Trọng Sinh Ngự Linh Sư

Chương 83

Thời Dực nghe thế, ánh mắt lấp lóe, nhưng vẻ mặt vẫn không có chút thay đổi nào, chỉ là bi thương nhìn Thời Yến, nước mắt nhỏ giọt theo từng cái chớp mắt.

Khi Thời Dực còn rất nhỏ, lúc những đứa trẻ khác ngoác miệng khóc lớn, cậu lại khác, bị ăn hiếp, chịu uất ức, Thời Dực chưa từng khóc lớn trước mặt Thời Yến, chỉ có lúc không thể nào nhẫn nhịn nổi, mới mím môi, nước mắt chảy từng giọt, cậu không phát ra bất cứ âm thanh nào, trông bướng bỉnh làm người đau lòng.

Thời Yến thương Thời Dực tận xương, mỗi lần thấy Thời Dực như thế đều chịu không nổi, Thời Dực vừa khóc vừa yêu cầu y làm chuyện gì, phần lớn Thời Yến đều đồng ý, chỉ là khi Thời Dực dần trưởng thành, càng lúc càng ít yêu cầu người anh Thời Yến, mà hiện nay nhìn Thời Dực nước mắt mông lung nhìn mình, gương mặt đó dường như kết hợp với gương mặt non nớt lúc nhỏ.

Thời Yến nhìn Thời Dực, không tiếc để linh lực của mình bị Thời Dực nuốt chửng, y nâng tay lau nước mắt cho Thời Dực. Người này quá hiểu y, hiểu nhược điểm của y, hiểu y thương yêu em trai thế nào.

Thời Yến rút tay về, chỉ một lát, Thời Dực đã hút đủ linh lực, nhưng Thời Dực lại nâng tay túm cổ tay Thời Yến: “Anh… anh không hiếu kỳ tại sao em lại biến thành thế này sao, tại sao em trở về Thời gia, trên người em tại sao lại có huyết thống Thời gia… anh còn nhớ mẹ không?”

Linh lực trong người Thời Yến lập tức được điều động, trực tiếp chấn tay Thời Dực ra, rút tay về: “Tôi không phải anh cậu, không hứng thú với bất cứ điều gì về cậu. Chuyện cậu đã kể xong rồi, đại chiến của Thời gia và Thổ gia bên ngoài đại khái cũng kết thúc, Thời Dực, cậu chọn tự đầu hàng, hay đánh một trận với tôi?”

“Anh, em sẽ không động thủ với anh.” Thời Dực lắc đầu nói.

“Ồ? Vậy sao?” Thời Yến nói, giơ tay lên, cánh tay này vừa bị Thời Dực nắm lấy, Thời Yến mở lòng bàn tay ra, bên trong có một thứ giống như dịch thể đang nhúc nhích, cố sức muốn chui vào da Thời Yến, nhưng lại bị một tầng linh lực ngăn trở, lăn tới lăn lui trong lòng bàn tay y: “Vậy đây là cái gì?”

Sắc mặt Thời Dực cuối cùng cũng thay đổi, trùng này là từ trong người cậu ta diễn hóa mà ra, giết người trong vô hình, bao nhiêu người đã bại trong tay tiểu trùng bán trong suốt giống như dịch thể này, cậu ta dựa vào nó khống chế phần lớn cường giả trong Thời gia, kết quả cư nhiên lại gặp trở ngại ở chỗ Thời Yến. Có thể thấy Thời Yến ngay từ đầu chưa từng thả lỏng cảnh giác với cậu ta, nên khi cậu ta vừa bỏ con trùng vào, lập tức bị Thời Yến phát giác.

Nghĩ thông điểm này, vẻ mặt Thời Dực chậm rãi thay đổi, cậu ta nhìn Thời Yến, ánh mắt bất giác lạnh đi: “Anh nói đúng, anh đã không còn là anh trai quá khứ nữa, nếu anh đã không xem tôi là em trai, vậy cũng đừng trách tôi không hạ thủ lưu tình.”

