"A? Trở về rồi? Đang ở đâu?"
Cố Vãn Thanh sững sờ, vẻ mặt lập tức trở nên kích động. Người gọi nàng là Vương Lệ Quyên. Vừa rồi nàng nghe Vương Đức Khôn hưng phấn nói Lục Lập Hành ngồi xe riêng trở về, nghĩ chắc nha đầu Vãn Thanh còn không biết, nàng liền cao hứng tới nói cho Cố Vãn Thanh.
"Còn là đang ngồi xe hơi trở về, vô cùng uy phong!"
"Hình như là đang bị đám người không kiến thức ngăn cản, ha ha , đợi lát nữa, đợi lát nữa, lập tức tới ngay!"
Bên cạnh nàng là mấy người phụ nữ đi theo nàng đi giặt quần áo. Các nàng đều cao hứng cười to:
"Ha ha ha, tôi còn chưa từng nhìn thấy xe hơi đâu! Vãn Thanh, cô không ngại người không có kiến thức như tôi chứ, tôi muốn xem xe hơi ở nhà cô?"
"Tôi cũng vậy, tôi cũng vậy, ai nha, thật chờ mong!"
Người gả đến thôn Lục Gia, một phần trong đó còn chưa biết chữ, càng đừng nhắc tới chuyện rời khỏi thôn làng đến huyện thành. Cho dù là đi lên thị trấn, cũng bởi vì không có tiền, màmấy năm mới đi một lần. Các nàng ngoại trừ từng nhìn xe buýt cũ nát trong thôn và xe ba bánh thỉnh thoảng xuất hiện ở trong thôn ra thì quả thật là chưa từng thấy xe.
Cố Vãn Thanh nở nụ cười: "Nào có, nếu như là thật thì mọi người có thể tùy tiện nhìn!"
"Ha ha, nhìn xem Vãn Thanh còn chưa tin kìa!" VipTruyenGG.com - Truyện Dịch Hay Giá Rẻ Chương Mới Nhất.
Trong lúc mấy người đang nói chuyện.
"Tích tích ~ "
Một tiếng còi xe hơi vang lên. Mọi người lập tức trở nên kích động:
"Nhanh nhanh nhanh, Vãn Thanh nhanh nghe, chúng tôi không có lừa gạt cô đúng chứ? Tiếng còi của xe hơi, Lục Lập Hành đang ở trên chiếc xe kia đó!"
Cố Vãn Thanh cũng có chút chấn kinh.
Lục Lập Hành hắn…
Lấy xe từ đâu tới?
Cách đó không xa, Lục Thiên Thiên đang chơi đùa cùng Đại Hoàng. Nghe thấy âm thanh này, Lục Thiên Thiên không kịp buông tay đang níu tai Đại Hoàng ra đã bắt đầu chạy sang bên cạnh.
"Anh hai, anh hai trở về rồi!"
Đại Hoàng hét lên một tiếng, nhanh chóng chạy theo Lục Thiên Thiên. Nó vừa chạy vừa kêu:
"Gâu!"
"Gâu gâu ~ "
Mau buông Cẩu gia ra ~
Cố Vãn Thanh nghe thấy tiếng hét thảm này, nhanh chóng quát lên:
"Thiên Thiên!"
Lục Thiên Thiên thuận tay buông Đại Hoàng ra, cao hứng nhảy xuống sân, chạy về phía xe. Đại Hoàng không bị trói buộc lập tức chạy nhanh hơn. Nó lập tức xông lên phía trước Lục Thiên Thiên!
Hừ ~
Cẩu gia nhất định là người đầu tiên nhìn thấy chủ nhân ~
Đám người Vương Lệ Quyên nhìn thấy tình cảnh này thì muốn cười:
"Thấy không, Cẩu gia đều đi đón người! Đều nói cẩu tử là linh nhất, bên trong xe kia không phải Lục Lập Hành thì là ai?"
Trên mặt Cố Vãn Thanh cũng chứa đầy nét mặt tươi cười.
Nàng vừa rồi còn đang suy nghĩ, hắn lúc nào thì mới có thể trở về đây. Nàng vừa chờ mong hắn trở về, vừa lo sợ việc buôn bán của hắn không tốt. Lúc này, mâu thuẫn trong lòng cuối cùng cũng bình phục lại. Hơn nữa, tâm tình khẩn trương và lo lắng lúc này thế mà cũng đã biến mất. Thật giống như, Lục Lập Hành trở về, chỗ dựa của nàng cũng quay về rồi.
Lục Tiểu Phi thấy thế thì tự động lùi lại một bước. Người khác trùng phùng, hắn cũng không muốn quấy rầy. Chỉ là, nếu Tiểu Hành đã trở về, vậy thì chờ một chút, lát nữa phải thảo luận một chút về việc tiêu thụ quýt vậy.
Xe càng ngày càng gần. Tốc độ của Đại Hoàng cũng càng lúc càng nhanh. Nó vừa chạy, còn vừa kích động ngoắt ngoắt cái đuôi.
"Gâu ~ "
"Gâu gâu gâu ~ "
Tiếng kêu cũng trở nên dồn dập, bên tiếng kêu nói tràn đầy sự vui vẻ.
Lục Lập Hành trông thấy dáng vẻ của Đại Hoàng qua cửa kính, bất đắc dĩ lắc đầu. Vương Cường thấy vậy thì cười ha ha:
"Lục huynh đệ, đó là Cẩu gia sao? Cậu nhìn xem, đuôi nó lắc đến mức sắp gãy rồi kia, chúng ta có nên dừng lại không!"
