Trầu bà nhỏ lay lá của mình, đầy vẻ kiêu ngạo. Hứa Lê bật cười, Hứa Vân Thâm đã nói: "Vậy anh lại cùng Tiểu Kim đào ít đất vào thử xem?”
Hứa Lê gật đầu: "Được.”
Đợi chuẩn bị thêm ba chậu hoa, Hứa Vân Thâm kiểm tra xong vốn định nhìn chằm chằm, bị Hứa Lê kéo ngồi xuống: "Anh nghỉ ngơi cho khỏe, lần thí nghiệm này lấy được số liệu cơ bản là đủ rồi, những thứ khác có thể để người khác làm, đừng gánh vác hết lên người mình.”
Hứa Vân Thâm muốn nói mình không mệt.
Anh vẫn luôn làm thí nghiệm, dị năng cũng đang nâng cấp.
Dị năng của anh đối với sự nâng cao về thể chất không lớn nhưng đầu óc anh ngày càng tốt.
Không cần trợ lý một mặt là vì anh không muốn để người khác đụng vào đồ của mình, không thích lãnh địa của mình có người khác vào (trừ Hứa Lê), một phần nguyên nhân khác là người khác cũng không theo kịp tư duy của anh, một mình ngược lại hiệu quả hơn.
Nhưng nhìn Hứa Lê quan tâm mình như vậy, anh liền ngậm miệng, ngoan ngoãn ngồi xuống: "Được.”
Hứa Lê cắt một quả dưa hấu, dưa hấu ướp lạnh mát lạnh, thời tiết này ăn vào đặc biệt thoải mái.
Hơn nữa cô hào phóng cắt đôi quả dưa, một nửa kèm theo thìa đưa cho Hứa Vân Thâm: "Ăn dưa hấu, ăn không hết không sao, em để lại, lần sau ăn tiếp.”
Ăn không hết rồi vứt đi là không thể, tận thế nào có thể lãng phí.
Hứa Vân Thâm cũng không từ chối, ôm nửa quả dưa sau khi cắt đôi vẫn còn mười mấy cân đặt lên đùi mình, giống như Hứa Lê, dùng thìa từ từ ăn. Không chỉ Hứa Vân Thâm và Hứa Lê, ngay cả Trầu bà nhỏ và Tiểu Kim cũng được chia nửa quả dưa. Bất quá hai con này không cần cân nhắc ăn hết hay không, chúng chắc chắn có thể ăn hết.
Giống như Tiểu Kim, nửa quả dưa đối với nó mà nói chỉ là ăn chút đồ ăn vặt, muốn thoải mái miệng thì phải cố gắng thu nhỏ lại. Nửa quả dưa của Hứa Lê đương nhiên cũng không ăn hết, cô ăn chưa đến một phần ba, để lại vào không gian, của Hứa Vân Thâm cũng gần như vậy. Nhàn rỗi một lúc, Hứa Lê thật sự có chút không quen, cô nằm ngửa trên ghế salon, lục lọi trong không gian, kết quả lục ra không ít máy tính bảng và điện thoại, còn có mấy cái USB không biết có từ lúc nào.
Máy tính bảng và điện thoại đều là mới, ngược lại USB bên trong không phải trống không, thậm chí còn có một số phim? Hứa Lê đã không nhớ nổi đây là ở đâu thu thập được nhưng cô nhìn những cái tên phim đó, hứng thú bừng bừng chọn một bộ. . . phim hoạt hình để xem. Đúng vậy, phim hoạt hình.
Gấu x không phần một. Hứa Vân Thâm nhìn bộ phim trên máy tính bảng Hứa Lê mở, ngẩn ra, lặng lẽ ngồi xem theo. Nói thật, bộ phim này trông khá thú vị.
Hứa Lê đã quên mất mình trước tận thế mình có xem hay không nhưng cho dù đã xem, sau khi trải qua mười mấy năm tận thế, cô chắc chắn cũng quên rồi. Dù sao thì bây giờ Hứa Lê xem rất vui vẻ, còn lấy ra không ít đồ ăn vặt bày lên bàn. Cô thu thập không ít đồ ăn vặt nhưng ăn không nhiều lắm, đồ ăn vặt hoa quả đều bày ra, vừa ăn vừa xem phim, thời gian cứ thế trôi qua.
Đến tối, Hứa Vân Thâm xuống bếp. Ăn xong một bữa cơm, trời tối sầm lại, thủ lĩnh căn cứ cũng tìm tới. Thành phẩm đã sớm được Hứa Vân Thâm lấy ra một ít, anh giao cho thủ lĩnh căn cứ, thậm chí còn giao cả phương pháp chế tạo cho thủ lĩnh căn cứ.
Cô cười tủm tỉm nhìn thủ lĩnh căn cứ: "Những loại thuốc này là do Vân Thâm tự nghiên cứu ra, anh ấy muốn hợp tác nghiên cứu cùng căn cứ. Thật ra Vân Thâm cảm thấy những thứ này có lợi cho nhân loại nên tặng đi cũng không sao nhưng dù sao anh ấy cũng vất vả lắm mới nghiên cứu ra được, tôi là đội trưởng cũng thực sự có chút xót cho đội viên của mình.”
“Ha ha ha, cô không cần lo lắng chuyện này, cho dù là nhân viên nghiên cứu của căn cứ chúng tôi nghiên cứu ra được thứ tốt, chúng tôi cũng có thưởng, huống chỉ còn là thành quả do anh Hứa Vân Thâm tự nguyện hiến tặng? Chúng tôi chắc chắn sẽ không bạc đãi anh ấy!”
Húa Lê cười nhẹ: "Tôi tin các anh.”
Căn cứ không lấy ra được thứ cô muốn là một chuyện, cô cũng không để ý đến chút thiệt thòi khi giao dịch với căn cứ nhưng quyền lợi của Hứa Vân Thâm thì cô chắc chắn phải giúp anh ấy giành lấy.
Hơn nữa ý cô biểu đạt là, vinh quang và phần thưởng Hứa Vân Thâm nhận được là riêng của anh ấy, không phải dựa vào cô. Sau khi đạt được sự đồng thuận ban đầu, Hứa Vân Thâm tiền giải thích với thủ lĩnh căn cứ về mấy thứ anh nghiên cứu ra. Thủ lĩnh căn cứ càng nghe, mắt càng sáng.
Đợi nghe xong, ông ta buột miệng thốt ra một câu: "Anh có từng nghĩ đến việc gia nhập đội nghiên cứu chính thức, cùng nhau nghiên cứu không?”
Nói thật, bên chính thức bọn họ có nhiều người như vậy, nghiên cứu đến bây giờ vẫn chưa có kết quả, kết quả Hứa Vân Thâm ở đây vừa ra tay đã có hai thành quả.
Một người này có thể so với bao nhiêu người?
Nếu hợp tác với nhau, chẳng phải sẽ nhanh hơn sao?
Hơn nữa vừa nghĩ đến đây, thủ lĩnh căn cứ liền hỏi: "Phòng thí nghiệm 011 là do anh Hứa sử dụng sao?”
"Phải.”
Hứa Vân Thâm gật đầu, giọng điệu ôn hòa từ chối đề nghị trước đó của thủ lĩnh căn cứ: "Tôi không quen làm việc cùng người khác, cho nên vẫn là không nên cùng nhau làm nhưng nếu có thành quả thì có thể trao đổi.”
"Được rồi.”
Thủ lĩnh căn cứ liếc nhìn Hứa Lê không lên tiếng, từ bỏ ý định đào góc tường
Dù sao thì người cũng ở đây, thiên tài có tật xấu không thích có người ở bên cạnh cũng là bình thường. Hơn nữa cũng chẳng trách trước đó Hứa Lê nhất quyết phải đưa Hứa Vân Thâm về, xem ra vẫn là Hứa Lê lợi hại!
Hứa Lê khoanh chân: "Các anh có thể thử nghiệm tác dụng của chất thanh lọc đất, nếu được thì tranh thủ hai tháng sau tích trữ thêm chút lương thực, đợi đến cực hàn thì không dễ trồng trọt nữa.”
“Đúng vậy.”
Bây giờ thủ lĩnh căn cứ rất nghe theo dự báo thời tiết của Hứa Lê, dù sao thì Hứa Lê nói nhiệt độ cao không kéo dài quá lâu thì thực sự không kéo dài quá lâu.
Nếu có thể thanh lọc ra một mảnh đất canh tác đủ lớn, dị năng giả phối hợp với lão nông, đủ để họ thu hoạch được mấy đợt. Phải biết rằng, mặc dù Hoa Quốc có kho lương nhưng dưới nhiệt độ cao, không ít kho lương đã hỏng.
Hơn nữa còn có một số kho lương bị động thực vật biến dị phá hoại. Mặc dù số còn lại cũng không ít nhưng Hoa Quốc là nước dự trữ lương thực lớn, họ càng thích tích trữ nhiều lương thực hơn.
Hơn nữa lương thực chính dự trữ không ít nhưng rau quả thì không nhiều. Tóm lại, lần hoạt động trồng trọt này nhất định phải tiến hành.
"Tôi sẽ về thử nghiệm và sắp xếp ngay.”
thủ lĩnh căn cứ không ngồi yên được nữa, vội vàng về trước. Những chuyện còn lại cứ để chính phủ lo, dù sao thì Hứa Vân Thâm đã giao cả tài liệu rồi, sau này cũng không cần anh bận tâm gì nữa.
Chương 288:Cô muốn cùng chúng tôi đi làm nhiệm vụ sao?”
Liên Dương Diễm ngạc nhiên. Hứa Lê cười cười, nói: "Đã lâu rồi không ra ngoài, muốn đi xem tình hình thành phố S bây giờ .”
"Được, vậy cùng đi.”
Liên Dương Diễm đương nhiên không có gì không đồng ý. Trước đây thực lực của anh ta và Hứa Lê còn không chênh lệch bao nhiêu, bây giờ nhìn Hứa Lê đã không nhìn ra nông sâu. Dị năng giả vốn nên có cảm ứng nhất định, xuất hiện tình huống này, hẳn là thực lực của Hứa Lê mạnh hơn anh ta quá nhiều.
Là cấp sáu hay cấp bảy? Có Hứa Lê, bọn họ cũng có thể yên tâm hơn. Thực ra nhiệm vụ lần này của Liên Dương Diễm bọn họ ngoài việc thu thập một ít vật tư, còn là thăm dò tình hình thành phố S.
Sau khi nhiệt độ giảm xuống, theo tin tức Hứa Lê tiết lộ, hẳn là cũng có biến đổi ở tang thi, bọn họ tự nhiên sẽ cẩn thận hơn. Bây giờ thấy Hứa Lê cũng muốn ra ngoài, bọn họ tự nhiên càng cẩn thận hơn. Lần này ra ngoài Hứa Lê chỉ mang theo Tiểu Kim, không mang theo Trầu bà nhỏ, bởi vì Trầu bà nhỏ đã bị cô trồng trong sân, mong Trầu bà nhỏ có thể thanh lọc cho cô một cái sân.
Hứa Lê lên xe, mới nhớ đến vấn đề này. "Có bảy tám căn cứ đã thu hồi dây chuyền sản xuất than đá, bọn họ đã bắt đầu sản xuất.”
Liên Dương Diễm nói: "Có cô nhắc nhở, tất cả các căn cứ đều rất chú ý, căn cứ của chúng ta cũng mua một ít than đá dự trữ.”
Hứa Lê liền hài lòng: "Vậy thì tốt.”
Còn cô thì sao? Trong không gian của cô có than đá, cô đã từng đào mấy nhà máy than đá.
