Lục Kiến Châu nhìn thấy là bọn họ, lập tức quay đầu xem như không thấy.
Mặc dù đã nghe Hoàng Thiên Lương nói, tên ăn xin này dự định xin lỗi Tiểu Hành.
Nhưng suy cho cùng đây là người từng hãm hại con trai mình.
Trong lòng Lục Kiến Châu vẫn không tha thứ được cho họ.
Ngô Hữu Lập khom lưng, kéo tay Điềm Điềm, hơi căng thẳng.
"Chuyện đó, chú, ông... Ông chủ Lục có ở đây không?"
Hai ngày nay, trong lòng Ngô Hữu Lập dằn vặt không gì có thể so sánh.
Cả đời hắn ta chưa từng làm sai chuyện gì, luôn cảm thấy như một tảng đá lớn đè lên lồng ngực.
Hắn ta cảm thấy hôm nay mình cũng đỡ rồi, nên nhanh chóng xuất viện.
Sau đó dẫn theo Điềm Điềm chạy thẳng đến đây.
Bất kể thế nào, anh ta muốn nói tiếng xin lỗi anh Lục.
Lục Kiến Châu hừ một tiếng, không để ý hắn ta.
Người xung quanh bàn tán sôi nổi:
"Trời, còn biết tìm ông chủ Lục à?"
"Sao đấy? Lại hãm hại ông chủ Lục thêm lần nữa sao?"
"Tôi nói anh biết, sau này chúng tôi sẽ luôn ăn quýt này, nếu anh còn tác quái, thì rời khỏi huyện Song Thành của chúng tôi!"
Điềm Điềm nhỏ bé, vốn dĩ nhìn thấy nhiều người như vậy đã hơi sợ sệt.
Lúc này thì trực tiếp khóc oà lên.
"Hu hu hu, không phải như vậy đâu, cha con không phải cố ý, cha con, cha con là muốn..."
"Con nít như cháu thì hiểu cái gì? Cha cháu sắp dạy hư cháu rồi, coi kìa, đây gọi là cha nào con nấy."
Điềm Điềm nghe thấy lời này, từng giọt từng giọt nước mắt rơi xuống nhiều hơn.
Cô bé sốt ruột hét:
"Không có, không có, cha cháu không phải người xấu, cha cháu chỉ đã làm sai..."
"Vậy còn không phải người xấu sao?"
Mọi người anh một câu tôi một câu nói không ngừng nghỉ.
Điềm Điềm khóc nấc lên thở hổn hển.
Ngô Hữu Lập vô cùng đau lòng.
Giờ phút này, cuối cùng hắn ta cũng biết.
Mặc dù không để Điềm Điềm làm chuyện xấu, mặc dù tất cả chuyện xấu đều do mình làm.
Nhưng mà.
Điềm Điềm vẫn sẽ chịu liên lụy.
Bất kể là về mặt nhận thức hay là bề ngoài.
Ngô Hữu Lập rốt cuộc cũng ý thức được, hành vi của mình trước đó ngu xuẩn đến mức nào.
Hắn ta khom lưng, ôm chặt lấy Điềm Điềm:
"Các anh chị đừng trách Điềm Điềm, đều là lỗi của tôi, muốn mắng thì cứ mắng tôi đi!"
"Hôm nay tôi đến là để xin lỗi ông chủ Lục, bảo tôi làm gì cũng được, đừng làm khó Điềm Điềm."
"Con bé... Con bé còn nhỏ như thế..."
Cơ thể của Ngô Hữu hơi run rẩy.
Những người xung quanh sao có thể chịu thua.
Họ vẫn còn muốn nói gì đó.
Trong nhà, Lục Kiến Châu đang bận bịu nhưng có chút xót xa.
Tuổi của Điềm Điềm còn nhỏ hơn cả Thiên Thiên.
Lục Kiến Châu không cách nào tưởng tượng, nếu như là Thiên Thiên bị nhiều người như vậy bao vây, có thế nào cũng không biện giải được.
Cô bé sẽ khó chịu nhường nào.
Con bé đó có lẽ cũng sẽ khóc thút thít nhỉ?
Vừa nghĩ đến chuyện này, Lục Kiến Châu lập tức thấy hơi chua xót.
Ông ấy cầm giẻ lao đi ra cửa, nói:
"Được rồi, được rồi. Mấy người ở đây mãi cũng vô ích, Tiểu Hành không có ở đây, cậu nhanh dẫn con gái đi đi!"
Đi rồi thì sẽ không bị mắng nữa.
Ngô Hữu Lập nghe thấy lời này, hơi sững sờ.
Hắn ta nhìn Điềm Điềm một cái, nói: "Chú, nếu ông chủ Lục không có ở đây, vậy tôi và Điềm Điềm sẽ ở đây đợi cậu ấy. Tôi muốn xin lỗi cậu ấy trực tiếp, đây là chuyện tôi đã hứa với Điềm Điềm..."
Điềm Điềm cũng ra sức gật đầu.
Giọng nói của cô bé hơi nghẹn ngào:
"Dạ dạ, làm sai thì phải xin lỗi. Ông ơi, ông đừng đuổi cha con cháu đi, cha con cháu xin lỗi xong sẽ đi ngay. Hu hu..."
"Hầy, các người..."
Lục Kiến Quân hơi luống cuống.
Ở đây đợi sẽ bị người ta mắng.
Rốt cuộc cái người này có hiểu hay không.
