Trọng Sinh Mạt Thế Chi Mệnh Chủ Thanh Long

Chương 87

Long Sùng Vũ nói ghét Ân Quyết giúp đỡ, thật ra hắn chỉ không nỡ để Ân Quyết đổ mồ hôi làm những công việc thể lực này thôi.

Sau động đất, mảnh đất trống trước ngôi mộ đã thay đổi diện mạo, ngay cả bia mộ nho nhỏ cũng không thấy đâu nữa, đá và cát phủ kín toàn bộ thảm thực vật trước đó.

Long Sùng Vũ bất đắc dĩ, chỉ có thể làm lần nữa.

Quan tài màu nâu không có chỗ nào đặc biệt, trước khi Long Sùng Vũ mở quan tài còn tỉ mỉ kiểm tra một phen, Ân Quyết cũng lom lom ghé lại nhìn, còn liên tục cường điệu với Long Sùng Vũ: “Nó rất ngoan.”

Long Sùng Vũ chỉ nghiêm túc gật đầu, nếu không phải vì trên tay dính đầy đất cát, thì hắn nhất định sẽ không nhịn được xoa đầu Ân Quyết.

Vẻ mặt Ân Quyết rất nhạt, ánh mắt không dậy sóng, ngón tay lại nắm rất chặt, Long Sùng Vũ cảm giác được y có vẻ căng thẳng, liền dò hỏi: “Sao vậy?”

“Nó quá an tĩnh.” Thật ra cảm giác này không tốt lắm, Ân Quyết thà hồn phách của mình hoạt bát một chút, cũng không muốn nó như bây giờ, cho dù có thể sinh ra cảm ứng với y thì cũng rất yếu, giống như bị thứ gì đó hút đi sức mạnh, thậm chí trước khi họ lên núi nó cũng không như vậy.

Long Sùng Vũ đeo bao tay bằng vải bố, khi mở nắp quan tài, bên trong ập ra một làn khí ẩm, hắn lùi lại hai bước, chỉ thấy trong quan tài không có hài cốt gì, thậm chí “sạch sẽ” đến mức không giống bình thường, cảm giác rất trống trải.

Đây là mộ chôn di vật, chủ nhân miễn cưỡng gom đủ hai bộ quần áo sạch sẽ bỏ trong quan tài, còn thêm hộp trang sức mà người này yêu thích lúc còn sống, sau đó đóng quan hạ táng. Long Sùng Vũ nhớ tới mồ chôn di vật của Ân Quyết cũng bị vùi trong lăng tẩm dưới đáy biển, hắn từng tránh né binh tướng thủ vệ lăng tẩm lén mở ra xem, kết quả bên trong quả nhiên không có cái gì…

Ân Quyết lấy ra một đôi vòng ngọc màu sắc ảm đạm trong hộp trang sức: “Chính là cái này.”

Y còn chưa dứt lời, đôi vòng đột nhiên trở nên óng ánh, hóa thành một luồng bạch khí như ẩn như hiện, xoắn lên tay Ân Quyết sau đó biến mất tăm: “Sức mạnh bị mượn đi rồi.” Huyết Phong – Light

Giọng nói lạnh nhạt của Ân Quyết cuối cùng gọi hồn Long Sùng Vũ về, hắn khựng lại một chút: “Cái gì?” Huyết Phong – Light

Ân Quyết sờ cổ tay đã hơi vô lực của mình, quay đầu nhìn vào rừng, nơi đó đen kịt, cho dù là y cũng không thể nào nhìn rõ.

Không bao lâu, trong đó truyền ra một tiếng chim kêu trong vắt réo rắt, tầng tầng chồng nhau như sóng vỗ, “… May mà có quý nhân tương trợ, bảo vệ sinh linh ngàn năm của ta, cảm tạ không thôi.”

Long Sùng Vũ hiển nhiên cũng nghe thấy, đôi mắt âm u nhìn chằm chằm vào cây đại thụ nổi bật trong rừng. Huyết Phong – Light

Ân Quyết nhàn nhạt nói: “Không cần.” Thanh long tuy là linh thú chắn nạn độ kiếp, nhưng sức mạnh không phải nói mượn là mượn được, đã thế còn diễn ra trong lúc không có sự cho phép của y, như vậy cũng đã nói rõ chuyện này quả thật không cho phép y cự tuyệt.

“Đường xuống núi đã bị đá vụn phong kín, khi quý nhân đi xin để ta thực hiện nghĩa vụ chỉ dẫn ngài.” Tiếng chim hót có vẻ càng vui vẻ hơn, lúc này tình hình trong núi đã không còn hoang vu hẻo lánh như lúc họ đến, tiếng chim kêu, tiếng gầm của thú đều đã bắt đầu nổi lên.

Ân Quyết gật đầu, còn chưa kịp mở miệng, khoảnh đất trống trải trước mặt hai người thoáng cái bị vô số vàng bạc châu báu chất đầy, trâu châu phỉ thúy, bảo thạch mã não, chất thành một ngón núi nhỏ, chói lóa mắt.

