Trọng Sinh Mạt Thế Vương Triều Của Ta

Chương 42


Một đoàn xe lớn với những chiếc xe được trang bị kĩ càng, đoàn xe này đang tiến nhanh đến phía trước, nơi đó có một trành trì to lớn, tường vây cao mười mét, cứ năm mét lại có một tháp canh, cổng lớn bằng kim loại nặng nề được canh gác bởi những người mang vũ trang hạng nặng.

Xe dẫn đầu dần tiến lại gần cổng lớn, khi xe dừng lại, một người có huy hiệu dị năng giả và là đội trưởng đội phòng vệ đi đến cùng bọn họ chào hỏi "Đội trưởng Thẩm lần này nhiệm vụ thuận lợi chứ?"
Cửa kính xe ở bên ghế phó lái hạ xuống lộ ra gương mặt nam nhân ôn hòa, y đối với người đội trưởng kia gật đầu nói "Lần này khá thuận lợi, vật tư lấy về cũng không ít."
Người đội trưởng này nghe thế thì nét mặt hiện lên sự vui mừng, gã cười nói "Vậy thì quá tốt rồi, tôi hiện tại liền cho người tiến hành kiểm tra, không có vấn đề gì đội trưởng Thẩm liền có thể trực tiếp đi trả nhiệm vụ."
Thẩm Dục cười khẽ nói lời cám ơn "Vậy làm phiền rồi."
Thẩm Dục ra hiệu cho đoàn xe bắt đầu tiến vào cổng lớn của căn cứ rồi bắt đầu tiến hành làm kiểm tra xem có ai nhiễm bệnh độc hay không.

Hiện tại là năm thứ ba mạt thế, nhân loại đã thích nghi được với hoàn cảnh khốc liệt này và chấp nhận một cuộc sống mới.

Rất nhiều căn cứ được dựng lên, nơi đó trở thành nơi tụ cư của người sống sót, mạnh được yếu thua, cường giả vi tôn trở thành điều luật của những nơi này.

Chỉ cần là kẻ có sức mạnh, dù làm sai điều gì đều trở thành đúng, còn nếu ngươi đúng, ngươi không phải cường giả thì ngươi vẫn sai.


Thật đơn giản vì chỉ có mạnh mới có thể sinh tồn trên thế giới này, kẻ yếu chỉ có thể nương nhờ kẻ mạnh, đây là điều luật duy nhất tại mạt thế.

Làm kiểm tra không lâu, sau khi làm xong Thẩm Dục để Quân Ân đi trả nhiệm vụ, còn bản thân thì trở về trụ sở của đoàn đội Thiểm Thiên.

Vừa mới bước đến cửa trụ sở thì có một người mặc quân phục đứng đợi sẵn ở đó, người này chào y theo nghi thức quân đội, nghiêm trang nói "Đội trưởng Thẩm, trưởng căn cứ Thẩm cho mời."
Ánh mắt Thẩm Dục hơi rũ xuống, y nói "Chút nữa tôi sẽ đến."
Người này nghiêm trang chào rồi quay người rời đi, Thẩm Dục trở về phòng ở tại trụ sở của mình, tẩy rửa đi một thân bụi bẩn cùng máu tanh của mình rồi đi tìm A Tứ.

Vừa thấy người tới là ai, A Tứ có xúc động muốn bỏ chạy, không đợi đối phương nói gì cậu ta đã vội nói "Đội trưởng, tôi thật sự là không tìm thấy hồ sơ của anh Sở, anh đừng làm phiền tôi nữa a.

Anh bắt tôi tìm còn không bằng tự mình đi hỏi trưởng căn cứ."
Môi mỏng mím lại, y không nói gì mà rũ mắt rời đi.

Mạt thế ba năm, Sở Nhiên cũng đã bỏ đi hai năm rưỡi rồi, thế nhưng y chưa từng nghe được tin tức gì về hắn.

Hôm ở Hải Thanh hắn rời đi, qua ngày hôm sau bọn họ cũng tiếp tục lên đường, chặng đường này nguy hiểm trắc trở không ít, mãi đến gần một năm trước bọn họ rốt cuộc đến căn cứ trung tâm của cả nước, căn cứ K được dựng ở Liên Châu.

Thẩm Dục cùng Quân Ân và Quân Tử Lộ đặt bước dừng chân ở đây, bọn họ ở liên đoàn nhiệm vụ đăng kí tổ đội rồi tiếp tục làm nhiệm vụ, trở thành đoàn đội có uy vọng nhất căn cứ, cùng lúc đó, y cũng tìm hiểu rất nhiều về Sở Nhiên.

