Trọng Sinh Làm Lại Cuộc Đời (Dịch)

Chương 195 - Chương 195 - Kế Hoạch, Anh Với Em Cùng Đi

Chương 195 - Kế Hoạch, Anh Với Em Cùng Đi
Chương 195 - Kế Hoạch, Anh Với Em Cùng Đi

Hôm nay.

Ăn xong bữa tối.

Lục Lập Vĩ vui vẻ chơi đùa cùng Đại Hoàng.

"Đại Hoàng bây giờ là một con chó có thể ăn xương mỗi ngày, nhìn nó béo như thế này, e rằng nó sẽ trở thành con chó béo nhất trong thôn của chúng ta trong tương lai!"

Đại Hoàng vừa nghe thấy điều này.

Nào có quan tâm đến việc chơi đùa nữa.

Vừa xoay người lại, liền tránh khỏi móng tay của Lục Lập Vĩ.

Sau đó bắt đầu chạy nhảy trong sân.

“Oang ~”

Chó đây không muốn trở thành con chó béo nhất đâu ~

Chó đây muốn trở thành chú chó đẹp trai nhất ~

Hành vi của nó khiến những người xung quanh phá lên cười.

"Chúng ta bây giờ đang kiếm được rất nhiều tiền mỗi ngày! Những ngày này đang dần trở nên tốt hơn."

"Hai ngày nay cha mẹ đã trở về, anh còn chưa nói cho bọn họ biết tình trạng hiện tại, ha ha, sau khi anh trở về nhất định sẽ làm cho họ thấy kinh ngạc!"

Lục Lập Vĩ đặt hai tay sau đầu và thở dài một cách tha thiết.

Chu Ngọc Hà lại chạm nhẹ vào cánh tay anh ta:

“Này, anh nhìn Tiểu Hành kìa.”

“Sao thế?”

Lục Lập Vĩ nghi ngờ quay đầu lại.

Thì anh ta thấy Lục Lập Hành đang ngồi một mình ở rìa sân.

Nhìn vào bóng tối phía xa, nghĩ về điều gì đó.

Anh ta bất động, hoàn toàn trái ngược với Lục Thiên Thiên vui vẻ đang chơi với Đại Hoàng trong sân.

Cố Vãn Thanh bởi vì quá buồn ngủ nên đã đi ngủ rồi.

Lục Lập Vĩ nghi hoặc đi đến bên cạnh Lục Lập Hành và ngồi xổm xuống:

“Tiểu Hành, em bị sao thế?”

Lúc này Lục Lập Hành mới tỉnh táo lại:

"Ồ, em đang nghĩ cách để chúng ta phát triển trong huyện thành."

“Sao phải đi huyện thành thế? Chẳng phải cửa hàng trong trấn mới mở chưa được bao lâu sao? Một ngày còn có thể kiếm chút tiền mà."

"Nhưng anh cả à, anh không phát hiện là bây giờ chúng ta không kiếm được nhiều tiền như trước sao?"

Lục Lập Vĩ sửng sốt: “Cũng đúng, dù sao thì trong trấn cũng chỉ có bấy nhiêu người, nhưng đây là một số tiền lớn, mỗi ngày kiếm được hai trăm tệ đã là khá lắm rồi!"

"Tuy nhiên vẫn không đủ khả năng để xây dựng một ngôi nhà."

Hôm nay.

Lục Lập Vĩ đã đến để sửa chữa mái nhà.

Nhưng Lục Lập Vĩ luôn có một nút thắt trong lòng.

Ngôi nhà này dù có sửa chữa cũng không thể ở lâu dài được.

Lúc đầu, vì thiếu tiền nên việc xây dựng rất thô sơ.

Bây giờ nó bắt đầu bị dột rồi, nó có thể tồn tại được bao lâu nữa chứ?

Lục Lập Vĩ hơi sửng sốt.

Anh ta đang định nói.

Đột nhiên, Lục Kiến Quân vui vẻ bước tới:

“Tiểu Hành, Lập Vĩ, các cháu đều ở đây à! Vừa hay! Chú có chuyện muốn nói với các cháu đây.”

"Ruộng khoai lang đó, chú đã thuyết phục gần hết rồi, cả thôn cũng không có bao nhiêu hộ không đồng ý, cháu có thể yên tâm mà làm. . ."

Nói chuyện được một nửa.

Lục Kiến Quân nhận ra có điều gì đó không ổn:

"Chuyện gì xảy ra với các cháu vậy?"

Lục Lập Vĩ thở dài một hơi, kể lại hết những gì Lục Lập Hành đã lo lắng trước đó.

Sau khi Lục Kiến Quân nghe xong thì vẻ mặt có chút giật mình:

“Chuyện này… Tiểu Hành, hay là chú lại đi nói với bọn họ lần nữa, tạm thời cháu không lấy số khoai lang này nữa? Nếu không thì đến lúc đó bán không hết thì cháu lại mệt.”

“Không sao, cháu có thể bán hết!”

Lục Lập Hành đứng lên.

Nhìn về nơi tối tăm ở đằng xa.

Anh ta đã từng đến huyện thành ở kiếp trước.

Ở đó nhiều cơ hội hơn ở thị trấn, và có nhiều người hơn.

Đi rồi thì chắc chắn sẽ có cách.

"Chú Kiến Quân, anh cả, tin tưởng cháu đi!"

Hai người nhìn nhau.

Gật gật đầu:

“Tiểu Hành, anh cả của em cũng không giúp được gì, anh cảm thấy cuộc sống của chúng ta hiện tại là đủ rồi, nhưng nếu em muốn lên huyện để phát triển thì với tư cách là anh cả, anh sẽ ủng hộ em!”