Long Sùng Vũ căn bản không thích mấy thứ này, đen mặt cầm tay Ân Quyết cẩn thận kiểm tra, đôi tay mịn màng như ngọc của Ân Quyết, ngay cả việc nặng hắn cũng không nỡ để y làm, kết quả cuối cùng lại để người khác mượn chắn kiếp nạn, thật má nó…

Còn Ân Quyết, đột nhiên ánh mắt lóe lên, nhanh như chớp điện tóm lấy con trùng giáp xác mập đến mức không bay nổi trên đống vàng, hồ nghi nói: “Đây là?!”

“Hử?” Long Sùng Vũ híp mắt lại.

“Đây là ma cổ vương dùng tang thi trong núi nuôi ra, là tạ lễ cho quý nhân đã tương trợ.” Tiếng chim kêu lại vang lên lần nữa: “Nó thích thức ăn thối rữa, thỉnh thoảng có thể đút cho một vài hoàng kim.”

Khó trách trong núi hầu như không nhìn thấy bóng dáng tang thi, thì ra là nuôi cái thứ thế này. Huyết Phong – Light

Trùng giáp xác vặn người, lăn vào lòng bàn tay Ân Quyết, ợ một cái, cái chân nhỏ duỗi một cái rồi mơ mơ hồ hồ ngủ mất.

Long Sùng Vũ: “=_=…”

Mắt Ân Quyết lóe lóe nâng con trùng mập màu xanh óng lên, nhỏ giọng xin ý kiến Long Sùng Vũ: “Ta có thể nuôi nó chứ?”

Long Sùng Vũ lặng lẽ méo mặt, co giật khóe môi, hắn có thể nói không sao… lỡ nói rồi Ân Quyết lập tức nước mắt lưng tròng nhìn hắn thì sao?

Còn về đống vàng bạc châu báu chất như núi kia, đại khái chỉ là thức ăn cho trùng được chia thêm thôi, Long Sùng Vũ thu hết chúng vào túi trữ đồ, sau đó lấy ra một túi thơm nhỏ hơi gồ lên, móc hết cánh hoa hương liệu bên trong ra, sau đó nhét một hai viên bảo thạch vào, rồi cho cổ vương vào đó: “Ta cột nó lên cổ tay ngươi?”

Ân Quyết khẩn cấp gật đầu.

“Con cổ vương này còn chưa nhận chủ, nếu ngươi thật sự thích nó, lần sau đút nó chút máu.” Long Sùng Vũ vừa nói, vừa cầm cổ tay y, làn da trắng nõn phối hợp với sợi dây màu đỏ đặc biệt xinh đẹp.

Khi xuống núi đường không dễ đi, may mà chủ nhân của núi đã chỉ dẫn phương hướng cho họ, sau khi họ lên xe thì không đi theo đường cũ trở về, mà đi đường nhỏ theo một con mèo báo tỏa tia sáng xanh, đường nhỏ rất hẹp, cũng không bằng phẳng, đặc biệt khảo nghiệm kỹ thuật lái xe của Long Sùng Vũ.

Ân Quyết bị chòng chành khó chịu, sắc mặt bắt đầu tái nhợt, Long Sùng Vũ nhíu mày nói: “Say xe sao?”

Ân Quyết khó chịu mắt nổ đom đóm: “Ta muốn vào thanh ngọc.”

Long Sùng Vũ gật đầu, hắn nhìn con đường không thấy điểm cuối phía trước, đại khái phải đi cả đêm: “Đợi ngày mai trời sáng hãy ra.”

Ân Quyết suy yếu ừ một tiếng, thoáng cái đã biến mất.

Không khí trong thanh ngọc vô cùng tươi mới, Ân Quyết hít một hơi linh khí xong mới cảm thấy mình sống lại, y nằm trên giường trúc xem sách một hồi, túi thơm màu đỏ đung đưa trên cổ tay, dây thắt túi thơm thắt không chặt, không bao lâu, cái đầu của con trùng mập thò ra.

Ân Quyết đón lấy nó, trùng mập ngủ một giấc cảm thấy cơ thể gầy đi không ít, nó cẩn thận ngửi mùi vị trên người Ân Quyết, sau đó phát ra tiếng chít chít hưng phấn.

Ân Quyết hơi híp mắt lại, búng vỏ ngoài màu xanh của trùng mập một cái.

“Chít!” Trùng mập lập tức lăn lông lốc trên quần áo Ân Quyết như một quả bóng.

Ân Quyết lại túm nó về, tỉ mỉ nhìn một lát, lúc này mới nhẹ vạch một đường lên đầu ngón tay, nhỏ máu đút cho trùng mập.

Trùng mập đại khái đã đói rồi, lập tức không do dự hút lấy.

Đầu ngón tay Ân Quyết tê đi, rít một cái, rồi búng trùng mập ra.

Trùng mập lăn lông lốc xuống đất, đáng thương lắc lắc đầu đứng lên, lại lảo đảo mở cánh bay về tay Ân Quyết, như lấy lòng cọ cọ lòng bàn tay y.

