Nghe được MC giới thiệu, sinh viên trong phòng bắt đầu thì thầm.
Còn có rất nhiều người, lặng lẽ quay đầu, nhìn Lục Dương cùng Từ Thi.
Lục Dương thì bọn họ còn biết.
Một sinh viên có trình độ ca hát cực cao, lần trước đã biểu diễn một lần, lằm cho khán phòng im lặng không thôi, nhưng mà Từ Thi...Trong ấn tượng của rất nhiều sinh viên, Từ Thi giống như một cô nàng quái gở, lúc trước bị người ta yêu cầu hát, kết quả đều khiếp sợ bất khóc.
Không nghĩ tới, lần này còn muốn lên biểu diễn.
Nàng có thể làm được sao?
Ở một chỗ hàng thứ ba bên trái, Dư Phương nhịn không đười cười ha ha vài tiếng.
"Thế mà để Từ Thi lên hát, con ranh kia nói chuyện còn không được, vậy mà hát, lớp số hai hết người rồi sao?"
Bạn cùng phòng bên cạnh cũng phụ họa.
"Đúng vậy, đợt này có trò hay để nhìn rồi."
"Điện thoại của ngươi đâu? Để ta chụp mấy tấm hình, lâu rồi chưa thấy bộ dạng khóc lóc của Từ Thi rồi."
Ba người ngồi chung với nhau, ta một câu ngươi một câu, đặc biệt là Dư Phương, từ vụ bị tát lúc trước, nàng ta đã hận chết Từ Thi luôn rồi.
Lục Dương cùng Từ Thi đứng dậy đi lên trên.
Nhìn xung quanh có mấy trăm ánh mắt đang nhìn mình, Từ Thi hơi chó chút chột dạ, tiết tấu hô hấp của nàng bị rối loạn, Lục Dương trước mặt bao nhiêu ánh mắt dòm ngó, nắm lấy tay của nàng, nhỏ giọng nói: "Chúng ta cố lên !"
"Cố lên !"
Từ Thi cảm giác trong lòng mình đã bình tĩnh hơn không ít.
Dưới sân khấu truyền đến một mảng tiếng cười.
Đương nhiên không phải cười nhạo hai người, mà la do thấy được động tác nắm tay của Lục Dương.
Nhìn thấy gương mặt anh tuấn của Lục Dương, hơn nữa còn nghe nói Lục Dương là phú nhị đại, trên mặt Dư Phương hiện lên vài phần phẫn hận, Từ Thi dựa vào cái gì mà thân cận với Lục Dương, nhờ vào gương mặt lớn lên có chút đẹp đẽ sao?
Hứa Dung Dung sắc mặt cổ quái nhìn Trần Thu Nguyệt ở bên cạnh, kêu một tiếng: "Thu Nguyệt."
"Chuyện gì?"
Trần Thu Nguyệt nhìn nàng?
"Ngươi không sao chứ."
"Ta có chuyện gì mà sao?"
"Ách, được rồi..."
Hứa Dung Dung tưởng Trần Thu Nguyệt thấy cảnh này sẽ tức giận, nhưng bây giờ nhìn qua, dáng vẻ vẫn rất tốt, hình như mình suy nghĩ hơi nhiều.
Bên ngoài Trần Thu Nguyệt vẫn tỏ ra bất động thanh sắc, nhưng trong lòng có chút chua xót, buồn bực không vui, dùng thanh âm chỉ có mình nghe được nói ra: "Đồ củ cải hoa tâm(1)."
Lục Dương nhìn về phía Ngưu Nguyên Khôi gật đầu, ý bảo có thể bắt đầu.
Ngưu Nguyên Khôi ở trên máy tính điều khiển con chuột ấn vào, trong phòng liền bắt đầu nổi lên khúc nhạc đệm.
Đây là đoạn dạo đầu của bài hát.
Chỉ cần nghe đoạn đầu thôi cũng rất hưởng thụ.
Dưới sân khấu mòi người hầu như đều chú ý đến Từ Thi.
Từ Thi như thể quên đi nỗi sợ, ánh mắt nàng sáng lên, tỏ ra kiên định, đợi đoạn mở đâu qua đi, nàng nhẹ giọng hát.
"Muốn kể về em cho anh nghe..."
Vừa hát một câu.
Toàn bộ phòng học nháy mắt yên trĩnh trở lại.
Giọng hát này thật quá ưu nhã, phảng phất như thanh âm sơn tuyền, bay thẳng vào tim của mỗi người nghe, trên mặt bọn họ đều tỏ ra khiếp sợ, khó tưởng tượng nổi...
Nguyên lai giọng hát Từ Thi lại dễ nghe như vậy."
Ngày đầu tiên khai giảng, nàng nói thích ca hát, quả nhiên nói không sai.
"Nhân lúc tuổi thiếu niên đang đẹp như hoa...
Hoa ơi mặc sức nở đi..
Điểm tô cho tháng năm của anh, và canh cây của em."
