Trọng Sinh Mang Theo Tiểu Tam Chạy Mạt Thế

Chương 20

Khúc Du Nhiên nằm mơ, có lẽ là mơ đi.

"Ngươi là cái dã loại, đứa nhỏ không có người muốn." Một đám trẻ bảy tám tuổi vây quanh cùng nhau, xô đẩy, vui cười, đột nhiên ở giữa có một đứa bé té ngã trên đất, đám trẻ kia mới hơi hơi tản ra chút. "Mẹ ta nói ngươi là cái dã loại không ai muốn, kêu chúng ta không được cùng ngươi chơi, ha ha." Một bé trai cầm đầu chống éo, cười có chút kiêu ngạo.

Nghe được cái này, một ít đứa trẻ vây ở một chỗ cũng cười ha ha lên, lúc sau, mỗi đứa đạp một chân xuống đứa bé té ngã trên đất, rồi vui cười chạy đi.

Nhìn đến đây, Khúc Du Nhiên vội vàng đi qua, muốn đỡ đứa bé dậy, chỉ là khi tay muốn đụng tới, lại nhẹ nhàng xuyên qua.

Cho đến khi đám trẻ kia chạy đi hết, đứa bé trên mặt đất mới ngẩng đầu lên, khóc thành tiếng, nước mắt từng giọt rơi xuống, chỉ là trên mặt dơ hề hề, đều là bùn cùng một ít dơ bẩn, như thế là xem không rõ diện mạo, quần áo cũng giống như giấy rách, vừa mỏng vừa nát, lúc trước hẳn là sạch sẽ đi, chỉ là hiện tại dính lên một ít dấu chân nho nhỏ.

Có lẽ đám trẻ kia hiện tại vẫn chưa hiểu ý nghĩa của dã loại đi, chỉ coi như là một loại cười nhạo, chỉ là đứa bé trên mặt đất cũng không rằng như vậy, có lẽ là trưởng thành sớm quá mức, hay là người lớn thường thường nói ra còn thêm mắng to, trong mắt là hiện lên thứ mà tuổi này không nên có thống khổ còn có tuyệt vọng.

Khóc một hồi lâu, đứa bé mới từ trên mặt đất bò lên, khập khiễng đi về phía trước.

"Ngươi biết đường đến cô nhi viện Ánh Dương đi như thế nào không?" Đột nhiên, đằng sau truyền đến một giọng trẻ con thanh thúy lại mang chút ngọt ngào.

Quay về phía âm thanh, đứa bé liền thấy được một cô bé, ước chừng bốn năm tuổi, nho nhỏ, mềm mại, bên cạnh cô bé còn có nắm một người lớn thật đẹp, bất quá 23 24 tuổi, hơi hơi mỉm cười, làn da là trắng tinh như tuyết, dáng người thướt tha, ôn nhu dịu dàng.

Có lẽ đứa bé chưa bao giờ gặp qua người xinh đẹp như thế, liền có chút ngốc, cái miệng nhỏ khẽ nhếch, sững sờ tại chỗ.

"Nè, hỏi ngươi đấy." Không quá một lúc, cô bé đã đi tới trước mặt tay để ở trên vai đứa bé, cô bé hơi thấp chút, cho nên là hơi hơi nhón mũi chân.

"Ta, ta ở, ở chỗ đó, ta mang ngươi, các ngươi đi qua đi." Đứa bé phản xạ tính lui về phía sau một bước, nghĩ đến là chưa từng có người nào tốt như vậy tới gần, cũng không có gặp được người xinh đẹp như vậy, hay là không nghĩ ô uế tay cô bé đi, chỉ là trên mặt dơ hề hề vẫn là tràn đầy đỏ ửng.

Chỉ là động tác có lẽ quá nhanh, sợ là dọa tới cô bé kia rồi, kia nước mắt là từng giọt từng giọt rơi xuống.

Nhìn cô bé nhỏ mềm xinh đẹp trước mắt khóc, đứa bé là gấp đến không được, muốn nâng tay lên lau đi nước mắt, nhìn đến tay dơ hề hề của mình, liền lại buông xuống, mồ hôi cũng là sắp chảy xuống.

"Du Nhiên." Cũng may người đi theo bên cạnh lên tiếng, cô bé mới ngừng khóc.

Cô bé quay đầu, hốc mắt vẫn có chút ửng đỏ "Mụ mụ, tiểu ca ca không để ý tới ta."

Còn không có chờ mụ mụ cô bé mở miệng, đứa bé liền sốt ruột nói "Ta, ta không có không để ý tới ngươi a, ta mang các ngươi đi thôi." Đứa bé ngữ khí có chút gấp nói xong là xoay người đi về phía trước, đi hai bước liền quay đầu nhìn xem cô bé có đuổi kịp hay không.

