Tần Mặc mím môi, không muốn nói chuyện, cặp mắt chỉ rũ xuống giống như đang chịu ủy khuất
Ninh Viên Viên vốn muốn chửi cái tên này, nhưng thấy bộ dạng đó cô nhất thời nghẹn họng, những lời lẻ nặng nhẹ nhất thời nuốt xuống.
Cái tên này giống như một đứa trẻ không được điều nó muốn liền bày ra bộ dạng uất ức buồn bã
Tần Mặc trời sinh bộ dạng tinh xảo, khuôn mặt xinh đẹp nhưng không kiểu giống phụ nữ mà thiên về sắc bén, có thể là còn đẹp hơn phụ nữ
Nước da trắng lạnh, bộ đồ màu đen nổi bật làn da hắn, Ninh Viên Viên chợt buồn bực hừ một tiếng:"Anh đi vào đi" Coi như bà đây không tính toán chuyện lúc nãy
Anh chợt ngẩng đầu, nhìn chằm chằm vào cô, qua mấy giây mới mới miệng:"Chút nữa...!về cùng tôi?"
Cô dứt khoát xua tay:"Không cần, tôi đi cùng chú nhỏ về nhà"
Ninh Viên Viên ăn mặc mỏng manh, làn váy lộ ra bờ vai trắng mịn mảnh khảnh, gió đêm thổi vào người cô, lạnh đến thấu xương
Cô chợt run lên, Tần Mặc nghiêng đầu muốn cởi áo khoác cho cô, nhưng dừng lại:"Đám người họ Ninh kia..."
Cô nghe hắn nói, chợt dừng lại:"Anh nói gì?"
Tần Mặc:"Có cần tôi xử lý đám người kia giúp em không?"
Ninh Viên Viên kinh ngạc:"Sao cơ?" Thằng nhãi này lên cơn gì vậy?
Hắn xoa xoa cổ tay, sâu kín nói:"Dạy bài học cho bọn họ"
Cô tựa như không thể tin được, khuôn mặt bày ra như muốn nói: Anh đang âm mưu chuyện gì? Nam chủ muốn giúp cô cơ á, hắn bị quỷ nhập chắc
Ninh Viên Viên mi tâm nhíu chặt, hiện giờ người cô tin tưởng nhất vẫn là Ninh Cảnh Thiên, nếu như cô mở miệng nhờ vả thì chắc chắn hắn sẽ không hỏi lí do mà sẽ giúp đỡ cô ngay lập tức, giống như trong cốt truyện vậy
Còn Tần Mặc chính là nam chủ, hắn chính chính là nguyên nhân khiến cô bị nữ chủ ghi hận.
Sau khi biết được nam nhân mình theo đuổi đã có vợ, nữ chủ không ngừng tìm đến nguyên thân khiêu khích, khiến cho nguyên chủ không ngừng phát điên lợi dụng thời cơ đó nữ chủ bày ra bộ dạng yếu ớt trước mặt mọi người khiến cô bị hiểu lầm
Nữ chủ lại không phải là người tốt lành gì, chỉ cần là người cô ta coi trọng liền không có cơ hội giành lấy.
Cô càng không ngu ngốc đặt cược mạng sống mình lên, tránh xa nam chủ một chút, một thời gian qua không có hành động quá phận, mối quan hệ giữa cô và Tần Mặc giống như hoà nhãn, sinh hoạt như bạn cùng nhà, hắn vẫn đi làm ăn uống là cô chuẩn bị, lâu lâu là sẽ có một số tranh luận.
Lại giống như bạn bè
Rảnh rỗi hắn sẽ mang cô đi ăn, Ninh Viên Viên cảm mạng sống của mình tựa như có thể thay đổi, chỉ cần cô không động chạm vào nhân vật chính
Mạng sống của cô cùng Ninh Cảnh Thiên sẽ không giống như nguyên tác, Ninh Cảnh Thiên sẽ không vì cô mà đi tù, sẽ có một tương lai tốt đẹp
Ninh Viên Viên thầm tự nhủ trong lòng
Tần Mặc thấy cô trầm mặt im lặng, vẻ mặt phức tạp, anh biết là cô không tin tưởng anh, cũng không hề cần sự giúp của hắn
Nhìn gương mặt xinh đẹp, cái nhìn trầm lặng giống như đang thưởng thức, từ lúc trước hắn chỉ cần nhìn thấy gương mặt cô dường hắn rất chán ghét, đến mức không thể không tránh xa cô.
