Vả lại, quan trọng nhất là Sở Hưu không biết tình hình liên minh bên Đông Tề rốt cuộc tới mức nào.
Chuyện đánh lén này chỉ dùng được một lần. Sau khi trở lại Quan Trung Hình Đường, y sẽ phải đối mặt với một trận đánh ác liệt, cho nên bên phía Bắc Yên nhất định phải tốc chiến tốc thắng, y mới tiện trở về Quan Trung Hình Đường chuẩn bị.
Bên phía Sở Hưu mặc dù chế nhạo Nhiếp Nhân Long, có điều sắc mặt đám người Hư Ngôn cũng chẳng tốt mấy.
Hành động lần này của Sở Hưu là miệt thị toàn bộ võ giả Chính đạo Bắc Yên!
Đám người đang định xuất thủ, lại thấy ba bóng người ngăn cản trước người bọn Hư Ngôn.
Ba người xuất thủ chính là Mai Khinh Liên, Lục tiên sinh cùng Liễu Hồng Diệp.
Thực lực Mai Khinh Liên mạnh nhất, nàng trực tiếp đối mặt với Hư Ngôn của Đại Quang Minh Tự.
Xá Nữ Đại Pháp vô cùng quỷ dị, võ đạo của Mai Khinh Liên mặc dù không mạnh về đối kháng chính diện, nhưng công phu giao đấu co kéo lại là nhất lưu. Cho dù lực bộc phát khi xuất thủ của Hư Ngôn vô cùng kinh khủng, trong thời gian ngắn cũng không cách nào đẩy lùi Mai Khinh Liên.
Lục tiên sinh lại đối mặt với Yến Hoài Nam của Thần Vũ Môn.
Yến Hoài Nam có tên trên Phong Vân Bảng, cũng coi là nhân kiệt trong thế hệ này. Thần Vũ Môn có thể trở thành một trong Thất Tông Bát Phái thật ra đều nhờ một mình Yến Hoài Nam chống đỡ.
Có điều thực lực Lục tiên sinh cũng không kém, khi còn ở cảnh giới Thiên Nhân Hợp Nhất, Lục tiên sinh đã là cao thủ đỉnh phong trong cảnh giới này. Khi bước vào cảnh giới tông sư võ đạo, thực lực của hắn thật ra đã vượt qua rất nhiều võ giả cùng cấp.
Thậm chí sau khi Lục tiên sinh bước vào cảnh giới tông sư võ đạo, từ lâu hắn đã muốn tìm một cường giả có danh tiếng trên giang hồ để giao thủ, thử nghiệm thân thủ bản thân. Chỉ có điều bao lâu nay hắn vẫn không toại nguyện, giờ mới coi như đạt được mong muốn.
Người duy nhất bị đẩy xuống hạ phong là Liễu Hồng Diệp.
Mặc dù hắn cũng là tông sư võ đạo, có điều thời gian hắn bước vào tông sư võ đạo hơi ngắn, bản thân lại không phải người có thiên phú xuất chúng như Lục tiên sinh.
Hơn nữa do truyền thừa, võ đạo của Liễu Hồng Diệp cũng không cách nào sánh nổi Phương Đại Thông của Cự Linh Bang.
Sau khi giao thủ vài chiêu, hắn đã rơi xuống thế yếu, chẳng qua Sở Hưu cũng không yêu cầu nhiều ở hắn, chỉ cần Liễu Hồng Diệp giữ cho không bại trong thời gian ngắn là được.
Vô số ma khí điên cuồng tràn vào cơ thể Sở Hưu, lực lượng quanh người y đã tăng tới cực hạn. Hận Đao trong bảy thanh ma đao đã được Sở Hưu nắm trong tay, một đao chém ra, ma khí hùng hồn tràn vào, dẫn động hận ý vô biên ngập trời!
Tốc chiến tốc thắng, vừa ra tay Sở Hưu đã vận dụng sát chiêu chí cường.
Trong lòng Nhiếp Nhân Long có ý hận, còn là hận ý vô biên.
Mối thù giết con không đội trời chung.
