Trọng Sinh Làm Giáo Chủ Ma Giáo - Côn Luân Ma Chủ (Dịch Full)

Chương 979 - Chương 979. Chân Tình Khó Lấp Đầy Hố Vô Tình 2

Chương 979. Chân tình khó lấp đầy hố vô tình 2

Nói thật ra, trong số hảo hữu của Sở Hưu, như Tạ Tiểu Lâu thật ra là ngoài lạnh trong nóng.

Còn Phương Thất Thiếu nhìn như toe toét quan hệ với ai cũng không tệ thực ra lại là người trong lòng lạnh lùng nhất, hay nên nói lạnh nhạt nhất.

Đúng như hắn nói, hắn rất ít khi cưỡng ép người khác, cũng rất ít khi nhúng tay vào việc của ngươi khác, sống tốt phần đời của mình là đủ.

Cũng như ngày trước khi Bạch Tiềm của Kiếm Vương Thành tham gia vây công Sở Hưu.

Hắn là bạn tốt của Sở Hưu, nhưng hắn cung là đệ tử Kiếm Vương Thành.

Phương Thất Thiếu không thể vì Sở Hưu mà phản bội tông môn, cũng không thể vì ân oán lợi ích của tông môn đi chém giết bạn tốt của mình. Cho nên hắn chỉ có thể dùng phương thức trung dung giải quyết vấn đề.

Đố với Phương Thất Thiếu mà nói, hắn chỉ cần làm tới không thẹn với lương tâm là đủ.

Giờ với Lã Phụng Tiên hắn cũng làm vậy.

Kiếm Vương Thành biết không được tỉ mỉ như Sở Hưu nhưng bọn họ cũng đoán được một số chi tiết.

Cho nên Phương Thất Thiếu cũng âm thầm chỉ điểm cho Lã Phụng Tiên, đáng tiếc Lã Phụng Tiên không phát giác, cũng có thể đã nhận ra nhưng không tin.

Đối với Phương Thất Thiếu mà nói, hắn làm như vậy đã là cực hạn. Hắn không thể vì Lã Phụng Tiên mà phá hoại Nghênh Kiếm Đại Hội, cưỡng ép ngăn cản. Làm vậy không chừng còn khiến Lã Phụng Tiên hiểu lầm, oán hận hắn.

Đây mới là tính cách giấu trong đáy lòng Phương Thất Thiếu, lạnh nhạt công bằng, chỉ cầu không thẹn với lương tâm.

Việc nên làm hắn đã làm, kết quả ra sao không nằm trong phạm vi quản của hắn.

Sở Hưu vỗ vỗ vai Phương Thất Thiếu, không nói thêm điều gì. Thật ra tính cách y cũng tương tự, thậm chí có khi Sở Hưu còn lạnh lùng quá đáng hơn Phương Thất Thiếu.

Dùng câu này để mô tả Sở Hưu rất thích hợp: sau khi ta chết, quan tâm gì đến sóng thần ngập trời bên hắn?

Nói tới nói lui, Sở Hưu cũng chỉ là người theo chủ nghĩa làm lợi cho mình, thậm chí Phương Thất Thiếu còn theo đuổi một câu không thẹn với lương tâm, Sở Hưu thậm chí không quan tâm tới lương tâm, chỉ cần kiếm lợi cho bản thân, cho dù thẹn cũng có sao?

Nhưng Lã Phụng Tiên lại khác, chuyện này y nhất định phải nhúng tay vào.

Ngày trước Sở Hưu và Lã Phụng Tiên kết giao thực chất cũng mang theo tính toán lợi ích, bởi vì y biết thành tựu tương lai của Lã Phụng Tiên. Kết giao với một đại nhân vật cường đại trong tương lai như vậy, không có chỗ xấu.

Nhưng về sau Lã Phụng Tiên vẫn luôn đối đãi chân thành với y, coi Sở Hưu là bằng hữu kết giao bằng cả tính mạng. Cho dù ngày trước Sở Hưu bị toàn bộ võ lâm Chính đạo bao vây tấn công, Lã Phụng Tiên cũng không hề do dự dốc toàn lực ra tay giúp y.

Tròng lòng Lã Phụng Tiên, Sở Hưu thậm chí là huynh đệ kết giao bằng cả tính mạng, bất luận Chính Ma.

Sở Hưu không quên được những chuyện này, cho nên dù lần này mục tiêu của Việt Nữ Cung không phải là y, Sở Hưu cũng vẫn tới.

Đây cũng là một lần hiếm có mà Sở Hưu tham gia vào chuyện không liên quan tới lợi ích bản thân.

Đưa mắt nhìn sang bốn người Thủy Vô Tướng, Sở Hưu cau mày hỏi: “Bốn người các ngươi rốt cuộc đang làm cái quỷ gì vậy? Ta không tin các ngươi không nhận ra mấy con ả Việt Nữ Cung này đang đóng kịch!”

Vạn năm trước bốn người Thủy Vô Tướng đã theo chân Lã Ôn Hầu tung hoành thiên hạ. Trong số họ có người như Viêm Xích Tiêu chỉ biết dùng cơ bắp suy nghĩ, chỉ chém chém giết giết là giỏi.

Nhưng như Thủy Vô Tướng, vạn năm trước đã là quân sư đầu chó chuyên bày mưu tính kế cho Lã Ôn Hầu, có thể nói là kẻ lõi đời giàu kinh nghiệm rồi. Cho dù không tính thời gian bị phong ấn ngủ say vạn năm, tuổi tác bọn họ đều không nhỏ.