Thời Yến nghe Thời Dực nói thế, quả thật suýt nữa bật cười, Thời Dực lạnh lẽo nhìn Thời Yến, khóe môi nhếch lên nụ cười kỳ dị, hồi phục lại bộ dáng một tay che trời, làm mưa làm gió ở Thời gia mà Thời Yến đã thấy: “Tôi vốn không định giết anh, dù sao anh khác với những người kia, những lời tôi vừa nói, hơn phân nửa là thật, Thời Yến, chỉ cần anh ngoan ngoãn nghe lời tôi, tôi không muốn giết anh.”

Đáp trả Thời Dực là công kích đến từ Thời Yến, Cửu Trọng Sát thoắt cái bay ra, tấn công chính diện vào Thời Dực, con ngươi Thời Dực co rút, nâng tay vung mạnh, lập tức, linh lực xung quanh thay đổi!

Cửu Trọng Sát bị ép không thể không đổi hướng trong luồng linh lực xung kích cường đại này, hóa thành một con rồng đen giữa không, lướt qua người Thời Dực, muốn khóa lấy Thời Dực.

Thời Dực lập tức né tránh, nhưng bất kể cậu ta chạy thế nào, tốc độ cũng không thể sánh được với Cửu Trọng Sát. Thời Dực hiểu, chiến đấu chính diện mình không phải là đối thủ của Thời Yến, cậu ta cắn răng, hai tay tạo một bọt khí ném vào Cửu Trọng Sát, nhân lúc Cửu Trọng Sát né tránh, lấy ra không ít bảo vật từ nhẫn không gian, có cái tính công kích có cái tính phòng ngự, bị oanh tạc, Thời Yến đành phải thu hồi Cửu Trọng Sát, Thời Yến dựng màn phòng hộ xung quanh người, cảnh giác nhìn không gian bắt đầu vặn vẹo xung quanh.

Thời Dực nhìn chằm chằm Thời Yến, nhếch môi cười tàn nhẫn: “Anh cho rằng tại sao tôi muốn nói nhiều với anh như thế, một ngự linh sư tử cấp như tôi, muốn lấy được thứ mình muốn từ tay hắc cấp như anh, sao có thể không bố trí gì hết.”

Cậu ta vừa dứt lời, linh lực xung quanh nhanh chóng sôi sục, không gian bị vặn vẹo mơ hồ, không quá một lúc, xung quanh đầy hỗn loạn, dường như cả không gian chỉ còn lại Thời Dực và Thời Yến, âm thanh Thời Dực âm trầm vang lên bên cạnh: “Nơi này là chỗ ngủ của tôi ở Thời gia, ngay từ khi tôi vào ở chỗ này, đã tự tay bố trí trận pháp, sau đó biết anh đã trở thành hắc cấp, tôi còn tiêu  hao không ít nhân lực vật lực tài lực, tiến hành cải biến trận pháp. Thời Yến, trận pháp này là chuyên môn nhắm vào ngự linh sư hắc cấp như anh. Liên hoàn trận pháp kết hợp, mở ra một không gian độc lập, trừ khi phát hiện từ trước, nếu không không ai có thể tìm được chúng ta… đồng thời, linh lực xung quanh bị phong tỏa toàn bộ, anh không thể nào hấp thu linh khí trong thiên địa, mà tôi lại có thể hấp thu từ anh.”

Thấy Thời Yến không chút hoảng loạn, vẻ mặt chẳng hề dị thường, Thời Dực hừ lạnh một tiếng, nhân lúc Thời Yến mở màn phòng hộ ổn định thân hình, cậu ta hít một hơi, lao tới tấn công!

