Trọng Sinh Làm Lại Cuộc Đời (Dịch)

Chương 501 - Chương 501 - Đón Lục Lập Hành

Chương 501 - Đón Lục Lập Hành
Chương 501 - Đón Lục Lập Hành

Ở tỉnh.

Từ Lập cúp điện thoại liền bắt tay vào chuẩn bị.

"Tinh Tinh à, chuẩn bị một chiếc xe cho tôi, đi trạm xe lửa."

Vừa mới ký văn kiện xong, Trần Tinh chuẩn bị ra ngoài tò mò nghiêng đầu qua:

"Chuẩn bị xe làm gì? Chẳng phải ông chủ Lục không muốn cho người đến đón sao?"

Từ Lập cười cao thâm khó lường:

"Ha ha ha, cậu ấy nói không cho đón thì chúng ta không đi đón nữa sao? Đi đi rồi tính. Ngoài ra, chuẩn bị thêm một căn nhà để mọi người cậu Lục đến ở."

"Cũng đúng, ông chủ Lục là người ưu tú như thế, quả thật xứng đáng!"

Trần Tinh gật đầu.

Nhưng cô không đi ra ngoài.

Mà cúi đầu, bắt đầu suy nghĩ.

Bản thân có thể tìm lý do gì để đi cùng ông chủ Từ.

Từ lần trước gặp Lục Lập Hành.

Cô đã rất thán phục anh.

Mặc dù không si mê như Tiểu Đỗ, nhưng Trần Tinh cũng muốn kết bạn với người như thế.

Còn muốn xem thử vợ của anh rốt cuộc xinh đẹp đến nhường nào.

Nhưng suy nghĩ một lúc lâu Trần Tinh cũng không nghĩ được lý do hợp lý nào.

Cô chỉ đành từ bỏ, định ra ngoài.

Nhưng vào lúc này.

Cô nghe thấy Từ Lập nói:

"Đúng rồi, cô cũng đi cùng tôi đi. Con của họ cũng đến, cô là con gái, đi theo nói không chừng có thể giúp đỡ."

Trần Tinh lập tức vui mừng:

"Được, tôi đi ngay."

Trần Tinh dứt lời.

Sau khi bàn giao xong công việc.

Trần Tinh sắp xếp xong xe và nhà, sau đó cùng ra ngoài với Từ Lập.

Hai mươi phút sau, hai người đến trạm xe.

Từ Lập nhìn thời gian một cái: "Chắc còn mười phút nữa là họ xuống xe rồi."

"Tốt quá rồi!"

Trần Tinh mỉm cười.

Từ Lập nhìn Trần Tinh, có một loại cảm giác bất lực:

"Tinh Tinh à, bình thường làm việc cô luôn lạnh lùng, sao sắp gặp cậu Lục cô lại vui như thế?"

Trần Tinh vội nhịn cười.

"Không có, chỉ là tôi cảm thấy, cảm thấy..."

Ấp úng cả buổi cũng không ra được một lý do hợp lý.

Trần Tinh đành chịu rồi: "Ông chủ, anh đừng trêu tôi nữa!"

"Ha ha, được, tôi biết là bởi vì cậu Lục đẹp trai, Tiểu Đỗ đã truyền bá đến cả công ty rồi. Có điều, vợ của cậu Lục xinh đẹp hơn. Con của họ ấy à, cô nhất định cũng sẽ thích, chẳng phải cô luôn nói bản thân thích con nít sao, lát nữa xem thử!"

"Được!"

Đối với điểm này, Trần Tinh cũng tràn đầy mong đợi.

Bé con trong đời của hai người đẹp.

Gen nhất định là cực kỳ tốt nhỉ?

Nhưng trong thời gian nói chuyện.

Trần Tinh phát hiện, sau lưng mình có mấy chiếc xe dừng lại.

Hơn nữa.

Giá trị của mỗi chiếc xe đều đắt đỏ.

Trần Tinh nghi ngờ:

"Sao lại nhiều xe như vậy?"

Tuy là ở tỉnh, nhưng cùng lúc nhìn thấy nhiều chiếc xe đắt tiền như vậy.

Trần Tinh vẫn cảm thấy không dám tưởng tượng.

Từ Lập thì không quan tâm những chuyện này:

"Cậu Lục sắp ra rồi, tôi xuống xe đợi ở cửa ra của trạm, cô cứ đợi ở đây!"

"Vâng, ông chủ mau đi đi "

Mở cửa xe.

Từ Lập đi về hướng cửa ra của trạm.

Nhưng đi mãi đi mãi, đột nhiên ông ấy phát hiện, bên cạnh mình cũng có một người đàn ông mặc vest mang giày da đi theo

Người đàn ông khoảng sáu mươi, lớn hơn tuổi của ông ấy một chút.

Nhưng vừa nhìn thì biết là người giàu có.

Từ Lập quay đầu nhìn.

Phát hiện người đó đang bước xuống từ một trong những chiếc xe mà Trần Tinh vừa lẩm bẩm.

Từ Lập nghi ngờ hỏi: "Anh cũng đến đón người à?"

Người đó khẽ gật đầu: "Ừm, phải, đón một người anh em."

"Ồ..."

Người đàn ông đó khách sáo như thế, Từ Lập cũng không tiện nói gì.

Ông ấy luôn cảm thấy người đàn ông này hơi quen mắt, nhưng lại không nói ra được.

Từ Lập mơ hồ rồi

Còn muốn nói thêm gì đó, nhưng lúc này xe của Lục Lập Hành đã đến.

