Trọng Sinh Làm Lại Cuộc Đời (Dịch)

Chương 364 - Chương 364 - Chẳng Lẽ Mình Thực Sự Đang Nhớ Nàng Ư

Chương 364 - Chẳng Lẽ Mình Thực Sự Đang Nhớ Nàng Ư
Chương 364 - Chẳng Lẽ Mình Thực Sự Đang Nhớ Nàng Ư

Dù sao việc làm ăn hiện tại cũng không cần hắn quan tâm.

Chuyện mặt tiền cửa hàng này, vẫn nên sớm đưa vào danh sách quan trọng mới tốt.

Một khi Cố Vãn Thanh sinh con, hắn cũng không có thời gian tới đây bận rộn.

"A a, cái này a, được được được, uống xong chén trà này tôi sẽ dẫn ngài đi!"

Lục Lập Hành gật đầu.

Hắn nhanh chóng uống trà, sau đó cùng Trương Hoài An ra cửa.

Trợ lý nhỏ cũng đi theo bọn họ.

Trở về quán cơm nhỏ.

Trương Hoài An chỉ chỉ mấy cửa hàng bên cạnh:

"Mấy gian này cũng vậy, hiện tại trống rỗng, có thể dùng."

“Trên lầu cũng đều trống rỗng, cậu cảm thấy dùng được là được.”

Lục Lập Hành gật gật đầu: "Đi vào xem một chút đi!"

Mỗi mặt tiền cửa hàng thật ra cũng không quá lớn.

Nhưng kết nối với quán cơm nhỏ thì lớn.

Hơn nữa, tất cả các bức tường của cửa hàng này đều được cắt sau này.

Nói cách khác, có thể đả thông!

Trên lầu cũng như vậy.

Đối với điểm này, Lục Lập Hành rất hài lòng.

Sau khi ra khỏi cửa, hắn gật đầu và nói:

"Được rồi ông chủ Trương, tôi đã biết, nếu như không có vấn đề gì, ngày mai tôi sẽ bắt đầu thi công."

"Ngày mai?"

Trương Hoài An nghi hoặc xác nhận.

"Ừm, có chuyện gì sao? Có chuyện ngài nói thẳng là được.”

“Không phải không phải, chính là tôi cảm thấy, hôm nay mới xem xong ngày mai đã trang trí, có phải là nhanh quá hay không? Không cần quy hoạch sao?”

Trước kia người khác trang trí nhà cửa đều cần tìm người quy hoạch.

Huống chi muốn hợp nhiều cửa hàng như vậy tổng hợp thành một cái, đây chính là một công trình lớn.

Lục Lập Hành lắc đầu: "Không cần, vừa mới xem xong một lần, trong lòng tôi đã nắm chắc rồi!"

“Chậc... Nhanh như vậy sao?”

Vẻ mặt Trương Hoài An không dám tin.

Trợ lý cũng rất mờ mịt.

Lục Lập Hành nói: "Ừm, không cần lo lắng, bây giờ tôi sẽ liên lạc với đội trang trí. Lát nữa còn phải vẽ bản vẽ, ông chủ Trương, sẽ không quấy rầy ngài nữa.”

“Được được, cậu mau đi làm việc của mình đi.”

Trương Hoài An vội vàng bảo Lục Lập Hành rời đi.

Trợ lý đứng tại chỗ trợn mắt há hốc mồm:

"Ông chủ, hắn còn biết vẽ bản thiết kế?”

"Đúng vậy, Tiểu Trương, ngày mai cậu qua đi nhìn xem, một khi ông chủ Lục có cái gì cần giúp đỡ, chúng ta lập tức giúp ngay! Nhân tài như vậy, chúng ta phải kéo quan hệ mới được.”

“Được.”

Trợ lý gật đầu.

Lục Lập Hành ra cửa liền đi tìm quản đốc trang trí cửa hàng nhỏ cho mình lúc trước.

Sau khi giải thích tình hình với hắn ta thì mới rời đi.

Về đến nhà, sau khi dặn dò với Cố Vãn Thanh một tiếng, Lục Lập Hành liền chui vào thư phòng.

Cả buổi chiều bận rộn trong nghiên cứu.

Đến tối, Lục Lập Hành rốt cuộc cũng hoàn thành!

Lúc ra khỏi cửa, hắn thấy Cố Vãn Thanh đi tới đi lui trong sân, tò mò hỏi:

"Vãn Thanh, em đang làm gì vậy?"

Cố Vãn Thanh nói: "Em đang vận động, bác sĩ nói phải đi lại nhiều hơn mới sinh dễ.”

“Ha ha, được, vậy em vận động, anh đi bận này cái!”

“Ừm, đi đi đi!”

Đi tới cửa, Lục Lập Hành lại nhớ tới một chuyện quan trọng.

"Đúng rồi, Vãn Thanh!"

"Em nói xem, quán cơm của chúng ta nên đặt tên gì là gì đây?"

"Ừ?"

"Lúc trước vội vàng khai trương, tên còn chưa nổi, hiện tại muốn mở rộng, sau này còn có thể mở chuỗi cửa hàng khác, cho nên cần một cái tên, sau này cũng có tên tuổi! Em có đề nghị gì hay không?”

Chuyện gì Lục Lập Hành cũng muốn Cố Vãn Thanh tham dự một chút.

