Người gọi nàng là chủ nhiệm khoa phụ sản, tên là Nghiêm Văn Quyên. Hơn năm mươi tuổi, dáng vẻ rất nghiêm khắc. Cố Vãn Thanh trông thấy nàng, vẻ mặt lập tức xiết chặt. Lần trước đến, chính là nàng khám cho mình.
Lúc trước, bác sĩ Nghiêm vẫn luôn nhắc nhở mình, nhất định phải lấy thuốc. Nếu như tình huống phía sau nghiêm trọng hơn, cần đến bệnh viện giữ thai. Nhưng nàng vẫn rời đi. Khi đó, nàng thậm chí nhìn thấy sự thất vọng trong mắt bác sĩ Nghiêm.
Lần này tới, Cố Vãn Thanh cho là đổi một bác sĩ khác thì sẽ không gặp phải nàng. Hoặc có thể nói, đã qua hơn một tháng, cho dù như gặp, chắc là cũng không nhận ra được.
Nhưng không nghĩ tới, nàng vẫn bị nhận ra.
Lục Lập Hành thấy vẻ mặt của Cố Vãn Thanh có chút không đúng, nhanh chóng hỏi:
"Sao thế?"
"Không có… Không có gì."
Lục Lập Hành đưa ánh mắt về phía bên ngoài phòng bệnh, nhìn về phía vị bác sĩ vừa mới rời đi. Nàng cũng nhìn sang, hắn dường như nhìn thấy sự xem thường trong mắt bác sĩ. Sự xem thường kia là nhắm vào mình.
Lục Lập Hành có chút nghi ngờ, hắn muốn hỏi Cố Vãn Thanh, nhưng nhìn dáng vẻ của nàng, cuối cùng cũng không nhẫn tâm hỏi ra lời.
Vương Lệ đi nhanh ra ngoài: "Sao thế chủ nhiệm Nghiêm?"
"Cô đi ra đây trước, tôi sẽ cho cô!"
Trong phòng bệnh.
Lý Du Du thấy sắc mặt của Cố Vãn Thanh không tốt lắm, nàng nhanh chóng đi tới trước rồi nói: "Chị gái, chị đừng sợ, chị Lệ và chủ nhiệm Nghiêm đều bác sĩ sĩ. Các nàng chắc là gặp phải vấn đề gì cần bàn riêng một chút, không có quan hệ gì tới chị đâu."
Cố Vãn Thanh cắn răng gật đầu.
Lúc Vương Lệ ra ngoài còn đóng cửa. Trong phòng bệnh không nghe thấy bọn họ trò chuyện gì. Lục Lập Hành nhìn qua cửa, nhíu mày. Lục Lập Vĩ và Chu Ngọc Hà còn ở ngoài phòng bệnh.
Thấy thế, bọn họ tò mò nhìn hai vị bác sĩ, liền nghe Nghiêm Văn Quyên nói:
"Vương Lệ, hôm nay là lần đầu tiên người phụ nữ trong phòng bệnh tới sao?"
"Đúng vậy, chủ nhiệm Nghiêm, có vấn đề gì không?"
"Nàng một tháng trước từng tới, một mình nàng!"
Lục Lập Vĩ và Chu Ngọc Hà nghe thấy lời này, lập tức khẽ giật mình!
Một tháng trước.
Cố Vãn Thanh đúng là từng tự mình tới bệnh viện. Lúc ấy sau khi trở về, nàng cũng đã nói mình mang song thai, phải uống thuốc. Lục Lập Vĩ còn nhớ rõ, lúc ấy ba mẹ và mình đã gom góp hết toàn bộ số tiền trong nhà, còn đi ra ngoài mượn một chút, mới gom góp được 20 tệ. Sau đó, số tiền kia bị Lục Lập Hành cầm đi.
Hai người đưa mắt nhìn nhau.
Chẳng lẽ, lúc ấy còn xảy ra chuyện gì sao?
