Trọng Sinh Mạt Thế Độc Sủng

Chương 83

Hàn Dực cười cười, lại nói: "Nhưng là mỗi tháng tiền lương chỉ có thể trả bằng vật tư, ăn uống dùng đều có thể, bất quá chúng ta sẽ không đưa tích phân cho hai người."


Hàn Dực cũng không muốn bị căn cứ ràng buộc với chế độ tích phân,sống, làm những việc như thế quá bó tay bó chân, thời gian của bọn họ không thể toàn bộ lãng phí kiếm điểm tích phân, mỗi tháng chỉ cần kiếm đủ giao tiền thuê nhà là được .


Vợ chồng Chu Ngạn nghe xong Hàn Dực nói, đầu tiên là cao hứng, rồi sau đó lại có chút khó khăn.
"Chúng tôi hiện tại nơi ở ...... Mỗi tháng đều yêu cầu năm trăm tích phân tiền thuê nhà." Chu Ngạn sau khi rời đi bệnh viện, liền không được ở ký túc xá của bác sĩ , hắn hiện tại cùng Dư Uyển Thiến ở phòng di động khu phía tây , một phòng mỗi tháng yêu cầu năm trăm tích phân.


"Các người có thể dọn lại đây ở ." Hàn Dực mở miệng nói, "Lầu một còn có hai cái phòng trống, hai người chọn một gian." Trừ bỏ Lục Trường Uyên ở tại lầu một,phòng của những người khác đều ở lầu hai. Mà Lục Trường Uyên sở dĩ lựa chọn lầu một, là bởi vì hắn thích hút thuốc, cho nên muốn cách xa nơi Hàn Kiều Kiều ở một chút mới được .


Chu Ngạn cùng Dư Uyển Thiến nhìn nhau, đều thấy vui sướng trong mắt đối phương.


"Hàn thiếu...... Cám ơn anh...... Thật là quá cảm tạ!" Hai người đều kích động có chút không biết nói cái gì cho tốt .
Hàn Dực biểu tình nhàn nhạt, rất nhỏ cười cười, nói: "Chỉ cần tuân thủ đúng quy củ của tôi , sẽ không bạc đãi hai người."
"Hàn thiếu yên tâm! Chúng tôi hiểu!"


Chu Ngạn rất biết ơn Hàn Dực. Từ khi rời đi bệnh viện, hắn ăn rất nhiều đau khổ. Hắn là một bác sĩ, không có dị năng, rất khó tìm được nơi sống thích hợp, làm nhiệm vụ hắn không có vũ khí, làm cu li hắn không có sức lực, Dư Uyển Thiến ngược lại có chút lợi thế hơn so với hắn, có thể tìm được một ít việc vặt tới làm, chính là hai người nỗ lực kiếm tích phân cũng chỉ có thể miễn cưỡng trả được tiền phòng thuê, liền ăn no đều thành vấn đề. Hắn cũng từng do dự, muốn hay không đổi một chỗ ở càng tiện nghi một chút, nhưng là hắn thật sự không muốn dọn đến khu nam , nơi đó tuy tiền thuê ít hơn chút ...... Chính là nơi đó quá bẩn quá loạn, cơ hồ mỗi ngày đều có người chết...... Hắn căn bản không dám tưởng tượng nếu chính mình đi ra ngoài công tác, để Dư Uyển Thiến một người ở nơi đó, sẽ phát sinh chuyện gì ......


Hàn Dực xuất hiện, không chỉ có cho bọn họ một phần công việc , chính là giải thoát bọn họ ra khỏi nơi khốn cảnh.
Quyết định lưu lại Chu Ngạn cùng Dư Uyển Thiến, Hàn Dực nói hai người trở về thu thập đồ vật, mau chóng dọn lại đây. Vì sự chậm trễ này, mọi người đã bỏ qua bữa sáng. Tiêu Giản nấu mì sợi, làm một nồi nước sốt ,mì xào cho bữa trưa.


Cũng không biết có phải hay không vừa khéo, mọi người đang ăn, Chương Vinh bỗng nhiên tới.


"yo! Mọi người đang ăn à ? Nước sốt rất thơm." Chương Vinh một bước vào nhà liền nhịn không được khen một câu.


