Trọng Sinh Làm Lại Cuộc Đời (Dịch)

Chương 186 - Chương 186 - Là Đàn Ông Thì Nên Gánh Chịu Trách Nhiệm Của Mình

Chương 186 - Là Đàn Ông Thì Nên Gánh Chịu Trách Nhiệm Của Mình
Chương 186 - Là Đàn Ông Thì Nên Gánh Chịu Trách Nhiệm Của Mình

"Mặc kệ em có gả cho anh hay không, anh đều muốn nói, anh muốn cưới em!"

"Hi vọng kiếp sau, anh có thể sống lâu một chút."

Lục Tiểu Phi lại hất nước lên:

"Năm đó, lúc nhìn thấy em, em tựa như một cô gái nhỏ đi tới đi lui, líu la líu ríu bên cạnh anh!"

"Anh trước kia, em biết không? Anh rất chán ghét việc em ồn ào, Lục Lập Hành chính là người như vậy. Anh đã thề, anh cả đời này sẽ không liên hệ với dạng người này."

"Thế nhưng, anh gặp em…"

"Em biết không? Em luôn líu ríu, trong mắt của anh, đó là dáng vẻ đáng yêu nhất trên thế giới này."

"Cưới em, sinh hai đứa bé, cùng trải qua quãng đời còn lại, cho tới nay, đó luôn là giấc mộng của anh!"

"Đáng tiếc, đại khái chỉ có thể là mộng tưởng mà thôi?"

Sau khi tắm, Lục Tiểu Phi ngồi ở bên dòng suối, nở nụ cười.

Suối trong khe núi vốn cũng không lớn, nhưng mà bởi vì mùa hè mưa nhiều, nên cá cũng nhiều hơn một chút. Bọn chúng vui vẻ bơi qua bơi lại trong nước.

"Hoa Mẫn, em xem những con cá này có bao nhiêu tự do, hi vọng em sau này cũng có thể tự do như thế, sống hết quãng đời còn lại của mình thật tốt."

"Đậu Đậu sẽ do ba mẹ chiếu cố, em đừng lo lắng. Anh không muốn bọn họ sẽ liên lụy đến em…Thế giới của em không cần phải chỉ ở thôn Lục Gia."

Lục Tiểu Phi lại túm một cọng cỏ, chăm chú kết thành một chiếc nhẫn:

"Đã từng, anh đã từng nói, nếu có tiền thì sẽ mua cho em chiếc nhẫn, mua khuyên tai, mua vòng tay, để em sống một cuộc sống như người ở thành thị lớn."

"Đáng tiếc, anh phải nuốt lời rồi."

"Em trách anh cũng được, oán trách anh cũng tốt, anh chỉ muốn em có một cuộc sống tốt."

"Chia ly, dù sao cũng tốt hơn cái chết."

Kết xong chiếc nhẫn, Lục Tiểu Phi đặt nó ở trên tảng đá bên cạnh. Hắn lại trông thấy giữa rừng núi có một khóm hoa hồng rất đẹp. Lục Tiểu Phi nhanh chóng đi qua chỗ kia, hái bông hoa xuống. Nhưng động tác đơn giản này đã khiến cho hắn cảm thấy hơi mệt. Hắn lại đi đến bên cạnh chiếc nhẫn, đặt bông hoa xuống:

"Tặng cho em."

"Đời anh đại khái là không thể cho em hạnh phúc, em phải tìm một người có thể khiến cho em hạnh phúc."

Nói xong những thứ này, Lục Tiểu Phi lần nữa ôm ngực, tự giễu nở nụ cười:

"Ông trời đúng là không công bằng, em nhìn xem, chúng ta thật vất vả mới kiếm được tiền, anh lại ngã bệnh…"

Lục Tiểu Phi đến bây giờ vẫn còn nhớ rõ ngày ấy. Hắn ở trong bệnh viện, sau khi bồi thường tiền cho người kia thì muốn đi ra ngoài mua chút đồ ăn ngon, trở về ăn cùng Hoa Mẫn. Thế nhưng vừa tới cửa bệnh viện, hắn đã ngã xuống. Vào lúc đó, hắn lập tức cảm thấy có gì đó không đúng. Hắn được người đỡ đi vào phòng khám bệnh. Sắc mặt bác sĩ có chút khó coi:

"Tim của cậu có vấn đề, phải nhanh đi làm kiểm tra, nếu không chỉ sợ sẽ có nguy hiểm."

Sau đó, hắn bị đuổi đi với một đống tờ đơn. Hắn lúc đó, có chút không thể tin được. Hắn khẩn trương hỏi bác sĩ: "Cái này… có đắt không?"

Bác sĩ lúc này nổi giận.

"Cậu còn quan tâm có đắt hay không, mạng của cậu quan trọng hay là tiền quan trọng hơn? Mạng không còn thì giữ tiền làm gì!"

Lục Tiểu Phi sửng sốt tại chỗ. Một lát sau, hắn mới phản ứng được:

"Được, tôi đã biết, tôi sẽ đi, sẽ đi…"

Sau đó, hắn đi ra ngoài.

"Gâu ~ "

Một tiếng chó sủa kéo Lục Tiểu Phi lại từ trong hồi ức. Hắn quay đầu lại, đã nhìn thấy Đại Hoàng đang xông về phía mình. Lục Tiểu Phi lập tức cảm thấy có chút không đúng. Hắn nhanh chóng bịt kín túi, đứng người lên muốn đi.

"Anh Phi, anh đi đâu vậy?"

Cách đó không xa, giọng nói của Lục Lập Hành cũng truyền tới.

Lục Tiểu Phi nhanh chóng bước nhanh hơn. Nhưng động tác này của hắn trực tiếp bị Lục Lập Hành nhìn ra.