Thủ đoạn tấn công chủ yếu của cậu ta chính là thông qua mọi đường hút linh lực của đối phương, vì thế phải nghĩ mọi biện pháp để Thời Yến tấn công cậu ta, thủ đoạn công kích của Thời Dực vô cùng đa dạng, trên người vô số pháp bảo, lại có trận pháp xung quanh quấy nhiễu, quả thật thêm không ít phiền toái cho Thời Yến, mắt thấy linh lực của Thời Yến càng lúc càng tiêu hao nhiều, trong đó có một phần thậm chí còn bị Thời Dực hút đi, hai mắt Thời Dực phát sáng, công kích càng thêm mạnh: “Cho tôi biết anh làm sao trở thành hắc cấp, đá luân hồi đang ở đâu?!”

Thấy linh lực của Thời Yến sắp hết sạch, Thời Dực lập tức nghiêm giọng quát.

“Sao cậu biết đá luân hồi?” Thời Yến thở dốc nhìn Thời Dực: “Tôi chưa từng nói cho cậu biết về sự tồn tại của đá luân hồi.”

Thời Dực dùng sức lực của tử cấp không ngừng tấn công Thời Yến, cũng tiêu hao không ít, chậm rãi, do linh lực trong người tiêu hao quá lớn, ngoại hình của Thời Dực dần phát sinh biến hóa quái dị.

Mặt cậu ta chậm rãi dài ra, rộng ra, miệng và mũi cũng dài ra, như một con dã thú, xương cốt dường như cũng không còn nữa, trừ tứ chi còn giữ được sức, cậu ta nằm gục xuống đất, thân thể hóa thành một đống thịt mềm, nhưng cổ tay lại rất mạnh mẽ, cơ thịt cuộn lên, lực bạo phát kinh người, làn da cũng dần trở nên trong suốt, mơ hồ có thứ gì đó đang nhúc nhích bên trong, trông giống như một quái vật.

Tình trạng cậu ta lúc này cũng không tốt hơn Thời Yến bao nhiêu, nhưng dù sao cậu ta đang chiếm thượng phong, trong mắt Thời Dực không che giấu được kích động, nghĩ nghĩ, cuối cùng cậu ta nói: “Anh, tuy em đã bán đứng anh, đổi lấy cơ hội đến học viện Alcle, nhưng cuộc sống của em không hề tốt đẹp, thậm chí có thể nói là vô cùng tồi tệ. Những người đó biết em dựa vào thủ đoạn để vào, không ai xem trọng em, trên người em không có tiền, lại không có thiên phú, cả ngày bị người ức hiếp. Lúc kiểm tra cuối kỳ, trường yêu cầu săn bắt ma thú, bị những ngự linh sư kia bức ép, em phải trở thành mồi dụ ma thú, kết quả suýt nữa táng mạng trong miệng ma thú! May là vào lúc nguy cấp, em đột nhiên cảm giác được một luồng sức mạnh kỳ quái dâng lên trong người, đợi khi em phản ứng lại, ma thú đó đã bị em hút khô linh lực chết ngay tại chỗ.”

Thời Dực nói, khóe môi lia rộng, cười cực kỳ quái dị: “Em phát hiện thân thể mình thay đổi, giống như hiện tại, là một quái vật buồn nôn, nhưng em như thế, lại là mạnh nhất! Em lạc đường trong rừng Ma Thú, mấy lần đói tới ngất xỉu, nhưng đều dựa vào bộ dạng này hút linh lực của không ít ma thú, chậm rãi, em khống chế được sức mạnh này, thực lực của em tăng vọt, trong đầu cũng có thêm rất nhiều ký ức trước kia. Đợi khi em ra khỏi rừng ma thú, em đã là ngự linh sư lam cấp, còn học được cách chuyển hoán giữa bán thú và nhân loại…”

Thời Yến nghe Thời Dực nói, hiểu ra bắt đầu từ lúc Thời Dực hóa thành quái vật, đã không định để y sống sót rời khỏi đây! Vì thế mới nói ra chuyện quá khứ!

Khó trách Thời Dực lại biết chuyện đá luân hồi, thì ra cậu ta không chỉ truyền thừa sức mạnh, còn truyền thừa cả ký ức.