Nhưng từ sau khi một năm kết hôn sau chuyến đi tránh mặt đó, cô dường như đã thay đổi
Không trang điểm kỳ quái, không mặc những bộ quần áo tục tằng, thay vào đó là diện mao trở nên tươi tắn ăn vận trẻ trung, bộ dạng hoạt bát như một tiểu cô nương, mặc dù ngữ khí và cách nói chuyện có thể khiến hắn nghẹn họng và tức chết
Rồi bộ dáng cô cầm đơn ly hôn trước mặt hắn yêu cầu kí tên, ánh mắt thập phần kiên định lại không có tia do dự, giống như những chuyện trước kia đều chỉ ảo giác.
Ninh Viên Viên cứ như bị ai nhập vào, từ ngày sau đó Tần Mặc đối với cô rất hoà nhã, lại có thể vui vẻ ăn cơm chung, lâu lâu sẽ trò chuyện, cùng xem tivi, khi vui vẻ cô sẽ làm bánh ngọt cho hắn
Trước khi kết hôn, hắn đã rất lâu rồi không ăn đồ ngọt.
Cảm xúc mới lạ, hắn đối với cô không còn chán ghét nữa
Ban đầu dự định không ly hôn của hắn là để thăm dò cô, nhưng trải qua gần 1 tháng ở chung không quá lâu nhưng sự tồn tại của cô rất lớn trong nhà, cảm giác tồn tại của cô vô cùng cao
Nếu cô đi rồi...hắn tựa hồ sẽ cảm thấy không quen
Giống như hôm nay cô bị người nhà ức hiếp, hắn thực sự muốn ra mặt giúp cô.
Nhưng vẫn chậm một bước
Trở lại sảnh tiệc, Ninh Viên Viên bước chân chậm rãi đi vào, hầu như ánh nhìn của mọi người đối với cô chưa hề giảm, mà càng lúc càng mãnh liệt lại lộ liễu
Tề Long nhìn thấy cô:"Em đi dạo gì lâu thế, ăn mặc ít như thế có bị lạnh không.
Em..." Hắn chợt nhìn thấy mu bàn tay cô ửng đỏ:"Tay em làm gì đỏ vậy?"
Ninh Viên Viên nghe hắn lải nhải, chợt nghe câu hỏi của hắn.
Cô không khỏi nhìn xuống tay mình, quyên một mảng đỏ, lại trông vô cùng nổi bật.
Cô chợt nhớ lại chuyện lúc nãy, khuôn mặt nóng lên, thầm mắng kẻ đầu sỏ kia
Ninh Viên Viên thoáng che lại nói:"Không có gì a, em chỉ chà một chút mà đã đỏ lên như thế"
Tề Long liếc nhìn cô, môi hơi mím, không biết đang suy nghĩ cái gì mà bộ dạng phức tạp, sau nhẹ giọng nói:"Sau này đừng chà mạnh như thế, tay sẽ không còn đẹp"
Cô cong môi:"Ừ"
Buổi tiệc còn chưa kết thúc, Ninh Cảnh Thiên thấy cô mệt mỏi lập tức cáo từ với mọi người dẫn cô về
Trước khi đi Diệp Phù Tru dặn dò cô đủ điều, rồi bảo cô rảnh đến thăm ông
Ninh Viên Viên ngồi ghế sau với Ninh Cảnh Thiên, cả thân mỏi nhừ, chân dài giày cao gót nên vô cùng đau
Cô khẽ xoa gót chân, Ninh Cảnh Thiên nhìn qua, bàn chân cô gái nhỏ nhắn sạch sẽ móng chân xinh đẹp tinh tế, đầu ngón chân hồng hồng trông vô cùng đáng yêu
Hắn khẽ cong môi, đưa tay vén tóc cô, nói:"Đau lắm không?"
Ninh Viên Viên vừa xoa vừa nói:"Không đau lắm, chẳng qua lâu rồi không đi giày cao gót, có phần không quen"
Ninh Cảnh Thiên không nói chuyện nữa, dựa vào ghế nhắm mắt dưỡng thần, cô nhìn thoáng qua người đàn ông kia, bộ dạng có chút mệt mỏi nhưng vẫn như cũ toả ra mị lực cấm dục, gương mặt nghiêm trang dường như đã thả lỏng rất nhiều
Những đường nét trên khuôn mặt tinh xảo, mang cảm giác ôn hoà thoải mái
Không biết phải lây từ người bên cạnh hay không mà cô cũng cảm thấy cơ thể mềm nhũn, đầu óc choáng váng
Mí mắt nặng nề, lẽ ra cô không nên uống rượu quá nhiều.
