Lúc này trong trấn nhỏ gần Đổng gia, Sở Hưu đang mang theo Viên Cát đại sư dùng bữa trong gian riêng.
Thiên Hạ Minh ra tay quả thật lưu loát. Chỉ là lan truyền một tin tức mà thôi, Tạ Tiểu Lâu thậm chí không cần tới nói với Trần Thanh Đế chỉ gọi vài chấp sự của Thiên Hạ Minh tới, chuyện này lập tức làm xong, không để lại chút manh mối nào.
Đây là tác dụng của thế lực bản địa, cho dù ở Bắc Yên, Sở Hưu muốn tạo thành thanh thế như vậy cũng phải liên thủ với triều đình, còn Thiên Hạ Minh lại dễ dàng làm được.
Viên Cát ở bên cạnh gẩy gẩy đồ ăn với rượu trên bàn, có vẻ không ưa.
Nơi nhỏ nhoi này đầu bếp cũng chẳng ra sao cả, tay nghề thật quá thấp.
Hơn nữa hắn cũng oán thầm Sở Hưu, bố trí thì bố trí, còn kéo mình vào làm gì?
Tốt xấu gì Viên Cát hắn cũng coi như người có danh tiếng trên giang hồ, thế nhưng giờ thanh đanh lại đổi thành tiếng xấu. Một thầy bói không giữ được miệng, ai dám tới nhờ hắn bói nữa?
Đương nhiên oán có oán, nhưng hắn cũng không dám nói gì với Sở Hưu, ngược lại nịnh bợ dâng một chén rượu lên nói với Sở Hưu: “Đại nhân, chắc lúc này Đổng gia đã ngây ngốc ra rồi. Ngài định lúc nào động thủ?”
Sở Hưu lắc đầu thản nhiên đáp: “Còn chưa đủ nóng, Đổng gia dù sao cũng là một trong Cửu Đại Thế Gia, đâu dễ khiến người ta giết người đoạt bảo?
Một đứa bé cầm thỏi vàng trong tay chắc chắn sẽ khiến những người khác ngấp nghé tranh đọt. Thế nhưng nếu là một gã cao to cầm trong tay, người ta sẽ chỉ ghen tị, thèm thuồng mà thôi.
Đổng gia đương nhiên không phải dứa trẻ mà là một gã to lớn, một gã cao to cầm đao hẳn hoi.”
Viên Cát suy nghĩ một chút rồi nói: “Đại nhân định dỡ bỏ thanh đao của Đổng gia à?”
Sở Hưu híp mắt nói: “Không, đầu tiên phải để thỏi vàng trong tay hắn biến thành thất bảo lưu ly đã, sau đó dẫn một tên cao to cầm đao khác tới, tiếp theo là một bầy sói đói!”
...
Bên trong Đổng gia, Đổng Tề Khôn, lão tổ Đổng gia cùng hơn mười trưởng lão Đổng gia và các võ giả có thực quyền khác, đám người mắt lớn trừng mắt nhỏ, thần sắc ngây ngốc.
Mấy ngày nay tin tức lan truyền trên giang hồ quá mức nhanh, khi tới chỗ Đổng gia, người của Đổng gia cũng thấy ngây ngẩn.
Trong gia tộc chúng ta có trọng bảo từ bao giờ? Còn Thất Đại Hạn, Phệ Thiên Trùng? Bọn họ còn chưa thấy con sâu róm nào trong đấy.
Có điều lời đồn bên ngoài quá thật, thật tới mức bản thân người của Đổng gia cũng nghi ngờ.
Một chấp sự Đổng gia không nhịn được lên tiếng hỏi: “Lão tổ, chẳng lẽ Đổng gia ta thật sự có đao pháp chí cường thời thượng cổ, Thất Đại Hạn?”
Lão tổ Đổng gia sắc mặt tối sầm lại, ném thẳng chén trà sang, nổi giận gầm lên: “Ngươi bị ngu hay sao? Người khác nói gì ngươi cũng tin à? Đổng gia ta nếu có đao pháp cấp bậc đó thật đã sớm lấy ra cho mọi người tu luyện, sớm có ngày vượt qua Thương Thủy Doanh thị, trở thành đứng đầu Cửu Đại Thế Gia rồi, cần gi lăn lộn ở đây?”
Chấp sự Đổng gia kia rụt cổ, không dám nhiều lời.
Thực tế chuyện này không ai tiện nói, đừng nghĩ trong gia tộc thì không ai có tư tâm, vạn nhất ai nhận được công pháp chắc chắn sẽ cất giấu tự mình tu luyện. Bọn họ làm vậy hoặc vì danh lợi, hoặc vì quyền thế, đây là chuyện bình thường, không thể trách người của Đổng gia tự nghi người mình.
Lão tổ Đổng gia đảo mắt một vòng, trầm giọng nói: “Thu hết những ý nghĩ xấu trong lòng các ngươi lại! Ta nhắc lại lần nữa, những lời đồn đại bên ngoài đều là dối trá, không phải sự thật!”
Nói xong, lão tổ Đổng gia nhìn Đổng Tề Khôn một cái nói: “Tề Khôn, cho người tung tin, nói lời đồn đó chỉ là nói hươu nói vượn, không tin được.”
