Hôm nay Ninh Viên Viên thức dậy từ sáng sớm chuẩn bị đồ ăn sáng cho Tần Mặc, kỳ thật cô hiện tại không muốn thức dậy sớm như thế
Nếu như không phải bị người nào đó làm phiền cô cũng có thể ngủ thêm 1 tiếng nữa
Ninh Viên Viên đột nhiên có cảm giác giống như mình đang tiễn chồng đi làm ăn xa, tất tật chuẩn bị mọi thứ.
Nghĩ đến đây da gà cô đều nổi lên, xoa xoa cánh tay
Tần Mặc ngẩng đầu
Vụng trộm nhìn sắc mặt cô, đáng tiếc rằng hiện thực làm cho hắn thất vọng rồi
Sau khi ăn sáng xong, cô cùng Tần Mặc ra sân bay
Cô lười biếng ngắm nhìn phong cảnh, nhàm chán nhìn người bên cạnh:Chuyến bay bắt đầu từ mấy giờ?"
Tần Mặc hiện tại đang mặc chiếc áo len cổ lọ màu nâu nhạt, mái tóc rũ xuống qua xương lông mày, thoạt nhìn hắn càng thêm ôn nhu
Nghe cô nói, hắn nhìn đồng hồ trên tay, nghiêng đầu nhìn cô trả lời:11 giờ chuyến bay xuất phát"
Hiện tại đã gần 10 giờ, còn một tiếng nữa mới xuất phát
Tháng 11, gió trời se se lạnh, Ninh Viên Viên là người vô cùng không thích trời lạnh, đặc biệt là mùa đông
Mỗi lần như vậy, cô đều bọc kín mình trong lớp quần áo thật dày và không muốn đi ra ngoài
Giáng sinh đến, mỗi năm đều như thế
Không tụ tập đi chơi như bao người, chỉ ru rú trong nhà xem phim một mình, không người thân hay bạn bè bên cạnh.
Cô độc như thế cũng đã mấy năm
Người nhà lại không chào đón cô, Ninh Viên Viên cũng lười muốn về
Cô độc như thế suốt hai mươi mấy liền.
Ninh Viên Viên dùng những lịch trình bận rộn đó để che giấu đi sự cô đơn
Nên đối cô, những ngày lễ như thế chỉ như những ngày bình thường, không có gì đáng nhắc đến
Cô bọc mình trong lớp áo lông dày cộm, chôn vùi nữa gương mặt mình trong chiếc khăn quàng cổ, chỉ lộ ra mỗi đôi mắt lông lanh ngập nước
Tần Mặc nhìn gương mặt nhỏ của cô không khỏi buồn cười, vươn tay, bóp nhẹ chóp mũi cô gái, ngập tràn cưng chiều nói:"Rất lạnh sao?"
Ninh Viên Viên hiện tại bị lạnh dẫn đến vô cùng cáu kỉnh, cô lườm hắn, mỉa mai một tiếng:"Đúng vậy a, đâu như ai kia da dày thịt béo"
.......
Tần Mặc sửng sốt, đột nhiên bật cười
Ninh Viên Viên giận dỗi, hừ hừ hai tiếng, dứt khoát nhắm mắt
Đến nơi, Tần Mặc xuống xe, vòng qua bên kia giúp cô mở cửa
Cô gái nghiêng đầu, bước chân đi xuống, hai tay đút túi áo khoác, quan sát mọi nơi.
Sân bay vô cùng nhiều người, khiến cô nhíu mày
Gió lạnh thổi qua, Ninh Viên Viên chợt co rúm người lại, hận không thể lập tức bay về nhà ôm chăn mà ngủ.
Tần Mặc sóng vai cùng cô, người đàn ông hiện tại đang khoác trên mình chiếc áo dáng dài màu đen
Cô sửng sốt, nhíu mày nhìn hắn:"Ăn mặc mỏng manh này là có ý gì? Bộ anh nghĩ mình da dày thịt béo thật à?"
