Trọng Sinh: Nữ Thần Nghịch Tập

Chương 14

Hai người nhìn thấy Vân La vào cửa, sắc mặt đều không tốt.

Ida Kamini ánh mắt lạnh băng trừng Vân La, sâu trong đáy mắt lộ ra hơi thở nguy hiểm, làm Vân La nhịn không được tâm sinh phòng bị.

"Còn thất thần làm gì, cút về phòng mày đi," Trương Yến nhìn thấy Vân La liền lớn tiếng quát mắng, giống như đang mắng người hầu.

Vân La cúi đầu, trong mắt tức giận cuồn cuộn, hận cho Trương Yến một bạt tai.

Không thể, tạm thời chưa được.

Vân La hít sâu, thật vất vả mới ngăn được lửa giận.

Vân La về phòng, loáng thoáng có thể nghe được trong đại sảnh truyền đến tiếng Ida Kamini rống giận.

Vân La rửa mặt, sau đó thay áo ngủ. Nằm ở trên giường, đắp lên chăn, nỗ lực bỏ qua thanh âm bên ngoài.

Thời gian trôi đi, trong đêm đen tĩnh lặng. Vân La giữa mơ mơ màng màng, nghe được tiếng loạt xoạt.

Vân La đột nhiên bừng tỉnh, trợn to hai mắt. Vừa lúc nhìn thấy cửa sổ bị một người từ bên ngoài mở ra. Sau đó một bóng đen từ bên ngoài trộm tiến vào.

Phòng nàng là lầu hai, là ai?

Bóng đen kia cũng không nghĩ tới Vân La đột nhiên tỉnh lại. Thấy Vân La chỉ là một tiểu cô nương, theo bản năng hô: " Cô bé, đừng kêu!"

Là giọng nam, trong tiếng nói lẫn một tia khẩn trương. Nhưng càng làm cho Vân La sợ hãi là người nam nhân này nói tiếng Hán.

" Anh là người Hoa?" Vân La đồng dạng dùng tiếng Hán hỏi.

"Nha, Cô bé, cô biết tiếng Hán?" Hắc ảnh kinh ngạc.

" Tôi cũng là người Hoa," Vân La ngữ khí hết sức hòa nhã " Anh vì sao lại lẻn vào phòng của tôi?"

" Cô nếu là người Hoa, vì sao ở nơi này? Cô là con gái của tên Ida Kamini kia ? Hay là tình nhân?" Hắc ảnh đột nhiên trở nên kích động.

Vân La vội nhẹ giọng nói: " Tôi không phải con gái hắn, mẹ tôi là tình phụ của hắn," Vân La thanh âm cố ý để lộ ra tia nhu nhược cùng khổ sở.

" Cô bé, cô là người Hoa, tôi không muốn đả thương cô, tôi tới nơi này là để gϊếŧ chết Ida Kamini," Giọng hắc ảnh tràn ngập ngập trời thù hận;

"Vì sao?" Vân La nhịn không được hỏi.

"Tôi... Tôi" hắc ảnh tựa hồ trở nên thực bi thương " Anh em của tôi  bị Ida Kamini đánh gãy tay chân gân."

"Cái gì?" Vân La không giấu được kinh ngạc, hô hấp dồn dập, như thập phần khiếp sợ.

Hắc ảnh giống như cũng nói hết sự tình " Tôi cùng các anh em đều ở tại Shinjuku, chúng tôi là nhập cư trái phép tới Oa Quốc,"

Hắc ảnh tựa hồ thực bi thương, cũng thực tức giận "Chúng tôi không có việc làm, không có thẻ xanh, không có giấy tờ, chúng tôi chỉ có thể bán rong. Anh em tôi thật vất vả mới có đủ tiền mua một chiếc xe BBQ. Ở trên phố bán nướng BBQ lại làm Ida Kamini tức giận, bị hắn chặt tay, tôi phải vì anh em báo thù."

Vân La thở dài, đất khách tha hương, quả nhiên khắp nơi chịu khi dễ!

" Anh gϊếŧ hắn cũng vô dụng a," Vân La không đành lòng để hắc ảnh chịu chết "Chính anh cũng sống không được."

" Tôi không nghĩ được nhiều như vậy, chúng tôi đã không có đường sống." hắc ảnh nảy sinh ác độc, là bị buộc phải tàn nhẫn.

Người Hoa xưa nay là dân tộc giỏi chịu đựng nhất thế giới, nếu không phải thật sự bức tới đường cùng, cũng sẽ không phản kháng.

Annie: xin lỗi chứ Việt Nam mới là dân tộc kiên cường nhất :))

Đáng thương, thật đáng buồn, cũng đáng tiếc!

" Anh em của anh còn sống sao?"

"Chúng tôi không dám đưa hắn đi bệnh viện, chỉ có thể tìm một bác sĩ nghiệp dư trị liệu," hắc ảnh thanh âm hạ xuống "Mất máu quá nhiều, vẫn luôn sốt nhẹ, tiền cứu trị cũng không có..."