Ngôn Tiếu nhìn hắn liền vui vẻ, "Tôi nói thiếu tá chương, các anh như thế nào mỗi lần tới, đều thích chọn giờ ăn cơm tới a? không phải là muốn ăn ké đi?"


Chương Vinh có vẻ hơi xấu hổ , cười khô khốc , "Sao có thể a...... Căn cứ sẽ không chiếm bất luận cái gì của dân chúng, chúng tôi có kỷ luật." Hắn nghĩ thầm, ai biết các người ăn cơm muộn như thế, đã hơn 1 giờ rưỡi......


"Ngày hôm qua thật là xin lỗi a, đó là thư kí nhỏ bên cạnh kỷ lão, thái độ của hắn không tốt, kỷ lão biết rất tức giận, cố ý nói tôi lại đây nói lời xin lỗi với mọi người , đây thực sự là một sự hiểu lầm, không cần để ở trong lòng." Chương Vinh biểu lộ một chút ý đồ đến, ánh mắt ở nhà chính quét một vòng, không phát hiện Hàn Dực.


Ngôn Tiếu trong lòng hiểu rõ, lên lầu đi kêu Hàn Dực.
Lục Trường Uyên buông chén, đứng dậy cấp Chương Vinh pha một ấm trà, bộ dáng nho nhã lễ độ.


"Kỷ lão tướng quân trăm công ngàn việc, chương thiếu tá cũng là công vụ bận rộn, còn vì loại việc nhỏ này bớt thời giờ đi một chuyến, thật sự là quá khách khí."


hương trà bốn phía, Chương Vinh không khỏi nghĩ đến chỗ kỷ lão hiện giờ cũng không uống được trà ngon như thế...... Hắn định định tâm thần, nói: "phải , không thể làm Hàn thiếu bên này phiền lòng, gây ra mâu thuẫn ngược lại không đẹp. Chư vị cũng biết, hiện giờ bên trong căn cứ đang toàn lực xây dựng, chúng tôi bên này, rất cần những người iu tú a."


Đang nói chuyện, trên lầu vang lên tiếng bước chân. Ngôn Tiếu, Hàn Dực, Hàn Kiều Kiều ba người chậm rãi đi xuống lầu.
Hàn Dực thanh âm trước sau như một thanh lãnh hơi trầm xuống: "Xây dựng căn cứ là chuyện tốt lợi quốc lợi dân, nếu có thể giúp được chút gì đó , chúng tôi đã ở nơi này, tự nhiên nguyện ý vì cơ sở mà ra một phần lực."


"Hàn thiếu." Chương Vinh đứng lên, thấy  Hàn Kiều Kiều sau lưng Hàn Dực, lại nói, "Ngày hôm qua chọc Hàn tiểu thư sinh khí, còn thỉnh thứ lỗi, tướng quân đã trách phạt người kia."


Hàn Kiều Kiều nhấp nhấp miệng, nói: "...... Chú Chương  khách khí."
Hàn Dực cùng Hàn Kiều Kiều song song ngồi xuống, mới đối Chương Vinh nói: "em gái cũng có chút không hiểu chuyện, mong chương thiếu tá nói với lão tướng quân, không cần cùng một đứa bé so đo."


Chương Vinh mí mắt giựt giựt, nghĩ đến lời đồn Hàn gia tam thiếu bênh vực người mình, cảm giác nhiệm vụ này của mình thập phần gian khổ.


"A...... Không biết Hàn thiếu, kế tiếp có  tính toán gì không ?" Chương Vinh hỏi dò.


Hàn Dực cười, "Chương thiếu tá có gì chỉ bảo, không ngại nói thẳng."


Chương Vinh nhấp một hớp nước trà, mở miệng nói: "Tin tưởng Hàn thiếu gần đây có nghe về đội dị năng được thành lập của căn cứ , chỉ cần trị số ở mức trên 120.000 có thể tham gia. Một khi gia nhập đội dị năng, liền tương đương với có biên chế của quân nhân, hơn nữa có đội ngũ nhân viên chuyên nghiệp, để lên kế hoạch đào tạo cho các đặc điểm sức mạnh của mỗi người và hướng dẫn cải thiện dị năng của họ,hiện tại chúng tôi có ba trăm dị năng giả gia nhập đội ngũ, trước mắt còn đang không ngừng mở rộng."