Lúc này Ân Quyết mới lấy ra một viên bảo thạch ngọc lục bảo đút cho trùng mập…

Bên này Ân Quyết đang hứng thú đút thức ăn cho trùng mập, bên ngoài Long Sùng Vũ lại đang rầu rĩ.

Sau mấy tiếng đồng hồ ra khỏi thâm sơn đi ra đường chính, con mèo báo lóe tia sáng xanh đã biến mất, Long Sùng Vũ tắp xe bên đường, hít khí mát.

Mặt đường lõm xuống, trụ điện bị đổ, đại thụ bị gãy ngang… còn có người chết…

Không chỉ là tang thi, còn có một vài người sống sót trốn ở gần đây, do nhà bị sập không thể không chạy ra tránh nạn, họ gặp phải tang thi cũng đang hoảng loạn bất an chạy khắp nơi, nhất thời, thiên tai nhân họa, không còn một chỗ sống nào.

Động đất lớn!

Đây chính là nguyên nhân chủ nhân thâm sơn muốn mượn sức mạnh của Thanh long để chống lại tai họa, bảo vệ lãnh thổ của hắn, cũng chính vì như thế, Long Sùng Vũ đang ở trong lãnh thổ hoàn toàn không ngờ bên ngoài lại như thế này.

Hắn không có được bất cứ tin tức nào về động đất, không biết nơi nghiêm trọng nhất ở đâu, không biết huyện Lâm Sơn có bị liên lụy hay không, không biết có thể thuận lợi tránh khỏi dư chấn để trở về không, cái này thật tồi tệ, uy lực của thiên tai vượt xa họa do con người mang đến.

Long Sùng Vũ hút thuốc tĩnh tâm, tiếp theo rời khỏi phạm vi “lãnh thổ” thì đường càng lúc càng khó đi, hắn lại chui vào xe, mở máy phát thanh vô tuyến mà Tạ Tín đã lắp cho họ, lúc này nên phát huy tác dụng rồi.

Long Sùng Vũ thử liên lạc với đội cứu viện bên đó, mười phút sau, cuối cùng cũng thông.

Người bên kia giọng khàn đến mức không nghe nổi, sau khi Long Sùng Vũ báo cáo thân phận, hắn lập tức gọi Tạ Tín đến.

Giọng nói của Tạ Tín có vẻ vô cùng kích động: “Điện hạ các ngài không sao chứ?!”

“Không sao.” Long Sùng Vũ nhàn nhạt nói: “Ta cần tình báo của ngươi, về lần động đất này, còn có vị trí bây giờ của các ngươi, nếu có thể ta còn muốn đưa người qua.”

Thiếu niên đang nằm ở ghế sau vẫn còn ngủ, nếu không đánh thức cậu thì tính ra cậu còn ngủ thêm được một ngày__ dù sao hắn và Ân Quyết mang theo con nít cũng không tiện.

“A…” Tạ Tín giống như bị người ta hất cho một thùng nước lạnh, nghe giọng Long Sùng Vũ xong hắn gần như nói chuyện không lưu loát: “Được… được, vậy điện hạ đâu?”

“Y đã nghỉ ngơi rồi.”

“A….” Bên kia Tạ Tín chỉ có thể nôn nóng gãi cằm, tìm bản đồ trong chồng tư liệu trên tay, có vài con đường đã không thể đi, hắn và Long Sùng Vũ vừa đối chiếu đường vừa phân tích đơn giản tình trạng sau tai họa, vì thiếu điều kiện, hắn chỉ có thể phán đoán ảnh hưởng và phạm vi tổn hại của lần động đất này qua tin tức phản hồi, muốn phân tích rõ ràng hơn thì cần thời gian, dù sao hắn đang ở bên ngoài làm nhiệm vụ, không mang theo thiết bị và nhân viên kỹ thuật tiên tiến.

Tạ Tín ngắt ngứ nói được một nửa thì chợt dừng lại, điện thoại vô tiếng phát ra tiếng rè rè.

Long Sùng Vũ nhíu mày, còn tưởng là liên lạc bị ngắt, hắn a lô vài tiếng thì giọng Tạ Tín mới vang lên lần nữa: “… Trước đó tôi vẫn luôn muốn liên lạc với trong huyện… nhưng vẫn không liên lạc được.”

Tạ Tín đột nhiên nghẹn ngào, “Nhưng vừa rồi mới nhận được tin, nói trong huyện bị động đất rất nghiêm trọng… nếu… nếu hai người thuận đường có thể trực tiếp về không? Chúng tôi đã bắt đầu khởi hành rồi.”

Quả nhiên chuyện lo lắng nhất đã xảy ra, tín hiệu vô tuyến cũng không tốt lắm, tiếng rè rè càng vang càng làm người ta lo lắng, Tạ Tín không nói rõ được tình huống, Long Sùng Vũ chỉ đành thay đổi kế hoạch hành trình đã định sẵn, dù sao nơi đó là nhà, cần phải bảo vệ kỹ lưỡng. Đăng bởi: admin
Bình Luận (0)
Comment