Cho dù đã chia cho căn cứ tương ứng thì vẫn còn rất nhiều. Thành phố S so với lúc vừa mới bùng nổ tận thế, trông hoang tàn hơn rất nhiều, cũng yên tĩnh hơn rất nhiều. Là thành phố nằm trong phạm vi địa bàn của Hứa Lê, thành phố S là thành phố đầu tiên hứng chịu bom đạn, cũng vì được Hứa Lê thanh tý, những con tang thi vốn có tiềm năng trở thành tang thi cấp cao trong thành phố S đều đã bị thanh tý từ sớm, sau đó căn cứ cũng không buông lỏng việc thanh tý thành phố S, bây giờ trong thành phố S mặc dù vẫn còn sót lại tang thi nhưng đã không còn nhiều.
Hơn nữa căn cứ bên kia rất kiên nhẫn, giết tang thi rồi, cũng sẽ tìm cơ hội thanh lý xác, cho nên mặc dù tiếp nhận sự đổ nát nhưng nhìn vào lại không thấy quá đau lòng.
Liên Dương Diễm nói: "Bây giờ rất nhiều lúc chúng tôi đi làm nhiệm vụ đều ở thành phố bên cạnh, cũng tiện thể thanh lý luôn.”
Hứa Lê có thể hiểu.
Dù sao những nơi đó đều cách nhau không xa, hơn nữa thành phố bên cạnh không có căn cứ chính thức, theo cô biết, chỉ có hai ba căn cứ tư nhân và khu an toàn.
Nói đến khu an toàn, lúc đầu ở thành phố S không muốn đến căn cứ khu an toàn đó, sau này vẫn vì nhiệt độ quá cao, liên lạc với căn cứ, vẫn đến căn cứ.
Không chỉ có bọn họ, còn có những thôn trấn xung quanh thành phố S, lúc nhiệt độ cao không chịu nổi, cũng được căn cứ thành phố S tiếp nhận vào.
Lúc Hứa Lê trở về, căn cứ thành phố S đã mở rộng thêm mấy vòng, bên trong cũng nhiều người hơn không ít, bởi vì có một số người ở căn cứ nhỏ cũng không chịu nổi nhiệt độ cao, cầu cứu căn cứ chính thức.
Nhưng những chuyện này đều không liên quan đến Hứa Lê, cô đến thành phố S là để quan sát tang thi. Mặc dù tang thi ít đi nhưng cũng không phải không có. Nhưng bây giờ tang thi chủ yếu là cấp hai, cấp một ít đi rất nhiều, không biết là thành phố S như vậy, hay những nơi khác cũng vậy.
Hứa Lê đi một đường, tang thi đều bị cô quan sát rồi thu hoạch, đợi đi được nửa ngày, trong lòng cô cũng đã có tính toán.”
Các anh muốn thu thập vật tư gì?”
Hứa Lê hỏi.”
Một số quần áo đồ dùng, chăn gối các loại.”
Liên Dương Diễm nói.
Hứa Lê suy nghĩ một chút, lúc tận thế bùng nổ là tháng sáu, đã là lúc quần áo mùa hè lên kệ, trước đây lúc cô đi theo thì thu thập vật tư chủ yếu là đến nhà máy nhưng một số cửa hàng quần áo hoặc là kho hàng trong trung tâm thương mại trong thành phố hẳn là có một ít quần áo tồn kho. Không chỉ có quần áo mùa xuân thu còn có, chính là quần áo mùa đông trái mùa, những cửa hàng thương hiệu đó hẳn là cũng có không ít.”
Được, vậy thì đi tìm thử xem.”
Hứa Lê đã lâu như vậy không về, đương nhiên sẽ không tự mình chỉ huy đi đến nơi nào, dù sao Liên Dương Diễm bọn họ chắc chắn có tính toán.
Chương 290:
"Cho chúng tôi?”
Liên Dương Diễm thật sự không ngờ.
Hứa Lê cười một tiếng: "Dù sao chúng ta cũng là đồng đội tạm thời phối hợp ăn ý, yên tâm, đội chín bên kia cũng có.”
“Những thứ này là tư nhân cho, căn cứ bên kia đều có dự trữ riêng, các anh cứ yên tâm dùng, đặc biệt là anh, nhanh chóng lên cấp năm sẽ có chỗ tốt, những con tang thi đó so với trước khi hạ nhiệt thực sự đã thay đổi không ít, anh cũng nên phát hiện ra rồi.”
Nửa câu sau là nói với Liên Dương Diễm.
Liên Dương Diễm sửng sốt, anh nắm chặt tay: "Ý của cô là, sau này có thể sẽ có rất nhiều tang thi cấp năm xuất hiện?”
“Không biết.”
Hứa Lê ra hiệu cho anh: "Dù sao anh uống vào là được.”
Kiếp này và kiếp trước đã thay đổi quá nhiều.
Hơn nữa Hứa Lê có một cảm giác vi diệu. . . Năng lực của con người tăng nhanh, tiến hóa của tang thi cũng nhanh hơn không ít. Lúc này đương nhiên là phải cố gắng nâng cao thực lực của người bên mình. Cô còn một số thuốc tăng thể chất sơ cấp dự trữ, xem ra là đến lúc phải lấy ra dùng rồi.
Nhưng cô có nên dùng hết thuốc cho Hứa Vân Thâm trước không? Mười lọ thuốc sơ cấp của anh ta còn chưa dùng hết, làm sao dùng thuốc trung cấp? Thể chất của anh ta. . . Thuốc trung cấp phải dùng từ thuốc tinh thần lực trước. Hy vọng sau khi dùng hết thuốc tinh thần lực, anh ta có thể chịu được hiệu quả của thuốc thể chất!
Hứa Vân Thâm đang quan sát phản ứng thí nghiệm trong phòng thí nghiệm 011 thì đột nhiên rùng mình, anh ngẩng đầu nhìn nhiệt độ trong phòng, trong mắt thoáng qua một tia nghi hoặc, chỉ là anh cũng không nghĩ nhiều, rất nhanh lại cúi đầu tiếp tục quan sát phản ứng thí nghiệm. Nghĩ đến những chuyện này, sau khi trở về căn cứ, Hứa Lê liền đi tìm thủ lĩnh căn cứ một chuyến.”
Những thuốc tăng lực này đều cho chúng tôi sao?”
Thủ lĩnh căn cứ đầu tiên là sửng sốt, sau đó mới nói: "Chúng tôi cũng nghiên cứu ra thuốc tăng lực, mặc dù hiệu quả không tốt bằng thuốc tăng lực của cô nhưng dùng cũng không tệ.”
Chương 291:
Trước đó Hứa Lê đã tự mình đi tham quan, cũng sẽ không quên. Cô chỉ vào thuốc tăng lực trên bàn: "Những thuốc tăng lực này là dùng cho những người có thiên phú tốt, nhân phẩm cũng tốt. Sau này nếu tang thi có bạo động, còn cần bọn họ chống cự. Hơn nữa thuốc tinh thần lực và thuốc thể chất phối hợp, nâng cao không chỉ là cấp bậc, còn có tiềm lực.”
Mặc dù gần như mỗi lần cửa hàng đều làm mới thuốc tinh thần lực và thuốc thể chất sơ cấp, Hứa Lê mỗi lần đều quét sạch nhưng trên thực tế Hứa Lê ngoài việc cho đi lẻ tẻ, còn giữ lại cho Hứa Vân Thâm, lấy ra cũng chỉ có hơn bảy trăm lọ. Còn về thuốc tăng thể chất trung cấp và thuốc tăng tinh thần lực trung cấp, thậm chí là cao cấp thì càng ít hơn, cô cũng căn bản không lấy ra. Cao cấp cô còn chưa dùng hết, trung cấp ngoài phần giữ lại cho Hứa Vân Thâm, số còn lại cô cũng có mục tiêu sử dụng.
"Thật sự tà. . . Chúng tôi đều không biết phải báo đáp cô như thế nào.”
Thủ lĩnh căn cứ bất đắc đĩ tắc đầu, cũng không nói ra lời từ chối. Hứa Lê cười tủm tỉm: "Vậy sau này bao trọn cả ăn mặc ở của tôi đi, nếu tận thế có thể kết thúc, tôi cũng không muốn cố gắn nữa.”
Thủ lĩnh căn cứ: "Chỉ dựa vào những gì chúng tôi nợ cô bây giờ , đừng nói là nuôi cô, nuôi cả cháu cô cũng không hết chứ?”
Hứa Lê: ". . .”
Sao lại nói đến cả cháu rồi?
"Được rồi, đồ đã đưa cho các anh rồi, tôi về trước đây.”
Hứa Lê mới không nhận việc, trực tiếp quay đầu rời đi.
Nhưng thủ lĩnh căn cứ lại nghĩ đến một chuyện, hỏi: "Đúng rồi, bây giờ năng lực của cô có phải là cấp bảy không?”
Hứa Lê quay đầu lại, sắc mặt có chút kỳ quái: "Có cấp bảy mà, sao vậy?”
"Không có gì, chỉ là nghĩ đến sự khác biệt giữa những người khác và cô vẫn rất lớn, bây giờ cao nhất cũng chưa đến cấp năm.”
Thủ lĩnh căn cứ cảm khái.
Hứa Lê: "Tôi dùng thuốc tăng lực nhiều lắm, tôi còn dùng thuốc trung cấp, nếu còn không thể dẫn trước bọn họ, vậy chẳng phải tôi quá vô dụng rồi sao?”
Huống hồ. . .”
Sắp có cấp năm rồi.”
Thủ lĩnh căn cứ: "?”
Lúc đầu anh ta còn chưa hiểu ý của Hứa Lê, đến ngày hôm sau, liền nghe Liên Dương Diễm nói mình đột phá cấp năm rồi. Thủ lĩnh căn cứ kinh ngạc: "Sao đột nhiên lại đột phá rồi? Không phải trước đó đều nói là còn phải một thời gian nữa sao?”
Năng lực là cấp bậc càng cao thì càng khó đột phá, giống như Hứa Lê tăng vù vù như vậy là số ít, huống hồ mới bao lâu chứ, đừng nhìn Liên Dương Diễm đã là cấp bốn, trong căn cứ những người Hứa Lê quen biết đều gần như là cấp ba rồi, còn có mấy người cấp bốn nhưng những người này đều là thiên tài trong số thiên tài.
Hiện tại trong số những người bình thường, người có năng lực chỉ có cấp hai, thậm chí cấp một cũng rất nhiều. Liên Dương Diễm dừng một chút, mới nói: "Thuốc thể chất do Hứa Lê đưa.”
Thủ lĩnh căn cứ bừng tỉnh: "Thì ra cô ấy còn cho các anh ăn riêng sao? Nhưng mà nói đến ăn riêng thì vẫn là đồng đội của anh được ăn nhiều hơn chứ?”
Câu cuối cùng có hơi trêu chọc. Liên Dương Diễm không đổi sắc mặt, thủ lĩnh căn cứ bật cười: "Được rồi, tôi biết rồi, lần này cô ấy cũng đưa cho tôi một ít thuốc tăng lực, mặc dù các anh có nhưng các anh cũng là công thần của căn cứ chúng tôi, đội dị năng của các anh sẽ luôn có một số suất.”
“Có thể đưa cho người khác.”
Liên Dương Diễm không tham lam.
Thậm chí anh ta còn cảm thấy đưa cho người khác mới là thích hợp nhất.
Thủ lĩnh căn cứ không nói gì, ông ta phất tay: "Được rồi, tôi biết rồi, tôi còn phải thương lượng vấn đề nhân sự với các căn cứ khác, anh cứ về trước đi.”
“Vâng!”
Liên Dương Diễm chào theo kiểu quân đội, sau đó rời đi. Còn Hứa Lê đã tìm đến Hứa Vân Thâm. "Tiếp tục dùng thuốc tăng lực?”
Hứa Vân Thâm không ngờ Hứa Lê lại nói đến chuyện này, anh ngẩn ra một lúc, mới nói: "Nhưng trước đó em không phải đã dùng rồi sao?”