Đổng Tề Khôn gật nhẹ đầu, lập tức bố trí người làm việc.
Sau khi những người khác đi khỏi, Đổng Tề Khôn mới cau mày nói: “Lão tổ, chuyện này rốt cuộc là sao? Là ai đang tính kế Đổng gia ta? Đối phương làm vậy có ích lợi gì?”
Những tin đồn linh tinh này không gây thương tổn gì đối với Đổng gia hiện tại, chỉ có điều cảm giác suốt ngày bị người ta nhòm ngó rất khó chịu mà thôi.
Cho nên người tung tin đồn này đơn thuần là trêu chọc Đổng gia?
Lão tổ Đổng gia lắc đầu nói: “Không biết được. Trên giang hồ Tây Sở, số người có thù oán với Đổng gia ta không phải số ít, ai biết được kẻ nào làm?”
Đúng lúc này, Đổng Tề Khôn đột nhiên nói: “Liệu có phải Sở Hưu hay không? Chuyện này bản thân hắn cũng là người tham dự. Huống hồ mấy ngày trước hắn còn nhất quyết muốn giao dịch Xá Thần Ngọc, nhưng lại bị chúng ta cự tuyệt. Có phải hắn ghi hận trong lòng nên làm vậy không?”
Lão tổ Đổng gia suy nghĩ một hồi rồi lắc đầu nói: “Không giống. Nếu là Sở Hưu thì thánh nữ Bái Nguyệt Giáo cũng có nghi vấn, hơn nữa nghi vấn của Bái Nguyệt Giáo còn lớn hơn cả Sở Hưu.
Dù sao giờ Đổng gia ta đang đứng về phía tông môn Chính đạo, đối địch với Bái Nguyệt Giáo.
Hơn nữa tên Sở Hưu này mặc dù là tiểu bối nhưng không thể không nói, đối phương thân là người thừa kế của nhánh Ẩn Ma, thậm chí là tuấn kiệt duy nhất trong thế hệ trẻ có thể sánh vai với Tiểu Thiên Sư, chắc chắn phải có chút độ lượng.
Hắn từng làm chuyện hại người lợi mình, nhưng chuyện này rõ ràng là hại người không lợi mình, chắc hắn không nhỏ nhen tới mức độ này đâu?”
Đổng Tề Khôn cũng gật nhẹ đầu, lão tổ nói vậy cũng có lý. Nhưng nếu không phải Sở Hưu làm, vậy là ai? Tóm lại chuyện này khó lòng phân biệt, Đổng gia nên cẩn thận hơn một chút.
Mấy ngày sau, Đổng gia lại tung tiên trên giang hồ nói chuyện này là giả tới không thể giả hơn. Có điều đa số người trong giang hồ đều không tin.
Ngươi nói không có thì không có thật chắc? Thậm chí nhiều người còn cho rằng Đổng gia đang giấu đầu lòi đuôi.
Còn lúc này Sở Hưu đang ẩn nấp gần Đổng gia, lặng lẽ quan sát hết thảy. Đồng thời y đang chờ một cơ hội, một cơ hội góp thêm chút lửa vào chuyện của Đổng gia.
Đổng gia ở gần Thập Vạn Đại Sơn, gần đó không có châu phủ gì lớn, chỉ có một tòa thành nhỏ tên là Quý Thành, cũng tương đối phồn hoa, có không ít người trong giang hồ tới đây buôn bán những linh dược kỳ trân kiếm được trong Thập Vạn Đại Sơn.
So với những tiệm đan được khác, kiếm được linh dược trân quý ở đây tự mình luyện hóa còn có lời hơn mua đan dược thành phẩm ở tiệm đan dược.
Đương nhiên không phải ai cũng hiểu rõ về linh dược, không ít gian thương lấy hàng giả ra lừa.
Lúc này, một thiếu niên mặc hoa phục, tuổi tác mới khoảng mười bảy mười tám, đang vừa đi vừa thăm dò những thảo dược linh dược trên mấy gánh hàng rong ven đường, muốn mua nhưng lại không chắc.
Hắn mặc hoa phục, dáng vẻ dường như là người của thế gia, không cùng phong cách với những võ giả tán tu thô kệch. Nhưng thực tế trừ thân phận và bộ quần áo này, hắn cũng chẳng khá hơn đám võ giả tán tu bao nhiêu.
Hắn là đệ tử của Cao Lăng Đổng gia, tên là Đổng Vân Thành, còn là người trong chi chính của Đổng gia. Nói chính xác hơn thì từng là chi chính
Chi chính của Đổng gia không cố định mà căn cứ theo thực lực. Nhánh của ngươi có thực lực mạnh, ngươi chính là chi chính. Ngược lại nhánh của ngươi không có cường giả, ngươi là chi phụ.
Nhánh của Đổng Vân Thành đã từng có người làm gia chủ, có điều sau đó không có cao thủ cường giả gì. Thực lực phụ thân hắn còn không tệ, thậm chí còn từng tranh đoạt chức gia chủ với Đổng Tề Khôn. Đáng tiếc phụ thân hắn bất hạnh mất sớm, cho nên nhánh của hắn chỉ còn lại chính hắn. Vì vậy tuy danh là chi chính nhưng thực chất còn chẳng bằng chi phụ.
Một cơ duyên 1