Tần Mắc đột nhiên bị quát, ngơ ngác nhìn cô
Ninh Viên Viên buồn bực, kéo khăn quàng xuống, trực tiếp nhón chân đeo lên người Tần Mặc, quấn quanh cổ hắn, nháy mắt người đàn ông bọc lên mình chiếc khăn ấm áp
Trên chiếc khăn còn lưu lại mùi hương thoang thoảng của cô, hắn thất thần, rũ mắt, che giấu sự hưng phấn
Tần Mặc có cảm nhận được trái tim mình rộn ràng lại vô cùng khẩn trương, sự rung động càng lúc càng tăng, lại không có dấu hiệu thuyên giảm
Ninh Viên Viên lúc này đã cố ý nhường khăn cho hắn, cô cảm thấy hành động của mình con mẹ nó vĩ đại, lập tức tâm tình liền tốt lên
Cô bồi Tần Mặc ở sân bay, đến khi chuyến bay cất cánh cô mới quay về
Đến giây phút gần sắp rời đi, Tần Mặc nhanh chóng nắm lấy cổ tay cô, ánh mắt không giấu được sự chờ mong:"Em không muốn nói gì à?"
Ninh Viên Viên nghĩ nghĩ
Buộc miệng nói:"Kanelbullar..."
".............."
"........"
Tần Mặc cười lạnh, hắn còn mong chờ ở cô nữa chứ, lập tức lạnh lùng xoay người rời đi
Ninh Viên Viên ngây ngốc đứng tại chỗ, khó hiểu gãi đầu.
Không quên nói lại một câu: Đàn ông thật khó hiểu
Tần Mặc lên máy bay, bất động thanh sắc, tâm tình trùng trùng xuống, thoạt nhìn vô cùng không thoải mái
Hắn cởi khăn quàng, cầm lấy nhìn kĩ, hoạ tiết caro cà phê sữa, đơn giản nhưng không kém phần ấm áp.
Trên chiếc lưu lại mùi hương của cô, Tần Mặc nâng lên, thành kính hôn khẽ, sự buồn bực cũng từ từ tan biến
Ninh Viên Viên sau khi về nhà, lập tức thay quần áo nhanh lên giường đắp kín chăn, ở trong chăn không ngừng run rẩy:"Mẹ nó mẹ nó, lạnh chết bà rồi..."
Cô rầu rĩ, quấn chăn trên người lăn qua lăn lại, không lâu sau đó lập tức thiếp đi
Đến khi tỉnh lại cũng đã hơn 12 giờ trưa, cô mơ màng tỉnh giấc.
Vì ngủ quá lâu nên các giác quan cảm thấy vô cùng mệt mỏi
Cô cúi đầu, chậm chạp rì rì xuống nhà
Căn biệt thự to lớn vắng vẻ, chỉ mỗi mình cô ở đây.
Phảng phất như khiến cô nhớ lại một hồi ức xa vời nào đó, Ninh Viên Viên áp tay lên ngực, cảm nhận nhịp tim, trái tim hụt hẫng đến dữ dội
Ninh Viên Viên là người đã quen với cô đơn, nhưng cũng rất sợ cô đơn
Đứng dậy, mạnh mẽ lắc đầu cho bản thân tỉnh táo.
Đột nhiên tin nhắn từ trong túi vang lên, cô mở ra xem
Tố Yên gửi cho một icon ôm ôm đáng yêu, Ninh Viên Viên cười cười.
Trả lời lại cô gái bằng một cái icon
Từ sau khi trao đổi phương thức liên lạc với nhau.
Tố Yên rất hay gửi cô vài cái tin nhắn, đại loại như những video nấu ăn hoặc thú cưng
Cô đại khái cũng biết không ít sở thích của cô ấy, như thế nào cũng một cô gái, tính cách năng động hoạt bát lại đặc biệt thích thú cưng, đặc biệt là động vật nhỏ
Tiểu thư khuê các gì chứ, rõ ràng là một cô gái nhỏ đáng yêu
Quất Quất từ đâu chạy đến, chạy quanh quẩn chân cô, dụi đầu cọ cọ
Ninh Viên Viên trái tim liền mềm mại, khoé môi không giấu được ý cười, cưng chiều xoa đầu nó
Điện thoại cô rung lên, là một cuộc gọi video của Tố Yên.
Ninh Viên Viên có chút luống cuống tay chân, đây là lần đầu tiên cô gọi video với người khác đó
Đầu dây bên kia liền bắt máy, Tố Yên lập tức thấy được gương mặt xinh đẹp của cô gái trong màn hình di động, gương mặt diễm lệ, mái tóc đen nhánh hơi rối, đôi mắt mông lung mơ màng, môi hồng hào khẽ nhếch lên.
