Thật ra Thẩm Huyết Ngưng dáng vẻ trẻ trung này còn có tuổi tác lớn hơn cả Lục tiên sinh.
Đối phương là tông sư võ đạo của Xích Luyện Ma Tông, thanh danh trong nhánh Ẩn Ma tuy không lớn nhưng cũng không nhỏ, chỉ có thể nói hắn làm việc rất kín tiếng.
Nhưng Xích Luyện Ma Tông lại là những kẻ hung ác ít nói trong nhánh Ẩn Ma.
Khi bình thường không lộ chút tiếng tăm nào, thậm chí có thể mười năm không xuất thủ một lần, nhưng một khi hành động chắc chắn là chuyện đại sự phá gia diệt môn.
Hơn nữa Xích Luyện Ma Tông đi theo con đường tinh anh, mặc dù không nhiều đệ tử nhưng ai ai cũng là tinh nhuệ.
Vị lão tổ của Xích Luyện Ma Tông có quan hệ không tệ với Viên Thiên Phóng, cho nên Lục tiên sinh còn tưởng Thẩm Huyết Ngưng sẽ đi theo Hình Tư Đồ mới đúng, sao lại đi cùng bọn họ?
Thẩm Huyết Ngưng cười cười nói: “Người có quan hệ không tệ với Viên Thiên Phóng là lão tổ nhà ta chứ không phải ta.
Hình Tư Đồ tính toán quá nhiều. Đi cùng hắn nếu ta không lên tiếng trong lòng sẽ rất bực bội, còn nếu ta lên tiếng chắc chắn sẽ sinh ra rạn nứt thậm chí là trở mặt với Hình Tư Đồ, chẳng bằng dứt khoát không đi cùng nhau.
Huống hồ ta tin tưởng Sở huynh ngươi, thậm chí lão tổ nhà ta cũng nói, trong thế hệ trẻ của nhánh Ẩn Ma, Sở huynh ngươi là một trong những người có tiềm lực nhất.
Người được Ngụy lão tiền bối coi trọng, không ai là hạng tầm thường.”
Thẩm Huyết Ngưng nói vậy không phải nịnh Sở Hưu mà là lão tổ Xích Luyện Ma Tông bọn họ thật sự nói vậy
Danh tiếng Ngụy Thư Nhai trong nhánh Ẩn Ma không chỉ vì thân phận và thâm niên kinh nghiệm của hắn mà còn vì ánh mắt nhìn người của hắn.
Trước đây Chử Vô Kỵ, Mai Khinh Liên đều do Ngụy Thư Nhai tìm ra, sau này khi hắn tới Vô Tướng Ma Tông làm khách lại gặp được Lục tiên sinh, cũng đã nói Lục tiên sinh sau này chắc chắn sẽ có thành tựu.
Hễ là người Ngụy Thư Nhai nhìn trúng không ai tầm thường, Sở Hưu cũng vậy.
Lúc này nghe Thẩm Huyết Ngưng nói vậy, Lục tiên sinh gật nhẹ đầu, không để ý tới nữa.
Xích Luyện Ma Tông trong nhánh Ẩn Ma luôn khiêm nhượng trung lập, không khiến người ta không ưa.
Sở Hưu gật đầu nói: “Nếu vậy hoan nghênh Thẩm huynh. Chút chuyện nhỏ như vậy thật ra không cần tính toán tới lui.”
Không nói chuyện khác, ít nhất Thẩm Huyết Ngưng này là người rất hiểu quy củ.
Tuổi thật của hắn còn lớn hơn Lục tiên sinh, bối phận cũng cao hơn Sở Hưu. Thế nhưng giờ hắn lại gọi Sở Hưu là Sở huynh, trực tiếp dùng thực lực luận bối phận, khiến người nghe cũng thấy thoải mái.
Thẩm Huyết Ngưng gật đầu nói: “Bên Hình Tư Đồ đã chuẩn bị đầy đủ, chắc hôm qua hắn đã mưu tính xong xuôi. Sở huynh, ngươi định làm thế nào?”
Những võ giả Ma đạo ở đây cũng nhìn sang phía Sở Hưu.
Bọn họ đã đi theo Sở Hưu, đương nhiên lợi ích cũng bị buộc vào người Sở Hưu.
Mặc dù bọn họ không hy vọng xa vời đạt được nhiều lợi ích, có điều cũng muốn uống chút canh.
Sở Hưu híp mắt nói: “Trước khi làm việc phải tính toán kỹ lưỡng, Hình Tư Đồ làm không tệ.
Hắn đã chuẩn bị tư liệu xong, chúng ta đương nhiên cũng cần tìm hiểu tin tức về đám Địa Ma Đường bỏ đi này mới được.”
Thẩm Huyết Ngưng vỗ đầu một cái nói: “Đúng rồi, suýt nữa ta quên mất. Sở huynh ngươi là hảo hữu cùng Tạ Tiểu Lâu đệ tử Trần Thanh Đế của Thiên Hạ Minh. Thiên Hạ Minh ở Tây Sở, nhận được những tư liệu này cũng là chuyện đơn giản thôi.”
Sở Hưu lắc đầu nói: “Chuyện chuyên môn nên để người chuyên nghiệp làm. Cho dù Thiên Hạ Minh có lấy được một số tư liệu cũng chỉ là vài chuyện bên ngoài mà thôi.
