Trọng Sinh Mạt Thế Chi Ngã Đích Băng Sơn Tình Nhân

Chương 109

Những người khác đang từ trong phòng chạy ra, Tá Thỉ và tiểu Võ cũng đều là cao thủ trèo tường, kéo Lí Băng Băng lên, mặc kệ những người khác, nếu chết thì xứng đáng đều tự bọn họ đi. Lan Dương thấy Hình Dao không ai giúp đành phải kéo Hình Dao, phía sau căn nhà là ngã tư đường, có khá nhiều xe bị hư hỏng, thậm chí còn có tay chân bị hư thối, giòi bọ bu quanh

“Anh cõng em”.

Phương Cẩm ngồi xổm xuống trước mặt Dạ Mặc Nhiễm “Em không sao, đừng để trễ thời gian”.

Người trong phòng rất nhanh liền chạy đến, cả đám người không biết phải chạy đi đâu, đành dựa theo trực giác tìm nơi an toàn mà trốn. Khi tiểu Võ cùng Tá Thỉ chuẩn bị chạy vào một căn nhà trông có vẻ tổn hại không nghiêm trọng lắm, Dạ Mặc Nhiễm liền hô to “Đừng vào”.

Dạ Mặc Nhiễm kéo tay Phương Cẩm tiếp tục chạy về phía trước, tìm qua một vài xe thoạt nhìn bị hư không nghiêm trọng lắm thử xem còn chạy được hay không, sau khi thử vài lần, Tá Thỉ phát hiện được một chiếc xe nằm ở phía sau căn nhà lớn vẫn còn chạy được. Phương Cẩm nhanh chóng kéo Dạ Mặc Nhiễm lên xe, những người phía sau cũng vội vàng chạy lên, Tá Thỉ đang khởi động xe, tiểu Võ nhìn đám tang thi đang duổi đến gần gấp tới độ giơ chân “Anh làm nhanh lên a~, bọn chúng sắp đuổi tới rồi, nhanh lên, nhanh lên”.

Trong lúc chỉ mành treo chuông rốt cục xe cũng chạy được, vài giây tiếp theo có mấy tên tang thi nhào ngay vào chổ vừa rồi xe còn đậu ở đó, tiểu Võ thông qua kính xe nhìn cảnh tượng ở phía sau, nhẹ nhàng thở ra một hơi “Má ơi, cuối cùng cũng thoát được đám quỷ kia, thượng đế ơi, tôi chạy mệt muốn chết rồi nè”.

Uống gần nữa chai nước Dạ Mặc Nhiễm ngã vào lòng Phương Cẩm thở dốc, Phương Cẩm ôm Dạ Mặc Nhiễm tìm vị trí dễ chịu nhất giúp cậu từ từ ổn định lại hô hấp. Nhìn thấy cậu gần nửa ngày cũng chưa hết mệt liền lấy thuốc suyễn đã chuẩn bị ra đưa cho cậu, đây là thuốc mà anh dùng thức ăn đổi lấy được. Dạ Mặc Nhiễm nhìn anh lắc lắc đầu, tự cậu cố bình phục hô hấp. Tiểu Võ vẫn đang tập trung đánh giá tính thạch trong tay “Mặc Nhiễm, đây là cái gì? tang thi kia có phải là do dị năng giả cao cấp biến thành hay không? Sao nó lại có thứ này?”.

Dạ Mặc Nhiễm tựa vào người Phương Cầm, cầm lấy tinh thạch dùng tinh thần lực cảm ứng một chút “Không phải, có thể khi vừa mới biến thành tang thi đã bị người ta nhốt lại, bóng tối có lợi với tiến hóa của tang thi”.

Tiểu Võ kinh ngạc há lớn miệng “Không phải chứ…chẳng lẽ sau này số tang thi bên ngoài sẽ tiến hóa trở nên giống tên tang thi trong tầng hầm, tôi thấy tên tang thi kia cũng có chút tư suy, so với đám tang thi đuổi theo chúng ta thông minh hơn một chút”.

Dạ Mặc Nhiễm đem tinh thạch đặt trong tay Phương Cẩm “Cẩm, dùng dị năng hòa tan nó”.

Phương Cẩm không suy nghĩ nhiều liền làm theo lời của Dạ Mặc Nhiễm, sau khi Phương Cẩm sử dụng dị năng, tinh thạch biến thành nhiều điểm ánh sáng rồi biến mất. Cảm thấy sức mạnh trong cơ thể đột nhiên tăng lên, Phương Cẩm nhìn về phía Dạ Mặc Nhiễm.

