Sở Hưu lắc đầu nói: “Đương nhiên là không rồi, Hầu gia, có phải đã lâu rồi ngươi không gặp bệ hạ không?”
Hạng Võ nhíu mày nói: “Đúng vậy, đã mấy tháng rồi. Sao vậy, bệ hạ có vấn đề gì à?”
Thật ra xét theo thân phận Hạng Võ là người đáng để Hạng Long tin tưởng nhất, dù sao hắn cũng trong hoàng tộc Bắc Yên.
Đương nhiên thực tế cũng là vậy, tất cả mọi chuyện dù lớn dù nhỏ, Hạng Long đều hay giao cho Hạng Võ làm.
Nhưng thực tế Hạng Võ lại biết loại tin tưởng này phải trả giá rất lớn. Cái giá chính là mối quan hệ của hắn trong triều đình Bắc Yên thật ra không nhiều.
Trong mắt các cao thủ của quân đội Bắc Yên, bọn họ là một loại người, còn người xuất thân hoàng tộc Bắc Yên như Hạng Võ là một loại người khác, hắn đại biểu cho lợi ích của hoàng tộc Bắc Yên.
Nhưng trên thực tế chỉ mình Hạng Võ biết, thật ra hắn cũng bị hoàng tộc Bắc Yên bài xích.
Mặc dù hắn là người của hoàng tộc, nhưng thân phận là chi phụ trong chi phụ, quan hệ huyết thống với hoàng tộc Bắc Yên đã cực kỳ mỏng manh, thực chất đôi bên không có tình cảm gì.
Cho nên Hạng Long gọi hắn tới giao cho trách nhiệm chẳng qua chỉ là coi trọng thân phận bên ngoài và năng lực của hắn. Nói trắng ra Hạng Long chỉ muốn lợi dụng Hạng Võ phân hóa thế lực trong quân đội Bắc Yên, không để bọn họ bền chắc như thép, tác dụng của hắn cũng như Ngũ Ương đạo nhân và Sở Hưu.
Hạng Võ bị trong quân đội cho là người của hoàng tộc Bắc Yên, nhưng người của hoàng tộc Bắc Yên lại không coi hắn là người một nhà. Cho nên chỗ dựa duy nhất của Hạng Võ chỉ có mình Hạng Long mà thôi.
Đừng nhìn Hạng Võ phần lớn thời điểm đều rất không đáng tin cậy, trên thực tế hắn đã nhìn thấu mọi việc.
Đổi lại là người khác không khéo còn muốn nịnh bợ Hạng Long để địa vị bản thân được củng cố thêm, nhưng với tính cách của Hạng Võ, hắn không phải người sẽ đi nịnh bợ.
Hạng Võ biết vị trí của mình, chỉ cần thực lực của hắn vẫn giữ ở đỉnh cao, Hạng Long vẫn sẽ trọng dụng hắn, thậm chí còn coi trọng hơn những người khác.
Ngược lại nếu hắn không có thực lực, vậy hắn có nịnh bợ hết lời với Hạng Long cũng vô dụng.
Nói tóm lại, giữa hắn và Hạng Long thật ra chỉ là giao dịch. Đã là giao dịch vậy phải đơn thuần một chút, không cần nghĩ mấy chuyện lung tung kia. Ngày thường đương nhiên hắn không nghiêng về phía Hạng Long.
“Lần này e là bệ hạ không chống cự nổi bao lâu nữa, lần trước khi ta gặp bệ hạ, trên người hắn đã có tử khí rồi.
Cho nên lúc này bệ hạ mới vội vàng muốn ta đi giải quyết Đại Quang Minh Tự. Ta nghĩ hắn muốn giải quyết hết mọi nhân tố không xác định trong nội bộ Bắc Yên, để lai một Bắc Yên vô cùng yên ổn cho đời sau.”
Nghe Sở Hưu nói vây, Hạng Võ cũng dấy lên cảm xúc phức tạp.
Hạng Long đã có dấu hiệu sắp hết tuổi thọ, chỉ cần hắn tới hoàng cung một chuyến sẽ lập tức biết rõ thật giả. Cho nên hắn không nghi ngờ Sở Hưu sẽ lừa gạt mình.
Hăn không có tình cảm gì với Hạng Long, hai bên chỉ giao dịch mà thôi.
Chỉ có điều nếu còn muốn tìm được một hoàng đế hiểu hắn như Hạng Long, quân thần hai bên lại hợp tác ăn ý như vậy, chuyện này thật sự không dễ.
“Cho nên ngươi định nói gì?” Hạng Võ nhìn chằm chằm vào Sở Hưu hỏi.
Sở Hưu gõ bàn đáp: “Chuyện ta muốn nói rất đơn giản thôi, mỗi triều thiên tử mỗi triều thần tử. Hầu gia, ngươi nên suy nghĩ tới chuyện sau này.
Bệ hạ là hùng chủ thế hệ này, khi ngài ấy còn tại vị, Bắc Yên sẽ không rối loạn. Nhưng sau khi ngài ấy không còn, Bắc Yên chắc chắn sẽ đại loạn!
Cho nên lúc này lập trường hết sức quan trọng.