Hắc ảnh trong thanh âm tràn ngập bất lực tuyệt vọng;

Vân La xuống giường, hắc ảnh tựa hồ thực khẩn trương “ Cô muốn làm gì? Đừng nhúc nhích, vì cô là người Hoa, tôi không gϊếŧ cô, nhưng cô đừng nghĩ báo cho Ida Kamini.”

“ Tôi cũng không thích Ida Kamini,” Vân La không chút nào che giấu chán ghét với Ida Kamini “ Anh ngọc nát đá tan như vậy, quá ngốc, tuy gϊếŧ Ida Kamini, nhưng lại đem chính mình ném đi, không đáng giá.”

“Vậy cô nói làm sao bây giờ?” Hắc ảnh không tiếng động gầm nhẹ “ Cô nói, tôi nên làm cái gì bây giờ?”

“ Anh đầu tiên phải có thế lực của chính mình. Chỉ khi cường đại rồi, còn thù gì không thể báo?” Vân La nói tới đây, trong ánh mắt bắn ra mãnh liệt hận ý, hắc ảnh kia ngẩn ngơ.

“ Cô…?”

Vân La từ trong ngăn kéo lấy ra một tấm thẻ ngân hàng đưa cho bóng đen kia, “Cho anh, nơi này có một ngàn vạn yên Nhật, trước để em trai anh xem bệnh quan trọng hơn.”

Bóng đen sửng sốt một chút, nhìn  thẻ ngân hàng trước mặt, ánh mắt thập phần khát vọng, nhưng không duỗi tay nhận.

Vân La chậm rãi tới gần hắc ảnh, rốt cuộc thấy được diện mạo của hắn. Diện mạo thành thật, hai mắt thuần phác thanh triệt, dáng người tuy không cao, nhưng lại rất rắn chắc, là một hán tử thực bình thường.

“Cầm đi,” Vân La biết hắn suy nghĩ cái gì, nói thẳng: “Yên tâm, đây không phải tiền của Ida Kamini, đây là tiền của tôi, cùng hắn không có một chút quan hệ.”

“ Cô là một cô bé, lấy đâu ra nhiều tiền như vậy? Tôi không thể lấy tiền của cô,” hắc ảnh giãy giụa.

“ Mạng em trai anh quan trọng,” Vân La ném qua, nghĩ đến em trai, nam nhân rốt cuộc tiếp lấy.

“Cảm ơn cô bé” nam nhân ngữ khí chân thành tha thiết “ Tên tôi là Trần Giai Minh, cô tên gì, tôi về sau chắc chắn báo đáp.”

“ Tôi kêu Vân La,” Vân La nhìn Trần Giai Minh, nghĩ nghĩ nói: “Ở Shinjuku có nhiều người Hoa nhập cư trái phép như các anh vậy sao?”

“Không ít.” Trần Giai Minh nghĩ nghĩ nói: “Chỉ ở nơi tôi sống đã có mấy ngàn người.”

“ Anh nếu không có công việc, tôi gần đây mở một cái công ty. Nếu anh nguyện ý, tôi có thể nghĩ cách giúp anh xử lý thị thực lao động, về sau anh có thể làm việc ở công ty tôi.”

“Cái gì?” Trần Giai Minh rõ ràng thực khiếp sợ “ Cô bé, cô mở công ty?”

“Đúng vậy, anh yên tâm, không liên quan đến Ida Kamini. Hắn cùng mẹ tôi cũng không biết, mong anh có thể giúp tôi giữ bí mật,”

“Nhất định, nhất định,” Trần Giai Minh thực kích động. Có thể quang minh chính đại, không bị cảnh sát rượt như chó, đây là việc hắn vẫn luôn hy vọng.

“ Công ty tôi vừa mới thành lập, trước mắt yêu cầu nhân thủ không nhiều lắm. Chuyện này anh biết là được,” chờ về sau công ty lớn mạnh, liền có thể nhiều nhận một ít người Hoa.

“Ai, được, được, cảm ơn cô bé, cảm ơn cô,”

“Ân,” Vân La gật gật đầu, xé một giấy, đem số điện thoại của mình viết lên: “Đây là số điện thoại của tôi, ngày mai gọi cho tôi. Hiện tại anh vẫn nên đi nhanh đi, chờ sau này, chính mình cường đại rồi, lại đến báo thù!”

“ Được.” Trần Giai Minh đem tờ giấy kia thật cẩn thận gấp lại, cất vào túi. Lại lần nữa nhìn thoáng qua Vân La thật lâu, mới từ trên cửa sổ nhảy xuống.

Vân La nhìn thoáng qua. Lúc Trần Giai Minh từ lầu hai nhảy xuống, động tác thập phần nhanh nhẹn. Dường như có chút công phu, nhân tài như vậy thật là gặp mà không cầu được.

Nàng với Trần Giai Minh xem như có ơn tri ngộ, lại cứu em trai hắn. Trần Giai Minh đối với nàng trong lòng biết ơn.

Bọn họ có cùng kẻ thù, Ida Kamini. Vân La tin tưởng, ngày  nàng báo được thù đã không xa!

Nàng muốn tích góp từng chút sức mạnh, nhất định phải làm những người tổn thương nàng trả giá gấp mười lần, gấp trăm lần!

