Trương Thừa Trinh đang muốn đi khỏi, Trương Toàn Tông lại căm tức nhìn Viên Cát, tức giận nói: “Viên Cát! Không ngờ ngươi lại là loại người như vậy! Uổng cho lúc đầu ta hao tâm tổn sức giúp ngươi đặt chân tại Long Hổ Sơn, không ngờ kẻ ta giúp lại là một tên chuột nhắt hèn nhát ham sống sợ chết!”
Viên Cát vẻ mặt áy náy thi lễ với Trương Toàn Tông, đúng là hắn có lỗi với vị lão bằng hữu này.
Có điều mạng người chỉ có một, hắn không thể vì bằng hữu mà không tiếc mạng sống, cùng lắm là không đâm bằng hữu hai đao trong thời khắc quan trọng mà thôi.
Trương Thừa Trinh lạnh nhạt nói: “Đi thôi sư thúc, mỗi người có duyên phận của người đó. Về núi thôi, không thì mọi sẽ phải chịu đói thật đấy.”
Trương Toàn Tông hừ lạnh một tiếng, theo Trương Thừa Trinh rời đi.
Thánh nữ Bái Nguyệt Giáo nhìn Sở Hưu, cười cười nói: “Sở đại nhân, nhường Viên Cát cho ta đi? Ngươi đường đường nam tử hán đại trượng phu, không đến mức cướp người với một nữ tử nhu nhược như ta chứ?”
Sở Hưu lắc đầu nói: “Viên Cát đại sư hết sức quan trọng với ta, ta không thể nhường kẻ này đi được.
Huống hồ thánh nữ Bái Nguyệt Giáo trước nay đâu phải nữ tử nhu nhược. Nếu ngươi là nữ tử nhu nhược, vậy những người chết dưới cổ thuật của ngươi là gì?”
Thánh nữ Bái Nguyệt Giáo không vui vẻ lắc đầu nói: “Nam nhân không hiểu phong tình đúng là đáng ghét. Vậy đổi một cách nói khác, hôm nay Bái Nguyệt Giáo ta đang gánh vác áp lực của Chính đạo, nếu không có Bái Nguyệt Giáo, Sở Hưu ngươi còn có thể lớn lối tùy ý tung hoành tại Bắc Yên như vậy được sao?
Minh Ma, Ẩn Ma đều là ma. Ngươi nhường ta lần này, Bái Nguyệt Giáo ta đối phó với tông môn Chính đạo cũng thoải mái hơn một chút. Giúp người như vậy cũng là làm lợi cho mình, vậy chẳng tốt ư?”
Sở Hưu lại lắc đầu nói: “Nếu đổi thành những thứ khác ta cũng sẽ nhường, nhưng Viên Cát đại sư lại tuyệt đối không được.
Thánh nữ từng nghe câu này chưa? Muốn đội vương miện, ắt phải nhận gánh nặng này.
Vị trí đại phái đệ nhất Ma đạo của Bái Nguyệt Giáo đương nhiên không dễ ngồi rồi. Đương nhiên nếu Bái Nguyệt Giáo không muốn, vậy có thể nhường cho nhánh Ẩn Ma chúng ta. Chúng ta sẽ không ghét bỏ.”
Thánh nữ Bái Nguyệt Giáo thở dài một tiếng nói: “Vậy tức là không bàn được?”
Sở Hưu gật nhẹ đầu.
Thánh nữ Bái Nguyệt Giáo lại thở dài một cái nói: “Nữ nhân thường không hay nói đạo lý, nữ nhân càng xinh đẹp càng như vậy.
Nữ nhân xinh đẹp như ta lại càng ít khi nói đạo lý với người khác. Hiếm hoi lắm mới có một lần nói đạo lý với ngươi, kết quả ngươi lại không nghe.
Xem ra ta sai rồi, nữ nhân xinh đẹp như ta không thích hợp nói đạo lý với người khác, chỉ thích hợp, động thủ giết người.”
Dứt lời, dưới chân Sở Hưu đột nhiên chấn động, như có động đất đột nhiên phát sinh. Vô số cổ trùng dâng lên dưới chân Sở Hưu, màu sắc khác nhau, rậm rạp chằng chịt, lao nhao nhào về phía Sở Hưu.
Cảnh tượng này ngay cả Sở Hưu cũng phải kinh ngạc, y thật sự không phát hiện từ đám cổ trùng này mai phục dưới chân mình từ bao giờ.
Tu vi thánh nữ Bái Nguyệt Giáo còn chưa tới tông sư võ đạo, mới chỉ là Thiên Nhân Hợp Nhất mà thôi.
Chẳng qua có nhiều cổ trùng như vậy, đừng nói Thiên Nhân Hợp Nhất, ngày trước trong Phù Ngọc Sơn Đại chiến chính ma, cho dù là tông sư võ đạo cũng phải chịu thiệt dưới tay nàng!
Sở Hưu tay niết phật ấn, chỉ trong chớp mắt Cửu Ấn Hợp Nhất, Khoái Mạn Cửu Tự Quyết liên tiếp thi triển, phật quang quanh người như vòng xoay không ngừng chuyển động. Theo mỗi ấn của Sở Hưu đánh ra, đều có đại lượng cổ trùng bị y mạnh mẽ đánh thành một đống thịt nát.
Thánh nữ Bái Nguyệt Giáo nhíu sâu hai hàng mi thanh. Không ngờ đám cổ trùng này của nàng lại chẳng có tác dụng đối với Sở Hưu, có vẻ chỉ là chịu chết. Thậm chí bọn chúng vừa tới trước người Sở Hưu đã có cảm giác e ngại quỷ dị. Nếu không phải nàng dùng bí pháp điều khiển cổ trùng cưỡng ép sai khiến, đám cổ trùng này thậm chí còn không chịu tiến lên.