“Cậu muốn đá luân hồi làm gì?” Thời Yến thấp giọng nói.

Thời Yến cuối cùng chịu để ý tới mình, Thời Dực đảo mắt, cười nói: “Cho anh biết cũng không sao, anh thấy em thế này cũng không kinh ngạc gì, chỉ e sớm đã đoán được chuyện của em, mẹ chúng ta là thú thôn phệ, dựa vào thôn phệ sức mạnh biến cường mà sống, từ lúc sức mạnh trong người em thức tỉnh, cũng hiểu được không ít chuyện về thú thôn phệ tu luyện. Đá luân hồi chứa đựng linh lực thuần túy nhất thiên địa, cường đại đến mức thậm chí có thể khiến người ta chết rồi phục sinh, tự nhiên là thứ mà thú thôn phệ nằm mơ cũng muốn. Chỉ tiếc năm đó sau khi có được nó mẹ lại không cách nào sử dụng, nhưng không ngờ, khi vào tay anh, lập tức lại khác, hồn khí trên tay anh, chính là phân liệt ra từ đá luân hồi đúng không!”

Thời Dực nói, có chút tham lam nhìn Cửu Trọng Sát trong tay Thời Yến.

Thời Yến vẫn luôn cẩn thận che giấu đá luân hồi, không ngờ cuối cùng để lộ đá luân hồi lại là Cửu Trọng Sát.

Thời Yến cuối cùng cũng hiểu, tại sao khi đó mẹ giao đá luân hồi cho mình, lại ngàn dặn vạn dò phải chờ sau khi Thời Dực thành niên giao cho nó. Khi đó y cho rằng vì Thời Dực có thiên phú ngự linh sư, thì ra từ rất lâu trước kia, mẹ đã nhìn ra ai kế thừa huyết mạch.

“Anh, đá luân hồi rất quan trọng với em, em chịu đủ hình dạng này rồi, chỉ có đá luân hồi có thể giúp được em…”

Ngay lúc này, Thời Yến đột nhiên lấy đá luân hồi ra khỏi nhẫn không gian: “Thời Dực, đây chính là đá luân hồi.”

Thời Dực vừa thấy được đá luân hồi, vẻ mặt lập tức thay đổi, hai mắt nhìn chằm chằm viên đá, miệng phát ra tiếng gầm gừ của dã thú, cấp bách lao tới. Thời Yến nhìn Thời Dực đang ập tới, lúc này linh lực trong người y không còn lại bao nhiêu, một kích của Thời Dực khí thế hùng hồn, nếu không có gì bất ngờ, y có thể sẽ bị thương.

Nhưng nếu y đã dám vào, sao lại không có chuẩn bị gì.

Ngay lúc Thời Dực sắp chạm vào người Thời Yến, sắp lấy được đá luân hồi mơ tưởng đã lâu, Thời Yến thấp giọng nói: “Thần Quang, ra đi.”

Thời Yến vừa dứt lời, trận pháp bên ngoài lập tức xuất hiện khoảnh khắc ngưng trệ, sau đó, một thân ảnh nam nhân hiện ra, thấy Thời Yến sắp rơi vào nguy hiểm, Thần Quang chợt hóa thành một con cự mãng, phá không nhắm thẳng vào Thời Dực!

Hóa thân bán thú nhân của Thời Dực tứ chi cường tráng, nhưng phần eo lại là thịt mềm yếu ớt nhất, đống thịt mềm đó nhìn như là nhược điểm lại có năng lực hút linh lực cực mạnh, có điều cậu ta đụng phải không phải là ngự linh sư bình thường, mà là yêu thú Thần Quang.

Thông Thiên Mãng là thượng cổ yêu thú, tự nhiên có chỗ cường đại, chỗ đáng sợ nhất chính là ở chỗ nó sinh ra từ nơi khởi nguyên của linh lực, bản thân có thể thao túng linh lực, huống chi Thần Quang đồng thời còn là hồn khí của đá luân hồi, linh lực thuần tịnh trên người hắn là thứ Thời Dực thích, nhưng sức mạnh này lại cường đại đến mức độ khó tin nổi, khiến người ta sợ hãi.