"Một người có thể dùng năm lọ, vừa hay em có, anh cứ dùng trước đi.”
Hứa Lê suy nghĩ: "Cấp bậc năng lực của anh cũng không thấp rồi chứ? Vậy thuốc tính thần lực sơ cấp có lẽ không có nhiều tác dụng với anh.”
Năng lực não vực, mặc dù trước đây Hứa Lê chưa từng thấy nhưng từ biểu hiện của Hứa Vân Thâm có thể thấy được, ước chừng là có liên quan đến tinh thần lực. "Được.”
Dù sao thì Hứa Vân Thâm cũng là Hứa Lê nói gì nghe nấy.
Hứa Lê trước tiên cho anh ta uống thuốc tinh thần lực sơ cấp, quả nhiên giống như cô nghĩ, thuốc tinh thần lực sơ cấp đối với anh ta chỉ có tác dụng thanh lọc, không có tác dụng tăng trưởng, Hứa Lê yên tâm, đổi sang thuốc tăng thể chất sơ cấp.
Mặc dù không phải lần đầu tiên dùng, mặc dù thể chất đã được tăng lên nhưng lọ thuốc thứ hai này Hứa Vân Thâm dùng vẫn rất mệt.
Toàn thân ướt đẫm mồ hôi, giống như vừa được vớt từ trong nước ra vậy.
Còn mùi trên người thì càng nồng hơn, Hứa Vân Thâm kiên quyết không cho Hứa Lê ở lại bên cạnh mình, tự mình nghỉ ngơi một lúc sau khi hiệu quả của thuốc hết, sau đó mới đi tắm rửa.
Trong phòng mở cửa sổ thông gió, đợi anh ta tắm rửa xong cũng không còn mùi gì nữa, Hứa Vân Thâm mới mở cửa cho Hứa Lê vào.
Nghỉ ngơi một lúc, sắc mặt Hứa Vân Thâm cũng không còn tái nhợt như vậy, Hứa Lê đánh giá anh một chút, đưa tay véo cánh tay anh, không để ý đến sự cứng đờ đột ngột của anh, ngược lại còn gật đầu hài lòng: "Mật độ cơ bắp quả thực đã tăng lên, anh cảm thấy thế nào? Nếu còn ổn thì tiếp tục dùng thuốc tăng lực?”
Hứa Vân Thâm vô thức cúi đầu, chỉ nhìn thấy đỉnh đầu đen nhánh của Hứa Lê.
Anh ta nói: "Được.”
Ba lọ thuốc tăng lực sau đó Hứa Vân Thâm dùng hết trong hai ngày nhưng đến ngày thứ hai dùng lọ thứ tư và thứ năm, tình hình của anh ta đã tốt hơn nhiều.
Đợi đến khi dùng hết năm lọ thuốc tăng lực, Hứa Vân Thâm cũng có không ít thay đổi. Đầu tiên là cao hơn một chút, sau đó là sức khỏe tốt hơn nhiều, một số bệnh dạ dày trước đây cũng đã được chữa khỏi hoàn toàn.
Trước đây Hứa Vân Thâm cao khoảng một mét tám mốt, sau khi dùng hết thuốc tăng lực đã cao một mét tám ba. Sau khi Hứa Lê biết được, không nhịn được so sánh chiều cao của mình.
Rất tốt, kiếp trước là một mét sáu lăm, bây giờ vẫn là một mét sáu lăm. Cô dùng thuốc tăng lực sao không thấy cao lên nhỉ?
Hứa Lê hơi ghen tị không nói gì, cô vỗ vai Hứa Vân Thâm: "Nghỉ ngơi thật tốt, tối dùng thuốc tinh thần lực trung cấp.”
Hứa Vân Thâm: ". . .”
Anh nói rất chân thành: "Anh thấy anh gần đủ rồi? Em giữ lại thuốc tăng lực tự dùng đi? Hoặc là cho Tiểu Kim chúng nó dùng?”
Mấy ngày nay anh dùng thuốc tăng lực, sức lực và thể chất đã tăng lên rất nhiều.
Mặc dù anh không sợ đau nhưng lần nào cũng hôi như vậy, anh cũng bị chính mình làm cho ngạt thở.
Hứa Lê liếc anh ta một cái: "Em còn phải trông chừng anh mới yên tâm để anh dùng.”
Hứa Vân Thâm: ". . .”
Xem ra là không thể từ chối. Vì vậy, đến ngày thứ ba, anh vẫn dùng thuốc tinh thần lực trung cấp. Thuốc tinh thần lực trung cấp mang lại cho anh cảm giác đau đớn như lần đầu tiên dùng thuốc tinh thần lực sơ cấp, thậm chí còn mạnh hơn nhưng ý thức của anh cũng tỉnh táo hơn lúc đó, hâu như không cần Hứa Lê giúp đỡ, anh có thể tự mình chịu đựng, còn hấp thụ rất tốt hiệu quả của thuốc.
Tất nhiên, không thể tránh khỏi việc toàn thân ướt đẫm mồ hôi. Hứa Lê lập tức cho anh uống lọ thứ hai, sau đó đến ngày thứ tư cho anh uống thuốc tăng thể chất trung cấp. Khi dùng thuốc tăng thể chất trung cấp, Hứa Lê trực tiếp trói anh lên giường, nếu không anh sẽ không nhịn được mà tự làm hại mình.
Nhưng hiệu quả cũng rất lớn, một lọ thuốc tăng thể chất trung cấp có hiệu quả tốt hơn năm lọ thuốc tăng thể chất sơ cấp, Hứa Lê ước tính rằng bây giờ chỉ dựa vào thể chất của mình, anh có thể so sánh với năng lực tốc độ cấp ba và năng lực sức mạnh cấp ba.
Thậm chí cô còn dẫn Hứa Vân Thâm đi thử.
Trong đội dị năng, mặc dù những người có năng lực tốc độ và sức mạnh không nhiều nhưng cũng có, như Khỉ và Đại Hùng nhưng hai người này đều đã đạt cấp bốn, cuối cùng Hứa Lê tìm những người trong đội khác đến giúp thử.
Hứa Vân Thâm không có kinh nghiệm chiến đấu, đánh với người có năng lực cấp ba chắc chắn không đánh lại được nhưng tất cả mọi người đều có thể nhìn ra, sức mạnh và tốc độ của anh thực ra không yếu hơn họ.
Thậm chí vì anh có tốc độ và sức mạnh đều rất cân bằng, ngược lại còn có thể dây dưa với người có năng lực tốc độ cấp ba hoặc người có năng lực sức mạnh cấp ba một thời gian.
Những người của đội một và đội chín đều đang vây xem, Tần Ninh nhìn thấy cảnh này, kinh ngạc nói: "Hứa Vân Thâm cũng lợi hại như vậy rồi sao? Chị Lê, chị mới về được bao lâu vậy?”
Mọi người đều biết Hứa Vân Thâm là một kẻ yếu đuối về mặt võ lực, bây giờ nhìn thấy Hứa Vân Thâm trở nên lợi hại như vậy, họ cũng thực sự ngạc nhiên.
Cũng như ghen tị. Không cần nói cũng biết, chắc chắn là do Hứa Lê làm rồi! Giản Phong cũng nhìn, đề nghị với Hứa Lê: "Bây giờ anh ta đã có năng khiếu này, có muốn để anh ta học thêm một chút võ thuật không?”
"Cậu tự hỏi anh ta đi.”
Hứa Lê không nói có cũng không nói không. Hứa Vân Thâm thử xong thân thủ của mình, đang ngẩn người vì sức mạnh này thì nghe thấy có người gọi mình. Anh ta quay đầu lại, nhìn thấy Giản Phong với nụ cười nhiệt tình.
Nghĩ đến đây là một nửa đồng đội được Hứa Lê công nhận, Hứa Vân Thâm cũng coi như nể mặt: "Sao vậy?”
Giản Phong cười hì hì: "Anh có muốn luyện tập cùng chúng tôi không? Không cần luyện cả quá trình, chỉ cần luyện vài ngày thôi, tôi thấy kỹ thuật chiến đấu của anh hơi yếu, nâng cao một chút cũng tốt.”
Hứa Vân Thâm theo bản năng muốn từ chối, anh ta không muốn tiếp xúc với những người này lắm.
Nhưng lời đến bên miệng, anh ta lại đột nhiên quay sang Hứa Lê, hỏi: "Em muốn anh đi học không?”
“Tùy anh.”
Thái độ của Hứa Lê vẫn như trước. Hứa Vân Thâm nói: "Anh muốn học với em.”
"Được thôi.”
Hứa Lê hơi bất ngờ nhưng cũng đồng ý ngay. Giản Phong tiếc nuối thở dài, thực ra anh ta còn muốn xem Hứa Vân Thâm có còn tiến bộ nữa không.
Chương 294:
Giản Phong nhún vai, anh ta cười hì hì đụng vai Hứa Lê: "Cô chiều chuộng đồng đội quá rồi đấy!”
“Không phải các anh cũng được lợi sao?”
Hứa Lê lười biếng ngước mắt nhìn anh ta. Nghĩ đến lọ thuốc tăng lực mà mỗi người bọn họ đều có, Giản Phong không nói gì nữa.
"Chúng tôi về trước đây.”
Hứa Lê vẫy tay: "Vân Thâm còn việc phải làm.”
“Được, hai người về đi, đúng rồi, chúng tôi nghe nói thành phố bên cạnh có thây ma sắp bạo động, chuẩn bị qua đó một chuyến, cô đi không?”
Giản Phong nhớ đến nhiệm vụ phải đi sau hai ngày, hỏi. Hứa Lê đã nghỉ ngơi xong, đúng là lúc phải đi dọn dẹp thây ma, cô đồng ý ngay: "Đi, đến lúc đó gọi tôi.”
"Được.”
Giản Phong càng vui hơn.
Hứa Vân Thâm vẫn im lặng đứng bên cạnh, nhìn Hứa Lê và Giản Phong họ trò chuyện, lúc Hứa Lê đi, anh ta cũng lặng lẽ đi theo, giống như cái bóng của Hứa Lê.
Đợi đến khi bóng dáng Hứa Lê và Hứa Vân Thâm biến mất, không biết từ lúc nào đã đi đến bên cạnh Giản Phong, Tần Ninh khoác vai anh ta, nháy mắt: "Anh Giản, anh có thấy ánh mắt Hứa Vân Thâm nhìn chị Lê không trong sáng không?”
"Trong sáng, không trong sáng là sao?”
Giản Phong trợn trắng mắt: "Cậu muốn nói gì?”
Tần Ninh lẩm bẩm: "Thực ra nếu chị Lê đối xử tốt với tôi như vậy, tôi chắc chắn cũng sẽ động lòng, đều là chuyện bình thường thôi nhưng tôi luôn cảm thấy hình như không có ai xứng với chị Lê.”
Chị Lê lợi hại và bí ẩn như vậy!
Ai có thể xứng với chị ấy?
"Chỉ cần nhìn khuôn mặt của Hứa Vân Thâm cũng thấy xứng rồi.”
Giản Phong chê bai: "Hơn nữa, họ chưa chắc đã như cậu nghĩ đâu, nhóc con như cậu đừng nghĩ lung tung, có thời gian đó thì không bằng tập thêm hai hiệp.”
Tần Ninh hừ một tiếng: "Anh ta đối xử với chúng ta và chị Lê hoàn toàn khác nhau, chắc chắn là có ý đồ!”
Giản Phong: "Có ý đồ cũng không đến lượt cậu quản, cậu còn dám quản chuyện của chị Lê à?”
Tần Ninh quả thực không dám.
Nhưng anh ta cũng không phục: "Tôi chỉ nói riêng thôi mà.”
