Chương 1549 - Sự thật
Chương 1549: Sự thật
Hoa Chiêu nghĩ mình phải đợi mười ngày nửa tháng, kịch hay mới có thể lên sàn.
Thế mà lại không phải.
Dường như đối phương rất sốt ruột.
Ngày hôm sau, các tờ báo lớn nhỏ ở Hồng Kông đã thay nhau đưa tin, ông cháu Chu Ký không phải bị một người phụ nữ bí ẩn đến từ Trung Quốc bắt cóc mà bị một đám xã hội đen đến từ Trung Quốc bắt cóc.
Đối phương đã cướp được bảo vật gia truyền của nhà họ Chu, một khối long bài Đế Vương Lục còn có đồng hồ đắt tiền của ông cháu nhà họ Chu, rồi tới Hồng Kông thủ tiêu tang vật.
Cả người lẫn tang vật đều đã bị bắt giữ.
Trong lúc bọn chúng chạy trốn thì bị bắn chết.
Nhưng trước khi chết, chúng thú nhận rằng đã giết chết con tin là ông cụ Chu và Chu Văn Hiên, sau đó quăng xác xuống biển.
Hoa Chiêu đưa tờ báo cho ông cụ Chu và Chu Văn Hiên xem.
Hai ông cháu thổn thức nhìn nhau.
"Đúng là đám người này! Người đàn ông này là một thợ kim hoàn! Quá trình phạm tội cũng rất rõ ràng, căn bản là thật." Chu Văn Hiên nói: "Vậy ra đó thực sự là một băng xã hội đen làm? Chỉ là một vụ bắt cóc thông thường?"
Còn như những gì Hoa Chiêu từng nói trước đây, là do một kẻ đến từ Hồng Kông chứ không phải tới từ Trung Quốc... Làm người thì không tránh khỏi sơ suất, không điều tra kỹ càng?
“Anh không cảm thấy bọn chúng nói quá rõ ràng hay sao?” Hoa Chiêu giật giật tờ báo nói.
"Nhìn này, trên báo nói rằng chúng đã bị bắn chết trong lúc bỏ trốn, vậy trước lúc bỏ trốn gã ta chạy đến thẳng thắn thú nhận với cảnh sát? Còn có chuyện bớt việc thế à? Một kẻ trước khi chết cũng nói lời tốt hay sao?" Hoa Chiêu nói.
"Cái này... Chẳng lẽ là vì đánh lừa cảnh sát? Khiến người khác nghĩ rằng chúng từ bỏ phản kháng rồi thuận lợi trốn thoát? Kết quả là vô tình bị bắn chết." Chu Văn Hiên nói.
“Chúng chỉ thích những loại người tự bổ não chính mình như anh.” Hoa Chiêu nói.
Là ý gì đây?
Chu Văn Hiên nghe không hiểu.
Ông cụ Chu nhìn Hoa Chiêu hỏi: "Vậy ý của cô... Những người này là giả sao?"
Điều này không có khả năng, đã có tờ báo chụp được ảnh của bọn xã hội đen, thật sự chính là những kẻ lúc trước.
Có vẻ như ông cụ Chu vẫn chưa nghĩ đến phương diện kia.
Cũng phải, ai lại tùy tiện nghĩ tới việc chính con trai mình lại muốn lấy mạng sống của chính mình chứ.
Thực ra Hứa Chiêu cũng không chắc chắn lắm.
“Tôi chỉ cảm thấy bọn bắt cóc này là một đám ngu xuẩn, bị qua cầu rút ván cũng không biết.”
Hoa Chiêu nói: “Nếu như người của bọn chúng giật dây dụ đám người này đi ra, diệt khẩu, việc này chết sẽ không có đối chứng, người đứng sau sẽ không cần lo lắng bị vạch trần."
Ông cháu nhà họ Chu cũng không nói nữa, đây quả thật là chuyện có khả năng, nghe ra cũng rất hợp lý.