Chỉ một kích, đối mặt với Thời Dực đã mệt mỏi kiệt quệ, Thần Quang trực tiếp xuyên thủng bụng cậu ta, Thời Dực liền ngã xuống, tê liệt dưới đất, chi trước và chi sau gần như sắp gãy thành hai đoạn, trên mặt Thời Dực xuất hiện vẻ dữ tợn khó tin nổi, chỉ kém một chút thôi, chỉ kém mấy giây thôi, đá luân hồi đã rơi vào tay cậu ta, một khi cậu ta hấp thu thành công, từ đây cậu ta có thể thoát khỏi bộ dạng quái vật, thậm chí có thể đạt được mệnh đan của Thời Yến, trùng kích hắc cấp, từ đó đứng trên đỉnh ngự linh sư, tiêu dao đại lục!

Chỉ kém mấy giây!!

Thời Dực  nghẹn một hơi suýt thổ huyết, nhìn cự mãng tấn công mình hóa thành hình người, đứng bên cạnh Thời Yến, trong mắt Thời Dực phóng ra ánh sáng oán độc.

Không, kỳ thật tất cả căn bản là Thời Yến đã thiết kế sẵn!

Yêu thú này không thể nào đến đúng giờ như thế, từ đầu đến đuôi, Thời Yến chưa từng lộ ra vẻ sợ hãi hay lo lắng, biết rõ cậu đang kéo dài thời gian đợi trận pháp khởi động, Thời Yến lại không cắt ngang, vì Thời Yến cũng đang đợi! Thần Quang đang giải quyết ngự linh sư còn lại cho Thời gia, muốn qua đây cũng cần chút thời gian, giống như cậu hiểu rõ thực lực Thời Yến, Thời Yến nếu sớm đoán được thân phận của cậu, đoán được mẹ họ là thú thôn phệ, thì cũng có thể dễ dàng dự đoán được thực lực chân chính của cậu!

Buồn cười cậu cư nhiên còn cho rằng mình là kẻ khống chế, còn cho rằng Thời Yến là ba ba trong hũ của mình, không chỉ cho Thời Yến xem một màn kịch, còn cho Thời Yến biết tất cả suy nghĩ và át chủ bài của mình…

Thời Dực nhìn chằm chằm Thời Yến và Thần Quang, còn thân thể thì lặng yên vô tức nhanh chóng hồi phục. Năng lực hồi phục của yêu thú cực mạnh, cậu ta lại dựa vào linh lực mà sinh ra, vừa rồi lúc đấu với Thời Yến xung quanh còn có một phần linh lực chưa kịp hút sạch, cậu nhanh chóng hút lấy bổ sung cho mình…

Thời Yến đương nhiên sớm đã chú ý đến việc giãy chết của Thời Dực, y chậm rãi đi tới trước mặt cậu ta.

Còn có một điểm mà Thời Dực không chú ý thấy, nó có liên quan đến trận pháp này. Trước đó Thời Yến để Thần Quang phá hoại trận pháp xung quanh, Thần Quang lập tức nhạy bén phát giác được bất thường ở đây, dù sao nơi này là nơi ở của Thời Yến và Thần Quang lúc trước, mà trận pháp Thời Dực bố trí lại là trận pháp liên hoàn chuyên nhắm vào ngự linh sư hắc cấp, trình độ nguy hiểm sánh được với bố trí ở quảng trường, Thần Quang đã động tay chân vào, cho nên dù Thời Yến biết rõ trong viện có nguy hiểm, Thời Dực đang đợi y bên trong, y vẫn tiếp tục tiến vào.

Thời Dực nhìn Thời Yến từ trên cao cúi nhìn mình, thấp giọng nói: “Anh… em hai lần động sát tâm với anh, anh muốn giết em thì động thủ đi, em sẽ không trách anh.”

