Hình Tư Đồ bức bối bỏ đi, đám người Sở Hưu cũng tới lúc phân chia lợi lộc.
Đương nhiên đám người Sở Hưu cũng khá có chừng mực, không lục soát thi thể ngay trước mặt Mạnh Kính, như vậy rõ ràng là không coi triều đình Tây Sở ra gì.
Bọn họ chuyển thi thể ra một chỗ ngoại thành rồi mới bắt đầu lục lọi.
Những bảo vật đám người này lấy được từ Côn Luân Ma Giáo ngày trước hẳn luôn mang bên người, có điều liệu còn sót lại bao nhiêu, vậy không ai biết.
Những thứ này Địa Ma Đường tặng cho Bái Nguyệt Giáo một phần, mấy năm gần đây chắc chắn cũng dùng bớt không ít.
Những thứ còn lại hoặc bọn họ không cách nào hoặc tạm thời không cách nào sử dụng, nhưng chắc chắn đều là chí bảo.
Những thứ trên người đám tông sư võ đạo đương nhiên đều do bọn Sở Hưu chia nhau. Đồ đạc trên người võ giả Địa Ma Đường khác mới do những võ giả còn lại trong nhánh Ẩn Ma phân chia.
Tổng cộng sáu người, cũng lục lọi được không ít đồ. Có bí pháp Độn Địa bí truyền của Địa Ma Đường, còn có một số công pháp truyền thừa khác của Côn Luân Ma Giáo năm xưa cùng một số đan dược vật liệu quý hiếm, trong đó còn có binh khí.
Đó là một thanh kiếm gãy, bộ dáng rất bình thường, thậm chí còn không phải thần binh.
Đương nhiên thứ này trước đây có lẽ là thần binh nhưng giờ không thì không.
Nhưng trên thanh kiếm gãy này lại tỏa ra một luồng sát khí hung ác tới cực hạn, thậm chí chỉ để trên mặt đất cũng khiến mặt đất kết băng, cỏ cây khô héo.
Thẩm Huyết Ngưng ánh mắt sáng lên nói: “Ta muốn thanh kiếm này, chư vị không ý kiến gì chứ?”
Những người ở đây không dùng kiếm, đương nhiên không ý kiến.
Lúc này Sở Hưu cũng không nói một câu, y chỉ nhìn chăm chăm vào một vật.
Đó là một vật rất kỳ quái, tròn tròn, đỏ tươi, bên trên không có bất cứ khí tức nào, cứ như một viên đá quý bình thường.
Nhưng thứ này lại tìm được trên người Lâm Bảo Hoàng, hơn nữa hộp báu đựng nó còn được chế bằng Thâm Hải Huyền Thiết cực kỳ quý giá, còn bố trí trận pháp phong ấn lại để bảo tồn.
Điểm khiến Sở Hưu thật sự để ý là cảm giác.
Ngay khi thấy thứ này, trong lòng y đột nhiên dâng lên khát vọng, y muốn thứ này!
Cho nên Sở Hưu nói thẳng: “Ta muốn thứ này!”
Những người còn lại kinh ngạc nhìn Sở Hưu, rõ ràng bọn họ không nhận ra đây là vật gì.
Đương nhiên lúc này không ai đi tranh với Sở Hưu, không nhận ra bảo bối kia là do ánh mắt mình kém, không thể trách người ta giỏi được.
Sau khi chia chác xong, đám người vốn định lên đường lại vừa vặn gặp Chử Vô Kỵ giữa đường .
“Các ngươi tạm thời không cần về gấp, bọn Ngụy lão cũng đang lên đường tới Tây Sở.”
Sở Hưu thần sắc nghiêm túc hỏi: “Tông môn Chính đạo định động thủ rồi?”
Chử Vô Kỵ gật đầu nói: “Dạ Thiều Nam đang ở Đoạn Trường Nhai bên rìa Thập Vạn Đại Sơn chế tạo ma binh. Nghe nói đây là phôi binh khí mà tiên tổ Bái Nguyệt Giáo lưu lại từ xưa, một khi thành công nó đủ sánh ngang với tam đại ma binh của Côn Luân Ma Giáo.
Dạ Thiều Nam trắng trợn làm vậy, ngươi nghĩ những người khác còn ngồi yên được sao? Trận chiến đang hết sức căng thẳng, chúng ta cũng phải chuẩn bị thật kỹ.
Trận chiến này Bái Nguyệt Giáo không thắng cũng không sao, chúng ta chỉ cần giúp Bái Nguyệt Giáo đừng thua quá khó coi là được.”
Chử Vô Kỵ nói vậy thật ra mấu chốt của trận chiến này không ở bọn họ mà ở Đoạn Trường Ngai, ở chỗ Dạ Thiều Nam.
Dạ Thiều Nam thắng, Bái Nguyệt Giáo sẽ thắng. Dạ Thiều Nam bại, Bái Nguyệt Giáo cũng sẽ bại.
Nghe Chử Vô Kỵ nói vậy, Sở Hưu lại cảm thấy hứng thú với trận chiến bên Dạ Thiều Nam.
