Trọng Sinh Mạt Thế Vương Triều Của Ta

Chương 31


Nói chuyện cùng Sở Nhiên xong y lập tức đứng dậy thay đồ tắm rửa, trên người y dính máu tang thi, không thể ôm hắn được.

Chỉ là lúc đi qua phòng bếp bước chân y dừng lại, phút chốc sắc mặt không tốt quay qua nhìn hắn đang ủ mình trong chăn ấm, gọi tên đối phương "A Nhiên."
Quay đầu nhìn đối phương, Sở Nhiên hỏi "Anh gọi em có chuyện gì?"
Thở hắt ra một hơi kiềm nén sự buồn bực trong lòng, y hỏi "Em đã ăn cơm chưa?"
Hắn lắc đầu đáp "Chưa."
Ít nhất vẫn còn rất thành thật, y lại hỏi "Vậy bữa trưa thì sao? Em hâm lại đồ ăn rồi ăn chứ?"
Nhất thời bản năng cầu sinh trỗi dậy, nó nói hắn không nên trả lời vấn đề này, nhưng hắn vẫn là nói "Ăn rồi."
Thẩm Dục đột nhiên cười híp mắt, y quay trở lại moi hắn từ trong ổ chăn ra rồi ôm đi hướng phòng tắm, nói "Anh nghĩ chúng ta có thể tắm chung, tiện thể hảo hảo nói chuyện cùng nhau."
Sở Nhiên thuận thế ôm lấy cổ đối phương, thầm hối hận tại sao lại nói dối a, chưa ăn thì nói là chưa ăn, nói bậy tự hại mình.

Ở trong thư phòng của Quân Tử Lộ, hai con người còn chưa tắm rửa thay đồ đang nhìn màn hình mà tiếc hận.

Tại sao lại là phòng tắm?! Bọn họ cũng muốn ngắm nhìn cảnh xuân tươi đẹp giữa mùa đông mà!
Quân Tử Lộ cắn răng nói "Đều tại chủ nhân căn nhà đó không chịu lắp camera trong phòng tắm.

Lần sau tôi sẽ cho người lắp camera trong phòng tắm!"
Lý Tinh nghe thế vội ngăn, "Đừng.


Anh Sở chắc chắn sẽ biết, không nên đâu."
Thật sự nếu có quá nhiều camera sẽ rất dễ phát hiện, hai người bọn họ chỉ có thể bỏ qua cảnh quay nóng bỏng trong nhà tắm kia thôi.

Quả nhiên đều tại chủ nhân cũ của căn nhà đó thiếu sót, làm bọn họ thiệt hại tinh thần.

Hơn ba tiếng ngâm mình trong phòng tắm, Sở Nhiên được Thẩm Dục cẩn thận lau người mặc quần áo rồi bế ra ngoài nhét vào ổ chăn ấm áp.

Nét mặt y thỏa mãn nhìn Sở Nhiên vẫn còn mơ mơ hồ hồ, hôn lên cái trán trơn bóng của hắn, nói "Em nằm nghỉ một chút, anh đi hâm lại đồ ăn."
Đồ ăn chẳng mấy chốc đã được hâm nóng xong, khẩu phần của hai bữa Thẩm Dục nều làm thành một người ăn nên hai bữa gộp lại vừa đủ cho hai người bọn họ.

Đút cho hắn một miếng cơm cùng với canh xương rau củ, y cùng dùng chung một đôi đũa, một cái thìa với hắn.

Thấy hắn ngoan ngoãn há miệng ăn cơm, y líc này mới vừa lòng nói "Lần sau đừng bỏ bữa, dạ dày em không tốt, cũng đừng ăn đồ nguội lạnh."
Sở Nhiên ngoan ngoãn gật đầu, nhưng y không tin đối phương sẽ nghe lời mình nói.

Lại đút cho hắn một thìa cơm với thịt kho, y nói "Hôm nay lấy về rất nhiều thuốc tốt, anh ngày mai tìm bác sĩ Trần kêu anh ta kê thuốc cho em."
Nuốt xuống miếng cơm trong miệng, hắn uống một ngụm canh rồi nói "Không cần uống thuốc, đợi em lấy đủ năng lượng cơ thể sẽ tự động dùng năng lượng đó để chữa trị những tổn thương đó."
Hắn đã nói cho y biết năng lực của mình rất đặc biệt, chỉ là không nói hết toàn bộ mà thôi.

Xoa nhẹ gò má đã không còn lộ xương như trước, Thẩm Dục cười yêu chiều nói "Được rồi.

Nhưng mà trước khi em tự chữa khỏi cho mình vẫn là chuẩn bị một ít thuốc, phòng khi dạ dày em không thoải mái."
Biết bản thân không thể chối đẩy việc uống thuốc, Sở Nhiên chỉ có thể cam chịu theo ý y.

Hai người cùng nhau ăn cơm, đợi khi ăn xong thì hắn nhìn theo bóng dáng của y, đắn đo chần chừ một lúc mới cắn môi gọi y "Dục."
Thẩm Dục quay đầu lại nhìn hắn, chờ hắn nói tiếp.