Thanh âm này so với chim sơn ca còn êm tai hơn, Từ Thi như biến thành tinh linh trong núi xanh đang ca hát.
Dưới sân khấu.
Đinh Siêu có một loại cảm giác buồn bực.
Hắn vừa hâm mộ, vừa ghen ghét.
"Từ Thi cũng quá giỏi đi, vì sao thời điểm khai giảng, ta không phát hiện ra nàng?"
Lý Minh Bác cũng nhịn không được sợ hãi thán phục
"Thật không nghĩ tới Từ Thi lại hát dễ nghe như vậy, sơ với thầy giáo dạy âm nhạc trước kia của ta còn lợi hại hơn, Từ Thi cũng giấu nghề quá xâu rồi."
Lưu Lỗi cũng chỉ cảm thấy êm tai, ngược lại không có ý tứ gì khác, hắn vỗ vai Đinh Siêu nói ra: "Ta nhớ thời điểm khai giảng, ngươi nói Lục Dương ánh mắt bị mù mà, hiện tại thì sao?"
"Ta nào biết được... Từ Thi hóa ra là thiên sứ... tên cẩu tặc Lục Dương..." Đinh Siêu nói năng lộn xộn, không biết nên nói gì, cuối cùng tức giận thở dài một tiếng: "Ta tưởng Lục Dương để ý đến Từ Thi, vậy ta sẽ có cơ hội với Trần Thu Nguyệt, vậy mà không nghĩ đến, hai ngươi hắn đều không chọn ai, vậy mà muốn chọn cả hai."
Khi bọn hắn nói chuyện.
Lục Dương cũng bắt đầu hát.
'Ai có thể thay thế được em đây?
Nhân lúc tuổi trẻ mà thỏa sức yêu đi..'
Từ Thi hát tiếp.
"Hỡi anh yêu dấu ơi...
Sánh bước cùng em trên chặng đường dài nhé."
Lục Dương: "Anh muốn hát về mình cho mình em nghe."
Từ Thi: "Em muốn hát về mình cho anh nghe, đem nụ cười hồn nhiên của anh tặng cho em, lúc đấy chúng ta..."
Hai người cùng một chỗ hợp xướng: "Đôi ta cùng vui vẻ nhé, luông hạnh phúc,thời gian bên nhau thât đẹp...."
...
...
Dưới phòng, hầu hết sinh viên đều bị màn trình diễn của đôi thần tiên này làm cho kinh diễm.
Kiều Khải Minh híp mắt, không biết đang suy nghĩ gì.
Trần Thu Nguyệt hai tay nắm thành quyền, cuối cũng vẫn là thả ra.
Nàng vốn nên tức giận, nhưng nghĩ đến bộ dạng cô đơn của Từ Thi, nàng cảm giác mình có quyền gì tức giận cơ chứ.
"Thu Nguyệt tỷ, hai người bọn họ biểu diễn thật hay, ta cảm thấy có thể tham gia so tài được rồi đó."
Thẩm Yên nhịn không được nói ra.
Hiện tại trên TV đang có chương trình so tài giữa các cặp đôi rất hot, Thẩm Yên tin rằng Lục Dương cùng Từ Thi tham gia có thể nhận được giải thưởng.
---
Vì sao như vậy, tại sao Từ Thi lại hát dễ nghe đến như vậy, nhìn trên sân khấu hai người biểu diễn như cặp đôi, Dư Phương triệt để hôm mê , con vịt con xấu xí ngày ấy đã triệt để hóa thành thiên nga, nàng nhớ lại khoản thời gian so kè lúc trước, nhận ra bản thân mình chỉ là một tên hề nhảy múa trước mặt nhiều người.
Ba Ba Ba...
Tiếng vỗ tay vang lên không ngừng, so sánh với hai tiết mục lúc trước, tiết mục lần này còn đắc sắc hơn ngàn lần, không ít sinh viên đứng dậy la hét, vỗ tay, hô tên hai người.
"Chúc mừng ngươi."
Lục Dương nhìn Từ Thi, trong mắt hiện lên hai chữ hạnh phúc.
Nàng thành công rồi !
Chương 128: Tống Giai Kinh Ngạc (1)Từ trên sâu khấu đi xuống.
Thời điểm đi ngang qua chỗ của Lý Minh Bác, Lục Dương nói với Từ Thi: "Chúng ta ngồi chỗ này đi, ở sau xa qua, không thể thấy người ta biểu diễn được."
Từ Thi do dự một chút, nhẹ gật đầu.
Tâm tình của nàng bây giờ rất kỳ quái.
Là một loại cảm giác chưa bao giờ nàng có được.
Lý Minh Bác vội vàng bảo Đinh Siêu ngồi vào bên trong, để ra hai vị trí, Lục Dương ngồi bên trong, để Từ Thi ngồi ở hướng bên ngoài đường đi.
"Lục ca, Từ Thi, vừa nãy hai người thật lợi hại."
Lý Minh Bác tán thưởng.
