Trọng Sinh Mạt Thế Độc Sủng

Chương 53

Lời này lại có chút khó nghe.
Hứa Lạc Sanh cau mày hô một tiếng: "Lưu Lăng!"


Gọi là Lưu Lăng nữ sinh hừ một tiếng, không nói chuyện nữa.
Hứa Lạc Sanh chuyển hướng Hàn Kiều Kiều, vốn định trấn an vài câu, lại phát hiện Hàn Kiều Kiều tựa hồ một chút cũng không tức giận, vẫn như cũ là biểu tình đạm mạc, nhất thời trong lòng cũng có chút nói thầm, không rõ vì cái gì quan hệ trước nay luôn tốt Tô Tuyết cùng Hàn Kiều Kiều sẽ biến thành như vậy.


Hắn nhẫn nại tính tình khuyên nhủ: "Kiều Kiều, Tô Tuyết nói đều là thật sự, hiện tại bên ngoài phi thường nguy hiểm, cậu nhất định không có gặp qua những cái đó quái vật đi? Trong thành hiện tại nhìn như bình tĩnh, tới buổi tối liền cùng địa ngục giống nhau, những cái đó quái vật sẽ ra tới ăn thịt người, phi thường đáng sợ...... Căn cứ tổ chức dị năng đội cũng là vì đối phó những cái đó quái vật, hơn nữa căn cứ có quân đội, sẽ phát đồ ăn, mọi nguời ở bên nhau giúp đỡ cho nhau, không tốt sao? Cậu không nghĩ đi Bắc Thành căn cứ cũng không có quan hệ, Tây Nam căn cứ bên kia cứu viện bộ đội lập tức cũng sẽ tới rồi, bất quá bên kia điều kiện khả năng không có tốt như Bắc Thành , cậu nếu muốn rõ ràng......"


Hàn Kiều Kiều cảm thấy cái này lớp trưởng có tiềm chất Đường Tăng.


Hàn Kiều Kiều đang muốn lại lần nữa cự tuyệt đối phương đề nghị, bên kia Lục Trường Uyên cùng Ngôn Tiếu vừa lúc trở về, sau lưng còn đi theo một người đàn ông mặc quân trang.


Hứa Lạc Sanh mấy người đều là ngẩn ra, mở miệng hô: "Chương thiếu tá."


"Các người mấy cái như thế nào ở đây?" Chương Vinh quét bọn họ liếc mắt một cái, không có quá để ý, hướng tới Hàn Dực đi tới, "Lâu không gặp, này mấy cái là căn cứ mới vừa tuyển thượng tân binh. Tôi cũng là vội đến chóng mặt nếu không phải nhìn đến ngôn tiểu ca, cũng không biết Hàn thiếu tới."


Hàn Dực nhàn nhạt cười cười, nói: "Cứu viện chuyện lớn như thế, giao cho chương thiếu tá một người đốc thúc, tôi có phải hay không hẳn là chúc mừng thiếu tá một tiếng?"


Chương Vinh khiêm tốn cười nói: "Hàn thiếu hà tất nói móc tôi, công lao cuối cùng chưa chắc rơi xuống trên đầu tôi,huống chi anh cũng thấy, hiện giờ quân quyền tan rã, nơi nơi đều đang đoạt người, chúng ta chân trước vừa đến, Tây Nam căn cứ người chân sau liền đuổi kịp."


Lục Trường Uyên đệ điếu thuốc cấp Chương Vinh, Chương Vinh thuận thế tiếp nhận tới. Thấy Hứa Lạc Sanh, Tô Tuyết, Lưu Lăng còn đứng không nhúc nhích, nhíu nhíu mày, nói: "Các người còn đứng ở chỗ này làm gì? Đi giúp đội viên khác, đoàn xe trước  trời tối  xuất phát, trì hoãn không được."


Mấy người nghe xong đều có chút xấu hổ, Tô Tuyết đối với thái độ hờ hững của Hàn Kiều Kiều tâm sinh không vui, vừa nghe chương thiếu tá lên tiếng, lập tức xoay người liền  rời đi, nhưng thật ra bên cạnh Lưu Lăng bị cô ta lôi kéo rời đi nhịn không được quay đầu lại nhìn nhìn Hàn Dực, ngoài miệng hỏi: "Hắn là ai nha? Như thế nào chương thiếu tá đối hắn như thế khách khí......"