"Vậy chúng ta nên làm gì bây giờ?" Chu Văn Hiên nói: "Khi nào chúng ta có thể trở về nhà?... Không phải tôi cảm thấy nơi này không tốt, chỉ là tôi muốn gấp gáp quay về kiếm tiền, còn có ba mẹ tôi, không biết bọn họ lúc này đang đau lòng khổ sở như thế nào, chúng tôi có thể báo tin tức về nhà hay không?"
"Không thể." Hoa Chiêu thẳng thừng từ chối khiến cả hai đều sững sờ.
“Lại đợi thêm ba ngày nữa, xem tình hình đã.” Hoa Chiêu nói.
Ồ...
Mặc dù không biết tại sao lại phải đợi thêm ba ngày nữa, nhưng ba ngày không dài, cứ đợi đi.
Chỉ là sau khi Hoa Chiêu rời đi, ông cụ Chu vẫn liên tục cau mày, lúc thì ngẩn người, lúc lại lắc đầu, lúc thì lại mang sắc mặt đặc biệt u ám đáng sợ, không biết đang nghĩ tới cái gì.
Chu Văn Hiên hỏi mấy lần mà ông cụ chẳng nói gì, còn giận dữ với anh ta nên Chu Văn Hiên không dám hỏi nữa.
Ngày hôm sau, Hoa Chiêu đến báo tin tức cho bọn họ, hai anh em nhà họ Chu bắt đầu lo liệu hậu sự cho ông cụ Chu và Chu Văn Hiên, đồng thời lập mộ cho hai người.
Vào ngày thứ ba, Chu Chí Đạt đột nhiên lấy ra một bản di chúc, trong đó ghi rõ ràng rằng ông cụ Chu để lại toàn bộ cổ phần dưới danh nghĩa của mình cho ông ta! Một bước trở thành cổ đông lớn nhất của Chu Ký.
Vào ngày thứ tư, các tờ báo lá cải truyền ra tin tức Chu Chí Phát, anh trai Chu Chí Đạt bởi thương tâm quá độ, lúc lái xe không tập trung nên gặp tai nạn xe hơi phải nhập viện.
Nghe nói bị thương cũng không nhẹ, lâm vào hôn mê, giữa chừng tỉnh lại một lần, vật lộn lập di chúc, sau khi chết để lại toàn bộ tài sản dưới danh nghĩa của mình cho người đàn ông cuối cùng còn lại của nhà họ Chu - Chu Chí Đạt.
Cả ông cụ Chu và Chu Văn Hiên đều nghe đến tê dại.
“Khụ, ngại quá, vốn tưởng rằng qua ba ngày có thể đợi được cái gì đó. Không nghĩ tới bây giờ ba anh lại xảy ra tai nạn xe cộ, hai người mau trở về đi.” Hoa Chiêu áy náy nói.
Cô nghĩ rằng Chu Chí Đạt sau khi lấy được cổ phần dưới tên của nhà họ Chu, trở thành cổ đông lớn nhất của Chu Ký sẽ hài lòng dừng tay.
Không ngờ, ngay cả phần của anh trai mình mà ông ta cũng muốn có, ông ta muốn trở thành cổ đông duy nhất của Chu Ký.
Nếu cô không giữ mọi người ở đây mà để bọn họ xuất hiện sớm chút nữa, có lẽ ba của Chu Văn Hiên cũng không xảy ra tai nạn xe hơi...
Nhưng đương nhiên kẻ cầm đầu là Chu Chí Đạt, thế nên cô sẽ không đổ lỗi lầm cho bản thân…
Mắt Chu Văn Hiên lập tức đỏ ngầu, khàn giọng nói: "Tai nạn xe cộ của ba tôi, chẳng lẽ là ngoài ý muốn sao?"
Anh ta biết hỏi Hoa Chiêu vấn đề này có vẻ hơi quá phận, rất có thể không có câu trả lời, cô cũng không biết được.
Nhưng ngộ nhỡ? Cô biết thì sao.
“Tôi cũng không chắc chắn, anh có thể tự mình đi hỏi chú hai của anh.” Hoa Chiêu nói.
Chu Văn Hiên nhìn ông nội.
Mặt ông cụ Chu trầm như nước.