Lẳng lặng nhìn trước mắt Khúc Du Nhiên ánh mắt đầu tiên xem đến Khúc mụ mụ, liền đỏ mắt, nếu không có ảnh gia đình Khúc ba ba thường xuyên mang theo bên người, Khúc Du Nhiên sợ là đã quên bộ dáng Khúc mụ mụ đi. Rốt cuộc khi Khúc mụ mụ, Khúc Du Nhiên cũng mới 6 tuổi, tuy rằng ký ức không sâu, nhưng là một khắc kia nhìn thấy, vẫn là cảm giác rõ ràng.

Khúc Du Nhiên cũng không nhớ rõ chuyện trước mắt, nghĩ đến khi đó là tuổi quá nhỏ, không hiểu chuyện, liền cũng không để trong lòng, nhìn ba người Khúc mụ mụ đi, lập tức bước nhanh qua theo.

"Tới rồi." Đứa bé vẫn có chút câu nệ, cúi đầu tại chỗ, nếu là không nhìn kỹ, chắc là thấy không rõ vành tai dần dần đỏ lên kia đi.

Cô nhi viện có chút cũ nát, vôi trên tường nhiều ít có chút tróc ra, góc tường cũng mọc ra rất nhiều cỏ dại, theo gió đung đưa, chính là trên cửa lớn cũng đầy rỉ sắt, không có chỗ nào không lộ ra mộc mạc còn có xưa cũ.

"Ngươi cái xú hài tử, lại chạy tới..." Nghe được tiếng vang, trong phòng đi ra một người phụ nữ, có lẽ là không nghĩ tới, ngoài phòng còn có người, lời còn lại liền xấu hổ nuốt vào bụng, sắc mặt giận dữ cũng là dần dần bình ổn.

Dáng người phụ nữ có chút đầy đặn, thân mình không cao, lại đầy mặt dữ tợn, xa xa đi tới có chút như là một cây nấm lùn.

"Viện trưởng." Thấy nữ nhân ra tới, đứa bé có chút sợ hãi lui về phía sau hai bước, cúi đầu, yếu yếu hô một tiếng.

"Phu nhân, ngươi tốt, ta là viện trưởng nơi này, ta họ Trần." Nhìn Khúc mụ mụ như là người có tiền, Trần viện trưởng ngữ khí có điểm nịnh nọt.

Nhìn viện trưởng trước mặt, Khúc Du Nhiên xem như thưởng thức một hồi 'Tứ Xuyên biến sắc mặt' nhìn đứa bé bộ dáng sợ hãi, nghĩ đến, ngày thường là đối xử không tốt như thế nào đi.

Khúc Du Nhiên không biết mình vì cái gì lại ở chỗ này, cũng may cũng là người thích ứng trong mọi tình cảnh, nếu là trốn không thoát, liền hảo hảo tiếp tục xem, dù sao cũng là ở không gian chính mình, cũng không có cái gì lo lắng.

"Như vậy, ta cùng chồng ta mới vừa dọn đến đây, nghe nói nơi này có cái cô nhi viện, liền lại đây nhìn xem có nhu cầu gì?" thanh âm Khúc mụ mụ có điểm ấm áp, mang theo loại nhu thanh tế ngữ phía nam. Khúc mụ mụ vẫn luôn là người thiện tâm, sau khi Khúc ba ba làm ăn ổn xong, cũng là như thế, khi đó trong thôn một ít cô nhi quả phụ cũng là vẫn luôn giúp đỡ, ngay cả cô nhi viện như vầy cũng vẫn luôn giúp đỡ.

Chỉ là cũng thật ứng một câu ngạn ngữ, thiên đó hồng nhan, hay là người tốt không trường mệnh...

Khúc mụ mụ vẫn luôn sống trong trí nhớ Khúc Du Nhiên, hiện giờ có thể lại gặp nhau lần nữa, liền thời thời khắc khắc hận không thể dính ở bên người, giờ phút này, đứng ở trước người Khúc mụ mụ, toàn bộ hành trình mặt ngây ngốc, đến nỗi 'bản thân' vừa mới bắt đầu nhìn thoáng qua liền không quan hệ, còn có đứa bé ban đầu gặp được kia, từ khi nhìn thấy Khúc mụ mụ, liền không nhớ đến.

Nghe được là muốn giúp đỡ cô nhi viện, Trần viện trưởng kia tươi cười lan đến tận tai, vội vàng vẻ mặt rực rỡ mời vào phòng.

Trong phòng cũng là đơn sơ, gia cụ có chút cũ nát, mặt tường cũng có chút ố vàng, trong không có bài trí, xem ra khá trống vắng, điều kiện cô nhi viện xác thật cũng là không tốt.

Vốn dĩ, Khúc mụ mụ lúc trước lại đây là nghĩ quyên chút tiền, chỉ là nhìn độ dáng lúc trước ở sân, nghĩ đến, quyên ra, cũng là không đến được tay người muốn đến, như thế, liền muốn đổi cách khác.

"Nơi này có bao nhiêu đứa trẻ?" Vào phòng, Trần viện trưởng liền bận trước bận sau bưng trà rót nước, chỉ là Khúc mụ mụ vừa ngồi trên ghế nước còn chưa uống một ngụm liền đã mở miệng.