Từ Lập nhanh chóng lấy lại tinh thần, chỉnh trang lại quần áo.

Chuẩn bị đợi Lục Lập Hành.

Lúc này, ông ấy phát hiện, người bên cạnh cầm món đồ người đó bỏ trên đất lên.

Là một cái túi đựng búp bê.

Vừa nhìn là thấy là đồ chơi cho trẻ con.

Từ Lập bỗng ý thức được, hình như mình đã quên mang đồ chơi rồi.

Mấy tháng không gặp, nghĩ ắt hẳn hai nhóc tỳ đó lớn lên không ít, có thể chơi đồ chơi rồi.

Đáng lẽ ra nên mang ít quà gặp mặt.

Từ Lập không nhịn được tự trách.

Nhưng bây giờ đã không kịp nữa rồi.

Ông ấy chỉ đành suy nghĩ, sau khi quay về, bảo Trần Tinh mua thêm một ít gửi cho các bé con

Chắc là cậu Lục cũng sẽ không để ý đâu nhỉ?

Từ Lập đang suy nghĩ.

Bỗng nhiên nhìn thấy một nhóm người ùn ùn đi ra.

Mà ông ấy chỉ nhìn một cái là nhìn thấy Lục Lập Hành đang đẩy xe em bé.

Bên cạnh anh là Cố Vãn Thanh mỉm cười ngọt ngào.

Tuy họ không làm gì cả.

Nhưng vẫn vô cùng nổi bật trong đám đông.

Từ Lập giơ tay lên, muốn gọi họ.

Nhưng ông ấy phát hiện, bên cạnh hai người còn có rất nhiều người đi cùng.

"Ủa? Lão La sao cũng đến rồi? Chẳng phải nói phải ở huyện Song Thành chơi với cháu ngoại sao?"

Không có ai trả lời ông ấy.

Trong lúc này, Từ Lập lại nhìn thấy một người khác bên cạnh Lục Lập Hành.

Người đó cũng hơn sáu mươi tuổi, tay dắt một bé trai.

"Đây là..."

"Ông chủ Hà?"

Đối với các doanh nhân nổi tiếng ở tỉnh, Từ Lập vẫn có chút hiểu biết

Vị ông chủ Hà này tên là Hà Chấn Viễn.

Kinh doanh sản phẩm chăm sóc da.

Khác biệt rất xa với kinh doanh của Từ Lập nên hai người không qua lại nhiều.

Nhưng Từ Lập vẫn biết ông ấy, hình như có một em trai rất nổi tiếng.

Hình như là giáo sư của đại học y khoa gì đó

Cậu Lục... Vậy mà lại quen biết với cả người như thế này?

Ông ấy hơi ngơ ngác.

"Bỏ đi không quản nữa, đón được cậu Lục trước rồi tính."

Nghĩ như thế, Từ Lập giơ tay lên lần nữa, chuẩn bị gọi Lục Lập Hành.

Lúc này mấy người họ đã đến cửa ra của trạm chuẩn bị đi ra.

"Này, cậu Lục..."

Từ Lập hét to một tiếng.

Nhưng hình như Lục Lập Hành không nghe thấy.

Ông ấy nghĩ ngợi, định đến gần một chút.

Thế là ông ấy đi về phía cửa ra.

Mà lúc này, ông ấy nhìn thấy ông cụ quen mắt bên cạnh cũng đi về bên đó.

Hơn nữa, phương hướng hình như chính là phương hướng của Lục Lập Hành.

Từ Lập hoàn toàn ngơ ngác.

"Không phải anh ta cũng đến đón cậu Lục đấy chứ?"

Vừa lẩm bẩm xong, Từ Lập đã nhìn thấy.

Người đó mang theo một cái túi búp bê lớn vô cùng không hợp với bản thân, đi đến bên cạnh Lục Lập Hành.

Hà Chấn Viễn bên cạnh Lục Lập Hành dường như muốn chào hỏi ông ấy.

Nhưng bị ông ấy từ chối.

Ông ấy vui vẻ nói gì đó với Lục Lập Hành, sau đó khom người xuống.

Chơi đùa với hai bé con.

Từ Lập: ...

Trông họ có vẻ rất thân thiết!

Đây là chuyện gì?

Cậu Lục sao lại quen biết nhiều người như vậy?

Từ Lập vốn dĩ muốn dẫn Lục Lập Hành đến địa bàn của mình ở, bỗng nhiên hơi hoảng loạn.

Ông ấy nhanh chóng đi đến chỗ Lục Lập Hành, thì nhìn thấy người đó đã bế một em bé lên.

Một bên bế, còn một bên nói:

"Cậu Lục, hai nhóc tỳ này của cậu lớn lên sẽ giỏi lắm đấy, không biết sẽ hại bao nhiêu người? Thế này đi, tôi không chê bai, đợi chúng lớn lên thì đưa đến làm học sinh của tôi đi!"

Lục Lập Hành bật cười.

Cuối cùng cũng phản ứng lại:

"Anh... Anh là giáo sư Hà?"

Anh vừa cất lời, mọi người mới nhìn thấy ông ấy.

Lục Lập Hành vẫn chìm trong lời nói của Hà Minh Nhân.

Bỗng nhiên anh phát hiện, hình như tất cả mọi người đều có ý đồ với bé con.

Lập tức có chút bất lực.

Đang định trả lời thì nghe thấy lời của Từ Lập.

Lục Lập Hành vội chào hỏi với Từ Lập trước:

"Ông chủ Từ, sao anh đến đây?"

------

Dịch: MBMH Translate

Bình Luận (0)
Comment