"Đại Hoàng, ngăn cản hắn lại!"

"Gâu ~ "

Nhận được mệnh lệnh.

Đại Hoàng lập tức xông lên phía trước.

Vào lúc Lục Tiểu Phi còn không kịp phản ứng, nó nhào tới trên người Lục Tiểu Phi. Người Lục Tiểu Phi vốn rất yếu, lập tức bổ nhào về phía trước, trực tiếp ngã trên mặt đất. Nhưng mà Lục Tiểu Phi nào chịu được dạng này. Hắn lập tức giãy dụa muốn đẩy Đại Hoàng ra.

"Cẩu gia, tránh ra!"

"Tránh ra!"

"Tao còn có chuyện, không có thời gian chơi với mày."

"Chuyện của anh là uống thuốc trừ sâu tự sát sao?" Lục Lập Hành bước nhanh tới trước mặt hắn, nhìn hắn chăm chú:

"Lục Tiểu Phi, anh đúng là có năng lực!"

Lục Tiểu Phi hơi sững sờ. Hắn ngửa đầu, nhìn về phía Lục Lập Hành. Lúc này, đầu tóc Lục Lập Hành rối bời, lúc nói chuyện, toàn thân nhiều thêm một tia vô lại, có chút giống với Lục Lập Hành tính khí nóng nảy mà mình biết trước đó.

Hắn nhắm hai mắt lại:

"Lục Lập Hành, cậu không hiểu!"

"Tôi không hiểu cái gì?"

Lục Lập Hành ngồi xổm người xuống, nhanh chóng lấy tất cả thuốc trong túi của Lục Tiểu Phi ra!

"Tôi nói cho anh biết, Lục Tiểu Phi, lượng muối mà tôi ăn còn nhiều hơn lượng đường mà cậu ăn!"

"Nhân sinh lên lên xuống xuống, tôi cũng hiểu rõ hơn anh nhiều!"

"Tôi không hiểu? Tôi thấy là anh không hiểu mới đúng!"

"Những thứ này đều là cái gì?"

"Làm sao? Muốn chết phải không? Thế nhưng anh có cân nhắc đến việc, chị Hoa Mẫn và Đậu Đậu, còn có chú Kiến Quốc phải làm sao hay chưa?"

Lục Tiểu Phi nói: "Tôi đã cân nhắc cho bọn họ…"

"Anh cân nhắc cái rắm! Anh không phải chỉ là ngã bệnh thôi sao? Bệnh tim? Tắc ngẽn cơ tim? Hay là cái gì? Những bệnh này sẽ ngay lập tức chết sao? Hay là sinh ra bệnh tình nguy kịch?"

"Tôi…"

Lục Tiểu Phi còn bị Đại Hoàng đè ở dưới:

"Tôi không biết."

"Anh không biết?"

"Tôi lúc ấy không có đi kiểm tra…"

Lục Tiểu Phi lặng yên không nói gì.

Lục Lập Hành hít sâu một hơi, cố nhịn xúc động muốn tiến lên đánh hắn một cái.

"Chưa đi kiểm tra mà đã nghĩ đến cái chết rồi?"

"Tôi đoán, là bởi vì bác sĩ nói tình huống của rất nghiêm trọng, mà lúc đó trong tay anh không có tiền, anh liền cho rằng mình phải chết, muốn tiết kiệm tiền kiểm tra cho nên đã trực tiếp đi về đúng không?"

Lục Tiểu Phi không nghĩ tới, Lục Lập Hành lập tức nói trúng ý nghĩ của hắn. Hắn lúc ấy đúng là đã rời khỏi phòng khám bệnh mà không có đi kiểm tra. Bởi vì vừa bồi thường tiền, trên người mình hoàn toàn không có tiền. Kiểm tra kia cần một khoản tiền không nhỏ. Hắn không nỡ.

Lục Tiểu Phi nhìn về phía Lục Lập Hành với vẻ mặt khiếp sợ:

"Làm sao cậu biết?"

"Tôi sao có thể không biết? Nếu không, sao anh có thể cảm thấy mình phải chết? Sau đó chạy tới tự sát được?"

"Lục Tiểu Phi, tôi nói cho anh biết, bệnh tim sẽ không chết, cho dù chết cũng sẽ không lập tức chết!"

"Anh còn trẻ, đừng nói đến việc bây giờ còn không có chẩn đoán chính xác, cho dù là chẩn đoán chính xác thì cũng có hy vọng chữa khỏi. Cho dù chữa trị không được thì anh cũng có thể sống được rất nhiều năm, chí ít thì cũng có thể ở cùng chị Hoa Mẫn và Đậu Đậu rất nhiều năm!"

"Đậu Đậu mới ba tuổi, anh muốn để nó nhỏ như vậy liền không có cha!"

"Anh muốn dùng phương thức lạnh nhạt để bức bách chị Hoa Mẫn rời đi, cho rằng mình và người nhà sẽ gây vướng víu cho chị Hoa Mẫn, không cân nhắc đến cảm nhận của nàng chút nào, tự mình yên lặng quyết định tất cả."

“Lục Tiểu Phi, anh đúng là ích kỷ!"

“Anh biết không? Trước kia, khi tôi còn bé, thường xuyên sẽ đi bắt nạt anh, là bởi vì tôi ghen ghét anh!"

"Ghen ghét bởi vì rõ ràng tôi kém anh không nhiều, nhưng anh lại nổi bật ở trong mắt mọi người, mà tôi chỉ là một phế vật!"

"Nhưng bây giờ, tôi xem thường anh!"

"Là đàn ông thì nên gánh chịu trách nhiệm của mình!"

------

Dịch: MBMH Translate

Bình Luận (0)
Comment