Thời Yến nhìn gương mặt bình tĩnh của Thời Dực, chậm rãi cong lưng lại gần nói với Thời Dực: “Tôi sẽ không giết cậu.”

Trong mắt Thời Dực lộ ra vẻ kinh ngạc, Thời Yến thậm chí bắt được một tia rất nhỏ trong mắt cậu ta ‘quả nhiên là thế’.

Đoán chuẩn y sẽ mềm lòng sao?

Thời Yến cười lạnh, nhìn Thời Dực, ngữ khí dịu dàng chưa từng có: “Cậu có thể nhẫn tâm hạ thủ với tôi, nhưng tôi không muốn dùng cách giống cậu.”

Thời Yến nói, nâng tay, một luồng sức mạnh phá hoại cực đại xuyên qua mi tâm Thời Dực, trực tiếp hủy đi linh mạch của Thời Dực!

Thời Dực không ngờ Thời Yến nói động thủ là động thủ, do không kịp phòng bị, Thời Dực chỉ cảm thấy một cơn đau đớn ập đến, sau đó linh lực trong người toàn bộ tán sạch, không cách nào ngưng tụ lại được nữa!

Trên mặt Thời Dực cuối cùng cũng lộ ra vẻ hoảng sợ! Trong người cậu ta có huyết thống của thú thôn phệ, thú thôn phệ cắn nuốt linh lực để sống, nếu trong người không có linh lực thì sẽ ra sao? Sẽ triệt để tử vong! Nhưng cậu không phải là thú thôn phệ thuần huyết, cậu là bán thú nhân!

Cơ bắp cường tráng dùng tốc độ dễ thấy nhanh chóng gồ lên, thịt mềm ở bụng cũng bị kéo theo, chi trước và chi sau cũng thế, mỗi tấc da thịt ở đây, đều như bị phù thũng, chảy  mủ, buồn nôn cực điểm, Thời Dực sợ hãi phát hiện theo linh lực chậm rãi trôi mất, một luồng đau đớn không cách nào hình dung cuốn khắp toàn thân, mỗi một nơi, mỗi một chỗ da thịt, đều giống như có vô số con trùng đang gặm cắn máu thịt, đau đến mức cậu ta chỉ muốn lăn lộn không ngừng, rồi cứ thế mà chết, nhưng cậu ta lại không thể nào cử động được!

Sợ hãi và tuyệt vọng chưa từng có ập đến, Thời Dực mất đi quyền khống chế cơ thể, toàn thân không thể động đậy, nhưng đau đớn kia lại không ngừng giày vò cậu, không bao lâu, thân thể Thời Dực đã phồng thành màu tím đỏ, trông như một quả cầu thịt đỏ tím chảy mủ, toàn thân không ngừng co giật, chỉ có hai con mắt còn có thể chuyển động theo ý chí. Sau khi linh lực biến mất, cậu chỉ còn lại đôi mắt có thể chuyển động!

Thời Yến không ngờ chỉ là phế đi linh lực, lại có hiệu quả như thế. Lúc này Thần Quang đi tới, nhìn Thời Dực một cái: “Cậu vốn không có thiên phú tu luyện gì, ỷ vào huyết mạch trong người không chỉ tùy ý hút linh lực, còn vượt cấp bậc mấy lần, gần đây lại nhiều lần động thủ, với năng lực tử cấp không chỉ khống chế người cùng cấp khác, thậm chí vọng tưởng muốn động thủ vượt cấp, dẫn đến trong người tồn trữ không ít mầm họa, nhưng cậu dù sao là huyết mạch thú thôn phệ, chỉ cần trong người có linh lực, tất cả dễ nói. Nhưng hiện tại linh mạch bị phế, tất cả hậu di chứng toàn bộ bộc phát, mới phát sinh tình huống này.”

Thần Quang hiểu rõ quá khứ của Thời Yến, nhìn Thời Dực thống khổ như thế, chỉ cảm thấy đáng tội.