Cố Vãn Thanh nghi hoặc nhíu mày:

"Tên? Em, em cũng không biết, anh nghĩ đi, em đần lắm bọn họ đều nói một thai nhi ngốc ba năm đấy, em cảm thấy hiện giờ em đã ngốc rồi.”

“Ha ha, vậy gọi là đồ ăn riêng của Lục gia đi, em cảm thấy thế nào?”

Cố Vãn Thanh nghiêm túc gật gật đầu: "Ừm, có thể, nói như vậy, sau này Lục gia có thể nổi danh rồi~"

Lục Lập Hành nhớ rõ, kiếp trước ở thành phố cũng có mấy quán đồ ăn riêng, dùng họ của mình làm điểm khởi đầu, hơn nữa càng làm càng tốt.

Hắn cũng muốn Lục gia càng ngày càng tốt!

"Vậy cứ quyết định như vậy đi, anh đi làm, lát nữa chờ anh trở về nấu cơm!"

"Được rồi! Lập Chính nói lát nữa em ấy mua đồ ăn về, chỉ là Lập Hành, em cảm thấy hai ngày nay Lập Chính có chút không ổn, sáng nay em gọi em ấy em ấy cũng không nghe thấy, giống như đang thất thần.”

Lục Lập Hành bất đắc dĩ nói: "Phỏng chừng người đang yêu đều như vậy đi."

Nói xong, hắn mới rời đi.

...

Trong viện đại đội.

Có những tiếng đọc thuộc lòng của bọn nhỏ.

Lục Lập Chính đang đứng trên bục giảng.

Thỉnh thoảng nhìn ra ngoài.

Hôm nay, cứ cảm thấy thiếu thiếu thứ gì.

Không lâu sau, một học sinh đi lên đưa sách cho Lục Lập Chính:

"Thầy, em đọc thuộc lòng bài."

“Ừm, bắt đầu đi!”

Lục Lập Chính là gật đầu.

Các học sinh bắt đầu đọc thuộc lòng.

Đây là nhiệm vụ hôm nay Lục Lập Chính giao cho cậu.

Học sinh rất nghiêm túc.

Cô bé thấy Lục Lập Chính vẫn không nói gì, cũng không ngắt lời.

Chờ sau khi đọc xong.

Học sinh phát hiện Lục Lập Chính vẫn không có phản ứng.

Cô bé nghi hoặc: “Thầy, thầy?”

Lúc này Lục Lập Chính mới phản ứng lại, hắn hơi sửng sốt:

"Sao vậy?"

“Em đọc xong rồi!”

“A, vậy đi xuống đi!”

Thầy giao đưa cuốn sách giáo khoa cho cô bé.

Học sinh nhận lấy sách giáo khoa, từng bước quay đầu trở về.

Nhưng vừa đi được hai bước, cô liền nhịn không được.

Cô bé tò mò hỏi.

"Thầy, thầy đang nghĩ tới chị gái ngày hôm qua à?”

Cô hỏi câu này xong, những học sinh đang đọc sách lập tức dừng tiếng đọc lại.

Bọn họ đều nghi hoặc nhìn Lục Lập Chính, chờ đáp án của Lục Lập Chính.

Lục Lập Chính vừa nghe thấy câu này, nhất thời nóng nảy:

"Em nói bậy cái gì vậy? Sao có thể được?”

“Nhưng mà, khi mẹ em nhớ cha em sẽ xuất thần, giống hệt thầy lúc này vậy!”

Lục Lập Chính:...

Trong lòng bỗng nhiên hiện lên một tia bối rối!

Lục Lập Chính sốt ruột nói:

"Em mau đi xem sách giáo khoa, học hết bài học tiếp theo!"

Học sinh: ...

Cô bé nhất thời im miệng, vẻ mặt kia ấm ức đến sắp khóc.

Lục Lập Chính lia ánh mắt sắc bén nhìn các bạn học khác một chút.

Bọn họ nhất thời cũng không dám nhìn Lục Lập Chính.

Tất cả đều cầm sách giáo khoa lên và đọc to!

Lục Lập Chính là nhìn ra ngoài cửa sổ lần nữa.

Giờ phút này, hắn mới ý thức được.

Phương hướng mình nhìn chính là vị trí Doãn Tuyết Kỳ xuất hiện ngày hôm qua.

Chẳng lẽ...

Mình thật sự đang nhớ cô ấy à?

Không, không thể nào!

Chắc là vì...

Bởi vì ngày mai cô ấy sắp đi rồi, sau này không có ai giảng cho hắn nữa.

Cho nên hắn mới cảm thấy có chút mất mát.

Dù sao, học sinh có tư cách giảng bài cho hắn cũng không nhiều lắm!

Ít nhất.

Không có ai trong lớp bọn họ!

Bọn họ đều đến hỏi hắn.

Nghĩ tới đây, Lục Lập Chính tựa hồ tìm được điểm mấu chốt.

Hắn nghiêm túc gật đầu:

"Ừm, nhất định là như vậy!"

Vậy thì, vì sau này còn có người giảng bài cho mình, giữ tốt mối quan hệ với cô ấy là một chuyện nên làm chứ nhỉ?

Đã như vậy, ngày mai đi tặng cô ấy vài thứ, cũng là chuyện nên làm chứ nhỉ?

Lục Lập Chính hạ quyết tâm.

Sau giờ học, hắn thông báo trực tiếp cho bọn nhỏ.

Ngày mai tiết đầu tiên tự học, tiết thứ hai hắn đến…

------

Dịch: MBMH Translate

Bình Luận (0)
Comment