Thấy Điềm Điềm còn muốn dùng nước mắt tấn công, Lục Kiến Châu nhanh chóng xua tay:
"Được rồi, được rồi. Tùy các người thôi!"
"Mọi người cũng đừng gấp, mọi người đi mua rau trước, đợi lát nữa quay lại thì Tiểu Hành đến rồi, đến lúc đó chắc chắn điều là quýt to tươi mới nhất!"
Mọi người nghe thế thì lập tức vô cùng vui vẻ:
"Được, được. Vậy chúng tôi đi trước đây!"
"Chú, nếu hai người này còn gây rối, chú nói với chúng tôi, chúng tôi giúp chú đuổi họ ra khỏi huyện Song Thành!"
Dứt lời.
Một đám người mới cười nhạt đi khỏi.
Lục Kiến Châu nhìn Điềm Điềm một cái, thở dài một hơi, xoay người đi vào trong nhà lau bàn.
Ngô Hữu Lập thấy vậy thì nói tiếng cảm ơn.
Điềm Điềm cũng sụt sùi, không dám tiếp tục khóc nữa.
Đợi ở cửa được một lúc, phát hiện Lục Lập Hành vẫn chưa đến.
Ngô Hữu Lập nghiêm túc nhìn một vòng, nói:
"Điềm Điềm, con đợi một lát."
"Dạ, dạ cha."
Điềm Điềm ngoan ngoãn đứng ở một bên.
Ngô Hữu Lập đứng dậy, chân cà nhắc đi đến cửa.
Lục Kiến Châu thấy thế, bất giác nhíu mày:
"Cậu làm gì đấy?"
Ngô Hữu Lập nhanh chóng dừng bước chân.
Hắn ta chỉ chỉ vào rác ở cạnh cửa, nói:
"Tôi... Tôi muốn vứt rác giúp chú, tôi biết thùng rác ở đâu."
Cả chợ nông sản Thành Bắc không phải nhỏ.
Thùng rác lớn đều ở một vị trí, không thể vứt bừa trên đường.
Buổi sáng, Lục Kiến Châu tìm một vòng cũng không tìm thấy.
Bạn để rác ở cửa trước, muốn đợi Lục Lập Hành đến rồi ông ấy lại đi tìm.
"Cứ để ở đó đi, lát nữa tôi tự đi vứt."
"Không sao, tôi và Điềm Điềm cũng rảnh rỗi, để chúng tôi đi. Điềm Điềm, đi thôi con!"
"Dạ dạ!"
Điềm Điềm vui vẻ đứng dậy, lau nước mắt:
"Cha ơi, chúng ta có thể làm việc giúp anh chị, vui quá!"
Lời nói muốn ngăn cản của Lục Kiến Châu lên đến miệng.
Lại không nói ra.
Ngô Hữu Lập một tay cầm bịch rác, một tay dắt Điềm Điềm.
Lục Kiến Châu nhìn bóng lưng của họ, thở dài:
"Haizz, cũng là một người khổ mệnh!"
Rác bị lấy đi, trước cửa tiệm hiển nhiên sạch sẽ hơn rất nhiều.
Lục Kiến Châu nhìn thấy một mảnh đất trống ở trước cửa, ông ấy nghĩ ngợi, quyết định bắt chước các hàng xóm chung quanh.
Chuyển cái bàn trong nhà ra ngoài làm sạp hàng.
Bán ở ngoài, hiệu quả sẽ tốt hơn một chút.
Nhưng mà.
Cái bàn quá to, Lục Kiến Châu kéo một lúc cũng không kéo nó nhúc nhích được.
Ông ấy lau mồ hôi trán, không khỏi cảm thán:
"Đúng thật là già rồi!"
Lúc hai cha con Ngô Hữu Lập quay lại, đúng lúc nhìn thấy Lục Kiến Châu đang bận rộn.
Hắn ta nhanh chóng đi lên: "Chú, tôi giúp chú."
"Ầy, đừng đừng đừng, chân của cậu..."
"Không sao, khoảng cách này không xa, tôi có sức, Điềm Điềm, tránh ra con."
Nói đoạn.
Hắn ta đi thẳng lên, nhấc một góc bàn.
Lục Kiến Châu đành chịu, chỉ đành chuyển cùng.
Thời gian còn lại của buổi sáng.
Ngô Hữu Lập đều giúp đỡ Lục Kiến Châu.
Lúc Lục Lập Hành đến, nhìn thấy được một màn này.
Hắn nhảy từ trên xe chở quýt xuống:
"Cha, sao rồi? Dọn dẹp xong rồi ạ?"
"Xong rồi, xong rồi, chỉ đợi con đến mở sạp."
Ngô Hữu Lập nghe thấy giọng nói của Lục Lập Hành, vội đứng lên.
Hắn ta căng thẳng đi lên trước một bước, nhưng bởi vì hổ thẹn mà lại lùi về.
Kéo tay Điềm Điềm, lại lần nữa căng thẳng:
"Ông... Ông chủ Lục, chào cậu, tôi là Ngô Hữu Lập, tôi... Tôi đến để..."
Điềm Điềm bé nhỏ ngờ vực hỏi:
"Cha, sao cha nói lắp vậy? Anh, em và cha đến để xin lỗi. Xin lỗi anh, cha em đã hại anh, nhưng cha biết sai rồi, biết sai có thể sửa có phải đứa trẻ ngoan không? Anh, anh có thể tha thứ cho cha em không?"
------
Dịch: MBMH Translate