Đây đích thị là gián tiếp câu dẫn nhân loại mà
Tố Yên là con gái mà cũng cảm thấy mình sắp bẻ cong rồi
Tố Yên:"Mới ngủ dậy?"
Ninh Viên Viên tựa hồ có chút ngại ngùng nhìn camera:"Ừm..."
Cô nàng đột nhiên không biết suy nghĩ đến chuyện gì đó, nụ cười trở nên xấu xa:"Hiện tại mới ngủ dậy? Vị kia nhà em hôm qua nhiệt tình thế à?"
Cô sững sờ, chậm khó hiểu nhìn Tố Yên:"__Cái gì nhiệt tình cơ?"
"Hả?" Tố Yên bĩu môi:"Giả vờ cái gì chứ?"
Ninh Viên Viên thật sự không hiểu cô ấy nói về vấn đề gì, ngơ ngác ngây ra
Cô ấy chậc một tiếng, lập tức kê môi sát màn hình nhỏ giọng:Là cái chuyện sinh hoạt vợ chồng đó"
Qua mấy giây.
Ninh Viên Viên lập tức hiểu ra, gương mặt nhỏ nóng lên, khoé môi co rút:"Không phải như chị nghĩ a..."
"__Gì cơ?"
Cô nhếch môi cười trừ:"Em cùng Tần Mặc chính là không phải quan hệ đó, chúng em là bạn bè"
Giọng điệu cô chắc nịch, nhìn không ra miếng nói dối nào.
Tố Yên cả nửa ngày chưa thấy lên tiếng, trố mắt nhìn màn hình di động.
Cô nàng chính là sợ lỗ tai mình hỏng nghe nhầm
Cuối cùng vẫn là cô tiếp tục nói:"Chúng em không phải quan hệ yêu đương gì cả, không trách chị được"
Tố Yên nằm trên giường lập tức ngồi dậy, thẳng lưng, ánh mắt thập phần nghiêm túc:"Cái kia, không phải như chị nghĩ? Em cùng vị Tần thiếu gia chỉ hôn nhân giả?"
Ninh Viên Viên nghĩ nghĩ, nghe có vẻ khá hợp lý:"Cũng hẳn là như vậy"
Cô mím môi, chính là vẫn không tin.
Con mẹ nó cái tên Tần Mặc kia chính là đối với cô bé là chiếm hữu, bao nhiêu yêu chiều đều hiện ra, mà đm hai người bọn chính là không phải quan hệ đấy?
Thấy cô ấy ngây người, Ninh Viên Viên lại nói tiếp:"A, em cùng anh ấy là ngủ riêng"
"Như thế, tại sao hai người vẫn tiếp tục cuộc hôn nhân này?"
Ninh Viên Viên cảm thấy chuyện này không có gì để giấu, thẳng thừng nói:"Không a, tụi em sắp li hôn"
"Cái này cũng không hẳn là vợ chồng đi?"
Tố Yên ngây ngẩn, nhắm mắt hít sâu
Cô cmn chính là hiểu ngọn ngành mọi chuyện rồi! Cái tên đàn ông kia chính không cua được vợ a, còn để con gái người hiểu lầm
Tố Yên cả mấy ngày nay đều không thoải mái về việc tình yêu gì gì đó, nhưng đột nhiên cũng có người giống hệt cô, tâm tình ở dưới vực thẳm đột nhiên nhảy thẳng lên trời
Cô không vui vẻ thì quả nhiên cũng người cũng không vui vẻ, ha ha ha!
Ninh Viên Viên thấy cô vẻ liên tục biến đổi, khoé miệng co giật liên tục
Tố Yên đột nhiên nhớ đến cái gì đó, lập tức lại sát bên màn hình, ánh mắt láo liên liếc nhìn xung quanh:"Vị kia nhà em, hiện tại có ở nhà không?"
"Không a" Ninh Viên Viên bắt chước dáng thập thò lén lút của Tố Yên, cũng vờ sát vào màn hình điện thoại, thanh âm mềm mại nhỏ giọng:"Anh ấy buổi sáng đã đi công tác ở nước ngoài rồi, hiện tại chỉ có một mình em ở nhà"
Cô nàng nhìn bộ dạng Ninh Viên Viên, đột nhiên buồn cười
"Chị có thể đến đó chơi được không?"