Lại nói: "Thực ra tôi thấy tình hình bây giờ ổn định hơn nhiều rồi, chị Lê đúng là có thể cân nhắc đến chuyện cá nhân, thực ra đội trưởng của chúng ta cũng không tệ.”
Nếu dụ được chị Lê về đội mình, trở thành người của mình, vậy thì anh ta không phải có thể ôm đùi một cách quang minh chính đại sao? Nghĩ đến khả năng đó, Tần Ninh không nhịn được cười thành tiếng.
Giản Phong: ". . .”
Anh ta nói giọng nghiêm trọng: "Chưa đến tối đâu, đừng mơ mộng nữa.”
Tần Ninh liếc anh ta, buông tay, lẩm bẩm: "Tôi đi hỏi đội trưởng, lỡ như thành công thì sao?”
Giản Phong: ". . .”
Thôi, thanh niên trẻ nên bị đánh cho một trận. Còn về chuyện Tần Ninh nói Hứa Vân Thâm có tình cảm với Hứa Lê, thứ nhất Giản Phong thấy có tình cảm cũng là chuyện bình thường, dù sao Hứa Lê vừa mạnh mẽ vừa xinh đẹp, trước tận thế chắc chắn có rất nhiều người thích cô ấy, huống chi là sau tận thế. Thứ hai, anh ta cũng thực sự thấy ánh mắt Hứa Vân Thâm nhìn Hứa Lê không bình thường. Nhưng. . . cảm giác không liên quan nhiều đến tình cảm nam nữ, mà là thứ khác.
Tất nhiên, sự quan tâm khác thường của Hứa Vân Thâm đối với Hứa Lê là có thật. Giản Phong rất tin vào con mắt nhìn người của mình, dù sao ngay từ đầu anh ta đã được đào tạo theo hướng tham mưu, nếu nhìn người mà không chuẩn thì làm tham mưu cái gì? Dẫn đồng đội của mình đi chết à?
Yêu cầu của Hứa Lê đối với Hứa Vân Thâm vốn không cao, huống chi bây giờ người đột phá cấp năm là số ít, Hứa Vân Thâm có lá chắn bảo vệ, cũng không cần lo lắng nhiều.
"Được, anh biết rồi.”
Hứa Vân Thâm gật đầu, hỏi: "Ngày mai em sẽ lên đường sao?”
"Ừ.”
Hứa Lê nhìn anh ta: "Anh muốn đi không?”
Hứa Vân Thâm lắc đầu: "Anh không đi nhưng tối anh muốn đến tìm em.”
Hứa Lê: "Tùy anh.”
Hứa Vân Thâm cúi mắt: "Anh còn một số nghiên cứu chưa hoàn thành.”
Hứa Lê thực sự thấy Hứa Vân Thâm rất coi trọng công việc của mình, cô cũng không làm gì khác được, chỉ có thể nói: "Anh cố lên, nếu em ra ngoài thấy tài liệu tốt thì sẽ giữ lại cho anh.”
“Được.”
Sự thất vọng của Hứa Vân Thâm biến thành nụ cười.
Thành quả của anh ta có thể đạt được nhanh như vậy, dị năng và sự thông minh của anh ta thực sự có một phần nguyên nhân nhưng nguyên nhân lớn hơn là anh ta đã có được nhiều mẫu vật hơn. Bây giờ phòng thí nghiệm 011 thậm chí còn nhốt cả thây ma cấp bốn sống! Những người khác làm sao có được điều kiện tốt như vậy? Có thể có thây ma cấp bốn đã chết để nghiên cứu là tốt lắm rồi.
Chủ yếu là những người khác đều mới chỉ ở cấp bốn, bắt thây ma cấp bốn về quá nguy hiểm, nghiên cứu thì nghiên cứu nhưng an toàn vẫn là quan trọng nhất. Hứa Lê không nói với cô thì cô cũng không quan tâm, chủ yếu là cô cũng không biết tiến độ của những người khác, thây ma sư tử cấp bốn cô bắt được Hứa Vân Thâm đã nói rồi, nếu không phải vì Hứa Vân Thâm nói thây ma cấp bốn bây giờ đã đủ, cô còn muốn bắt thây ma sống cấp năm cho anh ta nghiên cứu. Nhưng bây giờ Hứa Vân Thâm có thể chế ngự nhiều nhất cũng chỉ là thây ma cấp bốn. Anh vẫn chưa nghiên cứu ra được loại thuốc có thể chế ngự thây ma cấp năm, dù sao thì phần lớn thời gian anh ta vẫn đang nghiên cứu những thứ khác.
Ngày hôm sau, Hứa Lê lên xe cùng Liên Dương Diễm và những người khác, lên đường đến căn cứ nhỏ. Căn cứ nhỏ có tên là Cao Dương, nghe nói bên trong cũng có khoảng một vạn người, hơn nữa bên trong có khá nhiều dị năng hệ băng hệ nước, cũng vì vậy mà họ đã vượt qua được mấy tháng nắng nóng này. Còn về việc trao đổi một số thứ, họ tìm đến căn cứ chính thức. Bây giờ chính phủ cũng không nói sẽ đi thu hồi tất cả các căn cứ tư nhân, về cơ bản chỉ cần họ có thể đảm bảo cuộc sống của mình và không phải là loại căn cứ làm điều ác thì họ cũng sẽ không quản, thậm chí thỉnh thoảng còn hỗ trợ.
Hứa Lê nhớ ra, liền hỏi một câu.”
Có trồng.”
Mộ Thanh cười một tiếng: "Còn trồng một mảnh đất khá lớn nữa nhưng tôi đã thôi sinh hạt giống đến kích thước có thể tự sinh trưởng rồi nên mới đi theo.”
Hứa Lê ồ một tiếng, nói: "Sau khi trở về nếu có thời gian thì cũng trồng cho tôi một ít thứ gì đó trong sân đi.”
Mộ Thanh sảng khoái gật đầu: "Được.”
Hai người nói xong mấy câu này, đoàn xe cũng sắp khởi hành, Mộ Thanh vội vàng quay về, Hứa Lê ngồi trên chiếc xe lơ lửng kiểu xe địa hình, trở thành xe dẫn đầu đoàn xe. Nói là thành phố bên cạnh nhưng thực ra cũng không gần, tổng cộng có hơn ba trăm km đường, xe lơ lửng của Hứa Lê có thể thích ứng với mọi địa hình, cho dù có một cái hố lớn, cô ấy cũng có thể biến đổi hình dạng để bay qua nhưng xe của những người khác thì không được.
Vì vậy, thực ra có khá nhiều đường vòng. Cũng may đều là xe tải quân sự, hiệu suất cũng tốt nên sau khi đi đường vòng, mất hai ngày cũng đến căn cứ Cao Dương.
Người đứng đầu căn cứ Cao Dương tên là Cao Dương, là một người đàn ông khoảng ba mươi tuổi, trông khá nho nhã. Nhưng anh ta cũng là một dị năng cấp ba, dị năng là hệ hỏa công kích cao. "Không cần phiền phức, chúng tôi tự mang theo đồ ăn.”
Lần này, tổng đội trưởng của đội là Liên Dương Diễm, Hứa Lê là một trong hai phó đội trưởng.
—— Phó đội trưởng này của cô chủ yếu là một tinh vật, là căn cứ thành phố S thể hiện sự coi trọng đối với cô. Liên Dương Diễm giới thiệu sơ qua về những người bên mình, sau đó nhìn về phía Cao Dương: "Tình hình thây ma trong khu vực thành phố thế nào? Hai ngày nay các anh có giám sát không?”
“Có giám sát, chúng thực sự đang tập hợp thây ma, hiện tại ít nhất đã có sáu bảy mươi vạn thây ma rồi, tôi đoán đây chính là đợt thủy triều thây ma mà trước đây các vị lãnh đạo đã nói.”
Cao Dương vừa nói vừa cười khổ.
Anh ta kéo dài sự tồn tại của căn cứ này, mặc dù có tư tâm nhưng thực sự cũng đã tận tâm tận lực, nếu không thì bên trong căn cứ không thể có một vạn người không nghĩ đến việc đến căn cứ chính thức.
Phải biết rằng, anh ta cũng không liều mạng ngăn cản họ rời đi.
Xét về phương diện này, anh ta đủ tư cách làm người đứng đầu căn cứ.
Nhưng anh ta không ngờ mình lại xui xẻo như vậy, những đợt thủy triều thây ma đó tập hợp thì tập hợp nhưng nhìn hướng di chuyển thì rõ ràng là đang hướng đến nơi này của anh ta.
Nói thật, cách nơi anh ta không xa cũng có một căn cứ tư nhân nhưng căn cứ đó dường như có thể tránh được cơ bản, mặc dù những người bên kia cũng nói sẽ cử một số người đến giúp đỡ nhưng dù sao cũng gần đợt thủy triều thây ma, chỉ cần dùng ngón chân suy nghĩ cũng biết họ sẽ không để quá nhiều người đến.
Lần này cầu cứu căn cứ thành phố S, anh ta cũng lo lắng cầu cứu.
Khi anh ta cầu cứu, căn cứ thành phố S không đưa ra yêu cầu nào đã đồng ý, cũng không biết sau đợt thủy triều thây ma, căn cứ thành phố S sẽ có yêu cầu gì.
Tất nhiên Hứa Lê và những người khác không biết suy nghĩ của Cao Dương, Hứa Lê đi theo Liên Dương Diễm và Cao Dương đến tòa nhà văn phòng của căn cứ, xem thông tin họ thu thập được về đợt thủy triều thây ma. Trong số những thông tin này có hình ảnh và video, Hứa Lê nhìn, suy nghĩ: "Đợt thây ma này khi ra khỏi khu vực thành phố thì hẳn sẽ có hơn một triệu thây ma.”
Tay Cao Dương run lên, trước đó sự chú ý của anh ta phần lớn đều ở trên người Liên Dương Diễm, bây giờ cũng không nhịn được hỏi: "Vị. . . tiểu thư này? Tại sao lại nói như vậy?”
“Nhìn ra được.”
Hứa Lê chẳng lẽ phải nói mình có nhiều kinh nghiệm sao?
Cao Dương không chắc Hứa Lê có dị năng đặc biệt gì không, anh ta nhìn về phía Liên Dương Diễm, Liên Dương Diễm trầm ngâm vài giây, trước tiên nói với Cao Dương: "Hứa Lê là phó đội trưởng của chúng tôi, phán đoán của cô ấy thường không sai.”
Chương 298:
“Các anh vừa chạy, những con thây ma này sẽ ra ngoài sớm.”
Hứa Lê tạm dừng video: "Thây ma cấp bốn năm tuy đầu óc không tốt lắm nhưng cũng sẽ không để con mồi chạy thoát. Huống hồ không phải còn có một căn cứ khác sao? Hai căn cứ của các anh đều rút lui?”
“Nếu họ không đi, chúng tôi không thể đi theo anh.”
Đều là căn cứ tư nhân, không có chuyện bảo vệ căn cứ của Cao Dương mà không bảo vệ căn cứ kia. Cao Dương muốn dẫn hơn một vạn người đi hơn ba trăm km đường, chắc chắn sẽ tổn thất không ít. Đã không nói đến việc họ có nhiều xe như vậy hay không, chỉ nói đến việc Hứa Lê và những người khác đến đây mặc dù chỉ mất hai ngày nhưng Cao Dương và những người khác ít nhất phải mất một tuần.
Chủ yếu cũng là do đông người và chất lượng xe không giống nhau.
Cao Dương há miệng, rồi lại ngậm lại, cả người trông có vẻ hơi lo lắng.
Liên Dương Diễm dù sao cũng đã giết rất nhiều thây ma, anh ta suy nghĩ: "Nếu chúng ta tiêu diệt hết những con thây ma cấp cao thì sao?”