Lục Kiến Quân cũng nói:

“Đúng thế, chú cũng ủng hộ cháu! Trong thôn chúng ta muốn có hạt giống tốt cũng không dễ dàng gì, không thể cứ ở chỗ này vĩnh viễn!"

“Ừm, cảm ơn anh cả, cảm ơn chú Kiến Quân!”

“Cảm ơn gì chứ? Nếu như em thật sự làm được thì dẫn dắt cả thôn trở nên giàu có, sau này anh cũng sẽ lên thị trấn họp mặt, có thể cảm thấy đắc ý trước mặt các lão nhà giàu kia, anh cũng là giúp đỡ chính mình mà! "

Lục Kiến Quân nói chắc nịch:

“Cháu không biết à, bọn người nhà giàu đó đúng là khó ưa, mỗi tháng tất cả các mặt hàng trong làng của chúng ta đều bị tính giảm bởi vì nghèo!

Lý Trường Sinh ở thôn Quả Thụ mỗi ngày đều đưa thôn của anh ấy đến huyện thành để bắt đầu một công việc kinh doanh nhỏ, bây giờ công việc kinh doanh đang rất phát đạt."

"Lý Trường Sinh ngày nào cũng đi ngang qua trấn chọc tức chú!"

“Cháu sẽ chiến đấu vì chú!”

Lục Lập Hành không ngờ rằng một nơi nhỏ như vậy lại có nhiều thứ ngớ ngẩn như vậy.

Anh ta không nhịn được cười:

“Cháu sẽ cố gắng!”

“Ừm, lúc cháu lên huyện thành nhớ kêu chú, chú đi với cháu! Trên huyện thành chú có quen biết vài người, chú nghĩ chú có thể giúp cháu chút đỉnh! Cũng coi như là chú đóng góp cho thôn chúng ta.”

“Vâng.”

Lục Lập Hành gật gật đầu.

Quyết định hai ngày nữa đi xem sao.

“Anh cả, khi nào cha mẹ chúng ta về? Đã xác định thời gian chưa?”

"Ngày mai hoặc ngày mốt gì đó? Anh cũng không rõ, chẳng phải không có điện thoại sao? Thư từ chậm quá, không liên lạc được."

Lục Lập Hành chợt nhớ ra thôn Lục Gia này vẫn chưa có đường dây điện thoại.

Anh ta nói với Lục Kiến Quân:

“Chú Kiến Quân, thôn kế bên đã có điện thoại rồi à?”

“Đúng đó, phần lớn các thôn trong trấn đều có rồi, chính là ở trong ủy ban thôn, để thuận tiện làm việc! Nhưng mà thôn Lục Gia chúng ta bởi vì không có ai ra ngoài, họ đều ở nhà làm ruộng, vì vậy họ nghĩ rằng chúng ta không cần nó vào lúc này, ôi, điều này cũng trách chú…”

Lục Kiến Quân thở dài, đầy tự trách.

"Nếu như chú có thể lập chút thành tích, thì sẽ không như vậy!"

" Lý Trường Sinh đó cùng mấy người của thôn Quả Thụ kinh doanh gì thế?"

Lục Lập Hành rất tò mò.

“Trồng trái kiwi, cháu cũng biết đó, trái kiwi có thể dùng làm rượu, làm hoa quả, làm đồ hộp, có rất nhiều công dụng! Người miền núi không cần kiếm nhiều tiền, nhưng họ đã giàu hơn nhiều so với những thôn khác, thôn Quả Thụ chính là thôn giàu có nhất ở thị trấn Lâm Thủy.

“Kiwi?”

Lục Lập Hành trầm ngâm lẩm bẩm.

"Họ tự trồng nó ư?"

“Đúng vậy, có một sinh viên đại học trong thôn của họ theo học ngành nông nghiệp, sau khi học xong, cậu ta trở về thôn và dùng công nghệ của mình để cấy ghép, thế là kiwi khi ra trái vừa to vừa ngọt, trông ngon hơn nhiều so với kiwi dại trên núi.”

“Người dân thôn khác không ai làm theo sao?”

"Cũng có rất nhiều người đã đến đó, nhưng Lý Trường Sinh nói rằng sinh viên đại học chỉ muốn cống hiến cho quê hương của cậu ấy chứ không muốn dạy người khác, kỹ thuật này chỉ được dạy cho người trong thôn Quả Thụ thôi!"

“Hóa ra là vậy.”

Nếu đó là trái kiwi, anh ấy cũng có thể thử.

Nhưng mà.

Phải đến huyện lỵ để mở thị trường trước đã rồi nói.

Nếu không, những gì đã nói cũng là vô ích.

Nghĩ đến đây, Lục Lập Hành nói:

"Chú Kiến Quân, ngày mai chúng ta tranh thủ đi làm cho xong việc này trước khi cha mẹ cháu về nhé!"

Nếu không, anh ta sợ rằng cha mẹ anh ta sẽ quay lại.

Anh ấy đã không thể ra ngoài trong một thời gian dài.

Lục Lập Vĩ không nói với cha mẹ về chuyện của anh ta, khi họ quay lại, họ có thể vẫn nghi ngờ anh ta.

Rốt cuộc, một đứa con trai rác rưởi.

Bất ngờ thành tài rồi.

Nếu là anh ta, anh ta cũng sẽ không tin.

Chỉ có thời gian mới chứng minh được tất cả những điều này.

"Được, vậy ngày mai đi đi, chú trở về thu dọn, cháu cũng nghỉ ngơi sớm đi."

“Vâng.”

------

Dịch: MBMH Translate

Bình Luận (0)
Comment