Kể cả bọn họ không biết chuyện kiếm hồn Thiên Kiếm, nhưng chí ít Nhan Phi Yên diễn kịch tính toán Lã Phụng Tiên, chẳng lẽ bọn họ không nhìn ra?

Bốn người Thủy Vô Tướng đối mặt với câu chất vấn của Sở Hưu cũng lộ vẻ tức giận.

Đương nhiên giờ bọn họ không đánh nổi Sở Hưu, hơn nữa bọn họ cũng biết quan hệ giữa Lã Phụng Tiên và Sở Hưu.

Thủy Vô Tướng ngăn cản ba người khác đang tức giận, vẻ mặt bất đắc dĩ nói: “Ngươi tưởng chúng ta không nhắc nhở chúa công hay sao?

Có điều tính cách chúa công với lão chúa công đúng là giống nhau như đúc. Chúng ta khuyên thế nào chúa công cũng không nghe, ngược lại còn bảo chúng ta nghi ngờ linh tinh.

Giờ tu vi chúng ta còn chưa khôi phục, nếu không cho dù bị chúa công trách tội đi nữa, cứ thẳng tay diệt trừ cái Việt Nữ Cung này là được.”

Sở Hưu cau mày xua tay, xem ra cái tên Lã Phụng Tiên này quyết tâm nhảy vào trong hố rồi.

Sao trước giờ y không nhìn ra cô ả Nhan Phi Yên kia có mị lực lớn như vậy?

Giờ không phải lúc nói chuyện, Sở Hưu trực tiếp đi theo đám người Thủy Vô Tướng vào trong Việt Nữ Cung.

Đại điện trung ương của Việt Nữ Cung đãi trải đầy ghế, những võ giả tới tham gia Nghênh Kiếm Đại Hội đều đã ngồi vào chỗ.

Vốn Sở Hưu là khách không mời mà tới, y không có chỗ ngồi.

Nhưng Việt Nữ Cung không muốn mọi chuyện phức tạp cho nên còn bố trí riêng cho Sở Hưu một vị trí.

Chỉ có điều Sở Hưu vừa ngồi xuống đối diện đã có tiếng nghiến răng nghiến lợi: “Sở Hưu! Ngơi còn dám xuất hiện ở đây à?”

Sở Hưu ngẩng đầu nhìn lại, hóa ra là một lão đạo sĩ mặc đạo bào màu xám đang nhìn y, vẻ mặt hận thù như muốn ăn tươi nuốt sống Sở Hưu.

Không cần phải nói Sở Hưu cũng biết chắc chắn là người của Thuần Dương Đạo Môn.

Trước Đại chiến chính ma Sở Hưu đã kết thù kết oán cùng Thuần Dương Đạo Môn, trong Đại chiến chính ma y cũng ra tay giết chết võ giả Thuần Dương Đạo Môn. Lúc này người của Thuần Dương Đạo Môn thấy Sở Hưu nếu còn bình tĩnh được mới gọi là lạ.

Chỉ có điều hiện giờ Sở Hưu lại thấy lạ, hắn thật sự không hiểu đám người Thuần Dương Đạo Môn rốt cuộc đang nghĩ gì.

Thực lực Thuần Dương Đạo Môn đã suy yếu tới mức này rồi, thế hệ trước có lẽ còn có chút căn cơ tích lũy, còn không ít tông sư võ đạo.

Nhưng trong thế hệ trẻ của Thuần Dương Đạo Môn lại không có mấy người nổi bật, nói chính xác hơn là không có một ai.

Cứ như vậy, chục năm trăm năm nữa, võ giả Thuần Dương Đạo Môn thế hệ trước đều chết già, Thuần Dương Đạo Môn đời tiếp theo chắc chắn sẽ suy yếu.

Đổi lại là tông môn khác chắc chắn bọn họ đã nghĩ phải làm sao để đề phòng tình huống như vậy, chỉ có Thuần Dương Đạo Môn vẫn khư khư cố chấp chỉ nghĩ làm sao trừ ma vệ đạo.

Ví dụ như lúc này, lão đạo sĩ kia biết rõ mình không đánh nổi Sở Hưu nhưng vẫn mở miệng khiêu khích.

Sở Hưu nhíu mày, lạnh nhạt nói: “Sao nào, ta xuất hiện ở đây ngươi có ý kiến gì? Trong Đại chiến chính ma thua tới cả đồ lót rồi định tìm lại thể diện ở đây chắc? Được thôi, thế nào ta cũng tiếp.”

Chỉ bằng mấy lão già Thuần Dương Đạo Môn này, Sở Hưu chẳng để trong mắt.

Chỉ có Tịch Vân Tử cầm kiếm ngăn cản y lần trước là phiền toái.

Lúc này người bên Việt Nữ Cung cũng chú ý tới động tĩnh ở đây, vội vàng đi tới khuyên giải, cuối cùng cũng khiến lão đạo sĩ Thuần Dương Đạo Môn yên tĩnh trở lại, cho hắn một nấc thang đi xuống, không khiến Nghênh Kiếm Đại Hội chưa bắt đầu đã thấy máu.

Doanh Bạch Lộc khiêu chiến

 

Bình Luận (0)
Comment