Chương 1574 - Diệp Thâm trở về
Chương 1574: Diệp Thâm trở về
"Đích tôn thứ mười tám của Uông gia? Nắm trong tay cái bang?” Hoa Chiêu kinh ngạc hỏi.
"Đúng." Diệp Danh nói: "Anh cũng vừa mới biết, phía sau những đứa nhỏ ăn xin kia thật sự có bóng dáng Uông gia.
"Bọn hắn không kinh doanh cũng không quản lý, nhưng sau lưng có bọn hắn ủng hộ, dùng để đổi lấy các loại tình báo." Diệp Danh nói: "Hoặc các loại 'trợ giúp' khi cần thiết.”
Ví dụ như lần này, bọn hắn bị sai khiến, cố ý đến bắt Tiểu Thận Hành, cũng không phải ngoài ý muốn.
"Mà chuyện quan trọng như vậy, đoán chừng cũng không nhiều người Uông gia biết, đích tôn thứ mười tám này, chính là người liên lạc duy nhất của thế hệ này, mất đi loại trợ giúp kia Uông gia cũng không còn ngày xoay người được nữa." Diệp Danh nói.
Hoa Chiêu không có vấn đề gì rồi, không phải lạm sát vô tội là được.
Làm loại chuyện này, thật sự là chết không tiếc.
Mọi thứ dần dần lên men, những kẻ buôn người và những ăn xin trẻ em được đưa lên báo chí, truyền hình và được báo cáo rộng rãi.
Cả nước xôn xao.
Chính quyền địa phương cũng bắt đầu điều tra kỹ lưỡng những đứa trẻ ăn xin địa phương, không nghĩ rằng đằng sau nó thực sự có tổ chức.
Ngay lập tức, rất nhiều người đã được giải cứu.
Lúc này người càng nhiệt tình, tích cực hơn, phàm là nhìn thấy có trẻ em ăn xin, sẽ vừa bắt người vừa báo cảnh sát.
Những kẻ buôn người không có không gian hoạt động.
Hoa Chiêu xem báo trên khắp cả nước, tâm tình rốt cuộc cũng tốt hơn một chút.
Vào ban đêm, cuối cùng đã nhìn thấy người chờ mong đã lâu trong phòng ngủ, tâm trạng tốt hơn.
Hoa Chiêu nhào tới, đè người lên giường: "Sao bây giờ anh mới trở về?"
“Xin lỗi, quá bận rộn."
Diệp Thâm cũng cảm thấy mình quá đáng, lúc trước sau khi điều tra ra gốc rễ của Uông gia anh nên hành động dứt khoát một chút, trực tiếp xử lý những kẻ nên xử lý, Tiểu Thận Hành cũng không cần phải chịu tội.
Anh dứt khoát không giải thích nữa, dùng thân thể xin lỗi là được rồi.
Bận rộn đến khi sắc trời sáng rõ, hai người mới dừng lại.
Hoa Chiêu lười biếng hỏi: "Vậy đã thu tay lại rồi sao? Uông gia nhìn bên ngoài có vẻ không sao cả."
Nếu không chặt hết gốc rễ của bọn hắn, bọn hắn sẽ còn làm điều gì đó để gây chuyện.
"Cứ từ từ, đợi thêm vài ngày nữa em sẽ biết." Diệp Thâm nói.
"À." Vậy thì cô sẽ đợi.
Trong sân truyền đến tiếng động, mấy dì trong nhà bắt đầu vào bếp nấu cơm.
Ở sân sau, mấy đứa trẻ cũng dậy tập thể dục buổi sáng.
Bọn chúng mỗi ngày trời chưa sáng đã thức dậy, lúc đầu mấy đứa nhỏ hơn còn nằm trên giường, về sau cũng quen rồi.
Mỗi ngày thức dậy sớm hơn bất cứ ai, nhảy nhót một ngày, đặc biệt có năng lượng.
Diệp Thâm nghe tiếng bọn nhỏ chạy, anh ngồi không yên.
Đã mấy tháng anh không gặp bọn chúng, nhớ đến hoảng hốt.
Anh mặc quần áo rồi đi đến sân sau.
Hoa Chiêu lại lười biếng không muốn nhúc nhích, xoay người lui vào trong chăn ngủ bù.
Trong khu vườn phía sau, nhìn thấy bóng người đột nhiên xuất hiện, mấy đứa trẻ hét lên đầy vui mừng.
"Ba ơi!" Dù lớn hay nhỏ, đều nhào về phía anh.
Nhưng ai cũng không nhanh bằng Thận Hành.
Diệp Thâm chỉ cảm thấy một bóng dáng xẹt qua, một bóng người nhào vào trong ngực anh.
Diệp Thâm mỉm cười, thân thủ lại tốt hơn, trách không được dám ra mặt.
Nhưng vẫn phải giáo huấn một trận, để cho thằng bé biết người giỏi có người giỏi hơn, đừng kiêu ngạo.
Diệp Thâm lần lượt ôm hôn từng đứa nhỏ, rồi xách Tiểu Thận Hành ra đối luyện.
Trên sân trường nhỏ, những đứa trẻ đứng bên cạnh lặng lẽ nhìn.
Nhìn Tiểu Thận Hành bình thường thu thập bọn chúng vô cùng lưu loát, hiện tại giống như một con khỉ vây quanh Diệp Thâm nhảy lên nhảy xuống, chỉ là công kích không chút hiệu quả, nhất thời kích động không chịu được.
“Vẫn là ba lợi hại nhất!” Thiên Kim không nhịn được nói.
"Đương nhiên, ba là người lợi hại nhất." Vân Phi nói.
Muốn nói sùng bái cha, còn có hắn.
Khi Hoa Chiêu thức dậy, trong nhà đã yên tĩnh lại, bọn nhỏ đều đi học.
Cũng may Diệp Thâm vẫn còn ở đây.
Hoa Chiêu mới nhớ tới hỏi: "Kỳ nghỉ này dài mấy ngày?”
Diệp Thâm cười: “Vốn chỉ đột nhiên có việc đi ra ngoài bận rộn một chút, bây giờ anh là người tự do, lúc nào cũng có ngày nghỉ, thời gian sau này luôn dành cho em.”
Đi ra ngoài chỉnh Uông gia, không phải do cấp trên phân phó.
Hoa Chiêu cũng cười: “Thoáng cái mất tích lâu như vậy, em thiếu chút nữa đã quên.”
“Vậy khi nào chúng ta trở về Bằng Thành?” Hoa Chiêu hỏi.
"Mấy ngày nay sẽ đi, bên kia mặc kệ không quản cũng không được." Diệp Thâm nói.
Anh đã lâu không xuất hiện, phía dưới có người rục rịch, còn tưởng rằng anh xảy ra chuyện ngoài ý muốn!
"Vậy em đi thu thập đồ đạc." Hoa Chiêu vui vẻ nói.
Đến Bằng Thành, không có một đống chuyện vặt vãnh, mỗi ngày đi theo phía sau Diệp Thâm, mới là ngày tháng cô nhớ mong.
Cô trở về phòng đóng gói hành lý của mình.
Thu thập cho mình xong, còn có bọn nhỏ, bọn chúng cũng đi theo.
Trường học cũng là trường trước đây, mấy đứa nhỏ trong nhà này học tới học lui, trường học hai bên cùng bạn học đều đã quen.
Hiện tại bằng cấp còn chưa quá cấp bách, mấy đứa nhỏ phân tán ở mấy lớp, trường học tiếp nhận cũng không khó khăn, cũng không cần đi cửa sau gì.
Hơn nữa bọn chúng học giỏi, trường học rất hoan nghênh.