Trọng Sinh Mạt Thế Chi Mệnh Chủ Thanh Long

Chương 105

Sau kinh ngạc ban đầu, Ân Thiển đã bình tĩnh lại, vừa chậm rì rì đi vào bếp vừa nói: “Ta khát.”

“Ta giúp ngươi.” Trầm Dung Giản biết Ân Thiển không muốn quản chuyện của mình, bèn dời đề tài: “Muốn ra ngoài đi dạo không?”

Ân Thiển nghiêng đầu nhìn hắn, ánh mắt chế nhạo: “Ta có thể đi đâu?”

Trầm Dung Giản khựng lại, Ân Thiển biểu đạt bất mãn với sự giam cầm của hắn! Hắn chỉ đành hạ giọng nói: “Ta chỉ sợ ngươi không từ mà biệt thôi.”

Ân Thiển đè nén cơn giận rót mấy ly trà nguội, ngay cả ánh mắt cũng không thèm cho Trầm Dung Giản nữa, kết quả Ân Thiển vừa quay người Trầm Dung Giản đã kéo tay hắn nói: “Trên vách núi Phong Minh nở rất nhiều hoa, ta dẫn ngươi đi xem.”

“Có gì đáng xem?” Ân Thiển nhíu mày giãy ra, hiển nhiên khó chịu cực điểm, hắn nói với Trầm Dung Giản đang cản đường: “Ngươi tránh ra cho ta.”

Trầm Dung Giản nhẹ cười, thật ra hắn không sợ Ân Thiển tức giận, hắn sợ là Ân Thiển cả tức giận cũng không thèm, “Đi đi mà, trước kia không phải ngươi luôn nói muốn đi xem sao?”

Sắc mặt Ân Thiển cứng lại, tiếp theo cười lạnh, hắn nhìn dáng vẻ mong đợi của Trầm Dung Giản, trong mắt càng thêm trào phúng.

“Thật sự rất đẹp, đi xem đi, ngươi chắc chắn…

“Được rồi.” Ân Thiển đồng ý, tốc độ nhanh đến mức những lời Trầm Dung Giản đã chuẩn bị sẵn đều bị kẹt trong họng, hắn trợn mắt hồi lâu cũng không phản ứng được Ân Thiển nói cái gì: “Ngươi…”

“Ta nói được.”

“Vậy… vậy bây giờ chúng ta đi liền!” Hắn rất hưng phấn ôm ngang Ân Thiển lên, phóng người vài cái đã bay khỏi cửa viện.

Ân Thiển bị gió lạnh thổi, tóc bay loạn, hắn giật mí mắt, quay đầu nhìn qua vai Trầm Dung Giản về phía tiểu viện đã giam cầm hắn khoảng chừng một tháng, không có Trầm Dung Giản dắt ra, hắn căn bản không thể bước ra khỏi chỗ đó một bước.

Thế giới đáy biển tuy tương tự với lục địa nhưng cũng có một chút khác biệt.

Dưới vách núi, vô số thực vật dại đung đua trong biển, tiểu viện tọa lạc tại đó, thanh u vắng vẻ, quả thật rất đẹp, có thể nhìn ra Trầm Dung Giản vì nó mà tốn rất nhiều tâm tư, chẳng hạn cái giếng trong viện, còn dẫn nước dược tuyền ngọt ngào đến… nghĩ đến đây Ân Thiển khẽ híp mắt, chuyển lực chú ý sang việc quan sát địa hình.

Trầm Dung Giản không biết mình đã bao nhiêu năm không ôm Ân Thiển thế này, hắn vui mừng đến mức tim cũng muốn nhảy ra. Mái tóc trắng của Ân Thiển bị gió thổi cọ qua mặt hắn, Trầm Dung Giản cúi đầu cũng có thể ngửi được mùi hương nhàn nhạt đó.

Nơi này trời sáng rất sớm, Ân Thiển không thấy rõ tiểu viện nữa, đợi khi hoàn hồn lại đã bị Trầm Dung Giản đè xuống giữa lùm hoa trên vách núi, khắp núi là hoa Phong Minh màu lam, nhấp nhô trùng điệp, cực giống như chiếc áo của mỹ nhân, hòa nhịp cùng gió, quyến rũ dịu dàng.

Trầm Dung Giản đè lên người Ân Thiển, cầm một lọn tóc trắng lên hôn, họ nhìn nhau, trước khi Ân Thiển lạnh nhạt nhắm mắt lại, Trầm Dung Giản đột nhiên nói: “Ta có từng nói xin lỗi với ngươi chưa?”

Ân Thiển lạnh nhạt nói: “Quên rồi.”

Trầm Dung Giản gật đầu: “Ta muốn đợi đến khi thân thể ngươi tốt lên sẽ nói sau.”

Ân Thiển không để tâm nhìn hoa Phong Minh bị hai người đè đổ rạp: “Tùy ngươi.”