Căn hộ không quá xa, đi 15 phút là đến
Ninh Viên Viên lảo đảo thả từng bước chân nặng nề vào nhà, cô dường như cảm thấy cơ thể mình nóng bừng, hẳn là tác dụng do rượu
Cô tắm rửa sơ rồi loạng choạng đi về phía giường ngủ, cả người lạnh run lên, hô hấp đình trệ
Cô gái khe khẽ rên lên, tựa như khó thở
Cô bọc mình trong chăn ấm, quấn quanh người, nhưng cơn lạnh vẫn không giảm đi
Tần Mặc về sau cô trễ một lúc, người đàn ông chậm rãi nâng mắt, căn nhà âm u trong bóng tối, đồng tử màu hổ phách co rút
Đi đến lầu 2, nhìn qua căn phòng đối diện mình, Tần Mặc khẽ gõ cửa
Đáp lại anh là một tiếng im lặng, Tần Mặc do dự lại gõ lần nữa, lực tay gõ mạnh hơn.
Lại im lặng
Người trong phòng không có động tĩnh
Đáy lòng hắn chợt gợn sóng, sự sợ hãi hiện lên, Tần Mặc lại kiên trì vừa gõ vừa kêu tên cô:"Ninh Viên Viên! Ninh Viên Viên!"
Ninh Viên Viên quấn chặt lấy chăn, cả người như nửa mê nửa tỉnh, đau đầu đến khó chịu
Cô dường như có thể nghe được ai đang gọi tên mình, nhưng mà cô không thể mở mắt nổi, hô hấp càng thêm mãnh liệt, giống như sắp lâm vào tình trạng hôn mê
Tần Mặc dứt khoát mở cửa phòng cô, đập vào mắt hắn là căn phòng tối đen, không lấy một ánh sáng
Tần Mặc mò mẫm bật đèn lên, căn phòng chìm trong ánh sáng, đập vào mắt hắn là cô gái quấn mình chặt trong chăn, hô hấp khó khăn
Hắn vén chăn cô lên, nhẹ giọng gọi:"Ninh Viên Viên!"
Khuôn mặt xinh đẹp có chút ửng đỏ càng diễm lệ, Tần Mặc ngồi xuống giường cô, đưa tay áp trán, con người hắn co rút...
Nóng
...Đến bỏng tay
"Bị sốt rồi!"
Hắn nhanh chóng lấy chăn trên người cô ra cho thoáng khí, Ninh Viên Viên cảm nhận được sự mát lạnh ngay trên cả người thả lỏng
Đôi mắt hắn dừng trên người cô, Ninh Viên Viên mặc một chiếc váy hai dây xanh dài đến đầu gối, chiếc váy không hở hang nhưng không thể giấu được cảnh xuân trước mắt, bộ ng ực như ẩn như hiện phập phồng
Quyến rũ chết người
Yết hầu người đàn ông nhấp nhô, cổ họng khô rát.
Tần Mặc gian nan dời tầm mắt
Cảm thấy áp suất trong không khí nóng nực, hắn cởi áo khuất bên ngoài ra, bên trong là chiếc áo sơ mi bằng lụa màu đỏ sẫm cực kỳ đẹp mắt, tôn lên nước da trắng lạnh của người đàn ông, gương mặt tựa như khắc hoạ đẹp đến mê người
Mái tóc đen của người đàn ông rủ qua lông mày, có chút vướng víu, hắn chợt vén lên lộ ra cái trán đầy đặn
Tần Mặc rót một ly nước ấm, nhẹ nhàng đặt cô gái ngồi dậy, cô tựa vào ngực hắn
Cả cơ thể tựa như không không xương, mềm mại vô lực dựa vào hắn, thân thể cô nóng rực
Khiến cho Tần Mặc có chút miệng đắng môi khô
Ly nước dâng đến miệng cô, môi khép hờ
Tần Mặc ngã người cô nghiêng về phía sau một chút, ngửa mặt cô lên, trầm giọng thì thầm:"Ngoan, há miệng"
Đôi mắt cô khép hờ, ướt át trong vô cùng yếu ớt, môi mím lại tựa như âm thầm phản kháng
Người đàn ông theo bản năng li3m môi, kiềm chế thú tính, nhẹ nhàng vỗ lưng cô:"Nào, Viên Viên, mở miệng"
Ý thức của Ninh Viên Viên mơ hồ, môi đỏ mọng mở ra, Tần Mặc thuận thế đút nước cho cô, chậm rãi
Ninh Viên Viên nuốt không kịp, khoé môi tràn ra một dòng chảy nhỏ dài xuống chiếc cằm xinh đẹp của người phụ nữ, Tần Mặc lay chuyển yết hầu, cặp mắt đào hoa tối lại
Hắn khẽ vươn ngón tay lau đi vết nước
Khó mà kiềm chế
Tần Mặc đi xuống phòng khác kiếm nhiệt kế, mở điện thoại ấn vào một dãy số
"Alo, bác sĩ...Ừ...cảm sốt....nhanh một chút!"
