Hư Vân lạnh nhạt nói: “Nếu nhánh Ẩn Ma đã xuống dốc, sao không tiếp tục xuống nữa đi? Ngụy lão, ngươi là người sống sót duy nhất trong trận chiến Cửu Thiên Sơn năm xưa, hẳn ngươi cũng biết mức độ tàn khốc của trận chiến lần đó.
Cửu Thiên Sơn Ngũ Đại Thiên Ma các ngươi đã chết bốn, những võ giả Ma đạo còn lại cũng tử thương vô số.
Lúc trước nếu các ngươi lựa chọn tiếp tục ẩn nấp chứ không phải ngang nhiên nâng cờ phục hưng Côn Luân Ma Giáo đã chẳng chết nhiều người như vậy.
Nấp dưới đất còn sống được, thò đầu lên, thì chết.
Ngươi mặc cho Sở Hưu làm vậy không phải đang giúp hắn mà là đang hại hắn.
Đến khi hắn thật sự chạm phải giới hạn cuối cùng của Chính đạo trên giang hồ, người ra tay không phải chỉ mình ta.”
Đôi mắt đang híp lại của Ngụy Thư Nhai chậm rãi mở ra, thần sắc vô cùng sắc bén, khí thế trên người cũng dần dần dâng lên, từ một lão già gần đất xa trời biến thành kiêu hùng Ma đạo khuấy động phong vân thiên hạ.
“Vì sao không ẩn nhẫn? Bao năm như vậy rồi, nhánh Ẩn Ma chúng ta luôn bị kẻ khác gọi là chuột chũi, ta sợ làm chuột chũi quá lâu rồi, sẽ thật sự thành một đám chuột nhắt hèn nhát ham sống sợ chết!
Nhân lúc lão già ta còn sống, lưu chút can đảm cho người trẻ tuổi, đứng ra làm gương. Nếu lão già ta mà chết, nhánh Ẩn Ma coi như không còn hy vọng, cho dù Độc Cô giáo chủ có phục sinh chắc cũng chướng mắt đám rác rưởi chúng ta.
Hư Vân, trong Đại Quang Minh Tự ta chỉ không chắc chắn đối phó được hai người, một là phương trượng của các ngươi, một chính là ngươi.
Nghe nói 《 Vọng Niệm Thiên Đại Tự Tại Kinh 》dung hợp tinh hoa hai tông Thiền Mật, hôm nay lão già ta cũng muốn lĩnh giáo một phen!”
Dứt lời, quanh người Ngụy Thư Nhai bừng bừng ma diễm, trong cơ thể nhìn như già nua đó lại bộc phát ra lực lượng kinh người, bước ra một bước, trời đất u ám, đấm ra một quyền, thần ma kinh sợ.
Hư Vân thở dài một tiếng, miệng đọc kinh văn, tiếng phạn âm vạng vọng quẩn quanh trong thiên địa, phật quang vàng kim bao phủ lấy người hắn, theo Hư Vân bước từng bước một tới, không ngờ lại diễn hóa thành một lĩnh vực.
Những nơi Hư Vân đi qua, tất cả đều hóa thành lĩnh vực, mỗi bước một phật thổ, mỗi bước một trọng thiên!
Hai người này, một là người sống sót duy nhất trong Cửu Thiên Sơn Ngũ Đại Thiên Ma, đã từng dùng sức mạnh yếu ớt khuấy đảo phong vân giang hồ, đối đầu với toàn bộ võ lâm Chính đạo.
Bên kia lại là người tài hoa kinh thiên của Đại Quang Minh Tự những năm gần đây, thân là thủ tọa Vọng Niệm Thiền Đường nhưng uy danh còn hơn cả phương trượng. Uy thế giao thủ của hai người có thể nói là kinh thiên động địa.
Hư Độ thu lại hồ lô rượu, nhìn Chử Vô Kỵ cười hắc hắc nói: “Đừng đứng ngẩn ra đó, chúng ta cũng tranh thủ thời gian động thủ đi, đánh sớm xong sớm bớt lo.”
Dứt lời phật quang bao phủ thân thể Hư Độ, dáng vẻ vốn thiếu đứng đắn lúc này lại trở thành trang nghiêm, tay niết Hàng Ma Ấn, một ấn đánh ra, Phật Đà hàng ma, trấn áp vạn giới, uy thế cương mãnh hùng hồn vô song, hết sức kinh khủng.
Chử Vô Kỵ cũng cười lạnh một tiếng, một vầng trăng máu hiện lên phía sau, tay hắn không đao nhưng lại dùng vầng trăng máu đó làm lưỡi đao, chém tan thiên địa!
Hai cường giả Chân Hỏa Luyện Thần cùng hai cao thủ Võ Đạo Chân Đan đỉnh phong giao thủ, uy thế rung chuyển đất trời, cho dù đánh tan một ngọn núi nhỏ cũng không có gì là lạ.
Lúc này cách hai giao thủ khoảng trăm dặm, Bạch Hàn Thiên thành chủ Cực Bắc Phiêu Tuyết Thành cũng định dẫn người tới Tụ Nghĩa Trang, có điều hắn cũng bị người ta ngăn cản. Người ra tay chính là Bàng Hổ cùng Kỳ Liên Thiết Kỵ dưới trướng hắn.