Kể cả tin tức mà Hình Tư Đồ nhờ người tìm hiểu thật ra cũng chỉ mang tính đại khái. Tài liệu cặn kẽ không ở Tây Sở mà ở Đông Tề.”
“Ở đâu?”
“Phong Mãn Lâu!”
...
Lúc này trong Nam Lương Thành ở Đông Tề, tổng bộ Phong Mãn Lâu, phó lâu chủ Tam Mục Thần - Tề Nguyên Lễ đang nhàn nhã phơi nắng, bên cạnh là một bình trà nóng cùng một đĩa đậu hồi hương, thi thoảng lại nhặt một hạt ném vào trong miệng, nhấp một ngụm trà, vẻ mặt vui sướng.
Đối với Tề Nguyên Lễ mà nói, ngày ngày nhàn nhã như vậy cũng là một loại hưởng thụ. Mặc dù trong Phong Mãn Lâu không ít người lên án vị phó lâu chủ là hắn nhàn nhã quá mức, có điều chuyện cần xử lý Tề Nguyên Lễ vẫn xử lý ổn thỏa rõ ràng, năng lực thậm chí còn tốt hơn mấy vị phó lâu chủ còn lại.
Đúng lúc này, có người gõ cửa bước vào. Tề Nguyên Lễ cau mày nói: “Chẳng phải ta nói rồi à, đừng quấy rầy lúc ta đang phơi nắng, có phải Đại chiến chính ma bắt đầu rồi đâu, các ngươi vội cái gì?”
Lúc này Tề Nguyên Lễ bỗng cảm thấy không đúng, hắn vừa quay đầu lại đã thấy một đệ tử Phong Mãn Lâu đang cười khổ đứng đó, bốn vị tông sư võ đạo như Sở Hưu đang cùng đứng một chỗ nhìn hắn.
“Tề lâu chủ, lâu rồi không gặp.”
Sở Hưu cười tủm tỉm chào hỏi.
Tề Nguyên Lễ lau mồ hôi lạnh, miễn cưỡng cười nói: “Phó lâu chủ, phó lâu chủ mà thôi, Sở đại nhân tới Phong Mãn Lâu ta chẳng hay có chuyện gì?”
Nói thật, giờ Tề Nguyên Lễ không muốn gặp Sở Hưu, đặc biệt là trong thời điểm mẫn cảm như vậy.
Giờ trên giang hồ mưa gió sắp tới, Phong Mãn Lâu bọn họ chuyên buôn bán tình báo, sao lại không biết hai giới Chính Ma đang giao chiến ra sao? Quả thật như một thùng thuốc nổ, hêt sức căng thẳng.
Nhưng Phong Mãn Lâu là thế lực trung lập, bọn họ không muốn giúp Ma đạo, nhưng cũng không muốn đắc tội với Chính đạo, cho nên chỉ có thể làm việc thật khiêm nhượng, chỉ sợ hai giới này tìm tới cửa.
Thế nhưng giờ thì hay rồi, không chỉ Sở Hưu tìm tới cửa, y còn mang theo ba tông sư võ đạo tới.
Thánh nữ Mai Khinh Liên của Âm Ma Tông tạm không bàn, vị này có danh tiếng không nhỏ trên giang hồ, đương nhiên đại đa số chỉ biết nàng là Mai phu nhân chứ không biết nàng là Mai thánh nữ.
Còn Lục Tấn, tông sư võ đạo mới thăng cấp của Vô Tướng Ma Tông, xưng hô với người ngoài là Lục tiên sinh, nhiều lần dẫn dắt Vô Tướng Ma Tông hành động, khi chưa trở thành tông sư võ đạo đã có danh tiếng không nhỏ.
Người cuối cùng Tề Nguyên Lễ phải nghĩ một hồi mới nhớ ra.
Âm Sát Ma Kiếm - Thẩm Huyết Ngưng của Xích Luyện Ma Tông, mặc dù không mấy danh tiếng trên giang hồ, nhưng mỗi lần hắn xuất thủ, kiếm ắt dính máu, mạng ắt phải vong.
Số người chết trong tay tông sư võ đạo này e rằng phải tới ba bốn người, xuất thủ tàn nhẫn quả quyết, chưa từng thua trận.
Bốn tông sư võ đạo của nhánh Ẩn Ma cùng tới tìm hắn, chuyện này khiến Tề Nguyên Lễ cảm thấy kẻ tới không có ý tốt, nào còn tâm trạng phơi nắng.
Sở Hưu ngồi xuống bàn bên cạnh Tề Nguyên Lễ, tự rót cho mình một chén trà nói: “Tề lâu chủ đừng lo. Chúng ta tới không phải để gây sự. Đã đến Phong Mãn Lâu đương nhiên là muốn mua tình báo rồi.”
Tề Nguyên Lễ lộ vẻ khó xử, đương nhiên ta biết các ngươi tới mua tình báo rồi. Nhưng vấn đề là giờ Đại chiến chính ma đang trong thời khắc mấu chốt, Phong Mãn Lâu nào dám đem tình báo của tông môn Chính đạo bán cho Sở Hưu?
Sở Hưu thấy Tề Nguyên Lễ cau có như vậy bèn trực tiếp vung tay nói: “Tề lâu chủ hiểu lầm rồi, ta biết quy củ, sẽ không khiến ngươi khó xử. Ta không mua tình báo liên quan tới tông môn Chính đạo mà là tình báo về phản đồ của liên minh năm xưa, Địa Ma Đường.”
Tề Nguyên Lễ gặp xui 2