Trọng Sinh Làm Lại Cuộc Đời (Dịch)

Chương 439 - Chương 439 - Kim Lâm Gọi Điện Thoại.

Chương 439 - Kim Lâm Gọi Điện Thoại.
Chương 439 - Kim Lâm Gọi Điện Thoại.

Thấy Kim Trì đồng ý,Lục Lập Hành mới thở phào nhẹ nhõm.

"Được, vậy ông chủ Từ, chúng ta cùng đi trước sao?"

"Ai, đừng!"

Từ Lập còn chưa nói, đã bị Kim Trì ngăn trở.

"Tôi đã để trợ lý đặt cơm trước, buổi tối cùng nhau ăn cơm, Lục huynh đệ, tôi còn muốn cùng cậu thảo luận một số chi tiết nhỏ, căn nhà này tương lai sẽ để lại cho con trai tôi, nên tôi muốn làm nó hiện đại hơn một chút!"

"Vậy cũng được, vậy thì cám ơn ông chủ Kim, nhưng mà ông chủ Kim yên tâm, thiết kế này, con trai của ngài nhất định sẽ yêu thích."

Dù sao kiếp trước Kim Lâm, liền ngay cả hắn mặc quần áo, cậu ta cũng muốn mua một cái như vậy để mặc.

Đối với thưởng thức của hắn thập phần tán thành.

"Được được được, vậy đi thôi, ông chủ Từ."

Từ Lập không thể làm gì khác hơn là đi theo.

Trên đường, Kim Trì đi ở phía trước.

Từ Lập cẩn thận suy nghĩ một chút, vẫn là không nhịn được đi tới bên người Lục Lập Hành, lôi kéo hắn cố ý lui về phía sau.

"Này, Lục huynh đệ, ông chủ Kim sẽ có chuyện gì xảy ra sao? Sau khi nghe cậu nói, trong lòng tôi vẫn luôn có chút bất an."

"Cái này, tôi tạm thời cũng không biết."

Lục Lập Hành vào lúc này cũng hy vọng hệ thống có thể nhắc nhở mình một chút.

Nhưng hệ thống này, dường như không phản ứng chút nào.

"Thế nhưng ông chủ Từ, tình huống có lẽ sẽ nghiêm trọng hơn, ngài có rãnh rỗi, hãy nói chuyện với ông chủ Kim nhiều một chút, tôi có nói nhiều, thì đoán chừng trong lòng hắn cũng sẽ không thoải mái!"

"Ừm, được, tôi sẽ tìm cơ hội khuyên bảo ông chủ Kim."

Kim Trì đi một hồi lâu, phát hiện hai người không có đi theo.

Hắn nghiêng đầu lại, hiếu kỳ hỏi:

"Sao các cậu đi chậm thế?"

"Ha ha, đến rồi đến rồi, này đã tới rồi!"

Từ Lập với Lục Lập Hành bước đi nhanh hơn.

Nhà hàng Kim Trì đặt trước, cũng coi như là một nhà hàng tư nhân.

Mùi vị cũng không tệ lắm.

Mọi người vừa ăn vừa thảo luận.

Kim Trì rất hài lòng đối với những lời đề nghị của Lục Lập Hành.

Cuối cùng, hắn không nhịn được bưng chén rượu lên;

"Lục tiểu ca, tôi cái này liền làm phiền cậu, tôi mời cậu một chén! Con trai tôi nhất định sẽ thích bản thiết kế này."

"Ông chủ Kim khách khí rồi."

Lục Lập Hành không uống rượu, bưng chén trà lên:

"Tôi lấy trà thay rượu được không? Ngày mai phải về, tôi sợ có mùi rượu sẽ làm cho vợ với mấy đứa nhỏ không được thoải mái."

"À, chuyện này... Này không phải còn một đêm nữa sao?"

Kim Trì biểu thị nghi hoặc.

Từ Lập nhịn không được vui vẻ nở nụ cười:

"Ha ha, ông chủ Kim, ông là không biết, Lục huynh đệ đối xử với vợ rất tốt, đối với các con cũng tốt, hắn ra ngoài hai ngày nay, đoán chừng là quá nhớ bọn họ rồi, sợ mình trở về gây ảnh hưởng không tốt với bọn họ, cho nên ông cũng đừng làm khó hắn nữa, tôi hiểu rõ hắn, vợ con là lớn nhất."

"Ha ha ha! Thì ra là như vậy."

Kim Trì nghe xong cũng cười.

"Người lợi hai như Lục tiểu ca đây, lại còn có thể sủng vợ như vậy, hiếm khi có được! Thảo nào sự nghiệp lại thành công như thế."

Hai người nói tới đây, cùng nhau nâng ly.

Cơm nước xong, Lục Lập Hành chuẩn bị nói lời từ biệt.

Điện thoại di động của Kim Trì vang lên.

Lục Lập Hành với Từ Lập không thể làm gì khác hơn là ở bên cạnh chờ.

"Xin chào?"

Kim Trì nhận điện thoại.

Đầu bên kia điện thoại, giọng nói của Kim Lâm truyền đến:

"Cha, đang làm gì đấy?"

"Ở bên ngoài ăn cơm, làm sao vậy xú tiểu tử?"

"Không có gì, không có tiền, con cần một ít phí sinh hoạt!"