Lần trước Tụ Nghĩa Trang liên thủ với võ lâm Yến Đông tiêu diệt Kỳ Liên Thiết Kỵ, thế nhưng Sở Hưu bày kế khiến Cực Bắc Phiêu Tuyết Thành nhúng tay vào. Kết quả cuối cùng là Tụ Nghĩa Trang, Kỳ Liên Trại đều trọng thương, phe hưởng lợi duy nhất chính là Cực Bắc Phiêu Tuyết Thành.
Bạch Hàn Thiên nhìn Bàng Hổ, lạnh lùng nói: “Bàng Hổ, với chút lực lượng đó của Kỳ Liên Trại mà còn dám nhúng tay vào chuyện giữa võ lâm Bắc Yên cùng nhánh Ẩn Ma ư? Ngươi muốn chết phải không?”
Bàng Hổ cười lạnh một tiếng nói: “Muốn chết ư? Chỉ mình Cực Bắc Phiêu Tuyết Thành các ngươi e rằng còn chưa đủ tư cách khiến ta chết!
Lần trước là Lâm Diệp kia, sai rồi, là Sở Hưu giúp mỗ, họ Bàng ta là người thô kệch, Bắc Địa Tam Thập Lục Cự Khấu nói trắng ra là một lũ cướp.
Nhưng cho dù là lũ cướp cũng hiểu đạo nghĩa.
Lần trước người ta giúp ta, nếu lần này ta coi như không thấy, e là các huynh đệ này sẽ coi thường ta. Các ngươi nói xem, đúng hay không?”
“Đúng!”
Sau lưng Bàng Hổ, đám cướp Kỳ Liên Trại lao nhao hét lớn, khí thế hết sức bất phàm.
Bạch Hàn Thiên nhíu mày, hừ lạnh nói: “Không tự biết mình! Muốn tìm đường chết, ta giúp các ngươi!”
Tiếp đó Bạch Hàn Thiên vung tay, một loạt võ giả Cực Bắc Phiêu Tuyết Thành đồng loạt lao lên.
Cực Bắc Phiêu Tuyết Thành dẫu sao cũng là đại phái giang hồ đứng trong Thất Tông Bát Phái, vẫn có ưu thế hơn nhiều so với loại thế lực sơn tặc thổ phỉ như Kỳ Liên Trại.
Bắc Địa giao chiến ầm ầm, còn lúc này ở Yến Tây, ngoài cửa lớn Hoàng Phủ thị, vài ngàn binh sĩ Bắc Yên thân mặc giáp đen bao vây khu nhà của Hoàng Phủ Thị.
Giữa những binh sĩ là một tòa hắc long liễn cực kỳ hoa lệ, trên đó là một võ giả trung niên mặc mãng bào màu đen đang nằm, thần thái ung dung, vừa ngáp vừa chậm rãi bóc một quả chuối.
Thân tại Bắc Yên vẫn có thể ăn loại chuối tiêu chỉ có ở Nam Man Tây Sở, hành động xa xỉ đó đã gần với đế vương.
Thực tế người này cũng thật sự trong hoàng tộc, hắc long liễn hắn ngồi nói chính xác ra chỉ có hoàng đế mới được sử dụng. Có điều giờ Bắc Yên không tôn hắc long lên đầu nữa cho nên hắn ngồi hắc long liễn cũng không ai nói gì, bởi rất nhiều người Bắc Yên đều biết, trong hoàng tộc, ai có thể tạo phản chứ hắn thì không. Lý do? Hắn lười!
Người này thuộc hoàng tộc Bắc Yên, tên là Hạng Võ, có điều chỉ là hoàng tộc chi thứ, huyết mạch rất nhạt lại không được coi trọng. Thậm chí tước vị của hắn còn chỉ là hầu tước, đất phong lại ở Bắc Yên Lâm Bình Phủ, cho nên phong hiệu của hắn là Lâm Bình Hầu.
Hạng Võ khi còn nhỏ đã thể hiện thiên phú võ đạo kinh người, có điều do huyết mạch nên không được coi trọng bao nhiêu, bị tôn thất Bắc Yên coi nhẹ, khiến cho Hạng Võ lưu lạc vào giang hồ, bươn trải bao lâu mới có chút danh tiếng, lúc này hoàng thất Bắc Yên mới phát giác, lập tức triệu hồi vào hoàng cung.
Hạng Long không hổ là hùng chủ thế hệ này, sau khi phát hiện mình sơ sót lập tức chiêu hiền đãi sĩ với Hạng Võ, tự mình tìm một cường giả lão tổ trong hoàng tộc dạy bảo Hạng Võ, nhận làm hoàng đệ. Hạng Long còn giao Tây Lăng Quân trong Trấn Quốc Ngũ Quân cho Hạng Võ thống lĩnh, phong hắn làm tướng, thậm chí tăng tước vị lên thành vương.
Có điều Hạng Võ lại cự tuyệt, đối với hắn mà nói, tước vị là thứ lão tổ tông lưu lại, không thể bỏ đi được.
Không biết tổ tông hắn mà biết hậu thế không muốn vương vị, cứ ôm khư khư cái chức hầu tước coi như bảo bối, liệu có tức tới mức hất tung cả quan tài lên không.
Hạng Võ 1