Tần Mặc đo nhiệt độ cho, hắn khẽ nhíu mày
Tận 39.6°C
Cô gái nhỏ vẫn nằm trong ngực, hô hấp nóng bỏng, phả vào cổ hắn
Tần Mặc ôn nhu vuốt tóc cô, Ninh Viên Viên khe khẽ rên, khó chịu cự quậy.
Tần Mặc áp cô lại nhẹ giọng thủ thỉ:"Ráng một chút, bác sĩ sắp đến rồi"
Người trong khẽ nhíu mày, gương mặt xinh đẹp nhăn nhó ửng đỏ, đôi môi đỏ mọng ướt át
Tần Mặc khẽ vuốt mặt cô, nhẹ nhàng hôn lên khoé mắt, môi hắn hắn có thể cảm nhận được nhiệt độ nóng rực ở làn da cô
Nụ hôn nhẹ nhàng, như chuồn chuồn lướt qua
Người đàn ông trung niên mặc blouse trắng, đứng cạnh giường kiểm tra
Tần Mặc có chút không kiên nhẫn:"Cô ấy sao rồi?"
Bác sĩ Hà_Hà Việm, bác sĩ riêng của Tần Mặc, ông ta đút tay vào túi áo:"Giờ thì không sao rồi, nhưng đêm nay hẳn phải trông chừng phu nhân, nhiệt độ ban đêm có khi sẽ tăng lên"
Nghe thấy không sao, Tần Mặc khẽ thở phào:"Có cần chú ý cái gì không?"
Hà Việm:"Thường xuyên kiểm tra nhiệt độ của cô ấy một chút, tôi đã cho phu nhân uống thuốc hạ sốt có chút thuốc ngủ, sáng mai có thể sẽ ngủ lâu hơn thường ngày, ngoài ra phải ăn thanh đạm, không được cho phu nhân ăn những đồ có dầu mỡ, hoặc uống nước lạnh"
Tần Mặc chăm chú nghe, sau đó gật đầu
Bác sĩ Hà dặn dò xong thì ra về
Tần Mặc liếc mắt nhìn cô gái nằm an tĩnh bên đó, hô hấp đều đều, nhiệt độ giảm một chút
Không còn khó chịu như ban nãy
Ngón tay thon dài lạnh lẽo của hắn nhẹ nhàng vuốt gò mà cô, làn da mềm mại nóng bỏng
Hắn chăm chú nhìn cô, lông mi dài như cánh quạt rũ xuống, làn da trắng như ngọc thạch, cái mũi nhỏ nhắn có chút ửng đỏ
Ngủ trông thật là ngoan ngoãn
Tần Mặc khẽ nâng bàn tay cô, ngón tay sạch sẽ lại xinh đẹp, nhỏ nhắn nằm gọn trong tay hắn, một kí ức không mấy vui vẻ, người đàn ông khẽ nhíu mày
Căn phòng chìm trong bóng tối, chỉ còn chiếc đèn ngủ ánh sáng lờ mờ chiếu nửa gương mặt người đàn ông
Khuôn mặt hắn xinh đẹp tinh xảo, góc cạnh sắc bén lại có chút lạnh lùng, cặp mắt đào hoa cong lên giống như đang cười
Tần Mặc vuốt ngón tay cô, đôi mắt không giấu được sự chiếm hữu, dã tâm sau trong lòng như đang giãy dụa, Tần Mặc thành kính lại đặt lên tay cô một nụ hôn, con người màu hổ phách nóng bỏng
Bàn tay này đã bị người đàn ông khác hôn lên...
Hắn dường như muốn giết người
Người đàn ông khẽ cười một tiếng, tiếng cười trầm thấp vang trong căn phòng, Tần Mặc cà lơ cà phất xấu xa nói:"Tôi dường như..."
Hắn khẽ cúi đầu, khẽ nói:"Không thể kiềm chế được"
Cho nên xin em đừng ở cạnh người đàn ông khác
Hắn sẽ chịu không nổi mất.....