Đây là cường giả có tên trên Chí Tôn Bảng, chứng kiến cường giả cấp bậc như vậy ra tay là kỳ ngộ chỉ gặp được chứ chẳng cầu được.
Chỉ tiếc cho dù Sở Hưu có muốn tới xem cũng chẳng được, vì người tới xem trận chiến này chắc chắn sẽ chết.
Tu vi Võ Đạo Chân Đan trong mắt võ giả bình thường đã là đỉnh cao, là tông sư võ đạo có thể khai tông lập phái.
Nhưng trong mắt cường giả chí cường đã đạt tới cảnh giới Thiên Địa Thông Huyền như Dạ Thiều Nam, như vậy vẫn chẳng khác gì con sâu cái kiến.
Thiên Địa Thông Huyền, bước giữa không trung, đã như thần tiên.
Thế gian này không có Tiên Phật chân chính, cường giả chí cường Thiên Địa Thông Huyền chính là Thần Phật đương thời, quan sát cường giả cấp bậc này giao chiến, chỉ chút dư chấn cũng đủ chết người.
Trở lại mấy ngày trước đó, trong Đại Quang Minh Tự, .
Hư Độ đang bưng hồ lô rượu của mình, nhấp từng ngụm nhỏ.
Lần này trong hồ lô rượu của hắn đựng nước thật chứ không phải rượu.
Thời điểm này Hư Độ cũng chẳng có tâm tư uống rượu.
Đại chiến chính ma đang hết sức căng thẳng, hắn cũng muốn tới Tây Sở, đáng tiếc Đại Quang Minh Tự chung quy vẫn phải có người ở lại trấn thủ.
Tỷ như tên Sở Hưu không an phận kia, nếu ngay cả mình cũng không có mặt, trong Đại Quang Minh Tự không ai trị được y, y có thể lật tung cả giang hồ Bắc Yên lên.
Đúng lúc này trong viện trung tâm của Đại Quang Minh Tự, một luồng phật quang bừng lên tận trời. Chỉ trong chốc lát phật quang vàng kim phủ một màu vàng son lộng lẫy lên sắc trời vốn đã hơi tối, tiếng phật âm phạm xướng vang lên giữa không trung, như có Phật Đà hàng lâm.
Giữa không trung, những áng mây bị nhuộm vàng dần dần hội tụ, cuối cùng hóa thành một bức tượng phật khổng lồ lớn tới vạn trượng, đứng giữa không trung, pháp tướng trang nghiêm quan sát thế gian!
Hồ lô rượu của Hư Độ rơi xuống đất nhưng hắn vẫn như không hề phát giác, vẻ mặt không thể tin nổi nhìn lên không trung, miệng lẩm bẩm: “Phương trượng sư huynh đột phá rồi?”
Từ trước tới nay trong giới cao tầng của Đại Quang Minh Tự, người nổi danh nhất luôn là Hư Vân thủ tọa Vọng Niệm Thiền Đường, tương tự trong võ giả bối phận chữ Hư, thiên phú Hư Vân cũng là cao nhất, tài hoa nhất. Thậm chí giang hồ còn công nhận thực lực Hư Vân cao thâm khó lường, trong cùng cấp bậc không ai có thể ép Hư Vân vận dụng toàn lực.
So với Hư Vân, phương trượng Hư Từ có vẻ không mấy bắt mắt.
Thậm chí toàn bộ người trong giang hồ đều không hiểu vì sao phương trượng đời trước lại lựa chọn Hư Từ làm phương trượng chứ không chọn Hư Vân, mà Hư vân cũng không tranh đoạt.
Bao năm như vậy, có không ít người nói phương trượng Hư Từ hữu danh vô thực, không bằng Hư Vân, vân vân.
Đối với những lời đồn đại này, trước nay Hư Từ không hề nổi giận. Phần lớn thời gian hắn chỉ bế quan tu luyện, nhưng trong mắt những người khác hành động này đơn thuần là trốn tránh, sợ có người lôi hắn ra so sánh với Hư Vân.
Nhưng chỉ có những người thân cận với Hư Từ mới biết, Hư Từ không hề kém bất cứ ai!
Lúc này thấy bộ dáng của Hư Từ, cảm nhận uy thế xung quanh, Hư Độ sao lại không biết Hư Từ đã bước vào cảnh giới Thiên Địa Thông Huyền, đủ đứng trên Chí Tôn Bảng của giang hồ!
Chỉ cần Hư Từ dùng thực lực này bước ra khỏi Đại Quang Minh Tự, mọi lời đồn sẽ lập tức tiêu tan.
Chức vị phương trượng này, Hư Từ cũng thật sự xứng đáng.
Một khắc sau, phật quang vàng kim tiêu tan, đại phật cực kỳ hùng vĩ cũng theo đó biến mất. Một lão hòa thượng vẻ mặt từ bi đột nhiên xuất hiện trước mặt Hư Độ.
Đại chiến bắt đầu 2