Ninh Viên Viên không gật đầu ngay, cười cười nói:"Để em xin phép chủ nhà đã, chủ nhà không cho phép em liền bồi chị đi chơi, được không?"
Tính tình Tố Yên thoải mái, lại không quan tâm vấn đề nhỏ nhặt này:"Được được, không thành vấn đề!"
Cô cảm thấy nói chuyện với cô gái này tâm tình liền thoải mái, không có bất kỳ kiêng kỵ nào.
Mới gặp nhau lần đầu liền thân, trường hợp Ninh Viên Viên lần đầu nếm trải
Chuyến bay dần hạ cánh, đáp xuống
Vài phút sau, một đoàn người đi ra
Hơn 9 tiếng ngồi máy bay, khiến cho tinh thần Tần Mặc vô cùng không tốt.
Tang Trì cùng một người đàn ông kéo vali đi sau Tần Mặc
Một chiếc xe hơi màu đen sang trọng nổi bật từ xa, Tần Mặc nâng mắt
Người đàn ông Châu Á gương mặt tuấn mỹ lại vô cùng đẹp mắt, dáng người cao ráo lại đỉnh đạc, bên hắn là đám bảo tiêu người ngoại quốc cao lớn lực lưỡng, thoạt nhìn không dễ trêu chọc, như thế thu hút không ít người ở sân bay
Một người đàn ông mặc vest đen dựa vào xe, hai tay đút túi, gương mặt tuấn tú sắc bén, khí chất mang lại sự hung tàn mạnh mẽ
Nhìn thấy Tần Mặc, anh ta nhếch môi
Lệ Hoành Liêm đánh giá Tần Mặc từ trên xuống, dáng vẻ lạnh lùng khi cười lên cũng vô cùng lạnh lùng:"A, dáng vẻ tràn ngập tình yêu của chú đây là có ý gì?"
Tần Mặc lười biếng vuốt mái tóc, ánh mắt lãnh đạm không có chút tình cảm nhìn anh ta:"Anh câm miệng được rồi"
Người kia đứng thẳng người dậy, anh ta để kiểu tóc side part vuốt gọn, màu da mật ong khoẻ khắn, dáng người thon dài cao lớn, đôi mắt đen sâu thẩm thập phần anh khí, gương tuấn tú đẹp đẽ
Anh ta khẽ cười, vỗ vai Tần Mặc:"Nhóc con dễ thẹn thùng"
Hắn nghiêng đầu, hất bàn tay kia ra:"Mở cửa"
Lệ Hoành Liêm nhún vai nhường đường, bảo tiêu nhanh chóng mở cửa xe cho Tần Mặc bước vào, Lệ Hoành Liêm cũng nhanh chóng bước vào
Chiếc xe màu đen kia vừa xuất phát, 2 chiếc kia cũng nối đuôi nhau đuổi theo
Tần Mặc nhíu mày, lạnh lùng nhếch môi:"Khoa trương vậy sao?"
Lệ Hoành Liêm bẻ ngón tay, dáng vẻ cười đến phong tình:"Ừ, thích không?"
Đôi mắt đào hoa đa tình, chỉ cần liếc mắt cũng khiến người khác cảm thấy bị quyến rũ:"Cút mẹ anh đi!"
Lệ Hoành Liêm:"......"
Với gương mặt hoàn mỹ này, chửi người cũng cảm thấy hoàn mỹ
Chiếc xe tấp vào một con đường để đậu, kính xe hạ xuống, khuỷu tay Tần Mặc gác lên cửa sổ xe.
Khuôn mặt lãnh đạm, nửa gương mặt như từ nơi thần bí nào đó, phác hoạ hoàn mỹ đường nét nửa bên mặt
Tần Mặc trên tay kẹp điếu thuốc, khói thuốc mập mờ tản mạn.
