La Lập Tân hơi sững sờ:
"Liễu Như Nhứ? Người của Quần áo và trang sức Tối Mỹ?"
"Đúng đúng đúng, nàng cũng coi như là lãnh đạo ở Tối Mỹ, năm nay mới 50 tuổi. Nhưng mà, lão gia tử năm nay đều đã hơn bảy mươi. Nàng mỗi ngày tìm đến lão gia tử, hỏi han ân cần đối với lão gia tử, còn muốn trợ giúp Thịnh Hành chúng ta phá đổ Tối Mỹ!"
"Nàng muốn giúp ta? Đây không phải là chuyện tốt sao?"
"Vấn đề ở chỗ này? Nàng đã làm việc ở Tối Mỹ 20 năm, sao đột nhiên lại phản bội được? Nói nàng là vì lão gia tử, tôi mới không tin!"
La Lập Tân suy nghĩ một chút rồi nói: "Cứ quan sát trước đã, lão gia tử luôn luôn chướng mắt tôi. Tôi đi tìm hắn cũng không làm nên chuyện gì, chờ lão gia tử tự mình ăn thiệt thòi thì sẽ biết quay đầu lại thôi."
Chú Vương thở dài.
"Cậu nói cũng đúng, vậy thì cứ chờ xem đi!"
"Ừm."
"Đúng rồi Lập Tân, Mỹ Lan hôm nay gọi điện thoại về."
"Nàng nói gì?"
"Không biết, nàng bảo lão gia tử ngày mai đừng đến bên phía Thải Hồng Kiều, nhưng lão gia tử cũng không nghe, lại náo loạn không thoải mái."
"Ai ~ " La Lập Tân cũng thở dài:
"Người một nhà chúng cháu không có người nào là không nóng tính cả. Thôi được rồi, chờ cháu rảnh rỗi sẽ đi đón Mỹ Lan trở về, mọi người cùng trò chuyện thật tốt một chút."
"Được, được, ngài cũng đừng quên đó!"
Hai người lại hàn huyên trong chốc lát mới cúp điện thoại.
La Lập Tân cúp điện thoại, Lưu Mỹ Quyên bên cạnh lập tức ngồi dậy:
"Mỹ Lan gọi điện thoại về rồi? Nó thế nào rồi?"
"Không có chuyện gì, chắc là rất tốt. Bà đó, rõ ràng là lo lắng như vậy, sao lúc trước nó lấy chồng lại không đi gặp nó."
Lưu Mỹ Quyên là mẹ của La Mỹ Lan.
Nói đến chuyện này, khóe mắt của nàng lập tức đỏ lên.
"Sao, sao tôi có thể nhẫn tâm nhìn con gái của mình gả xa như vậy được chứ. Những năm này tôi bảo ông mang đồ qua cho nó, ông có mang qua không?"
"Ừm, đều nhờ người mang hộ qua rồi, yên tâm đi!"
"Vậy là tốt rồi!" Lưu Mỹ Quyên lúc này mới nằm xuống lần nữa, nhưng làm thế nào cũng không ngủ được.
"Trong lòng em cảm thấy có chút bất ổn, luôn cảm thấy có chuyện gì đó sắp xảy ra."
"Suy nghĩ nhiều rồi? Nhanh ngủ đi."
Lưu Mỹ Quyên trở mình, vẫn là không ngủ được...
...
Huyện Song Thành.
Sau khi Lục Lập Hành đưa Cố Vãn Thanh và các con về nhà thì mình đến nhà ga mua vé.
Lúc này còn chưa thế mua vé online, vẫn cần phải đi xếp hàng.
May mà cũng không có nhiều người đi.
Lục Lập Hành vốn muốn mua vé cho ngày mai, mang theo Cố Vãn Thanh và các con đi cùng. Thế nhưng, hắn nhìn xuống thời gian, ngày mai đều là xe buổi chiều.
Đến tỉnh thành cũng đã quá 7 giờ rồi.
Chỉ còn lại buổi tối hôm nay là có xe.
Rơi vào đường cùng, Lục Lập Hành đành phải đến buồng điện thoại công cộng, gọi về cho Cố Vãn Thanh, nói rõ tình huống một chút.
Cố Vãn Thanh cũng gấp.
"Vậy anh đi một mình đi, buổi tối mang theo các con cũng không tiện, đường còn xa như vậy nữa. Anh đi một mình sẽ nhanh hơn một chút. Nếu không, lỡ như thật sự xảy ra chuyện thì chị Mỹ Lan sẽ rất thương tâm."
"Ừm, được, anh đi trước, chờ làm xong chuyện sẽ trở lại. Sau đó anh sẽ mang em và các con đến tỉnh thành chơi."
"Được, vậy đến lúc đó em muốn đi ăn món ngon của tỉnh thành."
"Được!" Lục Lập Hành gật đầu.
Cúp điện thoại xong, Lục Lập Hành đi mua vé.
Hắn không về nhà, hắn mua đồ ăn và nước ở gần nhà ga, sau đó mới đi vào trạm!
Trạm xe đã có chút cũ nát.
Xe gần như cũng đều là xe lâu đời.
Nhưng mấy thứ này không hề ảnh hưởng đến tâm trạng của người đi xe.
Có người làm thuê, còn có một số người đi thăm người thân.
Lục Lập Hành đứng ở phía ngoài đoàn người, vẫn chưa tới mùa hè, thế mà đã nóng tới ra mồ hôi.
