Lục Lập Hành đi mười phút đồng hồ dọc theo con đường, sau đó dừng lại ở trước một tiệm mì.
Hắn phát hiện ra cái tiệm này vào buổi trưa. Bên cạnh cửa hàng nhỏ còn có một cửa hàng bán xe gắn máy.
Lục Lập Hành thực ra cũng muốn mua một chiếc xe gắn máy, như này thì đi đường sẽ dễ dàng hơn. Nhưng ở niên đại này, xe gắn máy thật sự là có chút đắt. Dù là loại bình thường cũng cần mấy ngàn tệ. Hắn tạm thời còn chưa mua nổi, chỉ có thể chờ một khoảng thời gian nữa.
Lúc này, Lục Lập Vĩ đã cò kè mặc cả với ông chủ ở trong tiệm mười phút đồng hồ. Bên cạnh hắn chính là một chiếc xe đạp Nhị Bát Giang, đây chính là nguyên nhân hắn đến tiệm thì, cũng là "Kinh hỉ" mà Lục Lập Hành dặn hắn trước đó.
"Ông chủ, tôi định mua một hai chiếc xe luôn, bớt thêm chút nữa không được sao. Anh xem một chút đi, cái giá 250 này nhìn thế nào cũng là điềm xấu, có đúng hay không?"
Ông chủ là người đàn ông trung niên, hắn cũng khổ sở nói:
"Người anh em, tôi cũng đá bán với giá thấp nhất rồi, với hai chiếc mà cậu chọn, bình thường đều là 150 một chiếc. Tôi bán hai chiếc 250, cũng là vì thấy cậu thành tâm muốn cho nên mới bán!"
"Bởi vì chuyện của cậu mà tôi đã không mua được thứ mình muốn, đã phải chạy vội trở về."
"250 tệ, không thể ít hơn nữa!"
Lục Lập Vĩ vô cùng xoắn xuýt: "Ông chủ, rẻ hơn 10 tệ nữa được không, anh muốn cái gì? Tôi đi đoạt giúp anh!"
Tuy Lục Lập Hành đưa cho hắn 400 tệ. Nhưng mà, Lục Lập Vĩ biết rõ kiếm tiền khó khăn như nào. Một phân tiền hắn cũng không nỡ dùng nhiều.
"Được rồi, cậu cũng không giành được, đều bán xong rồi!" Chủ tiệm nói nhỏ.
"Lần sau còn phải chờ nửa tháng nữa! Ai... Được rồi, được rồi, bán cho cậu 248! Cầu cái may mắn, không thể ít hơn được nữa! Tôi đã sắp thâm hụt tiền rồi!"
Hắn thật sự là không muốn dây dưa nhiều với Lục Lập Vĩ. Lần đầu nhìn thấy người đàn ông biết trả giá như thế khiến cho chủ tiệm có chút nóng nảy.
Lục Lập Vĩ sờ lên túi, trên mặt nở nụ cười:
"Ông chủ…"
Chủ tiệm dứt khoát nghiêng đầu sang chỗ khác, không nhìn tới hắn.
Vào lúc Lục Lập Vĩ đang xoắn xuýt thì bên ngoài cửa truyền tới một giọng nói quen thuộc:
"Anh cả, sao rồi?"
Vừa nhìn thấy Lục Lập Hành, Lục Lập Vĩ lập tức chạy tới.
“Tiểu Hành, em tới đúng lúc lắm, tới tới tới. Chúng ta cùng nhau nói lại giá cả với ông chủ một chút! Hắn không chịu bán với giá hai trăm bốn, anh gấp muốn chết rồi! Chiếc xe đạp kia của Trương Nhị Cẩu có phải là có giá một trăm hai hay không?"
Lục Lập Hành gật gật đầu: "Hình như thế!"
"Như này không phải là được rồi sao?" Lục Lập Vĩ lại đưa ánh mắt về phía chủ tiệm!
"Ông chủ, em trai tôi tới rồi. Anh thấy đó, hắn cũng đã nói, chiếc xe đạp kia trong thôn chúng tôi chũng chỉ có 120 tệ!"
Ông chủ tức đến mức thở hổn hển: "Người nào tới cũng vô dụng, tôi…" Hắn vừa nói vừa quay người.
Khi nhìn thấy Lục Lập Hành, hắn ngây ngốc một chút.
"Cậu… cậu… cậu không phải là tên nhóc bán quýt sao?"
Lục Lập Hành nghi hoặc gật đầu: "Là tôi."
"Thật đúng là cậu, quá tốt rồi, nửa tháng sau cậu còn bán quýt nữa đúng không? Giữ cho tôi 5kg, xe đạp này hai trăm bốn, các người cầm lấy đi!"
Lục Lập Vĩ: …
Hóa ra mình nói nửa ngày, không bằng Tiểu Hành xuất hiện một lần?
Lục Lập Hành cũng nở nụ cười: "Được! Anh cả, có thể trả tiền rồi."
Lục Lập Vĩ đành phải yên lặng trả tiền. Sau đó cùng Lục Lập Hành mờ mịt đẩy xe đạp ra ngoài.
Khi đi tới cửa, Lục Lập Vĩ không nhịn được mà nói:
"Thì ra hắn muốn mua quýt, sao không nói sớm chút! Cũng không cần lãng phí thời gian dài như vậy, cuống họng anh cũng sắp khô rồi."
"Ha ha."