Người đàn ông có gương mặt xinh đẹp, ánh mắt đê mê vô cùng quyến rũ
Một cổ phong tình, tác phong lười nhác lại vô cùng nhã nhặn
Lệ Hoành Liêm chống tay lên cửa, tựa hồ không giống như bị tâm trạng của Tần Mặc ảnh hưởng
Anh ta giống muốn xác nhận chuyện gì đó, khoé cong lên cười đến vô cùng mê đảo:"Dáng vẻ này của chú hệt như là thất tình"
Tần Mặc dừng động tác, nghiêng đầu liếc nhìn Lệ Hoành Liêm
Khoé môi không biết nghĩ đến chuyện gì mà khẽ cong lên, dáng vẻ thập phần bại hoại, hắn cúi đầu, mắt cụp xuống, tiếng cười nhẹ phát ra từ yết hầu:"Cũng xem là vậy"
Lệ Hoành Liêm có chút kinh ngạc, mi mắt nhíu chặt, giọng cũng lạnh đi:"Không thể nào như vậy"
Người đàn ông không thèm để ý, ngón tay run run vẩy tàn thuốc, tàn thuốc tán loạn vơi đi, hắn giễu cợt cười một cái:"Có cái gì mà không thể?"
Anh ta cả người cứng ngắc, ánh mắt phức tạp
"Tần Mặc, người phụ nữ mà Cao Gia Kỳ nhắc đến tên là gì?"
Tần Mặc nhướn mày, rít một hơi thuốc nhẹ nhàng nhả ra, đôi mắt ngập tràn ý cười:"Ninh Viên Viên"
Vỏn vẹn vài từ, cũng khiến cả người Lệ Hoành Liêm chấn động, đồng tử co rút, nhánh mắt, cả người lạnh như băng
Tần Mặc hiện tại vẫn đang đắm chìm chìm trong mông lung, không thể thấy được biểu hiện khác thường của Lệ Hoành Liêm
___
Ninh Viên Viên nấu một bình nước nóng, dùng mì ăn liền để ăn sáng
Vốn dĩ có Tần Mặc ở nhà cô nấu các đầy đủ dinh dưỡng, nhưng khi ở một Ninh Viên Viên như trở về cuộc sống cũ, qua loa ăn vài món, hoàn toàn không quan tâm đ ến sức khỏe
Đến khi cô chuẩn đổ nước sôi vào, di động vang lên.
Cô vội vàng nhìn tên hiển thị trên màn hình: Tần Mặc
Ninh Viên Viên sững sốt, cô có chút không ngờ đến
Nhanh chóng bắt máy:"Alo?"
Người đàn ông khẽ dừng, hô hấp bình ổn, đôi mắt không một tia cảm xúc nhưng khi nghe giọng cô gái bên, trái tim như lệch đi một nhịp:"Ừ"
Cô hít hít mũi, khó hiểu:"Sao thế, có chuyện gì à?"
Tần Mặc vuốt tóc, trong một căn phòng tĩnh mịch, rèm cửa màn nhựa chỉ hé một chút, những tia nắng li ti chiếu gương mặt người đàn ông, phác họa lên những đường nét sắc sảo hoàn mỹ, Tần Mặc c ởi trần chỉ mặc mỗi chiếc quần dài màu đen đơn giản, thân hình rắn chắc, những đường cơ bắp vô cùng đẹp mắt.
Mái tóc đen mềm mại rũ qua xương lông mày trong thoạt nhìn ôn nhu, Tần Mặc cụp mắt dáng vẻ có chút bại hoại:"Không có gì, muốn nhắc nhở em ăn uống đầy đủ, đừng quá nhiều thực phẩm không có chất dinh dưỡng"
Ninh Viên Viên có sửng sờ, ngơ ngác
A...!Chẳng lẽ hắn biết cô ăn mì gói?
Cô cũng không quan tâm lắm, nhanh chóng nói:"Anh biết tôi đang ăn gì à?"
Hắn rũ mắt, ngón tay vuốt v e chiếc hộp nhung đỏ, dáng vẻ thập phần mê người, chớp mắt nói dối:"Không biết, chỉ muốn nhắc nhở em"
Ninh Viên Viên nhẹ nhõm thở một hơi, nói chuyện phím vài câu rồi cúp máy
Sau khi cúp máy, cô vẫn tiếp tục công việc dang dở của mình mà vẫn không biết rằng ai đó nhìn chằm chằm vào mình qua camera
Tần Mặc đặt laptop lên đùi, ngồi trên chiếc giường lớn.
Ánh mê say nhìn cô gái trong màn hình
Ninh Viên Viên không biết rằng Tần Mặc đã lắp camera trong nhà quan sát cô, đơn giản vì không yên tâm và phần còn lại chính là quá nhung nhớ
Ánh mắt người đàn ông tối lại, môi mỏng khẽ nhếch lên
Say mê đến điên dại.