Dạ Mặc Nhiễm mất sức quá nhiều có chút mệt mỏi nhưng vẫn giải thích với Phương Cẩm “Tên tang thi khi nãy là tang thi cao cấp, giống như dị năng giả cao cấp có tinh thạch, thông qua dị năng hấp thu tinh thạch có thể tăng cường sức mạnh cho chính mình, nói không chừng có thể sẽ được trở thành dị năng giả cao cấp”.

Dạ Mặc Nhiễm ngẩng đầu sờ sờ mặt Phương Cẩm “Nhưng mà anh cứ yên tâm, cho dù trở thành dị năng giả cao cấp anh cũng sẽ không bị gì, vì nhờ ngoại lực để tăng sức mạnh sẽ chậm hơn là tự bản thân tăng lên sức mạnh, cho nên sẽ không vì đột nhiên thay đổi mà tăng gánh nặng cho thân thể”.

Phương Cẩm điều chỉnh tư thế nằm của cậu lại một chút “Nói như vậy chẳng phải tinh thạch cũng có thể giúp em nhanh chóng khỏe lại sao?”.

Dạ Mặc Nhiễm chỉ cười cười cũng không nói gì, từ từ nhắm mắt lại ngủ đi. Tuy thông qua tinh thạch có thể giúp cậu khôi phục tinh thần lực nhanh hơn một chút, nhưng không có tinh thạch cậu cũng có thể tự khôi phục, không bằng đưa tinh thạch cho Phương Cẩm giúp anh có thể nâng cao sức mạnh cho bản thân.

Nhìn thấy những chiếc xe ở ven đường, nếu chung quanh không có tang thi sẽ dừng lại để xem có thể lấy được xăng hay không, nếu không lúc xe hết xăng phải ngừng lại ở giữa đường thì rất phiền phức, cũng may có mấy chiếc xe bên trong vẫn còn một ít xăng, tìm suốt dọc đường đi cũng tìm được hai bình xăng.

Chiếc xe này chạy khá tốt, bên trong còn có phòng khách và cả một cái giường nhỏ, Phương Cẩm cũng không hề khách sáo, trực tiếp ôm Dạ Mặc Nhiễm nằm lên chiếc giường nhỏ. Dạ Mặc Nhiễm tìm vị trí thoải mái, ôm Phương Cẩm ngủ càng ngon.

Không biết ngủ được bao lâu, bỗng cảm thấy một trận trời xoay đất chuyển, Dạ Mặc Nhiễm cảm thấy Phương Cẩm ôm mình thật chặt, có không ít thứ rơi trúng vào đầu làm cậu choáng váng. Không biết đụng phải chổ nào mà trong mắt cậu chỉ thấy toàn sao là sao. Phương Cẩm dùng vải bao tay lại ra sức đánh bể kính thủy tinh đẩy Dạ Mặc Nhiễm ra bên ngoài, vừa ra bên ngoài Dạ Mặc Nhiễm liền bị một sợi dây leo quấn vào chân kéo cậu vào trong rừng, Phương Cẩm vội vàng dùng lôi điện tấn công vào nhằm chặt đứt sợi dây leo, dây leo nháy mắt bị đứt ra, Phương Cẩm vội ôm Dạ Mặc Nhiễm lấy những dây leo đó ra khỏi chân cậu, đỡ Dạ Mặc Nhiễm ngồi dậy, ấn vào nhân trung của cậu, lúc này cậu mới tỉnh lại.

Phương Cẩm kéo cậu chạy về phía trước, vừa chạy vừa chú ý tới dây leo ở hai bên đường đi, chưa kịp chú ý tới dưới chân Dạ Mặc Nhiễm liền bị dây leo quấn lấy té ngã, Phương Cẩm còn chưa kịp ta tay thì hỏa cầu của tiểu Võ bay đến thiêu cháy sợi dây leo đó, Phương Cẩm cũng không nói gì đỡ Dạ Mặc Nhiễm đứng dậy tiếp tục chạy về phía trước, thấy cách đó không xa có kho hàng bị bỏ hoang, không còn cách nào khác đành phải chạy vào trong trốn tạm, tiểu Võ cũng Tá Thỉ ở lại bên ngoài ra sức tiêu diệt số dây leo kia để mọi người có thời gian chạy vào trong kho hàng, sau khi vào trong kho hàng liền đóng cửa chính cùng cửa sổ lại, những người khác tìm xung quanh xem có gì có thể đốt liền gom thành một đống để nhóm lửa. Nhìn thấy dây leo không thể vào trong này được, bọn họ mới xếp ghế thành hình trong quanh đống lửa ra sức mà thở.
Bình Luận (0)
Comment