Dù sao cũng không phải là lời hay ho gì, Ân Thiển đẩy Trầm Dung Giản, đẩy không được, bèn chau mày nói: “Ta có từng nói với ngươi là đừng chạm vào ta không?”

Trầm Dung Giản đờ ra một chút, vẻ mặt chuyển nhanh từ vui sướng sang thất vọng, vì sự lạnh nhạt của Ân Thiển, hắn chỉ có thể chậm rãi nhổm dậy lùi ra một chút rồi nói: “Ngươi từng nói sau này chúng ta sẽ luôn ở bên nhau.”

Hắn có từng nói câu này sao? Ân Thiển trợn mắt ngạc nhiên không dám tin lời thề ngây thơ ngu xuẩn này sẽ thốt ra từ miệng mình.

Trầm Dung Giản cẩn thận vuốt mặt Ân Thiển nói: “A Thiển.”

Ân Thiển khựng lại, rũ mắt xuống, qua một lúc, Trầm Dung Giản vẫn nhẹ đặt tay bên mặt hắn, không có một chút động tĩnh nào, hắn bất mãn nhìn qua, lại thấy Trầm Dung Giản đang nhìn mình chằm chằm, nước mắt từng giọt từng giọt không ngừng lăn vào trong chiếc áo màu đen: “A Thiển…”

“Khóc cái gì…” Dường như đây là lần đầu tiên Ân Thiển thấy Trầm Dung Giản khóc, người đàn ông này cá tính ác liệt quái dị, nhưng từ sau khi ôm hắn ra, đã nỗ lực thay đổi, cố sức dùng một chút dịu dàng và nghiêm túc của mình trên người hắn, tiếc rằng có vẻ tất cả đã vô dụng rồi.

Dáng vẻ Ân Thiển nằm trong lùm hoa, Trầm Dung Giản từng tưởng tượng rất lâu, mà lúc này khi có thể chân chính nhìn thấy, Trầm Dung Giản lại phát hiện, Ân Thiển từ lâu đã không còn là bộ dáng trong ký ức của hắn, vốn nên “trường mệnh bách tuế”, nhưng khóe mắt đã hiện lên nếp nhăn rõ ràng, sắc mặt vĩnh viễn ảm đạm tái nhợt, giống như đã sắp xuống mộ, nhưng rõ ràng vẫn rất đẹp…

Đáng lý… hắn nên sống lâu dài hơn mình…

“Ngươi cho ta thêm một chút thời gian.” Trầm Dung Giản nghẹn ngào nói, sai lầm hắn đã từng tạo ra hắn sẽ bù đắp lại từng chút một, nhưng hắn sợ Ân Thiển không đợi được đến ngày đó, “Tất cả sẽ tốt thôi, ta đã có đầu mối của bí bảo… ngươi hãy mãi ở đây đừng trở về…”

Pháp bảo mà năm đó hắn mang ra khỏi hồ trấn hải hiện tại đã hoàn toàn hóa thành tro bụi, hắn không có biện pháp tìm về nó nguyên vẹn, cho nên chỉ có thể không ngừng tìm kiếm vật thay thế, gian khổ trong đó có lẽ Ân Thiển hiểu, nhưng hắn muốn Ân Thiển biết là, chỉ cần hắn còn sống, thì hắn quyết sẽ không để Ân Thiển đi vào chỗ chết.

Ân Thiển không ừ hử gì, ngay cả lý do tại sao năm đó Trầm Dung Giản phải trộm đi pháp bảo hắn cũng không muốn biết, không phải hắn muốn tha thứ cho Trầm Dung Giản, chính vì không cách nào tha thứ, cho nên bất kể là lý do gì đều vậy.

“Ân Thiển?”

Ân Thiển hơi rũ mắt, tựa hồ lại sắp ngủ mất, kết quả vào lúc này, biến cố phát sinh.

Đáy biển chấn động gần như chỉ trong chớp mắt, hoa Phong Minh màu lam trên vách núi cũng rụng theo.

Ân Thiển còn chưa hoàn hồn khỏi kinh ngạc, Trầm Dung Giản đã ôm chặt lấy hắn bảo vệ, đợi sau khi chấn động kịch liệt nhất trôi qua, Ân Thiển đầu choáng mắt hoa phát hiện mình đã được Trầm Dung Giản ôm lấy nhanh chóng chạy về tiểu viện.

“Đợi một chút, xảy ra chuyện gì?” Ân Thiển giãy dụa muốn xuống khỏi người Trầm Dung Giản.

Trầm Dung Giản không nói tiếng nào.

“Xảy ra chuyện gì rồi?!” Ân Thiển lại kinh hoảng thất thố hỏi lần nữa.

