Hứa Lê lịch sự cảm ơn, bỏ qua câu hỏi của thanh niên.
May mắn là thanh niên cũng không nghĩ rằng một cô bé trông khoảng bốn năm tuổi lại cố tình bỏ qua câu hỏi của anh ta, anh ta đánh giá Hứa Lê, thăm dò hỏi: "Em gái, em không bị thương chứ?”
Hứa Lê lắc đầu, giọng cô bé còn mang theo hơi sữa, nghe thật chân thành và ngây thơ.
Thanh niên thấy Hứa Lê sạch sẽ, cũng không giống như đã khóc vì đau sau khi bị thương nên hoàn toàn tin tưởng, không hỏi thêm nữa.
Hứa Lê chớp chớp mắt: "Anh xuống đây làm gì ạ?”
Thanh niên không qua loa, anh ta thậm chí còn dọa Hứa Lê: "Em có biết bên ngoài nguy hiểm thế nào không? Những con quái vật thây ma bên ngoài sẽ ăn thịt trẻ con đấy!”
Hứa Lê nhìn vóc dáng hơi gầy yếu của anh ta, từ chối.
Thanh niên không miễn cưỡng, dù mắt anh ta không tốt nhưng cũng nhìn ra được cô bé trước mặt này có chút xa cách với mọi người, anh ta cũng không lấy ơn mở cửa cho Hứa Lê, ngoan ngoãn đi theo sau Hứa Lê lên lầu.
Thấy Hứa Lê dừng lại ở tầng năm, anh ta ngạc nhiên: "Em ở tầng này sao?”
Hứa Lê kiễng chân, ấn vân tay của mình lên cánh cửa bên trái cùng dãy.
Tạ ơn trời, vân tay này dù lớn hay nhỏ cũng không thay đổi, mặc dù thất bại hai lần nhưng đến lần thứ ba thì xác minh vân tay đã thành công.
Thanh niên chỉ vào cánh cửa bên cạnh Hứa Lê: "Anh ở ngay cạnh em thôi. . . Không đúng, hình như người ở đây là một chị gái không lớn lắm thì phải? Sao anh không biết chị ấy có con nhỉ?”