Hứa Lê nói: "Tôi không khuyên nên làm như vậy, rất nhiều thây ma tụ tập lại với nhau, thây ma cấp cao sẽ luôn xuất hiện, không bằng giải quyết một lần cho xong.”
"Cô có ý tưởng gì không?”
Liên Dương Diễm nghe ra được một chút ý tứ.
Hứa Lê cười tủm tỉm: "Mặc dù không cố ý tiêu diệt thây ma cấp cao nhưng không có nghĩa là chúng ta không thể chủ động tấn công, trong không gian của tôi còn có không ít vũ khí nóng nữa.”
Liên Dương Diễm: ". . .”
Được rồi, hiểu rồi, đây lại là muốn nổ tung thây ma rồi. Nhưng mà. . . Liên Dương Diễm thực sự cũng thấy khả thi.
"Sau khi chúng ta ra ngoài, vừa vặn cũng có thể làm một số cái bẫy, trước tiên kéo chiến tuyến đến gần khu vực thành phố, sau đó vừa đánh vừa từ từ rút lui.”
Hứa Lê lại nói tiếp. Thực ra lúc này, Hứa Lê chỉ nghĩ nếu có một con thây ma hệ tinh thần thì tốt biết mấy. Như vậy cô chỉ cần trốn ở phía sau, thây ma hệ tinh thần sẽ tự mình gọi nhiều thây ma đến xung phong hãm trận, cô có thể thu hoạch được rất nhiều thây ma.
Đáng tiếc, trong đợt thủy triều thây ma lần này hẳn là không có thây ma hệ tinh thần, cho dù có thì cấp bậc cũng không cao. Vẫn chưa đạt đến mức cô mong muốn, có thể gọi tất cả thây ma ở khu vực thành phố và thị trấn xung quanh đến.”
Cũng được, vừa vặn để mọi người thích nghi với đợt thủy triều thây ma.”
Liên Dương Diễm rất đồng ý.
Giọng Cao Dương đã thay đổi: "Hơn một nghìn người các anh đi đến khu vực thành phố?”
“Nếu các anh muốn đi, cũng có thể đi theo.”
Liên Dương Diễm liếc anh ta một cái. Cao Dương suýt nữa thì buột miệng nói các người đi tìm chết à?
Mặc dù biết thực lực của những người đến từ căn cứ thành phố S chắc chắn không tệ nhưng không có tường thành bảo vệ, đối mặt trực tiếp với hàng chục vạn thây ma? Hứa Lê cũng đang nghĩ đến việc huấn luyện thêm những người lính đó, chủ yếu là trong hai tháng này thủy triều thây ma chắc chắn sẽ không ít, căn cứ thành phố S của họ lại là căn cứ lớn nhất gần đó, đến lúc đó các căn cứ cầu cứu ước tính sẽ không ít, luyện tập nhiều hơn sau này cũng biết cách đối phó.
“Được, tôi có thể bao hết vũ khí của các anh.”
Hứa Lê đồng ý ngay. Cao Dương cũng hiểu ra, Hứa Lê tuy nói là phó đội trưởng nhưng quyết định của cô thì Liên Dương Diễm cũng sẽ không từ chối. Anh ta đoán thân phận của Hứa Lê có thể đặc biệt hơn.
Chủ yếu là Liên Dương Diễm trông quá chính trực đáng tin, Cao Dương cũng không nghĩ đến những khía cạnh không tốt lắm, chỉ cho rằng Hứa Lê có năng lực đặc biệt hoặc sở trường gì đó. Mặc dù đã có quyết định nhưng cũng không phải tối nay sẽ lên đường. Dù sao thì trên đường cũng đã vất vả hai ngày, mặc dù những người đến lần này đều cường tráng chịu được vất vả nhưng dù sao cũng phải đối mặt với hàng chục vạn thây ma, vẫn nên nghỉ ngơi cho tốt hơn.
Huống hồ buổi tối cũng không thích hợp để đi đánh thây ma, buổi tối đối với thây ma không có ảnh hưởng gì, dù sao thì chúng đều mù nhưng đối với con người thì có ảnh hưởng rất lớn.
Căn cứ của Cao Dương đã sớm sắp xếp chỗ ở, sau khi bố trí ổn thỏa cho Hứa Lê và những người khác, cũng có mấy người ra mặt, đến chỗ Hứa Lê lấy nguyên liệu để nấu bữa tối, tiện thể cũng có thể làm một ít đồ ăn sáng và trưa ngày mai, ngày mai đi giết thây ma, cũng không chắc là có thể trở về vào buổi trưa, tích trữ một ít đồ ăn là rất tốt.
Còn những thứ Hứa Lê tích trữ trong không gian thì sao?
Ừm. . . Nếu là đội mười mấy người ăn thì có thể ăn được khá lâu nhưng hơn một nghìn người?
Làm phiền rồi.
Cô thực sự không tích trữ nhiều như vậy.
Mặc dù căn cứ của Cao Dương đã phân chia cho họ một khu vực riêng để ở nhưng mùi thơm của thức ăn lan tỏa ra ngoài vẫn thu hút sự chú ý của không ít người.
Hứa Lê thì nhân cơ hội này, cùng Mộ Thanh ra ngoài dạo chơi. Căn cứ của Cao Dương nhỏ hơn căn cứ thành phố S rất nhiều, cũng hỗn loạn hơn rất nhiều nhưng nói đi thì cũng phải nói lại, vẫn có trật tự, ít nhất là không có sự áp bức trắng trợn, Hứa Lê và Mộ Thanh là hai người phụ nữ trẻ đẹp đi trong căn cứ mặc dù cũng có không ít người nhìn chằm chằm nhưng không có ai dám làm gì. Nhìn sơ qua, Hứa Lê cũng có thêm mấy phần thiện cảm với căn cứ của Cao Dương. Cuối cùng cô đi đến khu chợ của căn cứ Cao Dương.
Khu chợ này căn cứ nào cũng có, chỉ khác nhau về quy mô, cũng như tư nhân và chính thức mà thôi. Khu chợ mà Hứa Lê đi dạo là khu chợ chính thức của căn cứ Cao Dương, bên trong còn có dị năng giả dưới trướng Cao Dương trấn giữ, trật tự có thể nói là khá tốt, đồ đạc bên trong cũng không tệ. Một số đồ ăn, vũ khí, đều được bày trên sạp cho tùy ý lựa chọn. Nhưng vũ khí và đồ ăn đều rất ít, hơn nữa vũ khí cơ bản đều là vũ khí lạnh.
Đúng là bên trong bày không ít đồ khác, Hứa Lê đi dạo một vòng, nhìn trúng một chiếc vòng tay. Đó là một chiếc vòng tay màu xanh lá rất đẹp, Hứa Lê nhìn một cái là thích ngay, cô cầm lên xem, rồi nhìn người bán hàng: "Chiếc vòng tay này bán thế nào?”
Người bán hàng trông khoảng bốn mươi tuổi, tuy gầy và sắc mặt vàng vọt nhưng lưng thẳng tắp, có thể thấy trước đây bà ấy hẳn đã sống rất tốt, bà ấy thấy Hứa Lê có hứng thú với chiếc vòng tay, trước tiên giới thiệu: "Đây là do bà nội tôi truyền lại cho tôi, là bảo vật truyền gia của nhà chúng tôi, lần này tôi cũng vì bà nội và con trai đều bị bệnh, không còn cách nào khác, mới lấy ra bán nhưng trong số những thứ tôi đổi nhất định phải có thuốc.”
Chương 300:
“. . . Tôi muốn ít nhất ba ngày thuốc cảm, còn phải có mười gói mì ăn liền hoặc các loại đồ ăn tương tự.”
Bà ấy thăm dò mở lời. Hứa Lê lục lọi một chút, trực tiếp đưa một hộp thuốc hạ sốt và hai hộp thuốc cảm, thuốc hạ sốt có hai mươi viên, cũng đủ dùng rồi, cô còn tiện tay tặng thêm một cái nhiệt kế, còn đồ ăn, mì gói cô có, cũng không lấy thêm loại khác, chỉ đưa mười gói mì gói các loại hương vị. Người phụ nữ thấy Hứa Lê đưa đồ dứt khoát, còn ngẩn ra một chút, đặc biệt là khi thấy mì gói Hứa Lê đưa đều là loại gói to tăng lượng, bà ấy càng không biết làm sao, bà ấy mím môi, do dự một chút, vẫn nhỏ giọng nói: "Cô đưa nhiều thuốc quá rồi, đồ ăn có thể ít lại một chút.”
"Nhà bà không còn người bệnh sao? Lấy về cho họ ăn đi.”
Hứa Lê không để ý đến chút đồ này. Người phụ nữ rất muốn hỏi, cô không sợ tôi lừa cô sao?
Nhưng bà ấy vẫn nhịn xuống. Trước đó nói một câu như vậy đã là tương tâm bà ấy cắn rứt rồi, chỉ là một chiếc vòng tay đẹp, đôi được nhiều đồ như vậy, đặc biệt là thuốc bây giờ rất quý, sớm đã vượt quá giá trị chiếc vòng tay của bà ấy.
Đã khi cô gái này không để ý, bà ấy. . . mang vền cho con trai và bà nội ăn no cũng tốt, ăn no rồi bệnh mới mau khỏi được.
Thời điểm này, mì gói có dầu có muối có nước dùng đã là đồ tốt rồi.
Người phụ nữ vội vàng thu dọn đồ đạc, sau đó cầm một gói mì đi tìm dị năng giả của khu chợ, coi như là nộp thuế, nộp xong, dị năng giả sẽ hộ tống bà ấy về nhà, nhà bà ấy bốn người ở một căn phòng đơn nhỏ, tuy không lớn nhưng cửa sổ cửa ra vào đều còn nguyên vẹn, chỉ cần về đến nhà là không sợ bị người khác trộm cắp.
"Cô không sợ bà ấy lừa cô sao?”
Người phụ nữ không hỏi ra được thì Mộ Thanh thay bà ấy hỏi.
Hứa Lê bật cười: "Tất nhiên tôi nhìn ra được bà ấy thật sự muốn giúp đỡ hay là giả, huống hồ những thứ này đối với tôi mà nói không đáng kể, tôi thích chiếc vòng tay đó hơn.”
Mộ Thanh cũng hiểu ra, cô ấy cũng hứng thú: "Thật ra ở đây có không ít đồ, tôi cũng muốn mua một ít.”
"Mua đi, tôi có thể cho cô mượn đồ ăn trước.”
Hứa Lê cười tươi rói.
Mộ Thanh: "Được, đợi về tôi sẽ thúc đẩy hoa quả rau củ trả lại cô.”
Hai người vui vẻ đi dạo ở căn cứ Cao Dương, phải nói là, mặc dù không hứng thú với vũ khí và đồ ăn của căn cứ Cao Dương nhưng một số thứ khác lại có chút bất ngờ. Ví dụ như một số đồ vật nhỏ tinh xảo như giỏ đựng đồ, rồi thì xác động vật biến dị và cả cây con thực vật biến dị nữa——Đây là thứ khiến Mộ Thanh bất ngờ.
Ví dụ như một số đồ trang sức bằng vàng bạc, không ít đều khá tinh xảo. Hứa Lê và Mộ Thanh cũng mỗi người mua một ít nhưng cũng chỉ là mua cho mới mẻ. Hai người họ ra tay hào phóng, khiến không ít người bán hàng nhiệt tình chào hàng, Hứa Lê đi một vòng, còn thu được mấy bộ bài tây, còn có cả trò chơi nhỏ như cờ nhảy.
Hơn nữa cô còn thu được một số phim điện ảnh và phim truyền hình trong USB——Loại đàng hoàng. Còn cả tiểu thuyết nữa, cô cũng mua được. Lúc này phải nói rằng, mỗi người sống sót khi chạy nạn đều mang theo những thứ rất khác nhau!
“Phải.”