Lúc này Sở Hưu đứng ngay trước mặt Nhiếp Nhân Long, cho dù không dùng bảy thanh ma đao, Sở Hưu cũng có thể cảm giác được hận ý trên người Nhiếp Nhân Long. Cho nên lúc này vận dụng Hận Đao là lựa chọn tốt nhất.
Ngay lúc Sở Hưu xuất đao, Nhiếp Nhân Long lại cười lớn một tiếng.
Quanh người hắn bị hận ý của Hận Đao bao phủ, nhưng hắn lại không chọn chống cự ngược lại chủ động dung hợp hận ý trong lòng bản thân. Chỉ trong chớp mắt hai mắt Nhiếp Nhân Long đã trở nên đỏ thẫm, từng luồng ma khí tràn vào cơ thể. Ma khí mà đại trận tỏa ra vốn chuẩn bị cho võ giả Ma đạo như Sở Hưu, nhưng lúc này lại chủ động tràn vào cơ thể Nhiếp Nhân Long.
Một tiếng nổ lớn vang lên, quanh người Nhiếp Nhân Long bộc phát ma khí, thậm chí còn mạnh mẽ hơn Sở Hưu. Càn Khôn Lăng Vân Thủ được thi triển, không phải khuấy đảo thiên địa nguyên khí mà là ma khí vô biên.
Hai tay hắn múa lên, vô số ma khí ngưng tụa thành vòng khí xoáy, trực tiếp bao phủ lấy Sở Hưu.
Hận Đao còn chưa chém xuống, thế đao đã bị xoắn nát. Thân hình Sở Hưu cũng bị xé rách trong luồng khí xoáy đó. Cuối cùng một tiếng nổ lớn vang lên, Sở Hưu bị đánh bay hơn mười trượng.
Ổn định lại khí huyết đang sôi trào trong cơ thể, Sở Hưu thu hồi bảy thanh ma đao, ánh mắt lộ vẻ nghiêm nghị.
Bảy thanh ma đao đã không tác dụng đối với Nhiếp Nhân Long, thậm chí thực lực bản thân Nhiếp Nhân Long không ngờ lại tăng lên nhiều , thậm chí còn mạnh hơn lúc trước hắn nhập ma.
Hai mắt đỏ thẫm nhưng vẫn duy trì lý trí, quanh người ma khí lượn lờ, Nhiếp Nhân Long còn giống giết trong Ma đạo hơn cả Sở Hưu. Hắn lạnh lùng nói: “Sở Hưu, những thứ này đều nhờ ơn ngươi cả đấy!”
Tẩu hỏa nhập ma là nguy cơ, nhưng cũng là cơ duyên may mắn.
Llần trước Nhiếp Nhân Long vì cái chết của Nhiếp Đông Lưu mà nhập ma, bản thân cũng bị thương rất nặng.
Nhưng sau khi khỏi hẳn, hắn lại thích ứng với lực lượng cường đại do nhập ma mang lại, đồng thời cũng thích ứng với thuộc tính ma khí.
Nhiếp Nhân Long không tu luyện ma công, nhưng sau khi trải qua một lần nhập ma mà không chết, ma tính của hắn đã thành trời sinh.
Mặc dù Hận Đao có thể dẫn phát hận ý trong lòng Nhiếp Nhân Long, nhưng sau khi Nhiếp Đông Lưu chết, Nhiếp Nhân Long nhập ma, hận ý đã đạt tới đỉnh cao. Dùng ngoại vật dẫn phát hận ý đương nhiên không đạt tới mức nhập ma. Cho nên giờ Hận Đao không có tác dụng gì đối với Nhiếp Nhân Long, thậm chí còn có thể khiến hắn tăng cường lực lượng.
Thu bảy thanh ma đao vào hộp báu không gian, Sở Hưu hơi nhíu mày. Tính sai, có vẻ y đánh giá thấp Nhiếp Nhân Long rồi.
Loại người xuất thân dân dã như Nhiếp Nhân Long, hễ có thể đi lên tới địa vị như ngày hôm nay, vậy đều là nhân kiệt đương thời, không ai là người đơn giản.
Tiễn ngươi lên đường! 2