Thanh âm rất nhỏ, lại cũng bị Hàn Kiều Kiều nghe vừa vặn, cô thấy Lưu Lăng mắt hận không thể dính ở trên người ca ca, khóe miệng không khỏi ngậm một tia cười lạnh, chỉ cảm thấy ứng theo câu nói vật họp theo loài.


Hứa Lạc Sanh thấp thanh âm đối Hàn Kiều Kiều nói: "cậu nên suy xét lại." Rồi cũng xoay người rời đi.


Hàn Kiều Kiều trở lại Hàn Dực bên người,  khoác Hàn Dực cánh tay, đối diện nguời đàn ông mặc quân trang lễ phép hô một tiếng "Chú chương."


Chương Vinh nở nụ cười, "chú biết cháu, cháu là Hàn Kiều Kiều, Thanh Giang ai không biết Hàn thiếu có một cái em gái bảo bối."


Hàn Kiều Kiều cười tủm tỉm đứng Hàn Dực bên người, trên mặt mặc dù có chút ngượng ngùng, cũng mang theo vài phần đắc ý.


Hàn Dực trên mặt mang theo nhợt nhạt ý cười, nói: "trẻ con trong nhà, tóm lại muốn đau lòng chút."


Chương Vinh trong lòng vừa động, chỉ nói: "Đó là đương nhiên.
Hiện giờ trạng thái này, đúng là yêu cầu giúp đỡ lẫn nhau,chỉ là không biết Hàn thiếu như thế nào không cùng nguời lão Hàn gia bên kia cùng nhau đi......"


Ngôn Tiếu ở bên cạnh hừ lạnh một tiếng, mắng một câu: "Kia sẽ giúp tôn tử!"


Chương Vinh sắc mặt vi cương, lập tức hiểu được, hắn nhưng thật ra không nghĩ tới, Hàn gia đã nháo đến  như nước với lửa như vậy.


Hàn Dực thần sắc bình tĩnh, chưa từng có nhiều giải thích, chỉ nhàn nhạt nói: "Mọi nhà đều có một quyển khó niệm kinh, làm chương thiếu tá chê cười."


Chương Vinh thở dài, "Như thế, đó là Hàn thần phong làm quá mức chút." Dừng một chút, hỏi, "Hàn thiếu kế tiếp nhưng có cái gì tính toán?"


Không đợi Hàn Dực trả lời, Chương Vinh lại nói: "Nếu là lo lắng Hàn thần phong ở căn cứ  ngáng chân, kia nhưng không cần lo, kỷ lão bên kia cũng không phải là loại người nào đều có thể qua mặt."


Hàn Dực cười nói: "Chương thiếu tá có lòng tốt tôi nhận. Bắc Thành căn cứ tự nhiên là muốn đi, bất quá tôi còn có chút tư vụ, đến an bài thỏa đáng mới lên đường."


Hàn Dực nói xong, nhìn Ngôn Tiếu liếc mắt một cái, Ngôn Tiếu ngầm hiểu, đi đến sau thùng xe mở ra, lộ ra bên trong súng ống cùng đạn dược.


Bốn phía vang lên một trận tiếng hút khí.


Chương Vinh đầu tiên là khiếp sợ, rồi sau đó mừng như điên!


Hàn Dực ngón tay nhẹ nhàng ở sau thùng xe gõ gõ, phong khinh vân đạm nói: "Này hai cái rương , coi như tôi cấp chương thiếu tá lễ gặp mặt."


Chương Vinh nhìn chằm chằm  hai cái rương nặng trĩu kia, trên mặt tươi cười ý vị thâm trường. "Hàn thiếu cũng thật muốn so nhà cũ bên kia hào phóng nhiều nha......"


Lục Trường Uyên ngậm thuốc lá đi qua nói: "Hào phóng cũng là muốn tùy người khác nhau, chương thiếu tá, chúng ta bên này mời?"