Nhưng giờ lập trường của Hầu gia là đứng về phía bệ hạ, chờ sau khi bệ hạ đi khỏi, ngươi định đứng dâu?
Có vẻ Hầu gia ngươi không có quan hệ gì với các vị hoàng tử, giờ bệ hạ cũng không cho phép ngươi liên hệ với bất cứ hoàng tử nào.”
Nụ cười trên mặt Hạng Võ dần dần biến mất, Ân La Hoa ở bên cạnh vẫn dùng ánh mắt quỷ dị nhìn Sở Hưu.
Vị này cũng thật to gan, còn dám đứng ngay tại Yên Kinh Thành thảo luận chuyện hoàng đế Hạng Long bao giờ sẽ chết. Vấn đề này thật sự rất mẫn cảm.
Thật ra vấn đề này Ân La Hoa cũng đã nói với Hạng Võ, bảo hắn cố gắng phát triển thế lực của mình, không thể chỉ giới hạn ở Tây Lăng Quân.
Khi bệ hạ còn tại vị, Hạng Võ muốn làm gì thế nào cũng được, nhưng một khi Hạng Long quy thiên, chưa chắc hoàng đế tân nhiệm đã khoan dung cho Hạng Võ. Lúc này chỉ có lực lượng và quyền thế mới là thứ bảo toàn được cho bản thân.
Hạng Võ híp mắt nói: “Vậy ý ngươi là sao? Ngươi định bảo ta đứng về phía ngươi hay sao?”
Sở Hưu lắc đầu nói: “Hầu gia đừng đùa, cho dù ta đổi thành họ Hạng ta cũng chẳng làm hoàng đế Bắc Yên được.
Ta chỉ muốn tạm thời liên thủ với hầu gia ngài đề phòng vạn nhất mà thôi.
Lực lượng Trấn Võ Đường ở mặt ngoài, lực lượng của nhánh Ẩn Ma cùng một bộ phật lực lượng khác ẩn nấp tại một nơi bí mật gần đó. Cho nên ta muốn nhờ hầu gia ngươi hỗ trợ giúp ta bố trí những người này vào trong triều đình Bắc Yên, bất cứ vị trí nào cũng được, không cần phải quá quan trọng.”
Vừa nghe Sở Hưu nói những lời này, sắc mặt Hạng Võ lập tức trầm xuống, lạnh lùng nói: “Ngươi định tạo phản ư?”
Sở Hưu mặt không đổi sắc đáp: “Tại Bắc Yên này ta không tạo phản nổi.
Bên trên có hoàng tộc Bắc Yên trấn giữ, bên dưới còn có nhiều cường giả trong quân đội triều đình như vậy, nếu ta muốn phá vỡ Bắc Yên, chút người này làm sao mà đủ?
Ta đã nói rồi, đây chỉ là để phòng ngừa vạn nhất mà thôi.
Hầu gia, đừng quên bất luận lúc nào, lực lượng bản thân mới là căn bản.”
Nói xong, Sở Hưu trực tiếp đứng lên nói: “Hầu gia, những chuyện này ta chỉ nói hôm nay thôi, sau này sẽ không thưa fnhận. Ta cho ngươi một thời gian suy nghĩ, nếu ngươi nghĩ xong phái người tới Trấn Võ Đường báo cho ta là được.”
Nói xong Sở Hưu trực tiếp đi khỏi, để lại Hạng Võ và Ân La Hoa vẻ mặt trầm tư.
Sau khi Sở Hưu rời khỏi quân doanh, Lục Giang Hà lại đột nhiên lên tiếng: “Tiểu tử, ngươi nghĩ tên kia sẽ đồng ý với điều kiện của ngươi ư? Đừng quên tên kia cũng họ Hạng.
Ngày trước sao đám đại phái thế gia Chính đạo lại hao tâm tổn sức truy sát Thánh giáo ta cùng một số tông môn có quan hệ với Thánh giáo ta? Chính vì chúng sợ giữa chúng ta vẫn còn liên hệ gì đó, lại đoàn kết lại gây chuyện.”
Sở Hưu híp mắt đáp: “Đúng là hắn họ Hạng, nhưng họ của hắn không phải là Hạng của Hạng Long. Danh nghĩa thì là họ xa của hoàng tộc, thực chất Hạng Võ chẳng có bao nhiêu cảm tình hay trung thành với Bắc Yên.
Chúng ta có lựa chọn nhưng Hạng Võ không có lựa chọn.
Hắn lựa chọn coi như không thấy, vậy một thời gian nữa đến lúc Hạng Long đột nhiên xảy ra chuyện, kẻ bị động thiếu chuẩn bị nhất chính là hắn.
Nếu hắn lựa chọn nghiêng về phía các hoàng tử cũng không được.
Bất luận Ân La Hoa hay Hạng Võ đều không phải người ngu ngốc, không làm chuyện này.
Hạng Long còn chưa chết hắn đã vội vàng đi tìm nhà mới, rõ ràng là phạm vào đại kỵ.
Cho nên hợp tác với ta chính là lựa chọn tốt nhất của Hạng Long.”
Không thể không tranh đoạt 1