Dị năng giả gật đầu. Nhưng Hứa Lê lại từ chối: "Không cần đâu, chúng tôi có thể tự về.”
Dị năng giả sửng sốt. Theo anh ta thấy, Hứa Lê là dị năng giả hệ không gian, Mộ Thanh có lẽ không có dị năng, cứ hai người như vậy mà không tìm người hộ tống, chẳng phải là để người ta đến cướp sao? Nhưng chưa kịp anh ta nói gì, trong tay Mộ Thanh đã xuất hiện một dây leo giống như roi, cô ấy nhẹ nhàng quất xuống đất, tạo ra một vết nứt, Mộ Thanh cười nói: "Cảm ơn ý tốt của anh nhưng chúng tôi vẫn có khả năng tự bảo vệ mình.”
Dị năng giả hệ mộc cấp hai: ". . .”
Cảm thấy bị áp bức rồi.
Đây là cùng hệ nhưng là dị năng giả mạnh hơn anh ta!
Anh ta lập tức thay đổi thái độ, cung kính nói: "Vâng, xin lỗi vì đã làm phiền hai vị đại nhân, hai vị xin mời về.”
Quả nhiên, khi Hứa Lê và những người khác trở về, thức ăn đã sẵn sàng.
Hơn một nghìn người ăn cơm, chắc chắn sẽ rất náo nhiệt.
Trong số hơn một nghìn người này không chỉ có Hứa Lê là dị năng giả hệ không gian, những người khác không có không gian nhưng mang theo đồ thì không thành vấn đề.
Huống hồ dị năng giả hệ thổ và dị năng giả hệ kim cũng không ít, cộng thêm dị năng giả hệ mộc, họ đã náo nhiệt tạo ra không ít bàn ghế, từng người cầm hộp cơm của mình ăn. Thấy Hứa Lê trở về, Đại Hùng vội vàng chào hỏi: "Mau đến ăn cơm, tôi để dành cho mọi người đấy.”
Hứa Lê: "Cảm ơn.”
Ăn xong bữa tối, mọi người đều không muốn có hoạt động ban đêm nào, dù sao thì Liên Dương Diễm đã nói sớm là ngày mai sẽ đến khu vực thành phố giết thây ma, họ cũng muốn nghỉ ngơi thật tốt trước. Một đêm an giấc. Ngày hôm sau, khi họ vừa ăn sáng xong, những người ở căn cứ Cao Dương đã đến.
Cao Dương cũng không mang theo nhiều người, chỉ mang theo hơn năm trăm người, trong đó phần lớn là dị năng giả, một số ít là những người đã luyện được độ chính xác trong những tháng gần đây. Tất nhiên, đây không phải là tất cả dị năng giả và những người có năng lực của căn cứ, Cao Dương không khỏi cười một chút: "Căn cứ của chúng tôi không có nhiều người, chỉ tập hợp được hơn năm trăm người.”
“Đã đủ rồi.”
Liên Dương Diễm không đưa ra ý kiến gì về điều này, anh ta hỏi: "Các anh đã ăn sáng chưa? Đã chuẩn bị xong chưa?”
"Đã chuẩn bị xong hết rồi.”
Cao Dương vội vàng nói. Liên Dương Diễm nhìn về phía Hứa Lê: "Hứa Lê, làm phiền cô rồi.”
“Những người bắn súng giỏi đến đây nhận vũ khí trước, những người bắn súng bình thường thì đến sau.”
Hứa Lê ra hiệu cho Cao Dương tự phân người.
Những người được Cao Dương mang đến, anh ta đều hiểu rõ, trước tiên anh ta phân một nhóm gần hai trăm người, Hứa Lê trực tiếp phân phát súng máy hạng nhẹ, còn về đạn, họ có thể lấy bao nhiêu thì lấy bấy nhiêu. Còn những người bắn súng không giỏi, Hứa Lê phân phát súng lục hoặc súng trường, chủ yếu là có một số phương tiện khác nhưng cũng không phân phát quá nhiều đạn, để tránh lãng phí.
Hứa Lê nhắc nhở một câu, rồi nhìn về phía Liên Dương Diễm: "Xuất phát?”
“Xuất phát!”
——
Hơn một nghìn năm trăm người, nói ít thì không ít, nói nhiều thì cũng không nhiều.
Không đến hai nghìn người, đối đầu với hàng chục vạn thây ma, người bình thường thực sự không làm được chuyện như vậy.
Dù biết mình không còn đường lui nhưng Cao Dương vẫn có chút lo lắng sau khi lên đường nhưng đã không còn đường quay đầu, anh ta lái xe theo sau xe quân sự, nghĩ đến việc mình ngày càng đến gần khu vực thành phố, anh ta cũng ngày càng căng thẳng.
Nhưng điều khiến anh ta không ngờ là Hứa Lê và những người khác không trực tiếp vào khu vực thành phố.
Trên thực tế, họ dừng lại ở nơi có thể nhìn thấy khu vực thành phố, sau đó dường như trao đổi điều gì đó, Liên Dương Diễm đi tới, nói với Cao Dương: "Một lát nữa, dị năng giả hệ kim và hệ thổ trong đội của chúng tôi sẽ tạo ra một bức tường phòng thủ đơn giản, chúng tôi sẽ dụ một số thây ma ra, những người của anh chuẩn bị đan xen với chúng tôi hay tập hợp lại với nhau?”
Cao Dương suy nghĩ một chút rồi nói: "Đan xen đi.”
Liên Dương Diễm giãn mặt: "Được, chúng tôi chia thành mười đội nhỏ, anh cũng có thể chia thành mười đội, Hứa Lê sẽ vào dụ thây ma, chúng ta còn khoảng nửa giờ để chuẩn bị.”
“Để Hứa Lê đi sao? Cô ấy không phải là dị năng giả hệ không gian sao?”
Cao Dương không mấy đồng tình. Liên Dương Diễm: "Cô ấy là dị năng giả hệ kép.”
Thảo nào Hứa Lê lại được coi trọng như vậy.
Cao Dương bừng tỉnh nhưng vẫn cảm thấy mình bỏ qua vấn đề gì đó nhưng bây giờ không phải lúc nói những điều đó, anh ta gật đầu, tỏ ý mình đã biết: "Được, tôi cũng sẽ chia đội thành các đội nhỏ, nếu anh không có yêu cầu gì đối với dị năng giả, tôi sẽ chia đều.”
“Không có yêu cầu.”
Liên Dương Diễm nghĩ đến những lời Hứa Lê đã nói, khóe miệng giật giật không thể nhận ra, vẫn bổ sung một câu: "Không cần quá lo lắng, chúng tôi dám dẫn anh đến đây, tất nhiên là có cách đưa anh về an toàn, trừ khi chính anh muốn tìm cái chết.”
Cao Dương: "?”
Trong số một nghìn người mà căn cứ thành phố S cử đến, có một nửa là dị năng giả, mặc dù cấp độ dị năng có thể không cao nhưng hợp sức lại để tạo ra một bức tường phòng thủ đơn giản cũng không thành vấn đề.
Bức tường phòng thủ được dựng lên, vì mọi người cùng nhau ra sức nên mọi người cũng không tiêu hao nhiều, nghỉ ngơi mười mấy phút cũng có thể khôi phục gần như đầy đủ dị năng. Còn Cao Dương và những người khác không tốn sức khi xây dựng bức tường phòng thủ, mặc dù có chút ngại ngùng nhưng cũng biết rằng sự ăn ý của họ với những người ở căn cứ thành phố S khác nhau, nếu thực sự tham gia vào có thể còn phiền phức hơn.
“,. . Sẽ không.”
Liên Dương Diễm muốn nói, tiếng động này tám phần là do Hứa Lê gây ra.
Tiếng động vẫn không ngừng, còn ngày càng lớn hơn, giống như người gây ra tiếng động đang dần tiến lại gần họ. Cao Dương còn đang thắc mắc thì thấy Liên Dương Diễm khẽ nói một câu: "Đã sắp xếp xong.”
Sau đó tiếng động đó nhanh chóng tiến lại gần, rồi. . . anh ta nhìn thấy một chiếc xe, trên nóc xe có một người ngồi xếp bằng, rất có nhịp điệu ném lựu đạn từng quả một.
Và dường như còn thỉnh thoảng ném thứ gì đó ra ngoài?
Chưa nói đến những điều này, chỉ nói đến những con thây ma theo sau xe, rốt cuộc là có bao nhiêu? Nhìn không thấy điểm dừng!
Hứa Lê vui vẻ dụ thây ma, A Nguyên lái xe vẫn bình tĩnh.
Họ đã làm những việc như thế này không biết bao nhiêu lần rồi, số thây ma này hoàn toàn không thể khiến anh ta lo lắng.
Điều duy nhất anh ta hơi lo lắng là căn cứ Cao Dương và một nghìn người của căn cứ thành phố S có bị dọa sợ hay không.
Một nghìn năm trăm người đó tất nhiên muốn nói: Thực sự có bị dọa sợ!
Đặc biệt là những người ở căn cứ Cao Dương, mặc dù họ cũng là dị năng giả, trước đây cũng từng vào khu vực thành phố tìm kiếm vật tư, cũng sẽ phải đối mặt với nhiều thây ma nhưng lúc đó nhiều nhất cũng chỉ là vài trăm con.
Làm sao giống như bây giờ được? Họ sợ nhưng cũng không muốn lùi bước, chủ yếu là nhìn trái nhìn phải, những người ở căn cứ thành phố S dường như không coi là chuyện gì, nếu họ sợ, chẳng phải là mất mặt căn cứ Cao Dương của họ sao?
Hứa Lê bên kia dụ thây ma nhưng không trực tiếp dụ đến bức tường phòng thủ, cô vỗ vào nóc xe, hét lên: "Bay lên.”
A Nguyên lập tức điều chỉnh chế độ xe lơ lửng, xe lơ lửng trong nháy mắt bay lên cao, những người ở căn cứ Cao Dương: "?”
Không phải chứ, họ có hoa mắt không? Hứa Lê dụ được nhiều thây ma nhưng lựu đạn và thuốc nổ trong tay cô còn nhiều hơn.
Hơn nữa, khi cô buông tay, nhiều con dao nhỏ bay ra, một nhát dao giết một con thây ma nhỏ, giết xong còn có thể bọc lấy hạch năng lượng, ném vào lưới sắt nhỏ bay bên cạnh. Cô vừa dừng lại, có nhiều thây ma cũng dừng lại, tất nhiên, mùi của hơn một nghìn người tụ tập lại cũng rất nồng, cũng có không ít thây ma chạy về phía bức tường phòng thủ.
Nhưng nhìn chung, tốt hơn một chút so với những gì họ tưởng tượng. Lúc đầu A Nguyên lái xe, sau đó xe lơ lửng dừng lại giữa không trung, anh ta cũng không cần tiếp tục lái xe nữa, anh ta cũng lên nóc xe, vừa dùng súng, vừa dùng dị năng để giết thây ma.
Mặc dù Hứa Lê không cố ý dụ thây ma cấp cao khi dụ thây ma nhưng cũng có hai con thây ma cấp bốn lẻn vào. Một con lao về phía xe lơ lửng, một con khác lao về phía bức tường phòng thủ.
Nhưng Hứa Lê cũng không vội, trước khi vào khu vực thành phố, cô đã để Tiểu Kim lại cho Mộ Thanh - chủ yếu là trong số những người đó, Tiểu Kim thân thiết nhất với Mộ Thanh, vì Mộ Thanh thường cho nó ăn trái cây.
Nói thật, trong nháy mắt đó Cao Dương muốn gia nhập căn cứ thành phố S rồi.
Chương 305:
Hứa Vân Thâm trước tiên nhìn Hứa Lê, phát hiện cô không hề mệt mỏi, mới yên tâm, nói đến chuyện chính.