Bây giờ có hai loại khả năng, một loại là sau khi ông xảy ra chuyện, thằng hai thấy có cơ hội nên gây chuyện.
Loại còn lại chính là từ đầu đến cuối thằng hai là người gây chuyện.
Ông cụ thực sự không cho rằng là loại đầu tiên.
Hoa Chiêu không muốn nhìn thấy cái gì mà quay lại sửa chữa quá khứ, lãng tử quay đầu, hình ảnh gia đình tử tế ba hiền con thảo.
Nếu như ông cụ Chu trở về lại hoà thuận với Chu Chí Đạt thì làm thế nào bây giờ? Cô thật sự không muốn ở cùng bầy sói.
“Tôi ở Hồng Kông cũng có vài người, có thể giúp điều tra rõ ràng, tới lúc đó sẽ gửi đến tận tay hai người.” Hoa Chiêu nói.
“Vậy phải cảm ơn cô Hoa.” Chu lão nói.
“Là chuyện nên làm thôi.”
Hoa Chiêu phái người trực tiếp đưa hai người đến Hồng Kông, thay vì đi tuyến đường chính.
Sự xuất hiện của cả hai người đã tạo nên cơn cuồng phong tại Hồng Kông.
Mọi người chết lặng...
Báo chí cũng không viết được nữa!
Vốn dĩ đã đánh hơi được Chu Chí Đạt có mưu đồ đen tối rồi, thoáng chốc lại cho rằng ông cụ Chu lại đang chơi trò ve sầu thoát xác với con bọ ngựa phía sau.
Đúng là tuồng kịch hào môn!
Đương nhiên Chu Chí Đạt là người lo lắng nhất.
“Ba, sao ba lại quay lại rồi!”
Nhìn thấy ông cụ Chu, câu nói đầu tiên của Chu Chí Đạt lại là câu này, hơn nữa vẻ mặt hoang mang hoảng sợ, sợ tới mức ngã nhào từ trên ghế sô pha xuống đất, lăn lộn bò lổm ngổm, bộ dạng như không còn chỗ trốn.
Ông cụ Chu nhắm nhắm mắt lại, với thái độ này thì không cần phải điều tra nữa.
“Nghiệp chướng!!” Ông cụ Chu đập gậy xuống đất, tức giận gần chết.
Chu Văn Hiên lại gào lớn: "Có phải ông hại ba tôi hay không?!"
"Chú không có! Chú không làm!" Vẻ hoảng sợ trên khuôn mặt của Chu Chí Đạt dần biến mất, ánh mắt lóe lên, tỉnh táo lại rồi liều mạng nghĩ ra biện pháp đối phó.
…
Diệp Thư đặt tờ báo trong tay xuống, truy hỏi Hoa Chiêu: "Ông cụ Chu đã làm gì với ông ta? Thật sự cứ quên đi như vậy à?"
Trên tờ báo, ông cụ Chu đích thân ra mặt làm rõ "tin đồn". Việc ông và cháu trai bị bắt cóc không liên quan gì đến người con trai thứ hai, đó hoàn toàn là việc ngoài ý muốn.
Mối quan hệ ba con anh em trong gia đình họ rất hòa thuận.
Chuyện xảy ra với con trai cả Chu Chí Phát cũng là một sự cố ngoài ý muốn, hiện tại ông ấy đã bình phục và trở về nhà, mong mọi người đừng quá để ý.
Bên ngoài thái bình bên trong giả dối.
"Ông ấy còn có thể làm gì bây giờ? Mở tuồng kịch trong nhà mình ra cho người khác xem?"
“Có điều Chu Chí Đạt đã bị tước hết cổ phần và bị đuổi ra ngoài.” Hoa Chiêu nói.
Diệp Thứ vẫn hơi không hài lòng: "Chỉ là cổ phần bị lấy đi thôi. Ông ta vẫn còn tài sản và tiền bạc, những thứ dưới danh nghĩa của ông ta thì không thể lấy đi được."
Chu Chí Đạt không có tội giết người, những thứ của ông ta vẫn là của ông ta.
"Cứ thế bỏ qua cho ông ta như vậy sao?" Diệp Thư hỏi.