Xe bắt đầu xét vé.
Hắn đang muốn lên xe, chợt nghe có người gọi mình từ sau lưng:
"Lục huynh đệ? Lục huynh đệ, cậu muốn đi đâu đấy? Cũng đi tỉnh thành sao?"
Lục Lập Hành vừa quay đầu lại, đã nhìn thấy Trần Lộ và La Mỹ Lan. Hai đứa nhóc thì đang chạy về phía hắn.
"Anh Lục."
"Ừm, Hi Hi, Nam Nam, ngoan." Lục Lập Hành nói xong thì nhìn về phía Trần Lộ:
"Ừm, tôi muốn đi tỉnh thành, tạm thời có chút việc."
"A a, vậy xem ra chúng ta đi cùng một xe rồi. Ha ha, quá tốt rồi, đoạn đường này sẽ không tẻ nhạt. Đi cùng chứ?"
"Ừm, không thành vấn đề.” Lục Lập Hành đồng ý không chút do dự.
Hắn vốn còn nghĩ, sau khi đến tỉnh thành thì nên làm thế nào để ngăn cản La Thịnh Hành đây. Hắn còn không biết.
Không nghĩ tới La Mỹ Lan và Trần Lộ lại là người nghe lời khuyên.
Lại trùng hợp là, bọn họ cùng chung chuyến xe đến tỉnh thành.
Lên xe.
Lục Lập Hành cầm vé đổi với người bên cạnh Trần Lộ.
Ba người lớn và hai đứa bé ngồi cùng nhau.
Bởi vì trời đã rất muộn, bọn họ trò chuyện trong chốc lát rồi mỗi người đều ngủ thiếp đi.
Lục Lập Hành đã lâu rồi không ngồi xe này, còn có chút không quen.
Hắn ngủ không được bao lâu liền tỉnh lại.
Nhìn nhìn thời gian, là 12 giờ đêm.
Theo như thời gian trên vé thì bốn giờ sẽ tới tỉnh thành.
Lục Lập Hành liền nhàm chán nhìn về phía ngoài cửa sổ.
Không biết nhìn bao lâu.
Lục Lập Hành bỗng nhiên cảm giác xe dừng lại đột ngột.
Hắn nhíu mày lại.
Trần Lộ lập tức bị lắc tỉnh.
"Thế nào? Thế nào? Làm sao lại dừng rồi? Đến trạm chưa?"
Người xung quanh cũng cũng bắt đầu nghị luận ầm ĩ:
"Xảy ra chuyện gì? Nơi này không có sân ga mà!"
"Đây là giữa đường? Còn trong núi?"
"Trời ạ. Tôi nghe nói xe này thường xuyên dừng xe giữa đường, thì ra là thật đó!"
Lục Lập Hành lần nữa nhíu mày.
Sẽ không xui xẻo như thế chứ?
Lúc này, trên xe vang lên thông báo của nhân viên phục vụ:
"Các vị, thật sự xin lỗi, bởi vì nguyên nhân thời tiết, phía trước xảy ra sạt lở. Xe tạm thời phải dừng lại. Xin mọi người không nên kinh hoảng, chờ sau khi thông xe, chúng ta sẽ khôi phục thông hành!"
"Sạt lở?" Lục Lập Hành thì thầm.
Hắn còn nhớ lúc mình vừa xuyên về, ngọn núi kia cũng sạt lở. Con đường kia cần sửa ròng rã nửa tháng mới xong!
La Mỹ Lan có chút gấp gáp:
"Cái gì? Dừng xe? Làm sao bây giờ, làm sao bây giờ? Chúng ta làm sao trở về? Ông nội…."
Trần Lộ lập tức an ủi: "Đừng có gấp, dừng xe tạm thời chắc là sẽ không dừng bao lâu đâu!"
"Thật, thật sao?" Lòng La Mỹ Lan nóng như lửa đốt!
Nàng vội vã trở về để cứu ông nội.
Căn bản không biết phải làm sao!
"Ừm, thật, không tin lát nữa hỏi nhân viên phục vụ một chút!"
La Mỹ Lan nhìn về phía Lục Lập Hành với ánh mắt chờ mong.
Nàng luôn cảm thấy Lục Lập Hành sẽ hiểu nhiều hơn một ít.
Lục Lập Hành cũng gật đầu:
"Ừm, chắc là sẽ tới kịp, để tôi đi hỏi một chút!"
Hắn nói xong liền đứng dậy, đi về phía nhân viên tàu.
La Mỹ Lan khẩn trương nắm chặt tay. Trong lòng của nàng bắt đầu bất an.
Trần Lộ và Hi Hi Nam Nam ở một bên không ngừng an ủi nàng.
Chỉ chốc lát sau.
Lục Lập Hành trở về.
La Mỹ Lan vội vàng hỏi:
"Thế nào? Nói như thế nào?"
"Nhân viên tàu nói, bọn họ cũng không biết, nhưng bình thường sẽ không quá một giờ. Nếu như vậy, chúng ta sẽ đến nơi vào lúc hừng đông, đừng lo lắng."
"Vậy là tốt rồi, vậy là tốt rồi!" La Mỹ Lan dùng tay đỡ ngực.
"Vậy chúng ta cứ an tâm chờ đợi là được!"
Nhưng bọn họ làm sao cũng không nghĩ tới, lần chờ đợi này đã qua mấy giờ...
------
Dịch: MBMH Translate