Việc đầu tiên Hứa Lê vào khu vực thành phố là bắt cho Hứa Vân Thâm mấy con thây ma đưa đến Viện nghiên cứu Alpha.
Tất nhiên, cô bắt cũng chỉ là thây ma cấp hai cấp ba, không bắt cấp quá cao. Lần trước cô vào thành phố S dò la tình hình cũng bắt cho Hứa Vân Thâm mấy con thây ma tươi, Hứa Vân Thâm nghiên cứu thây ma đã thuần thục, cho dù chỉ có nửa ngày, anh cũng đã điều tra ra được một chút manh mối. Những con thây ma đó giống như Hứa Lê nghĩ, đang nhanh chóng tiến cấp.
Hứa Vân Thâm còn nói: "Nếu cứ tiếp tục như vậy, tốc độ tiến cấp của dị năng giả loài người có thể không bằng tốc độ tiến cấp của thây ma.”
Anh không nói là, trong giấc mơ của anh, dường như thây ma không tiến hóa nhanh như vậy. Cho dù sau này có thuốc của anh hỗ trợ thì sự tiến hóa của thây ma cũng không tăng cao rõ ràng như vậy.
Cho nên. . . chẳng lẽ còn có sức mạnh nào khác đang ảnh hưởng đến thây ma?”
Không sao, thây ma tiến hóa nhanh, chúng ta tiến hóa cũng không chậm, nghiên cứu thuốc đã có đột phá, loài người cũng sẽ có thời gian tiến hóa nhanh chóng.”
Hứa Lê đã sớm đoán trước, đối với những gì Hứa Vân Thâm nói cũng không quá bất ngờ. Cô cũng nghi ngờ có phải có thứ gì đó ảnh hưởng đến sự tiến hóa của thây ma hay không nhưng nếu nói là vũ khí nhiệt hạch thì không đúng.
Dù sao thì vũ khí nhiệt hạch cô dùng đều tránh bức xạ cao, cũng là vì cô nghe nói một số quốc gia ban đầu sử dụng vũ khí hạt nhân, kết quả lại nổ ra nhiều thây ma cấp cao kỳ quái hơn, cô đương nhiên sẽ không đi vào vết xe đổ. Cho nên nguyên nhân sẽ không phải ở cô. Mà cũng không nên là ở những quốc gia khác thậm chí cách cả một đại dương, bởi vì kiếp trước họ đã làm như vậy, cũng không có ảnh hưởng gì.
[Không biết ạ, ký chủ biết mà, những gì tôi có thể biết đều là những gì ký chủ biết] Hệ thống tỏ vẻ rất vô tội. Hứa Lê cũng không nói tin hay không tin, cô sờ sờ sợi dây chuyền của mình. Trên sợi dây chuyền có một chiếc nhẫn, bên trong chiếc nhẫn chính là cơ giáp.
Cô lẩm bẩm: "Thực sự có thứ này sao?”
Nói thật thì, hệ thống hình như cũng không đưa cho cô thứ gì không cần thiết, đặc biệt là những thứ trong gói quà, đều là những thứ cô cần. Hứa Lê mở bình nước nhỏ, uống một ngụm, cũng bình tĩnh lại.
Dù sao thì bất kể thế nào, thực lực của cô đang tăng lên, cơ giáp là hậu thuẫn, hệ thống cũng cùng lập trường với cô, nếu thực sự có chuyện gì đó kiếp trước bị bỏ qua, kiếp này xuất hiện thì cứ trực diện mà đối mặt là được.
Sợ gì chứ?
"Anh sẽ nghĩ cách đi điều tra, em không cần lo lắng.”
Hứa Vân Thâm đột nhiên lên tiếng.
Hứa Lê đang ngẩn người sửng sốt một chút, cô nhìn Hứa Vân Thâm: "Cái gì? Anh điều tra thế nào?”
“Anh có thể phối hợp với chính phủ, cùng nhau điều tra.”
Hứa Vân Thâm rất nghiêm túc. Hứa Lê sờ sờ chiếc nhẫn, suy nghĩ một chút: "Đừng làm bản thân mệt mỏi. "
"Được.”
——Thời gian nghỉ ngơi hai tiếng, đủ để năng lực của tất cả mọi người hồi phục đầy đủ, họ còn thay phiên nhau ngủ một giấc, tinh thần cũng tốt hơn rất nhiều.
Sau đó là lúc dẫn dụ đợt thây ma thứ hai. Lần này Hứa Lê mang theo Mộ Thanh, Tiểu Kim thì để lên người A Nguyên.
Lần này cô dẫn dụ không nhiều thây ma, chỉ khoảng mười mấy vạn, thời gian tiêu diệt cũng không lâu như buổi sáng, đạp lên ánh chiều là, họ đã tiêu diệt hết thây ma. Sau đó là dọn dẹp chiến trường.
Những dị năng giả khác đào lấy tinh hạch, sau đó chuyển xác thây ma đến cái hố lớn do dị năng giả hệ thổ đào ra, dị năng giả hệ hỏa thì thay phiên nhau duy trì ngọn lửa, đốt cháy xác chết. Buổi sáng và buổi chiều tổng cộng khoảng ba mươi vạn xác thây ma, đốt lên cũng không phải là một công trình nhỏ.
Họ cũng không chuẩn bị quay về, những dị năng giả hợp tác tạo ra một căn cứ đơn giản, lều trại được chia cho từng nhóm người, có người cảnh giới, có người dưới ánh sáng bắt đầu nấu cơm, dị năng giả hệ phong thổi mùi hôi thối của thây ma cháy sang một hướng khác. Không hiểu sao, Cao Dương có cảm giác hơn một nghìn người họ đang cùng nhau cắm trại.
Anh ta đốt xác thây ma, nhìn thấy Hứa Lê ngồi trên bức tường phòng thủ cao một mét rưỡi, trông vô cùng nhàn nhã, không nhịn được lại nhìn hố thây ma. Thây ma liên tục bị ném vào, vì sức mạnh của ngọn lửa dị năng, xương thây ma đều bị đốt cháy, một cái hố lớn cũng gần đủ dùng.
Tinh hạch liên tục được đào ra, chuyển đến căn cứ tạm thời, thỉnh thoảng có thây ma đi lang thang ở khu vực thành phố nhưng những thây ma đi lang thang đó đều không thể đến gần, chỉ ngã xuống, anh ta có thể nhìn thấy ánh bạc lóe lên.
Hình như dị năng thứ hai của Hứa Lê là dị năng hệ kim?
Hơn nữa. . .
Mặc dù dị năng giả hệ phong thổi mùi hôi thối của thây ma đi, sẽ không lan đến bên trong trại tạm thời nhưng mùi thơm trong trại tạm thời cũng theo đó mà bay đến được không!
Cao Dương ngửi thấy mùi thơm đó, một lần nữa tự hỏi mình, anh ta kiên trì để căn cứ Cao Dương độc lập, thực sự có cần thiết không?
Đến lúc ăn tối, trong lòng Cao Dương càng dao động.
Anh ta vốn tưởng rằng bữa tối thơm phức này là khẩu phần của những người ở căn cứ thành phố S, không ngờ còn có phần của họ, thịt gà xào thơm phức, một nồi lớn viên thả lẩu, bắp cải hầm miến và dưa chuột trộn được đựng trong từng thùng, mỗi người còn có thể chia nửa quả táo.
Vừa khéo ngồi cạnh Cao Dương chính là Tần Ninh, anh ta nghe thấy Cao Dương lẩm bẩm tự nói, liền bật cười.
Cao Dương nghi ngờ: "Tại sao lại nói đi làm nhiệm vụ với Hứa Lê thì được ăn ngon như vậy?”
“Chị Lê của chúng tôi chưa bao giờ bạc đãi người nhà, cũng không ăn một mình.”
Tần Ninh rất tự hào: "Hơn nữa anh có biết không gian của chị Lê lớn đến mức nào không? Dù sao thì tôi đã theo chị Lê đi thành phố S mấy tần, cho dù chuyển hết mấy nhà máy đi nữa, cũng chưa nghe chị Lê nói không gian không đủ dùng. Chị ấy từ đầu mạt thế đã tích trữ không ít vật tư, còn quyên góp không ít cho căn cứ nữa.”
Cao Dương càng kinh ngạc hơn: "Nhưng lâu như vậy rồi, rất nhiều thứ thu thập được từ đầu mạt thế cũng sẽ hỏng mất.”
Tần Ninh: "Tất nhiên là vì không gian của chị Lê đặc biệt, đồ đạc trong không gian của chị ấy, bỏ vào như thế nào, lấy ra vẫn như thế đó!”
Cao Dương lại một lần nữa kinh ngạc.
Anh ta lẩm bẩm: "Quả nhiên, thiên tài đều ở chính phủ.”
"Phụt, nếu anh nói như vậy, thực ra cũng không hẳn là đúng, chị Lê và căn cứ của chúng tôi là quan hệ hợp tác nhưng bây giờ chị ấy vẫn chưa chính thức gia nhập chúng tôi.”
Nói đến đây, Tần Ninh còn rất tiếc nuối.
Nhưng nghĩ lại cũng đúng.
Nếu chính thức gia nhập chính phủ, Hứa Lê sẽ bị quản thúc, hơn nữa đến lúc đó rất nhiều việc không thể tự quyết định, ngược lại không được tự do như vậy.
Nhìn Hứa Lê cũng không phải là người chịu khuất phục người khác.
Hợp tác như vậy cũng tốt.”
Vậy chỉ có căn cứ thành phố S mới tốt như vậy sao?”
Cao Dương cũng hiểu ra. Tần Ninh: "Gần như vậy nhưng các căn cứ khác ít nhiều cũng được hưởng nhờ chị Lê.”
Cao Dương: ". . .”
Nói chính phủ được hưởng nhờ một người nào đó, anh ta nghe vẫn thấy biệt nữu, nếu không phải Tần Ninh vẻ mặt nghiêm túc, anh ta còn nghi ngờ Tần Ninh có phải đang đùa giỡn với mình không. Đương nhiên Tần Ninh sẽ không giải thích nhiều với anh ta, anh ta chính là người thổi phồng cho Hứa Lê, thêm vào đó là tính cách tự nhiên hay nói nhiều, có một số việc cô ấy không đi thổi phồng, cũng không đi tuyên truyền. Đêm nay cũng coi như rất yên ổn. Mặc dù có một số thây ma ngửi thấy mùi người từ khu vực thành phố mò ra nhưng dù sao số lượng cũng không nhiều, hơn nữa buổi tối họ cũng có người canh gác, ngoài một số người quá cảnh giác nhận ra một chút vào buổi tối, những người khác đều có thể ngủ ngon.
Đến ngày hôm sau, Hứa Lê lại đi dụ một số thây ma ra giết một đợt, sau đó dọn sạch xác thây ma, rồi dẫn người vào khu vực thành phố. Thây ma dọn dẹp bên ngoài là do cô ấy dụ ra nhưng khi ở trong thành phố, cô ấy cũng không nương tay, đặc biệt là khi vào, những thây ma nhìn thấy đều bị giết gần hết, còn có Tiểu Kim tối hôm qua sau khi nói với Hứa Lê đã lén đến khu vực thành phố bên kia, cũng giết không ít thây ma, tích được không ít tinh hạch, dẫn đến hiện tại thây ma trong khu vực thành phố không còn nhiều.
Ngay cả Liên Dương Diễm cũng không có ý định giúp họ dọn sạch toàn bộ thây ma trong khu vực thành phố, anh ta nói: "Chúng tôi đã ước tính số thây ma các anh giết, đại khái tinh hạch đều ở đây.”
Nói xong, chia một phần tinh hạch cho họ.
Nhìn một túi lớn tinh hạch, Cao Dương mơ mơ hồ hồ nhận lấy, sau đó lại giật mình: "Chúng tôi đã ăn rất nhiều đồ của các anh, vốn dĩ cũng ra sức ít hơn các anh, tinh hạch cũng không cần cho chúng tôi nhiều như vậy.”