Liếc nhìn đi chỗ khác lảng tránh tầm mắt của y, lí nhí nói "Cái thứ kì quái kia, anh đem bỏ đi."
Đem đặt bát đũa lên bàn, y quay trở lại ôm lấy hắn, cười trêu chọc nói "Anh thấy A Nhiên hình như rất thích, tại sao phải bỏ cơ chứ?!"
Sắc mặt hơi nhợt nhạt của Sở Nhiên trong chớp mắt liền đỏ bừng, hắn lắp bắp nói "Ai...!ai thích thứ đó chứ! Đều tại...!tại anh lấy thứ đó về!"
Hôn chụt một tiếng lên đôi má đỏ hồng của hắn, y cười vui vẻ nói "Vậy lần sau chúng ta không dùng nữa."
Sở Nhiên thầm thở phào một tiếng trong lòng, nhưng rồi hắn lại nghe y nói "Nhưng lần sau em không nghe lời chúng ta vẫn sẽ dùng nó tiếp."1
Nội tâm ba mươi bảy của Sở Nhiên khóc ròng, không phải chỉ là chạy ra ngoài không ăn cơm một bữa thôi sao?! Sao lại đến nông nỗi này chứ!.


Đọc truyện hay, truy cập ngay ( TRUMt гuyen.

VЛ )
Qua thêm vài ngày thời tiết đã xuống đến độ âm, rồi vào một buổi sáng khi mọi người thức giậy thì tuyết đã phủ trắng sân vườn, mùa đông chính thức đến rồi.

Ở thư viện ngày hôm đó Sở Nhiên đến hù dọa đám người trong đó một trận kia, sau khi bị hù dọa bọn họ vẫn ở lại đây không đi.

Khi thời tiết lạnh bọn họ bật lên hệ thống sưởi trong thư viện, thức ăn nước uống trước đó cố gắng tìm về may mắn đủ cho bọn họ duy trì qua mùa đông.

Một nhóm người ở cùng nhau, nhưng bọn họ phân chia rõ ràng khu vực.

Một chỗ thì chỉ có phụ nữ yếu đuối, bọn họ ngồi co rúm lại với nhau, không phải vì lạnh mà là vì sợ hãi.

Một chỗ khác lại là những nam nhân gầy gò, nước da ngăm đen do phơi nắng lâu ngày, bọn họ chiếm số đông, lại là nam giới nhưng rõ ràng địa vị lại không cao.

Hai nhóm này chắc hẳn là người thường không có địa vị trong mỗi tổ đội dị năng giả Sở Nhiên thường thấy ở đời trước.

Còn lại một nhóm người, bọn họ nam thì cường tráng khỏe mạnh, nữ thì sạch sẽ xinh đẹp.

Bọn họ có hơn mười người ngồi quây quần bên một cái kệ đang được nhóm lửa nấu một nồi mì nóng hổi.

Trong bọn họ có một nam nhân tướng mạo nho nhã, hắn ta có lẽ là thủ lĩnh ở đây.


Bên cạnh hắn ta có một nam nhân dáng người gầy nhỏ như khỉ khô, vẻ mặt gian nịnh mà cùng hắn ta nói "Lão đại, qua vài hôm nữa tuyết sẽ rơi dày, chúng ta có nên hay không tìm về thêm chút lương thực cùng áo ấm?"
Hắn ta không có dáng vẻ tươi cười ôn hòa như trong kí ức của Sở Nhiên, lúc này hắn ta cả người đều khí thế âm trầm, nghe gã nhỏ con nói thì đôi mắt hiện lên vẻ suy tính.

Qua một lúc hắn ta gật đầu nói "Để đám vô dụng kia đi ra ngoài một chuyến đi.

Lần này đi xa một chút, ở gần đây hầu như đều bị vơ vét hết rồi."
Gã nhỏ con cười nói "Đó là đương nhiên.

Ngày mai em liền mang bọn chúng đi, lão đại yên tâm ở đây chờ em mang chiến lợi phẩm về."
Trong nhóm bọn họ có một cô gái dung mạo thanh tú, thân hình thì hơi đô con, cô nhăn mày liếc nhìn gã nhỏ con rồi quay qua nói với hắn ta "Quách lão đại, hiện tại thời tiết không thuận lợi, làm như vậy thì nhân số của chúng ta sẽ chẳng còn bao nhiêu."
Chẳng đợi Quách Tông nói, gã nhỏ con đã chỉ vào mặt cô mắng "Thứ nữ nhân không biết suy nghĩ.

Nuôi nhiều người như thế thì phải tốn bao nhiêu lương thực chứ! Cô không thử nghĩ xem, bọn họ chết bớt lương thực chúng ta dư ra càng nhiều a!"
Gã nói không nhỏ, nhóm nam nhân thân thể gầy gò kia đều nghe thấy, nhưng bọn họ dù tức giận cùng không thể làm gì đối phương.

Cô gái bị gã mắng kia nghiến răng nhịn cơn giận trong lòng xuống, nếu không phải bọn họ là đồng đội cô chắc chắn sẽ đánh gã một trận cha mẹ nhận không ra.

Thật không biết trước kia đầu cô bị úng nước hay ma quỷ xui khiến mà cùng đám người này hợp lại làm tổ đội..

Bình Luận (0)
Comment