Trọng Sinh Mạt Thế Vương Triều Của Ta

Chương 7


Tiêu tốn thời gian gần ba mươi phút, Lý Tinh dùng hết dũng khí thân tâm đánh tang thi, cô cẩn thận từng chút mà lấy về được một bao lớn đồ ăn cùng nước uống.

Lúc cô cắt đuôi được đám tang thi dưới tầng rồi tiến vào hành lang tầng hai thì thấy tang thi ở tầng này vây lại cùng một chỗ, bọn chúng đang điên cuồng tấn công ai đó đến mức bỏ qua cả sự tồn tại của cô.

Lý Tinh đang đắn đo có nên giúp đỡ người kia hay không thì cô nghe thấy giọng nói lãnh đạm của Sở Nhiên "Mặc kệ hắn."
Thế là Lý Tinh liền ngoan ngoãn đem theo bao lớn lương thực về phòng, cô đặt túi lớn vào một góc rồi cẩn thận dò hỏi hắn "Anh Sở, người kia đắc tội gì anh sao?"
Sở Nhiên ngồi một góc yên tĩnh mà không đáp lại cô, cô cũng biết không hỏi ra được chuyện gì, nhưng có lẽ ra ngoài một chuyến lá gan liền lớn ra rất nhiều.

Cô nhích đến gần hắn, nhỏ giọng hỏi "Hắn khiến anh Sở không vừa mắt sao?"
Khóe mắt trầm trầm liếc nhìn cô, hắn nói "Bên ngoài có rất nhiều tang thi."
Lý Tinh biết hắn không nói đùa nên ngoan ngoãn đến phòng bên cạnh tẩy rửa đi vết máu đen hôi dính trên cơ thể, nếu có thể thuận tiện tìm một bộ quần áo vừa người lại càng tốt.

Khóe mắt hắn âm thầm đánh giá cô gái ngày hôm trước còn bất lực run rẩy sợ hãi co mình trong góc tường, nhưng chỉ mới ra ngoài một chút liền can đảm, mạnh mẽ hơn.

Lá gan không sợ chết cũng phình ra rất nhiều.


Hiện tại cô gái này miễn cưỡng đạt đủ tư cách người sống sót trong mạt thế.

Ọt ọt.

Từ cái bụng bằng phẳng đột nhiên truyền đến một hồi âm thanh lạ lẫm, sáng ngày hôm qua đến giờ hắn chưa ăn chưa uống gì, đói bụng là hiển nhiên.

Trong không gian của Sở Nhiên ngoại trừ một ít quần áo, nước uống cùng thức ăn ít ỏi thì cũng không dư thừa thêm thứ gì cả.

Hắn lấy từ trong không gian ra một chiếc bánh bánh mousse đào, chiếc bánh lớn được chia làm nhiều phần, Sở Nhiên lấy một phần bánh rồi cất phần còn lại vào không gian.

Dùng một chiếc thìa nhỏ bắt đầu chậm rãi ăn từng miếng, hương vị vừa phải ăn rất ngon.

Hắn vừa mới ăn được một nửa thì ngoài cửa vang lên một hồi tiếng gõ.

Hàng mày nhăn lại lộ rõ sự bất mãn, nếu là Lý Tinh thì cô sẽ tự mở cửa vào, hiện tại người gõ cửa cũng chỉ có một người.

Cửa lại bị gõ vang một lần nữa, đối phương thấy người bên trong không có ý tứ mở cửa nên đưa tay mở thử xem sao, thế nhưng cửa thật bị đẩy ra.

Trước mắt y là thanh niên gầy nhỏ mặc một bộ đồ thể thao màu xám, sắc mặt trắng nhợt không khỏe mạnh, nơi cổ tay lộ ra gần như chỉ có da bọc xương, trên nước da nhợt nhạt thấy rõ dấu vết bầm tím nhàn nhạt.

Trên tay thanh niên là một phần bánh ngọt màu sắc đáng yêu, nhưng mà nhìn ánh mắt trầm trầm nhìn mình kia y liền thấy cái bánh không hợp với thanh niên.

Sở Nhiên nhấc mắt nhìn y, một thân áo sơ mi quần tây sạch sẽ lúc này đã bị máu đen hôi thối của tang thi văng lên người trông đặc biệt thảm hại, đầu tóc gọn gàng cũng bù xù khó coi.