Lục Lập Hành vốn muốn nói dừng lại. Thế nhưng, hắn nhớ tới hồi trước. Đại Hoàng cố ý quấy rối ở trước mặt Cố Vãn Thanh, dáng vẻ đắc ý khi đạp vào chân hắn nhiều lần.
Lục Lập Hành nở nụ cười:
"Không cần, đến chỗ Thiên Thiên rồi lại dừng lại."
Tiểu gia hỏa lúc này đã chạy bay cả tóc mái. Gương mặt đỏ bừng, rất là đáng yêu.
"Được được, đứa em gái kia của cậu thật là đáng yêu! Ha ha ha!”
Vương Cường nói xong thì tăng nhanh tốc độ xe.
Đại Hoàng vừa mới tới bên cạnh xe, đang chờ cửa xe mở ra:…
Cái đuôi đang vẫy của nó cứng lại giữa không trung.
Không dám tin mà nhìn chiếc xe đang càng ngày càng xa.
Trong xe!
Chủ nhân thế mà không cho nó một ánh mắt nào!
"Ô gâu ~ "
Đại Hoàng khó chịu kêu hai tiếng, rất là uất ức.
Chẳng lẽ…
Chủ nhân không nhìn thấy mình nữa sao?
Nghĩ tới đây, Đại Hoàng xoay đầu lại, chuẩn bị tiếp tục chạy về phía Lục Lập Hành. Thế nhưng, nó vừa mới chuẩn bị xuất phát, đã chỉ thấy Lục Lập Hành mở cửa xe ra rồi xuống xe ôm lấy Lục Thiên Thiên.
Đại Hoàng:…
Cái đuôi đang chuẩn bị tiếp tục lắc kia lập tức ỉu xìu.
Đại Hoàng bắt đầu suy nghĩ về cẩu sinh…
Lục Thiên Thiên lúc này đã cao hứng đến điên rồi. Nàng vừa cười vừa kể cho Lục Lập Hành chuyện mấy ngày này:
"Anh hai, Thiên Thiên mấy ngày nay rất ngoan ~ "
"Anh hai, anh cả và chị dâu cacr còn có thôn dân đều đang bận rộn!"
"Anh hai, chị dâu hai rất nhớ rất nhớ anh hai đó ~ "
Đại Hoàng vểnh tai, nghĩ đến có lẽ có thể nghe thấy tên của mình từ miệng nhóc con này, để chủ nhân biết mình mỗi ngày đang chờ hắn cũng tốt.
Thế nhưng, Lục Thiên Thiên nói xong lời cuối cùng, đều không nhắc tới Đại Hoàng.
Đại Hoàng càng thêm uất ức ~
Khá lắm ~
Thất sủng~
Có phải là phải bỏ nhà ra đi mới được hay không?
Mấy người Lục Kiến Châu và Lục Kiến Quân, Lý Trường Sinh cũng xuống xe. Trông thấy tình cảnh này, Lục Kiến Quân không khỏi cảm khái:
"Kiến Châu, ông có phát hiện không, Thiên Thiên đều không dính ông!"
Trước đó, tiểu nha đầu này thích nhất là kề cận cha mẹ.
Lục Kiến Châu gật gật đầu: "Đúng vậy, trong mắt nàng hiện tại chỉ có anh hai thôi, ai…"
"Ha ha!"
Lục Kiến Quân trông thấy hắn thở dài, tâm lý cũng thăng bằng hơn một chút.
"Đi thôi, chúng ta trở về, ông chủ Vương, xe dừng ở ven đường là được."
"Được, lập tức tới!"
Nông thôn không có chỗ đậu xe, có thể dừng xe ở khắp nơi.
Đại Hoàng ở phía sau cùng, một hồi lâu mới đi đến bên người Lục Lập Hành và Lục Thiên Thiên. Nó thử nhìn thoáng qua Lục Lập Hành. Sau đó, nó cố gắng đi vòng một vòng ở trước mặt Lục Lập Hành, cố gắng thu hút sự chú ý của hắn. Nhưng mà, Lục Lập Hành giống như là không nhìn thấy nó vậy. Hắn ôm lấy Lục Thiên Thiên rồi đi vào trong sân:
"Đi, Thiên Thiên, đi gặp chị dâu hai."
Đại Hoàng: …
Vẫn nên rời nhà trốn đi thì hơn!
Cái nhà này đã không chứa được Cẩu gia~
Cố Vãn Thanh cũng nhìn thấy tình cảnh này.
Giờ phút này, nàng nhịn không được mà hé miệng cười trộm. Nhưng khi ý thức được Lục Lập Hành nhìn qua, Cố Vãn Thanh nhanh chóng thu liễm nụ cười. Nàng cứ như vậy mà lẳng lặng nhìn hắn. Lúc hắn ôm lấy Thiên Thiên, trên mặt của hắn luôn mang theo nụ cười ôn nhu, hoàn toàn khác với lệ khí phách lối trước đó, khiến người ta vô cùng thái.
Chẳng biết từ lúc nào, Cố Vãn Thanh phát hiện, ánh mắt của mình, tất cả đều rơi vào trên người Lục Lập Hành. Lúc hắn ở nhà, mỗi phút mỗi giây, nàng đều vui vẻ.
Lúc hắn không ở nhà, mỗi giờ mỗi phút, nàng đều cảm thấy lo lắng. Bây giờ, trông thấy hắn trở về, nàng mới thả lỏng hơn một chút. Nàng mở to miệng, nhẹ nhàng nói:
"Lập Hành, anh đã trở về rồi~ "
------
Dịch: MBMH Translate