Khi đó Sở Hưu tới là để phá hủy liên minh Bắc Yên, không có thực lực tàn sát toàn bộ liên minh Bắc Yên.
Cho nên lúc đó những thế lực tham dự liên minh không sợ Sở Hưu sẽ làm gì. Cho dù Sở Hưu gắng gượng qua được kiếp nạn lần này chắc chắn y cũng sẽ ẩn nhẫn kín tiếng làm việc, ổn định lực lượng hiện tại.
Nào ngờ Hạng Long lại chiêu mộ Sở Hưu làm đại đô đốc Trấn Võ Đường. Nghe thử tên đi, Trấn Võ Đường Trấn Võ Đường, rốt cuộc đang nhắm vào ai?
Trong một sơn trang gần biên giới Bắc Yên Tây Sở, đây là tổng đường của Cự Linh Bang.
Phương Đại Thông cầm thiệp mời Sở Hưu phái người đưa tới, sắc mặt ủ rũ.
Phía dưới hắn còn một số võ giả Thiên Nhân Hợp Nhất, đều là cao tầng trong Cự Linh Bang.
Lúc này một võ giả hết sức u oán nói: “Lúc trước ta đã nói gì nào? Cự Linh Bang ta không nên xen vào mấy chuyện lung tung đó. Giờ thì hay rồi, không ngờ Sở Hưu kia lại về Bắc Yên, đồng thời còn hợp tác với triều đình Bắc Yên. Nếu Sở Hưu kia tới đối phó với Cự Linh Bang, Cự Linh Bang ta lấy gì ra chống? Giờ thiệp mời đã được phát tới, rốt cuộc chúng ta có đi hay không?”
Phương Đại Thông lạnh lùng liếc hắn một cái nói: “Phùng Thiên Dực, ngươi đang trách ta đấy à? Chẳng lẽ ta không nghĩ cho Cự Linh Bang hay sao?”
Phùng Thiên Dực kia thực lực không yếu, đã đạt tới nửa bước tông sư võ đạo, là đại trưởng lão trong Cự Linh Bang, bối phận thậm chí còn cao hơn Phương Đại Thông. Cho nên trong một số chuyện của Cự Linh Bang, hắn thường xuyên đưa ra ý kiến phản đối, ỷ vào bối phận mình cao, nói năng không cần để ý tới uy nghiêm của bang chủ Phương Đại Thông.
Phùng Thiên Dực hừ lạnh nói: “Ta không nói vậy, có điều ngươi là bang chủ, tiền đồ mấy vạn bang chúng Cự Linh Bang chúng ta đều nằm trên tay ngươi đấy. Một quyết định của ngươi xảy ra sau sót cũng chẳng sao, nhưng sẽ khiến cơ nghiệp trăm năm của Cự Linh Bang ta bị hủy chỉ trong chốc lát!”
Thấy ánh lửa giữa đôi bên càng lúc càng nóng, một võ giả trung niên mặc áo gấm tướng mạo đoan chính lập tức đứng ra hòa giải: “Bang chủ cũng đang nghĩ vì Cự Linh Bang chúng ta mà thôi. Ai ngờ hoàng đế lại hợp tác với tên Sở Hưu kia, biết rõ hắn là người trong nhánh Ẩn Ma mà vẫn để hắn khống quản lý Trấn Võ Đường.
Hạng Long làm vậy khác nào bảo hổ lột gia. Ta thấy hắn già quá hóa hồ đồ rồi, anh minh cả đời cũng sắp thành hôn quân rồi.
Hơn nữa ngươi xem các hắn đặt tên kìa. Trấn Võ, trấn võ, chẳng phải có ý trấn áp võ lâm Bắc Yên chúng ta hay sao? Cho dù không có Sở Hưu, chắc cũng sẽ có người khác tới quản lý Trấn Võ Đường này.”
Người trung niên này tên Thẩm Phi Ưng, chính là phó bang chủ Cự Linh Bang, là huynh đệ kết bái cùng Phương Đại Thông, là tâm phúc đệ nhất của hắn.
Nguyên nhân chủ yếu khiến Phùng Thiên Dực bất mãn với Phương Đại Thông là hắn dùng người không khách quan.
Hắn là đại trưởng lão, thân phận rất cao, vốn không có ý đồ gì với vị trí phó bang chủ. Thế nhưng hắn lại bất mãn với việc Phương Đại Thông vừa thượng vị đã lập tức thăng chức cho huynh đệ của mình làm phó bang chủ.
Phùng Thiên Dực sắc mặt lạnh lùng nói: “Được được được, các ngươi đều nói có lý. Vậy chuyện Trấn Võ Đường khai phủ này, rốt cuộc chúng ta có đi hay không?”
Phương Đại Thông hừ lạnh một tiếng nói: “Đi cái gì mà đi? Các ngươi chưa hiểu ý tên Sở Hưu kia hay sao? Hắn đang lập uy mà thôi!
Hắn muốn nói với tất cả võ lâm Bắc Yên, Sở Hưu hắn đã trở về!
Không cần lo lắng, Trấn Võ Đường đang nhắm vào toàn bộ võ lâm Bắc Yên. Một khi Sở Hưu dám động thủ quy mô lớn, những tông môn Chính đạo Bắc Yên sẽ không ngồi yên bỏ mặc. Không cần để ý tới hắn!”