Thời Yến lặng lẽ nhìn Thời Dực rất lâu, Thời Dực chỉ còn đôi mắt không ngừng chuyển động, thống khổ khiến hai mắt cậu ta đỏ bừng, thậm chí ngay cả con ngươi cũng bắt đầu phồng lên, đỏ máu trông đầy dữ tợn và khủng bố, nào còn nhìn ra bộ dáng của nhân loại. Cậu ta nhìn Thời Yến, lộ ra vẻ khẩn cầu.

Chỉ trong chốc lát, hậu di chứng này cư nhiên có thể khiến người tiếc mạng như Thời Dực sinh ra ý niệm chết, ánh mắt cậu ta nhìn Thời Yến, không phải cầu xin Thời Yến bỏ qua cho cậu ta, mà cầu xin Thời Yến giết cậu ta!

Thời Yến nhìn bộ dạng thống khổ của Thời Dực, đột nhiên lại cười: “Nơi này là không gian độc lập, trừ khi phát hiện từ trước, nếu không ai cũng không tìm được nơi này. Thời Dực, cậu lãng phí tâm tư làm trận pháp này, ngược lại là an bài nơi đến cho mình. Tôi sẽ không giết cậu, chỉ để cậu lại đây, một mình yên lặng mà chết.”

Thời Yến nói xong, quay người cùng Thần Quang rời khỏi đây.

Khoảnh khắc đó, trong đầu Thời Yến lóe qua không ít cảnh tượng quá khứ. Khi đêm khuya yên tĩnh, hai anh em nghèo khổ tựa vào nhau mà ngủ, ngày sinh nhật, hai anh em mua giấy màu rẻ nhất về trang trí phòng, khi phát hiện Thời Dực có thiên phú ngự linh sư, hai anh em cao hứng phát điên ôm nhau khóc lớn, Thời Yến còn nhớ rõ, Thời Dực nhỏ gầy ôm chặt thân thể y, đôi mắt trắng đen rõ ràng nhìn y, ánh sáng trong mắt như có thể chiếu rọi cả thế giới: “Anh, em là ngự linh sư rồi! Em sẽ bảo vệ anh, không để anh bị người khác ức hiếp, em phải kiếm tiền, để anh sống cuộc sống vô ưu vô lo, em sẽ chăm sóc anh thật tốt, giống như anh đã chăm sóc em, chúng ta cả đời bên nhau…”

Nhưng khi Thời Dực dần trưởng thành, càng lúc càng bận rộn, không còn ngủ cùng y, không còn cùng y chia sẻ những chuyện trong ngày, cuối cùng thậm chí không thích về nhà, ánh mắt nhìn y cũng chậm rãi từ ngưỡng mộ biến thành chán ghét.

Thời Yến nhớ lại gương mặt đầy nước mắt của Thời Dực kiếp trước sau khi y chết, còn có bộ dạng Thời Dực dùng cái chết của y để đòi ích lợi từ chỗ năm ngự linh sư, và bộ dạng lang độc khi Thời Dực muốn giết y vừa rồi…

Trước khi đi, Thời Yến quay đầu lại nhìn một cái, Thời Dực tê liệt nằm dưới đất, không cách nào cử động, giống như một đống thịt nát buồn nôn, co giật, run rẩy, vĩnh viễn chôn vùi trong không gian này, không cách nào ra ngoài.

Trở lại căn phòng quen thuộc, trận pháp xung quanh do họ vừa ra, còn mơ hồ có dao động, Thời Yến nhìn Thần Quang thấp giọng nói: “Có cách nào triệt để phong chết không gian không?”

“Có.” Thần Quang nói, lập tức động thủ.

Khi xung quanh không còn một chút dao động linh lực nào, Thời Yến hiểu, không gian đó, không còn ai có thể mở ra được nữa.

Tất cả đã kết thúc rồi.
Bình Luận (0)
Comment