Thế nhưng kì lạ là toàn bộ thông tin của Sở Nhiên đều bị xóa sạch, A Tứ điều tra thử thì là khi mạt thế đến liền bị xóa, khoảng thời gian đó bọn họ ở cùng nhau nên không phải là hắn xóa bỏ, mà hắn cũng không có động cơ để làm vậy.

Thẩm Dục lái chiếc xe dùng để đi lại trong căn cứ để đi đến đại trạch Thẩm gia, ở đó y còn một người anh trai là Thẩm Hưng và em trai Thẩm Cảnh.


Một năm trước khi bọn họ trở về, Quân Tử Lộ cũng đã cùng Thẩm Cảnh kết hôn, hai nhà Thẩm, Quân từ nay coi như là một.

Người gác cổng thấy là xe của nhị thiếu gia thì vội mở cổng để xe tiến vào, xe vừa vào sân thì có một lão phu nhân từ vườn đi đến, bà mặt mày hàm hậu tươi cười nhìn y đi ra "A Dục về rồi đó à! Hôm nay Giản bà bà có lấu chè giải nhiệt đấy, chút nữa vào bếp múc một bát mà ăn."
Thẩm Dục mỉm cười cùng bà, nói "Bà nội cũng thật là thương con quá rồi, cẩn thận A Cảnh ghen tị đấy."
Hai bà cháu Thẩm gia dắt tay nhau vào nhà, ở trong phòng khách Thẩm Hưng một thân khí thế uy nghiêm hoàn toàn khác biệt với Thẩm Dục, Thẩm Cảnh có dáng vẻ sáu phần giống y đang cùng Quân Tử Lọi thân thân mật mật.

Ba người bọn họ đều ở trong phòng khách, hình như là đang đợi y tới.

Thẩm Dục đối với Thẩm Hưng khẽ gật đầu coi như chào hỏi, y ngồi xuống rồi hỏi "Anh tìm em có chuyện gì sao?"
Sắc mặt Thẩm Hưng có hơi mệt mỏi, hắn ta nói "Anh cũng không vòng gần vòng xa với em, mấy ngày trước có ba căn cứ gửi đến thông tin bọn họ bị nhiều đợt sóng triều tập kích, ngày hôm qua căn cứ Z cũng gửi tới thông tin tang thi có dấu hiệu tụ tập số lượng lớn, nghi ngờ chuẩn bị tới bọn họ sẽ bị sóng triều tập kích, yêu cầu chúng ta viện trợ."
Mạng vệ tinh đã khôi phục phần nào, việc gửi tin tức đã không còn quá khó đối với cao tầng căn cứ.

Căn cứ Z, y nhớ không nhầm là nơi Quách Tông thành lập thế lực của mình.

Mà có thể kêu gọi tang thi tổng tiến công cũng không có mấy kẻ làm được.


Ngước mắt nhìn anh trai mình, y hỏi "Anh muốn em tới đó sao?"
Thẩm Hưng nhìn y rồi thở dài, nói "Anh cũng không muốn, nhưng trong căn cứ em là người có năng lực này nhất."
Cấp bậc tang thi cùng sinh vật biến dị cao nhất hiện tại bọn họ biết củ có cấp năm trung cấp, còn Thẩm Dục, trước kia được Sở Nhiên chiếu cố hiện tại cũng đã là cấp năm cao cấp rồi, chẳng bao lâu sẽ tiến vào cấp sáu.

Bà nội Thẩm ngồi bên cạnh vẻ mặt đều là lo lắng nhưng nhiều hơn là bất đắc dĩ, ba đứa cháu, chẳng đứa nào thua kém đứa nào cả.

Nhất là đứa nhỏ Thẩm Dục, sau khi trở về mặc dù nhìn vẫn như trước, chỉ là bà thấy vẫn có chút thay đổi.

Thẩm Dục khẽ gật đầu, y nói "Em sẽ mang theo Lý Tinh, A Ân cùng A Thục ở lại quản lý đội ngũ."
Quân Tử Lộ hiện tại không dám như trước nói lời vô tư, cô biết ý nghĩ lúc này của y, thế nên cô lo lắng nói "Em có thể quảm lý đội ngũ, anh hai vẫn là mang theo Ân ca cùng A Thục, thực lực bọn họ mạnh mẽ, đi chung càng thêm an toàn."
Đôi mắt luôn ôn hòa rũ xuống, lông mi tạo thành bóng đen trong đáy mắt y, khiến phút chốc y trở nên u ám, khé lắc đầu nói "Không cần."
Muốn tìm được em ấy, chỉ có Lý Tinh là có thể..

Bình Luận (0)
Comment