“Sau này tinh hạch còn có chỗ dùng, chúng tôi cũng không thiếu chút này.”
Liên Dương Diễm không định dây dưa với anh ta về việc tinh hạch này có thích hợp để anh ta lấy hay không, anh ta nói thăng: "Các anh kiểm soát tốt tình hình trong khu vực thành phố là được.”
“Được, chúng tôi sẽ cố gắng hết sức.”
Cao Dương do dự một chút, vẫn nói: "Nhưng nếu thực sự có thời tiết cực lạnh, chúng tôi có thể đến căn cứ thành phố S không?”
". . . Được.”
Ánh mắt Liên Dương Diễm có chút kỳ lạ nhưng vẫn đồng ý.
Cao Dương được đà lấn tới: "Vậy thì như vậy, lần này tôi có thể phái người đưa một nhóm người đi cùng các anh về căn cứ thành phố S không?”
Liên Dương Diễm trả lời rất sảng khoái: "Được.”
——
Việc căn cứ Cao Dương chuyển một số người đến căn cứ thành phố S không cần Hứa Lê quản, dù sao thì nếu đưa thêm người đi nữa, cũng không thể để xe lơ lửng của cô ấy chở người đi.
Chỉ vì chuyện này, Liên Dương Diễm và những người khác ở lại thêm một ngày, hơn nữa khi trở về ước tính sẽ chậm hơn một chút.
Căn cứ Cao Dương có hơn một vạn người, đợt chuyển đi đầu tiên chỉ có khoảng hai nghìn người.
Đợt chuyển đi này về cơ bản đều là người già yếu bệnh tật, thậm chí còn có hai phụ nữ mang thai. Hai phụ nữ mang thai này đã mang thai từ trước tận thế nhưng có thể nuôi dưỡng thai nhi tốt trong tận thế thì bản thân họ lợi hại hoặc người nhà họ lợi hại. Sau đó nghe được tin đồn của Tần Ninh, để Hứa Lê xác nhận suy đoán của mình.
Hai phụ nữ mang thai, một người là dị năng giả, hơn nữa đã là dị năng giả cấp hai, bản thân có thể nuôi sống mình. Còn một người nữa là em gái của Cao Dương, có anh trai là người đứng đầu căn cứ như Cao Dương, nhu cầu dinh dưỡng cơ bản của cô ấy cũng có thể được đảm bảo, nuôi dưỡng tốt cũng thuận lợi mang thai đến bây giờ . Chỉ là em gái Cao Dương hiện tại đã tám tháng, Cao Dương mới muốn đưa người đến căn cứ thành phố S.
Căn cứ Cao Dương của họ mặc dù có không ít người nhưng bác sĩ chuyên nghiệp chắc chắn ít hơn căn cứ thành phố S! Tận thế này sinh con còn không biết có nguy hiểm hơn không, Cao Dương cũng lo lắng. Còn một phụ nữ mang thai khác, vì là dị năng giả, thể chất tốt hơn rất nhiều, hơn nữa cô ấy mới mang thai sáu tháng, thỉnh thoảng còn theo đội ngũ ra ngoài giết thây ma thu thập vật tư.
Cuối cùng hai phụ nữ mang thai này vẫn lên xe của Hứa Lê. Hứa Lê nhìn cái bụng lớn của họ, thực ra rất khâm phục hai người này.
Pha sữa bột cũng rất dễ, họ đều là người lớn, không giống với việc cho trẻ sơ sinh bú, chỉ cần pha theo hướng dẫn là được. Dị năng giả hệ thủy hệ hỏa hệ hệ băng cùng nhau, chỉ mấy phút đã pha xong sữa bột. Rất nhanh đã đưa tới hai cốc, hai phụ nữ mang thai đều có chút bối rối, đo dự cảm ơn sau đó mới nhận lấy. Mặc dù họ có thể đảm bảo dinh dưỡng cơ bản của mình nhưng loại đồ như sữa, gần một hai tháng nay họ cũng chỉ có thể uống hai ba ngày một lần, chứ không phải là sữa bột dành riêng cho bà bầu.
Canxi thì càng không cần nói, lúc đầu chạy trốn ai có thể để ý đến thứ này? Sau đó nhiệt độ tăng quá cao, họ cũng không dám ăn những viên canxi bên ngoài nữa. Dị năng giả còn đỡ, Cao Yến là người bình thường, buổi tối thường bị chuột rút hành hạ tỉnh giấc. Uống một ngụm sữa, Cao Yến không nhịn được hỏi: "Cô Hứa, căn cứ thành phố S bên kia có bán những thứ này không?”
"Các cô là phụ nữ mang thai, có thể nhận miễn phí, hơn nữa sau khi con các cô chào đời cũng có thể nhận miễn phí một lượng sữa bột nhất định.”
Hứa Lê cảm khái: "Trẻ sơ sinh và trẻ nhỏ trong tận thế quá ít.”
Năm đó cô là phó chỉ huy căn cứ nhưng vì phụ nữ mang thai và trẻ sơ sinh mà học được không ít.
Nếu không thì cô chưa từng sinh con, làm sao biết phụ nữ mang thai còn phải ăn canxi, còn có sữa bột dành cho bà bầu là gì?
Càng đừng nói đến việc cô sẽ vô thức thu thập không ít sữa bột và canxi này vào đầu tận thế.
Những thứ này để trong tay Hứa Lê cũng vô dụng, trước đó cô đã tặng một ít cho các căn cứ có trẻ sơ sinh nhưng mỗi lần cũng không tặng quá nhiều, vì lúc đó thời tiết quá nóng, tặng cho họ cũng không dễ bảo quản.
Bây giờ phát hiện còn có phụ nữ mang thai, đương nhiên cô sẽ đưa phụ nữ mang thai vào trong.
"Hiện tại các căn cứ chính thức đều khuyến khích nuôi dạy trẻ con cho tốt, đợi đến khi ổn định lại một thời gian, cũng sẽ khuyến khích mọi người kết hôn sinh con.”
Nghe lời Hứa Lê nói, hai người đều sửng sốt.”
Căn cứ chính thức. . . Còn cân nhắc cả những chuyện này sao?”
“Đương nhiên.”
Hứa Lê nhìn hai người rõ ràng đã đến giai đoạn cuối thai kỳ nhưng lại không thấy béo lên, an ủi: "Yên tâm đi, đợi đến căn cứ thành phố S các cô sẽ biết tôi nói là thật.”
Cao Yến không nhịn được sinh ra sự mong đợi: "Vậy bác sĩ ở căn cứ chính thức có nhiều không?”
“Ít nhất cũng không ít, hơn nữa còn có đủ loại tài nguyên y tế.”
Những thứ này đều là Hứa Lê thu thập được. Cao Yến mím môi, không nhịn được cười một tiếng: "Vậy thì tốt, tôi không lo lắng nữa.”
Thảo nào anh trai nhất quyết muốn cô lần này đến căn cứ thành phố S. Nhưng anh trai cũng nói, trước khi cô ấy sinh con nhất định sẽ đến căn cứ thành phố S để bầu bạn với cô ấy. Vậy thì tốt.
——Đường về không có gì khác so với đường đến, dù sao vẫn là Hứa Lê đi đầu, những người khác đi theo sau. Chỉ là tốc độ chậm hơn rất nhiều so với lúc đến.
Trong xe lơ lửng ngoài Hứa Lê và hai phụ nữ mang thai còn có A Nguyên và Mộ Thanh. Không còn cách nào khác, hai người này là người duy nhất trong đội ngũ này ngoài Hứa Lê ra có thể điều khiển xe lơ lửng thành thạo.
Mộ Thanh: ". . .”
Không có tôi không muốn chơi mấy đứa nhỏ. Thật sự để cô chơi, cô sợ mình chơi hỏng mất.
Da đầu tê dại.JPG.
Lời của Hứa Lê khiến hai phụ nữ mang thai thả lỏng hơn một chút, Hứa Lê vừa định nói gì thì nụ cười trên mặt đột nhiên đông cứng, cô ấn tai nghe trên tai: "Cái gì? Triều chuột? Bảo mọi người đến viện nghiên cứu đợi tôi, tôi đến ngay.”
Âm thanh trong tai nghe biến mất, nụ cười trên mặt Hứa Lê cũng không còn, cô nhìn về phía Mộ Thanh: "Tôi phải đi một chuyến, để lại xe lơ lửng cho các cô dùng, các cô đi theo bọn họ về căn cứ đi.”
"Vừa nãy tôi nghe thấy có triều chuột?”
Mộ Thanh rất lo lắng: "Có nguy hiểm không?”
"Không sao, còn có lá chắn bảo vệ mà.”
Hứa Lê nhắc nhở cô.
Mộ Thanh thả lỏng lông mày, nói: "Tôi biết rồi, cô muốn tôi hoặc A Nguyên đi cùng không?”
"Không cần, bên kia là triều chuột biến dị, chứng tỏ động vật biến dị cũng đã xuất hiện, các cô ở lại căn cứ thành phố S là được, tôi đi một mình cũng tiện hơn.”
Là người của Viện nghiên cứu Alpha, cô có thể đến tất cả những nơi có định vị của mọi người, những nơi không có định vị thì tốn một ít năng lượng cũng có thể đến.”
Tôi biết rồi, sau này chúng tôi cũng sẽ cẩn thận hơn, sẽ dò xét tình hình xung quanh.”
Mộ Thanh hiểu ý cô. Hứa Lê gật đầu, sau đó dẫn theo Tiểu Kim biến mất trước mặt bọn họ.
A Nguyên đã vội vàng đi nói chuyện này với Liên Dương Diễm, Mộ Thanh thì an ủi hai người phụ nữ mang thai đang có vẻ mặt cũng trở nên nghiêm trọng. Trong Viện nghiên cứu Alpha đã có người chờ sẵn, khi Hứa Lê đến, cô thấy một người có chút quen mắt đang chào cô: "Cô Hứa, lần này phải làm phiền cô rồi.”
“Đi thôi.”
Hứa Lê ra hiệu cho anh ta dẫn đường.
Lần này phải nói là tin tốt, đó là căn cứ xảy ra triều chuột có quyền hạn của người phụ trách phòng thí nghiệm Viện nghiên cứu Alpha, cho nên có thể liên lạc ngay lập tức, cũng có thể lấy được lá chắn bảo vệ cấp C ngay lập tức. Người phụ trách chờ ở bên cạnh, dẫn Hứa Lê và chàng trai kia đến căn cứ, người phụ trách đi trước, đi đón mấy nhà nghiên cứu vừa trở về trước đó và gia đình của họ đến Viện nghiên cứu Alpha lánh nạn. Còn chàng trai kia thì ở lại nói tình hình lần này với Hứa Lê.
Triều chuột bùng phát rất đột ngột, khi bọn họ chú ý đến thì một nửa khu vực thành phố đã sụp đổ, toàn bộ lòng đất dường như đã bị đào rỗng. Còn những con chuột biến dị kia cũng từ dưới đất tràn ra và đã tiến về phía căn cứ này, số lượng chuột mà bọn họ dò xét được ít nhất cũng phải có mấy chục vạn, đây còn chưa tính những con chuột vẫn chưa ra khỏi lòng đất. Sau khi chuột biến dị, những con nhỏ cũng có thể to như mèo con ba bốn tháng tuổi, những con lớn thì to gần bằng chó ta.
Hơn nữa những con chuột biến dị này đi đến đâu là gặm nhấm đến đó, động vật biến dị thực vật biến dị không thể chống đỡ được bao lâu trước triều chuột của chúng, ngay cả thây ma cũng không thể so sánh với chúng, những nơi chúng đi qua, thây ma ngay cả xương cũng không còn.