"Trong cô nhi viện tổng cộng có mười hai người, đều là bé gái, mặt khác còn có hai cái công nhân viên chức." Trần viện trưởng vốn chính là chờ một câu này, vừa nghe liền vội vàng trả lời.

Nghe đến đó, Khúc mụ mụ cũng là không có ngoài ý muốn, bé gái không có quan trọng như bé trai, phần lớn bị vứt bỏ là bé gái, nhân gia giống nhau, cũng là luyến tiếc con nối dõi đi?

"Tiểu ca ca kia là người ở chỗ nào?" Còn chưa có chờ Khúc mụ mụ lên tiếng, tiểu Khúc Du Nhiên đã mở miệng, giọng trẻ con, thanh âm thật là mềm mại đáng yêu.

"Đó không phải tiểu ca ca, là tiểu tỷ tỷ." Nghe được tiểu Khúc Du Nhiên nói, Trần Sân tiếp lời trêu ghẹo, thanh âm cùng biểu tình, cùng với đối xử với đứa bé lúc trước đó là vô cùng cách biệt.

"A, thì ra là tiểu tỷ tỷ a." Trần viện trưởng nói xong, tiểu Khúc Du Nhiên có lẽ là không tin, liền tung ta tung tăng chạy ra cửa, đi tìm tiểu tỷ tỷ kia. Chỉ là vừa mới ra cửa, liền chính mình sơ sẩy, ngã về phía trước, trong phòng còn đang nói chuyện, cũng không chú ý ở cửa, khi sắp té ngã, tiểu Khúc Du Nhiên cũng không có kêu to, cho nên trong phòng cũng không ai biết được, tiểu Khúc Du Nhiên có chút sợ hãi che khuất đôi mắt, chỉ là khi ngã xuống, đau đớn quen thuộc không có truyền đến, tiểu Khúc Du Nhiên có chút tò mò mở mắt.

Thì ra a, đứa bé vẫn luôn đứng ở cửa, nhìn đến tiểu Khúc Du Nhiên hướng về mình ngã cũng bị dọa nhảy dựng, liền theo bản năng lao tới, đệm ở phía dưới.

"Ngươi là tiểu tỷ tỷ sao?" Nếu ngã cũng không đau, tiểu Khúc Du Nhiên cũng không nghĩ tới đứng dậy, liền trực tiếp ghé vào bên trên, mở to đôi mắt to tròn tò mò hỏi.

Nhìn cô bé xinh đẹp đè ở trên người, trên mặt đứa bé thật vất vả tiêu hết đỏ ửng, lại dần dần nổi lên, chưa từng có cùng người xinh đẹp như vậy tiếp xúc gần gũi, đứa bé thực khẩn trương, tay đều không biết nên để nơi nào.

"Có thể, có thể trước, đứng lên không?" Đứa bé có chút nói lắp, ngữ khí cũng chậm lại rất nhiều, có lẽ là vừa mới bị cô bé té ngã dọa tới rồi đi.

Thật vất vả đỡ cô bé đứng dậy, chỉ là nhìn quần áo cô bé bị dính bùn đất từ trên người mình, đứa bé có chút tự trách, lại nhìn cô bé vẫn luôn nắm tay suốt từ nãy, liền nghĩ rút ra, miễn cho làm dơ cô bé, vừa muốn rút ra, liền nhìn thấy cô bé nhăn mày lại lại muốn khóc ra, lập tức dừng lại động tác, nhìn đến cô bé cười rộ lên mới nhẹ nhàng thở ra.

"Vốn dĩ không phải là tiểu ca ca a." Đứa bé có chút ấp úng nói, đỏ ửng trên mặt cũng dần dần gia tăng lan tràn ra tới vành tay.

"Ngươi."

"Du Nhiên, cần phải trở về." Lời còn chưa nói xong, liền bị Khúc mụ mụ mới là ra cửa đánh gãy, nghĩ đến, chuyện nhà ở cũng là nói thỏa đáng.

"Trần viện trưởng, ta đây đi trước, ngày mai lại tới, đến đây Du Nhiên, cùng tiểu tỷ tỷ nói tạm biệt."

"Tạm biệt tiểu tỷ tỷ, ngày mai ta tới đây tìm ngươi chơi." Khúc mụ mụ nói xong liền nắm tay tiểu Khúc Du Nhiên đi ra ngoài.

"Khúc phu nhân, chậm một chút a." nhìn Khúc mụ mụ ra cửa, Trần viện trưởng liền đưa một đường ra tới sân ngoài. Trong viện, chỉ còn lại một mình đứa bé đầy mặt đỏ ứng đứng ở tại chỗ.

Cứ nghĩ ngày mai lại đến, liền cười ngớ ngẩn đầy mặt...

Chỉ là, Khúc Du Nhiên nhìn đứa bé đứng tại chỗ ánh mắt có chút u oán, thì ra a, Khúc Du Nhiên vừa rồi theo Khúc mụ mụ ra cửa, chỉ là còn chưa đi được một lúc, trên người thoáng hiện một đạo ánh sáng, liền lại về tới sân, bên cạnh đứa bé...

Bình Luận (0)
Comment