Lục Lập Hành nhịn không được nở nụ cười: "Anh cả, đi, dạy anh đạp xe."
"Được rồi!"
Nghe xong lời này, Lục Lập Vĩ lập tức tinh lên thần tỉnh. Hắn nhanh chóng đi theo phía sau Lục Lập Hành, hỏi:
"Anh học được cách đi xe đạp, thật sự có thể cho chị dâu của em kinh hỉ sao?"
"Đương nhiên!"
"Được, vậy anh sẽ cố gắng học!"
Thời gian còn sớm, hai anh em đẩy xe đạp, rất nhanh đã biến mất ở đầu đường.
Trấn Lâm Thủy dựa vào núi mà đứng. Dưới chân núi là một dòng sông lớn. Bên cạnh dòng sông là một đường cái. Vì để đám người có thể đi lên thôn trấn nghỉ dưỡng mà nó được trải một lớp xi măng. Nhưng xe rất ít khi đi qua chỗ này.
Lục Lập Hành mang theo Lục Lập Vĩ đi đây rồi nghiêm túc dạy.
Đi xe đạp thực ra cũng không khó.
Không đến nửa giờ, Lục Lập Vĩ đã có thể đi được một cách xiêu xiêu vẹo vẹo.
Hắn cao hứng nói với Lục Lập Hành:
"Tiểu Hành, cái này thật sự không khó!"
"Lát nữa anh phải cho anh cả xem kỹ một chút xem anh có bao nhiêu lợi hại, ha ha!"
Lục Lập Hành nghe xong lời này, lập tức lấy tay đỡ trán.
Nói anh cả thẳng nam, thật sự thẳng nam!
"Anh cả, bảo anh học đi xe, không phải là để anh khoe khoang ở trước mặt chị dâu cả!"
"Hả? Không phải em nói muốn cho chị dâu của em một kinh hỉ sao?"
Lục Lập Hành yên lặng thở dài:
"Kinh hỉ không phải cho như thế."
"Vậy vậy, vậy làm sao cho?"
Lục Lập Vĩ nhanh chóng dừng xe, đi đến trước mặt Lục Lập Hành, khiêm tốn thỉnh giáo. Lục Lập Hành lại rủ rỉ hai câu bên tai Lục Lập Vĩ. Lục Lập Vĩ lập tức ngạc nhiên mở to hai mắt. Hắn yên lặng giơ ngón tay cái lên, khen ngợi Lục Lập Hành:
"Tiểu Hành, vẫn là em thông minh, đi, chúng ta trở về thôi!"
"Ừm." Lục Lập Hành gật đầu.
...
Trong khách sạn.
Cố Vãn Thanh ngủ một lát rồi tỉnh lại. Nàng ngắm nhìn bốn phía, chỉ nhìn thấy Chu Ngọc Hà ngồi ở trước cửa sổ. Cố Vãn Thanh nghi ngờ hỏi:
"Chị dâu cả, Lập Hành đâu?"
"Há, hắn ra ngoài tìm anh cả của em rồi, Vãn Thanh, đến, chị có pha nước cho em, tỉnh ngủ rồi thì uống chút."
Cố Vãn Thanh tiếp nhận chén nước, uống một ngụm rồi nghi ngờ hỏi:
"Hắn có nói đi đâu không?"
"Không, chúng ta chờ lát nữa đi, bọn họ chắc là cũng sắp trở về rồi."
"Ừm." Cố Vãn Thanh gật đầu.
Các nàng đang nói chuyện thì bỗng nhiên nghe thấy tiếng đập cửa. Chu Ngọc Hà nhanh chóng đi mở cửa. Sau khi trông thấy là Lục Lập Hành, Chu Ngọc Hà nghi ngờ hỏi:
"Tiểu Hành, sao chỉ có mình em trở về? Anh cả em đâu?"
"Há, em không tìm được anh cả, nghĩ thầm chắc Vãn Thanh đã tỉnh nên quay về trước. Chị dâu cả, lát nữa chúng ta cùng đi tìm đi? Anh cả không có ở chỗ mà chúng ta đã hẹn trước."
Chu Ngọc Hà liên tục gật đầu, trong lòng tràn đầy lo lắng:
"Được, cùng đi!"
"Anh cả của em cũng thật là, sao một mình ra ngoài cũng không nói một tiếng? Người lớn như vậy rồi! Cũng đừng để xảy ra chuyện gì."
Chu Ngọc Hà nói xong, liền nhanh chóng đi ra ngoài. Tuy chồng của nàng có chút thật thà, nhưng nàng không nỡ để hắn xảy ra chuyện.
Cố Vãn Thanh thấy thế thì muốn đuổi theo:
"Chị dâu cả, chị chờ một chút, chúng ta…" Nàng còn chưa nói hết, đã bị Lục Lập Hành kéo lại.
Hắn ra hiệu nàng im lặng, giọng nói cũng nhỏ đi rất nhiều:
"Đừng đuổi!"
"Tại sao, thế nhưng chị dâu cả…"
"Không có việc gì, đợi chút nữa em sẽ biết. Đi, chúng ta xuống lầu chậm một chút!"
Thấy dáng vẻ thần bí của Lục Lập Hành, Cố Vãn Thanh nghi ngờ gật đầu:
"Ồ, được."
Mà lúc này, Chu Ngọc Hà đã chạy tới cửa khách sạn.
Ngẩng đầu một cái, nàng liền nhìn thấy Lục Lập Vĩ…
------
Dịch: MBMH Translate