Kim Lâm cũng không chút khách khí.

Lời của hắn, Lục Lập Hành cũng có thể nghe rõ.

Hắn không khỏi nhíu mày lại.

Giọng nói của Kim Lâm bây giờ vẫn còn rất trẻ, nhưng không nghĩ tới hắn lại là con người phù phiếm như vậy!

Vừa mở miệng không nói hai câu liền muốn tiền, cũng không thăm hỏi cha mình một câu.

Quả nhiên là công tử bột.

Xem ra, cái chết của Kim Trì đã ảnh hưởng đến hắn rất lớn.

"Thằng nhóc này, sau khi đi học ở tỉnh Lỵ cũng không quay về nhà sao? Làm gì mà cần lấy tiền!"

"Con mới không trở về! Trở về cha lại muốn con đi xem nhà ở, con cũng đã nói với cha rồi, nhà ở con sẽ tự lấy tiền của mình mua, cha có thể đừng mua cho con có được không? Các bạn học của con đều có ý kiến với con!"

Ngữ khí oán trách này.

Lục Lập Hành nghe xong cũng không nhịn được cười.

Thực sự là đang ở trong phúc không biết phúc!

Kim Trì cũng nhăn lông mày:

"Cái thằng nhóc này, cha không mua nhà cho con thì ai mua nhà cho con? Cha nói cho con biết, cha đã mua cho con một căn biệt thự, cũng đã tìm được nhà thiết kế xuất sắc để thiết kế căn biệt thự, phong cách con nhất định sẽ yêu thích, cuối tuần trở về cha sẽ nói cho con nghe."

"Ôi, cha, con đã nói rồi con không muốn!"

"Con không trở về, phí sinh hoạt không còn ..."

Kim Trì cũng không chút khách khí.

Kim Lâm không thể làm gì khác hơn là vội vàng nói:

"Được được được, cuối tuần con trở về, con trở về là được chứ gì?"

"Này còn tạm được! Ngày mai cha sẽ cho người gửi tiền, dùng ít đi một chút, cái thằng nhóc này đúng là ..."

Kim Trì lại cùng Kim Lâm hàn huyên vài câu, liền bị cúp điện thoại.

Nhưng hắn dường như cũng không có tức giận chút nào.

Lúc quay đầu nhìn về phía Lục Lập Hàng, còn vui vẻ cười:

"Ha ha, để Lục tiểu ca cười chê rồi, đứa con này của tôi có không nghe lời."

"Không có chuyện gì, tuổi còn nhỏ, qua mấy năm nữa là tốt thôi."

"Ừ, chỉ mong, ai ..."

Kim Trì thở dài: "Lục tiểu ca ở đâu, tôi phái người đưa cậu trở về."

"Ha ha ông chủ, anh để tôi ở nơi nào vậy? Tôi có lái xe tới đây mà!"

Từ Lập nhịn không được xen vào nói.

"Đúng đúng, tôi quên mất, vậy thì làm phiền ông chủ Từ rồi!"

"Đi thôi, Lục huynh đệ."

Lục Lập Hành gật đầu, ra cửa, hắn mới nói:

"Thả tôi ở bên cạnh trạm xe lửa là được, tự tôi đi tìm khách sạn, sáng sớm hôm sau tôi liền trở về."

Từ Lập vừa nghe, lập tức lắc đầu.

"Vậy cũng không được, tôi còn tưởng rằng cậu còn muốn về La gia chứ, nếu không trở về, tôi đặt khách sạn cho cậu."

"Không cần không cần!"

Lục Lập Hành nhanh chóng từ chối.

Nhưng Từ Lập căn bản không làm gì được:

"Liền ở chỗ gần trạm xe, thuận tiện cậu về nhà. Lục huynh đệ, cậu nếu như không chịu, về sau, tôi cũng không dám đi Lục gia thôn, tôi đi Lục gia thôn, các cậu nhưng một phân tiền không muốn còn lo ăn chăm sóc!"

Lục Lập Hành không thể làm gì khác hơn là bất đắc dĩ gật đầu:

"Được rồi, vậy cám ơn ông chủ Từ!"

Sau khi đặt phòng xong, Lục Lập Hành đi ra ngoài mua quà cho Cố Vãn Thanh với hai đứa bé.

Đêm nay, Lục Lập Hành không ngủ được.

Cả đêm, hắn trằn trọc suy nghĩ hai đứa bé có nghĩ đến mình hay không.

Đều nói trí nhớ của em bé còn chưa hình thành.

Rời đi quá lâu, các bé sẽ không nhớ rõ người.

Nghĩ đến những thứ này, Lục Lập Hành liền cảm thấy trong lòng chua xót.

Nếu như hai đứa nhỏ không nhận ra hắn, hắn sẽ đau lòng đến nghẹt thở?

Chỉ cần nghĩ đến nó là cảm thấy khó chịu.

Trằn trọc trở mình, Lục Lập Hành cuối cùng là nhắm mắt được một giờ.

Ngày hôm sau, mới sáng sớm.

Hắn liền mang theo đồ vật trả phòng đi tơis nhà ga.

Sau khi ngồi lên xe, Lục Lập Hành mới cảm thấy thoải mái hơn một ít.

Thực sự là hai ngày không gặp, như cách vài thu ...

------

Dịch: MBMH Translate

Bình Luận (0)
Comment