Ngày hôm sau, Vân La ra cửa, không đến trường học, mà trực tiếp đến biệt thự riêng. Còn Miyazaki thì dẫn người đi giải quyết việc của công ty.

Vân La xem xét giá trị khí vận một chút, đã tăng tới hơn 12 vạn. không tăng nhanh như ngày đầu tiên. Nhưng Vân La biết, vậy đã không tồi.

Rốt cuộc nàng hiện tại chỉ là một nghệ sĩ đường phố, không nổi tiếng lắm.

Vân La cầm lấy đàn ghi-ta, bắt đầu chuẩn bị cho màn biểu diễn tối nay.

Tiếng chuông di động vang lên, Vân La cầm lấy liền thấy là số lạ. Vân La lại nhớ tới Trần Giai Minh tối hôm qua, ấn nghe máy.

“Uy! Là Vân tiểu thư sao? Tôi là Trần Giai Minh,” Giọng Trần Giai Minh mang theo một tia khẩn trương, lại thật cẩn thận;

“Là tôi,” Vân La thanh âm bình thản “ Anh đang ở đâu?”

“ Tôi đang ở một bệnh viện nhỏ.” Trần Giai Minh ngữ khí tràn ngập cảm kích “ Em trai tôi đã qua nguy hiểm, cảm ơn cô. Cô ở đâu? Tôi đi tìm cô.”

“Trước không cần, Anh chiếu cố em trai anh trước đi. Qua hai ngày, tôi sẽ gọi cho anh.” Vân La nghĩ Trần Giai Minh nhất định là muốn bên cạnh chăm sóc em trai hắn.

“ Được, cảm ơn,” Trần Giai Minh thanh âm trầm thấp. Em trai hắn tuy qua nguy hiểm, nhưng vẫn cần người chiếu cố.

Vân La tắt điện thoại, tiếp tục đánh đàn ghi-ta. Chạng vạng, đến quảng trường Man Bộ, Miyazaki đã ở nơi đó chờ nàng.

Vân La mỗi buổi tối chỉ biểu diễn hai bài hát. Tuy ít, nhưng giọng hát mỹ diệu, dung nhan tuyệt mỹ, hấp dẫn càng ngày càng nhiều người tới xem nàng biểu diễn. Đại đa số đều là khách quen.

Fans của nàng cũng ở từng ngày gia tăng, làm Vân La thật cao hứng.

Các loại giấy chứng nhận công ty rốt cuộc đã có. Vân La lấy ra hai cái trăm triệu giao cho Miyazaki, dùng để thuê office building* và nhân viên.

*Office building: toà nhà công sở

Hiệu suất làm việc của Miyazaki rất cao, chỉ ngắn ngủn một tuần, bản truyện tranh đầu tiên đã ra lò.

Vân La muốn đem tạp chí tạo thành tạp chí truyện tranh đỉnh nhất Nhật Bản. Truyện tranh sắc thái diễm lệ, nhân vật tinh xảo rõ ràng, có chất lượng cực cao.

“Thực tốt” nhìn tạp chí trong tay, Vân La có chút kinh hỉ.

Miyazaki cũng phi thường cao hứng. Nghĩ đến vì bản tạp chí này, hắn cũng trả giá rất nhiều.

“Cảm ơn anh.” Vân La trên mặt lộ ra tươi cười nhợt nhạt, giống như trăm hoa đua nở, kinh động tâm phách.

Miyazaki thế nhưng nhất thời ngây người, qua một lát, mới ngơ ngác nói: “ Cô... Cô vui là tốt rồi.”

Chất lượng tạp chí của bọn họ rất cao. Nhưng lại không có danh tiếng, chỉ sợ không bán được a!

“Không bán được thì cho.” Vân La nói làm kinh người.

Sẽ có người không nhận đồ miễn phí sao?

Vân La tin tưởng, chỉ cần nhìn tạp chí của nàng, nhất định sẽ trở thành khách hàng trung thành của tạp chí.

Miyazaki lại bị Vân La đại khí hoảng sợ “ Cô xác định?”

Vân La gật đầu, đây cũng là quyết định bất đắc dĩ. Không thể nắm trong tay, còn không bằng hào phóng một phen.

“ Được.” Miyazaki cắn răng “ Tôi nhất định ủng hộ quyết định của cô.”

Hai người quyết định tốt rồi, Miyazaki khiến cho nhà xưởng in ra mười vạn bản. Sau đó để thủ hạ đem ra ngoài phát miễn phí.

Trạm thứ nhất chính là cao trung Lan Linh. Đương nhiên, Miyazaki dặn dò những thủ hạ đó, không được nói ra chuyện công ty.

Học sinh khác có hỏi, chỉ nói là làm công!

Tạp chí truyện tranh chế tác tinh mỹ, học sinh Lan Linh mỗi ngày trừ bỏ đánh nhau, đều nhàn đến chỉ có thể ngủ. Hiện tại có tạp chí manga anime xem miễn phí, tự nhiên sẽ không cự tuyệt.

Rất nhanh, toàn bộ học sinh đều có một quyển!

Bình Luận (0)
Comment