Trầm Dung Giản vừa đặt chân vào viện, đã ném người lên giường sau đó đè chặt lên, giống như đang xác nhận sự tồn tại của hắn: “Ân Thiển… Ân Thiển…”

“Cút! Ưm…” Ân Thiển bị áp chế, ngay lúc hai môi chạm nhau, Trầm Dung Giản chỉ cảm thấy dây chằng trong đầu mình đã đứt rời không thể nghịch chuyển.

Từ nụ hôn bá đạo đến sự liếm láp đầy dục vọng cường liệt, Ân Thiển ngửa đầu, hai tay bị Trầm Dung Giản giam cầm trên đỉnh đầu, y phục bị lột ra từng lớp: “Đợi đã… a…”

Hai mắt Trầm Dung Giản đỏ như máu, hắn ngậm môi Ân Thiển, hận không hể ăn sạch cả người Ân Thiển.

“Rốt cuộc là sao?” Ân Thiển vừa giãy dụa vừa hỏi, cho đến khi ánh mắt cuối cùng cũng dừng trên gương mặt Trầm Dung Giản, hắn mới giật mình tỉnh ngộ: “Có phải là trấn hải… a!”

Ân Thiển bị cắn mạnh một cái, đau đớn khiến thân thể hắn không tự chủ giật bắn lên.

“Ta sẽ không cho ngươi đi!” Trầm Dung Giản bi ai lầm bầm.

Ân Thiển ngẩn người, biết mình đoán đúng rồi, hắn nhìn thần sắc điên cuồng của Trầm Dung Giản, gần như hoảng loạn nói: “Vậy ngươi muốn sao?”

Nghe câu hỏi của Ân Thiển, sắc mặt Trầm Dung Giản nhanh chóng tái đi, đúng vậy, hắn còn có thể làm gì chứ? Những gì có thể làm được, cũng chỉ là đi tìm vật thay thế mới mà thôi…

Trầm Dung Giản chậm rãi cúi đầu xuống, dán lên ngực Ân Thiển nghe tiếng tim đập của hắn, cố gắng áp chế hoảng loạn của mình: “Cho ta một chút thời gian.” Nói xong liền thả tay đang giam cầm Ân Thiển ra: “Ngươi đợi ta.”

Ân Thiển mấp máy môi: “Trầm Dung Giản…”

Trầm Dung Giản hít vào thật sâu, chậm rãi lùi ra khỏi giường, hắn cố gắng muốn mình bình tĩnh lại.

Pháp bảo thay thế Ân Thiển trấn hải trước đó chỉ là một pháp khí bình ngọc đầy lưu quang, trong pháp khí chứa đựng một con yêu thú, nhưng vừa rồi khi đáy biển đột nhiên chấn động, hắn xác định mình nghe được tiếng kêu thảm thiết bi ai yêu thú phát ra khi tử vong…

Không trấn trụ được nữa…

“Đây là trách nhiệm của ta.” Thật ra Ân Thiển đã biết sẽ có ngày này từ lâu, nhưng không ngờ lại nhanh như thế, đừng nói Trầm Dung Giản không cách nào tiếp nhận, ngay cả hắn nhất thời cũng không bình tĩnh được.

“Ngươi ở đây đợi ta.” Trầm Dung Giản không dám tưởng tượng mình tiếp tục nghe Ân Thiển nói thì có càng thêm mất khống chế hay không.

“Trầm Dung Giản…” Ân Thiển đột nhiên nói: “Ta đợi ngươi ba ngày.”

Trầm Dung Giản đã ra đến cửa, thân thể chợt khựng lại, sau đó biến mất tăm.

Mặt biển sau một thoáng chấn động đã yên tĩnh lại, tựa hồ sự hoảng loạn trước đó chỉ là một ảo giác, Ân Thiển đứng trước cửa phòng, bóng dáng Trầm Dung Giản đã không còn thấy được nữa, thời gian ba ngày quá ngắn, người đó chắc sẽ không phân ngày đêm tìm kiếm đầu mối, nhưng Ân Thiển lại có một dự cảm, có thể hắn không đợi được Trầm Dung Giản trở về.

Trong nước biển xen tạp một chút máu tanh nhàn nhạt, Ân Thiển ngồi bên cửa chậm rãi nhớ lại một vài chuyện, về Ân Quyết, về hải tộc, về Trầm Dung Giản.

Qua một lát, Ân Thiển cảm thấy tê chân, bèn chậm rãi đứng lên đi một vòng quanh tiểu viện, cuối cùng dừng lại bên giếng.

Trầm Dung Giản làm gì cũng vô cùng cẩn thận đa nghi, biết rõ với tình trạng thân thể của hắn căn bản không thể nào chạy quá xa, nhưng vẫn cố chấp hạ cấm chế ngoài cửa viện, cứ như sợ hắn sẽ biến mất không thấy, nhưng lần này chỉ sợ Trầm Dung Giản đã tính sai rồi.

Cái giếng này, chính là lỗ hổng lớn nhất của Trầm Dung Giản. Đăng bởi: admin
Bình Luận (0)
Comment