Bọn họ đang nghĩ ngợi, đã nghe Nghiêm Văn Quyên nói tiếp:
"Lúc nàng đến vừa mang thai hơn hai tháng, chồng nàng lại không đi cùng, lại để nàng tự đi kiểm tra một mình, Nàng mang song bào thai, hơn nữa, tình huống không tốt lắm. Tôi kê thuốc cho nàng, bảo nàng uống thật tốt, nhưng nàng cũng không có cầm, trực tiếp đi!"
"Tôi bảo nàng có biến thì nhớ đến nằm viện, nàng cũng luôn không tới!"
"A? Vì sao?" Nghe xong lời này, Vương Lệ chấn kinh tại chỗ.
"Đây chính là song bào thai đó!"
Phải biết, mang song bào thai, là một chuyện vô cùng đáng để cao hứng
Hơn nữa, độ khó khi sinh đôi cũng sẽ lớn hơn, gần như đều phải sinh mổ.
Không thể tự sinh ở nhà được!
Rất dễ xảy ra chuyện một xác ba mệnh.
"Nha đầu này đúng là thật cơ trí nha!"
Lục Lập Vĩ và Chu Ngọc Hà cũng cảm thấy mơ hồ.
Đã nghiêm trọng đến trình độ này sao?
Nhưng mà Vãn Thanh trở về chỉ nói phải uống thuốc giữ thai.
Nha đầu kia, chắc là sợ người trong nhà lo lắng?
Nghiêm Văn Quyên thở dài nói: "Tôi cũng không biết, lúc ấy, tôi cũng hỏi nàng nhưng nàng không chịu nói. Nhưng tôi cảm giác, chắc là gặp phải một người đàn ông không được tốt lắm!”
Nói đến đây, Nghiêm Văn Quyên đỡ kính mắt:
"Người vừa rồi đứng bên cạnh chính là chồng của nàng đúng không? Tôi vừa mới nhìn lướt qua, dáng vẻ kia đúng là rất dễ dàng trêu chọc đào hoa. Não con gái người ta nóng lên khi mang thai cũng là chuyện bình thường, lát nữa, cô nhớ xem kỹ một chút."
"Nếu như là bởi vì vấn đề của người đàn ông thì phải chấn chỉnh lại tư tưởng của hắn một chút, nếu như bọn họ muốn phá thai…"
"Vậy cũng cần xem kỹ thể chất của cô gái kia, thể chất của nàng cũng không được tốt lắm! Sợ là sau này sẽ khó mang thai."
"Tóm lại, cô nhớ nhìn cẩn thận chút, có vấn đề gì thì đến thảo luận với tôi."
Vương Lệ đanh định đáp lại, Lục Lập Vĩ và Chu Ngọc Hà bên cạnh bỗng bước tới.
Bọn họ đã không còn để ý tới chuyện Nghiêm Văn Quyên nói xấu Lục Lập Hành.
"Chủ nhiệm Nghiêm, đừng đừng đừng, ngài đi cùng bác sĩ Vương cùng khám cho Vãn Thanh một chút đi!"
"Chúng tôi… chúng tôi trước đó thật sự là không biết chuyện của Vãn Thanh lại nghiêm trọng như vậy, nàng chỉ nói là phải uống thuốc…"
"Chuyện này đều trách đứa em trai hỗn đản kia của chúng tôi, có điều hắn hiện tại đã hối lỗi sửa sai, đối với Vãn Thanh rất tốt."
"Chủ nhiệm Nghiêm, chuyện liên quan tới hắn, sau khi trở về chúng tôi sẽ giáo huấn lại. Ngài nhất định phải giữ được đứa nhỏ cho Vãn Thanh!"
Nghiêm Văn Quyên trông thấy bọn họ thì có chút mờ mịt. Vương Lệ nhanh chóng giải thích:
"Hai vị này là anh cả và chị dâu của bọn họ."
"À."