Đám cổ trùng chi chít này đều do nàng dùng bí pháp bồi dưỡng số lượng lớn, cho dù bị Sở Hưu giết sạch, nàng cũng chẳng tiếc.
Nhưng vấn đề là chết nhiều cổ trùng như vậy nhưng vẫn chẳng chạm tới góc áo Sở Hưu, vậy thật quá phí phạm.
Thánh nữ Bái Nguyệt Giáo không nghĩ theo hướng Lưu Ly Kim Ti Cổ, bởi vì Lưu Ly Kim Ti Cổ là chuyện từ hai mươi năm trước. Khi đó thánh nữ Bái Nguyệt Giáo chỉ là một bé gái, còn chưa gia nhập Bái Nguyệt Giáo.
Hơn nữa đã nhiều năm qua đi, chuyện Lưu Ly Kim Ti Cổ ngoại trừ võ giả Bái Nguyệt Giáo tham gia trận chiến lúc trước, những người khác muốn biết về Lưu Ly Kim Ti Cổ chỉ có thể lật xem các loại điển tịch trong Bái Nguyệt Giáo.
Cho nên thánh nữ Bái Nguyệt Giáo căn bản không nghĩ tới chuyện trên người Sở Hưu có cỏ trùng chí tôn mà Bái Nguyệt Giáo chế tạo. Nàng chỉ cho là trên người Sở Hưu mang công pháp Phật môn, cho nên tương đối khắc chế cổ trùng.
Thuật luyện cổ thuộc về dị pháp tà môn, bị võ công Phật môn khắc chế cũng rất bình thường.
Cánh tay vung lên, hai hư ảnh màu vàng xuất hiện trong tay thánh nữ Bái Nguyệt Giáo rồi lập tức biến mất, khi bọn chúng xuất hiện trở lại đã tới trước người Sở Hưu.
Hai bóng dáng màu vàng đó là hai con cổ trùng hết sức kỳ dị, bộ dáng như ve nhưng chân trước lại có lưỡi liềm như bọ ngựa, cánh ve sau lưng cũng rất lớn, bên trên còn có hoa văn cực kỳ phức tạp mỹ lệ.
Cặp cổ trùng này chính là cổ trùng chí cường mà thánh nữ Bái Nguyệt Giáo dùng phép luyện cổ bí truyền của Bái Nguyệt Giáo chế tạo ra, tên là Tương Tư Đoạn Trường Cổ.
Loại cổ trùng này phải dùng một giọt máu tươi của chín mươi chín đôi tình nhân yêu nhau say đắm mới có thể ấp nở kén ve. Trong đó chỉ cần một cặp tình nhân có tư tâm, thuật luyện cổ sẽ lập tức thất bại.
Nhưng sau khi chế tạo thành công Tương Tư Đoạn Trường Cổ lại vĩnh viễn không chia lìa, tình cứng hơn sắt thép, vỏ ngoài cũng chẳng khác nào kim loại, cho dù thần binh cũng không thể chia cắt.
Đặc biệt là một con cổ trùng chết, con cổ trùng còn lại sẽ bộc phát uy lực gấp mấy lần, để đồng quy vu tận với kẻ địch.
Thiên Ma Vũ trong tay Sở Hưu chém ra, trực tiếp đánh lên hai con cổ trùng kia, một tiếng nổ đinh tai nhức óc vang lên.
Con côn trùng bé xíu kia mặc dù bị Thiên Ma Vũ trực tiếp chém bay, nhưng không ngờ chỉ lắc lư vài cái rồi lại bay lên, lao thẳng về phía Sở Hưu.
Tương Tư Đoạn Trường Cổ kia có tốc độ cực kỳ nhanh, nhưng có nhanh nữa cũng không bằng Thiên Tử Vọng Khí Thuật của Sở Hưu, cho nên Sở Hưu không lo nó làm mình bị thương.
Chỉ có điều hai con côn trùng cứ bay loạn trước mặt là chuyện cực kỳ đáng ghét, cho nên đúng lúc này, Sở Hưu lại chủ động chậm lại một bước, khiến Tương Tư Đoạn Trường Cổ tiến vào cơ thể mình. Chỉ trong chốc lát, lực lượng Bất Diệt Ma Đan ầm ầm bộc phát, ma khí cường đại chớp mắt đã cắt đứt liên hệ giữa thánh nữ Bái Nguyệt Giáo cùng cổ trùng kia.
Thánh nữ Bái Nguyệt Giáo cũng chẳng hề lo lắng. Mặc dù cổ trùng sẽ bị điều khiển nhưng nó cũng là một sinh linh của thiên địa này, cho dù là sinh linh do người ta chế tạo ra.
Cho nên dù không có mình điều khiển, nó cũng có bản năng, vẫn có thể đả thương người khác.
Có điều đúng lúc này. Lưu Ly Kim Ti Cổ trong trái tim Sở Hưu lại hơi chấn động, phát ra cảm xúc phẫn nộ.
Cổ trùng không có linh trí, chỉ có bản năng. Đối với Lưu Ly Kim Ti Cổ mà nói, Sở Hưu là nơi nó ký sinh, thân thể Sở Hưu chính là nhà của nó.
Thế nhưng giờ có kẻ xâm nhập địa bàn của mình, bảo nó làm sao mà nhịn được?
Một luồng lực lượng màu vàng bộc phát, trong chấn động đó không ngờ Tương Tư Đoạn Trường Cổ mà cả Thiên Ma Vũ cũng chém không nát bị bị chấn thành bột phấn, dung nhập vào cơ thể Sở Hưu, hóa thành lực lượng tinh khiết truyền vào đan điền.
Vị thịt gà 1