Xưa nay giang hồ và triều đình luôn đối lập, người trên giang hồ muốn chém giết diệt môn còn phải suy nghĩ tới phản ứng các bên, nói chi là triều đình.
Nếu triều đình giết người không có lý do, hành động đó là hết sức quá đáng, chắc chắn sẽ khiến tất cả giang hồ căm thù, khiến mọi chuyện huyên náo càng lớn.
Trấn Võ Đường thành lập không chỉ khiến Cự Linh Bang thấp thỏm trong lòng, thực tế tất cả các tông môn nhận được tin đều có phản ứng như vậy, đương nhiên một số đại phái vẫn có chút lòng tin.
Chẳng hạn các thế lực đứng đầu như Cực Bắc Phiêu Tuyết Thành cùng Hoàng Phủ thị đều có một số lão tổ tiềm tu trấn giữ. Nếu thật sự gặp nguy hiểm, số lượng thủ đoạn ẩn giấu của bọn họ còn kinh khủng hơn so với người ngoài thấy được.
Còn như Đại Quang Minh Tự nhận được thiệp mời, căn bản không đưa được tới chỗ phương trương, trực tiếp vứt bỏ.
Đối với Đại Quang Minh Tự hiện tại, bọn họ đưa mắt ra toàn bộ giang hồ, lấy đâu ra tâm tình đùa bỡn với đám người Sở Hưu tại Bắc Yên. Chỉ cần Sở Hưu không chọc tới Đại Quang Minh Tự bọn họ, Đại Quang Minh Tự cũng lười quản Sở Hưu.
Cho nên trong bầu không khí kỳ quái này của Bắc Yên, tất cả mọi người đều lựa chọn im lặng ứng đối.
Ba ngày sau, Trấn Võ Đường chính thức khai phủ, có điều lại vắng tanh lạnh ngắt, đừng nói tông môn trên giang hồ, thậm chí ngay Ngũ Ương đạo trưởng đều không đến.
Hắn cùng Sở Hưu đã trở mặt, sau này hắn chỉ phụ trách chuyện nội bộ, việc lần này do Sở Hưu phụ trách, hắn không định nhúng tay. Chí ít hắn sẽ không nảy sinh xung đột gì kịch liệt với Sở Hưu, đương nhiên cũng không tới cổ vũ cho Sở Hưu.
Đúng lúc này Hạng Võ đi vào đại đường của Trấn Võ Đường, tay cầm một rổ trái cây, bên trong chất đầy chuối.
Hạng Võ tiện tay đưa một quả chuối cho Đường Nha, vừa đánh giá xung quanh nói: “Tặng ngươi làm quá khai phủ, là thứ đại bổ tráng dương đấy.
Mà này, Trấn Võ Đường nhà các ngươi vừa khai phủ đã bất lợi vậy, sao vắng vẻ thế, không ai tới cổ vũ à? Bệ hạ cũng thế, vì sao không vận dụng lực lượng triều đình Bắc Yên chiêu cáo thiên hạ?”
Sắc mặt Sở Hưu thoáng chút kỳ quái, tặng lễ lại đưa một rổ chuối tiêu? Còn chuối tiêu lại tráng dương được à? Hạng Võ nghe đâu ra cái tin này?
Thật ra không phải Hạng Võ hẹp hòi, thứ này chỉ sinh trưởng trong một số khu vực nhỏ ở đất Nam Man và Tây Sở, muốn ăn chuối tươi tại Bắc Yên cũng chẳng dễ dàng gì, thứ này rất quý.
Sở Hưu lệnh cho người rót cho Hạng Võ một chén trà nói: “Hôm nay trước cửa vắng tanh, biết đâu ngày khác lại đông như trẩy hội? Đa tạ hầu gia đến đây góp vui, chẳng hay hầu gia có gì muốn chỉ giáo?”
Hạng Võ cùng Sở Hưu không có giao tình gì lớn, mặc dù hai bên từng tán gẫu nhưng chỉ là sơ giao, cùng lắm là không có ác cảm với nhau mà thôi.
Thế nhưng giờ Hạng Võ lại tự mình đến chúc mừng, tặng một rổ chuối ‘quý giá’, e rằng hắn không đơn giản là muốn giao hảo với Sở Hưu.
Hạng Võ cười ha hả nói: “Đâu đến mức chỉ giáo, chỉ muốn giúp ngươi một vấn đề nhỏ mà thôi.”
Sở Hưu nhíu mày nói: “Chuyện nhỏ gì?”
Hạng Võ nói: “Lần trước trong số những người tham gia liên minh trừ ma vây công ngươi, có lão tiểu tử Phương Đại Thông của Cự Linh Bang.
Lão tiểu tử này nói thật ra thì thực lực chẳng ra sao cả, bộ dáng cao lớn thô kệch nhưng lại là cao thủ trong chuyện làm ăn.
Con đường buôn bán từ Bắc Yên tới Đông Tề được hắn xử lý ngăn nắp rõ ràng, Cự Linh Bang cũng giàu tới chảy mỡ. Chỉ riêng bang chúng nội môn đã lên tới mấy vạn, kéo dài cả hai vùng Bắc Yên Đông Tề.
Mục tiêu