Qua khe hở nhìn thấy tang thi nằm im bất động trên đất, hắn cười nhạt, trào phúng nói "Bây giờ anh cũng giống tôi rồi a.


Kẻ giết người."
Đi đến trước mặt hắn, dù bản thân y từ trên cao nhìn xuống nhưng khí thế của đối phương không bởi vậy mà thua kém.

Y hỏi "Cậu biết gì về bọn chúng?"
Ăn hết phần bánh ngọt trên tay, hắn nhàn nhạt đơn giản nói "Bọn chúng gọi là tang thi, ăn thịt người."
Quan sát đối phương từ đầu đến chân, Sở Nhiên cười khẩy nói "Bị chúng làm bị thương sẽ bị biến thành đồng loại của bọn chúng a!"
Y đứng im nhìn hắn không nói như đang suy nghĩ lời nói của hắn có thật hay không.

Chẳng để ý đến y, Sở Nhiên đứng dậy phủi mông đi đến bên giường nằm xuống, nệm mềm khác hoàn toàn với giường kim loại cứng rắn, hắn thở hắt ra một hơi rồi từ từ tiến vào giấc ngủ.

Một ngày hai đêm không ngủ, hắn dù có năng lực đến đâu cũng mệt mỏi.

Khi Lý Tinh trở về thì thấy cửa phòng hé mở, bên trong có một nam nhân lớn lên đặc biệt anh tuấn, khí chất ôn hòa lễ độ đang đứng bên giường nhìn anh Sở nhà cô ngủ.

Nội tâm hủ nữ nổi lên làm cô híp mắt âm thầm cười hi hi ha ha tự cười tự vui như một đứa tâm thần.1
Có lẽ ánh mắt của Lý Tinh quá rõ ràng, y quay đầu nhìn qua thì cô cười hì hì nói "Anh tiếp tục ngắm, tôi không làm phiền."
Trước khi đối phương phản ứng cô đã nhanh chóng nhẹ nhàng đóng cửa lại, thậm chí không biết từ tâm tư gì mà không biết sợ khóa cửa từ bên ngoài lại.

Hàng mày ôn hòa của nam nhân nhăn lại khó hiểu, cô gái vừa rồi thật kì lạ.


Giấc ngủ này Sở Nhiên lại tiếp tục gặp ác mộng, trong ác mộng vẫn là gã tiến sĩ làm đủ loại thí nghiệm tàn ác với hắn.

Nhưng thật kì lạ, căn phòng thí nghiệm lạnh lẽo hôm nay lại ấm áp lạ thường, hắn đưa mắt tìm kiếm bóng hình tang thi kia thì lại không thấy tang thi đâu mà thay bằng nam nhân kia.

Âm thanh y ôn hòa lại ấm áp nói với hắn "Đừng sợ, chỉ là mơ thôi."
Sở Nhiên từ giấc mộng mở bừng mắt ra tỉnh dậy, gương mặt ôn hòa kia phóng đại trước mắt hắn, đôi mắt đen bóng tĩnh lặng đối diện hắn khiến sự sợ hãi bất an sâu trong linh hồn trong vô thức cũng bình tĩnh.

Vòng tay ấm áp rời đi, Sở Nhiên tỉnh táo lại mà hỏi y "Sao anh còn ở đây?"
Thu lại vòng tay ôm hắn vừa rồi của mình, y chỉ cánh cửa nói "Cô gái kia khóa trái cửa rồi."
Chẳng hiểu tại sao Lý Tinh lại nổi khùng làm như thế, Sở Nhiên đứng dậy cởi bỏ áo thể thao thấm ướt mồ hôi, tự nhiên để lộ ra cơ thể gà ốm của mình trước một nam nhân khác không chút để ý rồi lấy cái áo khoác ngoài hắn đem theo ngày hôm qua mặc vào tạm.

Dời đi ánh mắt nhìn nơi khác, y nói "Trời đã sắp cuối thu, cậu nhìn yếu như thế nên tự để ý sức khỏe bản thân một chút."
Uống một ngụm nước làm dịu cổ họng khô khốc, hắn hờ hững nói "Không cần anh để ý.".

Bình Luận (0)
Comment