Nói, liền dẫn Chương Vinh hướng ít người một bên đi đến.


Ngôn Tiếu đưa tới hai cái tiểu binh, đem trong xe hai cái  rương lớn dọn đi rồi.


Bốn phía không ít ánh mắt đều đang đánh giá Hàn Dực cùng Hàn Kiều Kiều, Hàn Kiều Kiều thực không thích loại cảm giác dẫn nguời để ý này , lôi kéo Hàn Dực cánh tay, nhỏ giọng nói: "Ca ca, chúng ta vào trong xe đi."


Hàn Dực liền nắm tay cô lên xe, ngồi vào trong xe, Hàn Kiều Kiều mới cảm thấy tự tại chút.
"Khát hay không ?" Hàn Dực đem cô kéo đến bên người ngồi xong.


Hàn Kiều Kiều ỷ ở  trong lòng ngực hắn, thấy trong xe không có những người khác, rầm rì làm nũng "Khát, mệt mỏi, trời nóng như vậy, phơi đến đầu choáng váng..... Ân, chân a cánh tay a cũng mỏi nhừ, cả người đều không thoải mái......"


Hàn Dực thấy bộ dáng nũng nịu này của cô, không khỏi cười khẽ liên tục, duỗi tay xoa xoa đầu cô buồn cười nói: "Kiều Kiều như thế khó chịu, này nhưng làm sao bây giờ."


Hàn Kiều Kiều mắt xoay chuyển, cong cong khóe môi, lộ ra đáng yêu răng nanh, cười tủm tỉm nói: "Ca ca hôn hôn, em liền không khó chịu ."


Hàn Dực chọn hạ mi, "Không sợ bị bạn học em thấy?" Cửa sổ xe nhưng không đóng đâu.


Hàn Kiều Kiều chẳng hề để ý nói: "em với bọn họ lại không thân, nếu không phải hôm nay gặp phải, em đều không nhớ rõ những người này đâu."


Thật sự không nhớ rõ sao?


Hàn Dực nhớ tới  một năm kua, Hàn Kiều Kiều cùng Hứa Lạc Sanh cùng đi tham gia thi đua tri thức, hai người đều được thưởng, thi đấu kết thúc sau bị an bài ở bên nhau chụp ảnh chung. Bọn họ ăn mặc kiểu dáng giống nhau cùng, trong tay từng người cầm cúp cùng giấy chứng nhận, thiếu nam thiếu nữ vai sóng vai đứng chung một chỗ giống hệt thanh mai trúc mã, trước màn ảnh cô tươi cười hồn nhiên điềm mỹ, khiến người ấn tượng khắc sâu.


Lúc ấy, hắn yên lặng ngồi ở trên xem lễ , nghe thấy bên cạnh có nguời nghị luận nói: "hai nguời trẻ tuổi nhìn thật là xứng đôi."


Hắn nói không nên lời đó là tư vị như thế nào. Vài phần chua xót, vài phần hận ý, còn có khó lòng ngăn chặn lửa giận.


Cô ở trước mặt hắn, chưa bao giờ sẽ cười đến vui vẻ như vậy
"Bảo bối, sau này không được đối nguời con trai khác cười." Hàn Dực vuốt tóc cô nói.


"Ân?" Hàn Kiều Kiều không rõ nguyên do nhìn Hàn Dực.


"Vừa rồi, em không phải đối Hứa Lạc Sanh cười sao?" Hàn Dực nhéo nhéo  cằm nhỏ của cô.


Hứa Lạc Sanh là ai?


Hàn Kiều Kiều ngốc ngốc nhìn Hàn Dực, hơn nửa ngày mới phản ứng lại , "...... Úc! Ca ca là nói lớp trưởng a, em vừa rồi đối hắn cười?"


Hàn Dực không khỏi bật cười,em gái hắn  trong nháy mắt liền đã quên tên đối phương , hắn này rốt cuộc ăn chính là cái gì dấm a......


Edit: thuymama196


2 chương liên tiếp nhé, thấy tui có giỏi không. He he


Vote ủng hộ truyện nha mn.

Bình Luận (0)
Comment