Chương Vinh nói xong, nhìn về phía ba người bên cạnh Hàn Dực Ngôn Tiếu, Tiêu Giản, Bạch Khải Thụy. —— giấy đăng kí khi bọn họ tiến vào căn cứ, Chương Vinh biết Hàn Dực trị số cực cao, ngay cả người bên cạnh , trị số cũng đều ở 500.000 đến 600.000, cái  trị số này, giá trị này cao hơn mức trung bình hiện tại nhóm dị năng của căn cứ.


Hàn Kiều Kiều nghe được Chương Vinh mời, thân thể không khỏi căng thẳng, Hàn Dực đặt một bàn tay lên bàn tay nhỏ, nhẹ nhàng xoa dịu.


"cảm ơn kỷ lão tướng quân đã để mắt, chỉ là bạn bè tôi và tôi , đều thích tự tại, chỉ sợ không thích ứng được." Hàn Dực nhàn nhạt cười, không nóng không lạnh nói, "Không biết chương thiếu tá có gặp qua chú tôi hay không, Hàn gia là gia đình quân sự và chính trị , tôi tin tưởng, chú và anh em trong họ, nhất định sẽ đáp ứng chương thiếu tá công tác."


Chương Vinh khóe miệng cười khổ, đối với sự từ chối của Hàn Dực, trong lòng anh ta sớm đã có chuẩn bị. Hàn Dực người này hành sự âm ngoan độc ác, ở phương Bắc có lẽ không chút tiếng tăm gì, nhưng là ở Thanh Giang thị thậm chí mấy tỉnh phía nam, đều biết người này không tốt đẹp, từ hắn một người cùng Hàn gia nhà cũ bên kia đấu như thế nhiều năm, là có thể nhìn ra được. Nếu là người bình thường, đã sớm bị Hàn thần phong mấy lão già kia gặm đến xương cốt không dư thừa, nhưng là hắn lại mỗi lần đều làm đối phương ăn mệt, có thể thấy được không phải một người dễ chọc.


Người như vậy, như thế nào khả năng cam tâm chịu người sử dụng?
Nhưng là...... Người như vậy, đặt ở trong căn cứ lại không để mình sở dụng, kỷ lão tướng quân lại như thế nào có thể yên tâm?


"Một bút không viết ra được hai cái Hàn tự, Hàn gia trưởng tôn...... Cũng ở trong đội dị năng , cậu đi cũng vừa lúc có thể giúp đỡ họ ."


Hàn Dực bật cười, nghĩ thầm Chương Vinh người này rất có ý tứ, biết rõ Hàn gia nội đấu đến lợi hại, còn cùng hắn nơi này đánh bài thân tình. Trên mặt hắn lộ ra nghiền ngẫm tươi cười, nói: "Đều là thân thích, tự nhiên là muốn giúp đỡ. Hiện tại biết Hàn Duệ ở trong đội dị năng của chương thiếu tá , tôi rất  yên tâm, tin tưởng chương thiếu tá xem ở mặt mũi anh họ tôi , cũng sẽ không làm khó tôi. "


Chương Vinh thật mạnh thở dài, "Một khi đã như vậy, tôi cũng không cần phải nhiều lời nữa, nhưng vẫn là hy vọng Hàn thiếu có thể suy xét lại , kỷ lão tướng quân bên này là cực có thành ý."


"Thay tôi hướng tướng quân chuyển đạt lòng biết ơn. Tôi là một thương nhân, cho dù không ở quân đội, cũng giống nhau sẽ vì căn cứ xây dựng tận tâm tận lực."
Chương Vinh thật sâu nhìn Hàn Dực liếc mắt một cái, "Như vậy, tạm biệt."


Thông báo của ediot: hiện tại wattap dag gặp sự cố dang nhập,việc dịch và đăng chương mới rất tốn time cho nên mình sẽ ko thường xuyên dang truyện trên wattap nữa mà sẽ dang ở trang web khác.


Các bạn yêu thích truyện mình edit có thể đăng ký vào diễn đàn này https://dembuon.vn/rf/?c=CXHLJETV


Vừa doc truyện vừa kiếm duoc tiền nửa nhé


Hiện trọng sinh mạt thế độc sủng trên diễn đàn dembuon. Vn đã dk 90 chương rồi nhé. Mong mn vào ủng hộ mình.mãi yêu

Bình Luận (0)
Comment