Nghiêm Văn Quyên gật đầu: "Thấy các người đối với nàng cũng không tệ lắm, vậy chúng ta đi vào chung đi!"
"Tôi cũng nói trước luôn, nếu như người em trai kia của cậu mà đưa ra quyết định ác liệt nào đó, các người nhớ phải ngăn cản!"
"Được được được, chúng tôi nhất định sẽ ngăn lại!"
…
Trong phòng bệnh.
Mấy người nghe không rõ người bên ngoài đang nói cái gì.
Thế nhưng, Lục Lập Hành biết, hiện tại Cố Vãn Thanh rất căng thẳng.
Hắn nghĩ một lúc, vẫn quyết định đi ra ngoài hỏi một chút.
Nhưng mà, vào lúc hắn định đẩy cửa ra, cửa phòng bệnh lại bị đẩy ra từ bên ngoài.
Lúc Nghiêm Văn Quyên tiến vào, còn liếc Lục Lập Hành một chút.
Sau khi trông thấy Vương Lệ theo sát, hắn đang muốn chào hỏi với Vương Lệ, phát hiện Vương Lệ cũng đang liếc mình.
Lục Lập Hành: ???
Hắn chỉ tò mò nhìn về phía Lục Lập Vĩ và Chu Ngọc Hà.
Vừa nhìn qua, hắn phát hiện, anh cả cũng không để ý tới mình, chỉ có Chu Ngọc Hà yên lặng thở dài với mình.
Lục Lập Hành: ???
Đã xảy ra chuyện gì?
Chẳng lẽ…
Hắn nhanh chóng nhìn về phía Cố Vãn Thanh.
Lúc này, Nghiêm Văn Quyên đã gọi Cố Vãn Thanh qua.
"Cô gái, cô qua đây!"
Cố Vãn Thanh nghe lời đi tới.
Nghiêm Văn Quyên cau mày bắt mạch cho nàng.
Những người khác khẩn trương nhìn bọn họ, bao gồm cả Lục Lập Hành.
Nhưng mà một lát sau, bọn họ phát hiện, vẻ mặt của Nghiêm Văn Quyên càng ngày càng buông lỏng. Cuối cùng, nàng còn kỳ quái "A" một tiếng.
Sau đó, nàng nghi ngờ nhìn về phía Cố Vãn Thanh:
"Cô về nhà uống thuốc rồi đúng không?"
Cố Vãn Thanh nhìn Lục Lập Hành một chút.
Vừa rồi sau khi bác sĩ và anh cả chị dâu đi vào, nàng đã nhìn thấy thái độ của bọn họ đối với Lục Lập Hành.
Nghiêm Văn Quyên: "Tôi hỏi cô đó, cô nhìn hắn làm gì?"
Cố Vãn Thanh nhanh chóng gật đầu: "Ừm, uống rồi, vẫn luôn uống đúng giờ."
Nhớ tới một màn vừa rồi, Cố Vãn Thanh lại tăng thêm một câu:
"Là chồng tôi mua cho tôi. Hắn mỗi ngày đều nhắc nhở tôi uônngs!"
Nghiêm Văn Quyên cuối cùng cũng nhìn thẳng vào Lục Lập Hành, cuối cùng nhẹ gật đầu: "Ừm, vậy có ăn thứ gì tốt cho thân thể không?"
Cố Vãn Thanh gật đầu: "Ừm, hắn mỗi ngày đều làm món ngon cho tôi, canh thịt gì đó đều có! Bác sĩ Nghiêm, đứa bé thế nào rồi?"
Vẻ mặt của Nghiêm Văn Quyên dịu đi một chút:
"Cảm giác cũng không tệ lắm, tôi kê tờ đơn, cô đi kiểm tra kỹ một chút trước đã, lát có kết quả rồi lại nói sau!"
"Được, được." Cố Vãn Thanh nhanh chóng gật đầu.
------
Dịch: MBMH Translate