Lục Dương cười nói: "Chủ yếu là nhờ Từ Thi hát dễ nghe, ta chỉ phối hợp với nàng mà thôi."
Từ Thi cười cười.
"Lục Dương, điều kiện của ngươi cũng không tệ, hay là đi tham gia show tuyển chọn tài năng đi, biết đâu phòng chúng ta lại sản sinh ra một minh tinh thì sao?" Lưu Lỗi cười hắc hắc.
Lục Dương lắc đầu: "Làm mình tinh thì được lợi gì, một chút tự do cũng không có, ta muốn làm lão bản của minh tinh."
"Vậy ngươi giúp Từ Thi làm minh tinh, ngươi làm lão bản." Lưu Lỗi nói tiếp.
Từ Thi liền vội vàng lắc đầu.
Làm minh tinh sao?
Mình còn chưa nghĩ đến.
Mấy người cười cười nói nói, Đinh Siêu vẫn còn bị đả kích lúc trước, trầm mặc không nói lời nào, bây giờ hắn con đang bận hoài nghi nhân sinh.
Tiếp mục kế tiếp bắt đầu rồi.
Đã có tiết mục xuất sắc biểu diễn ở trước.
Các tiết mục đằng sau liền tỏ ra nhàm chán, vô vị.
Mọi người đều không tỏ ra hứng thú để xem.
Đợi đến lúc mọi người biểu diễn xong, phụ đạo viên tuyển bố nghỉ, hơn nữa còn nói một câu, tối nay nhà trường tổ chức buổi tiệc chào đón năm mới.
Nếu như muốn đi, có thể đi sớm mà xếp hàng.
"Siêu ca, ngày nghỉ có kế hoạch gì chưa."
Trở về phòng ngủ, Lục Dương hỏi hắn.
Đinh Siêu lắc đầu: "Không có kế hoạch gì, chắc ngày mai ở ký túc xá chơi game, đúng rồi, Lục ca, Lỗi ca, các ngươi nghe nói LOL sắp ra mắt sever Trung Quốc chưa."
"LOL là cái gì?"
Lưu Lỗi cùng Lý Minh Bác tỏ ra không biết.
Lục Dương cười nói: "Đinh Siêu ngươi không hành gà ở sever SEA nữa à."
Rồi trả lời câu hỏi Lưu Lỗi :" Là một tựa game giống dota, ta cùng Đinh Siêu chơi qua ở Sv SEA rồi."
"Đúng vậy a."
Sắc mặt Đinh Siêu vui mừng, giơ ra ngón tay cái, nói ra: "Các ngươi không biết đâu, game này ở bên nước ngoài rất hot, chúng ta tạo tổ đội 4 người chơi đi."
"Thôi, tha cho ta a..."
Lục Dương lắc đầu.
Nghĩ đến quá trình gánh bốn quả tạ, hắn mất luôn cả hứng thú cầm chuột.
Bất quá đợi tháng chín sang năm, tựa game này sẽ mở máy chủ Trung Quốc.
Đương nhiên kiếp này Lục Dương cũng không có hứng thú cày rank, trò này kiếp trước đã làm hắn tốn bao nhiêu thời gian, tiền bạc,...
"Ta không chơi đâu." Lý Minh Bác cũng lắc đầu, hắn đối với game online thì dốt đặc, ngược lại Bá Vương, Tam Quốc thì còn biết một chút.
Lưu Lỗi cũng tỏ ra hứng thú, bất quá nghe nói phải bỏ tiền mua tài khoản nước ngoài, liền từ bỏ.
"Được rồi, các ngươi không chơi thì ta chơi một mình."
Đinh Siêu có chút nhụt chí.
Hắn muốn rủ bạn cùng phòng vào chơi cho vui, lâu lâu còn ăn chửi thay hắn, vậy mà bọn hắn đều tỏ ra không có hứng thú.
Đi đến ký túc xá, điện thoại của Lục Dương vang lên.
Nhìn nhìn.
Là Ngô Bá gọi tới.
"Tới sớm như vậy sao?"
Lục Dương cầm điện thoại lên, rồi bảo mấy người bạn cùng phòng lên trước đi, không cần chờ hắn.
"Đúng vậy a, dù sao trong tiệm cũng ít người, ta còn chưa xem ngươi biểu diễn lần nào? Lần này khẳng định không thể bỏ qua được." Ngô Bá cười hì hì nói.
"Ngươi đang ở Tây Môn sao?"
"Ừ, ta mới bắt taxi đến."
"Tốt, chờ ta một lát, đến đón ngươi đây."
Nhìn bọn Lưu Lỗi đã lên lầu, Lục Dương cản lại một chiếc xe buýt đi tới Tây Môn, xe buýt rất rẻ, chỉ cần một tệ.
Loại xe buýt này là loại nhỏ, thường dùng trong đánh golf, ở trường Lục Dương, nó dùng để đi ngắm phong cảnh.
---
Đi đến Tây Môn.
Rất nhanh nhìn thấy hán tử cường tráng có làn da đen, ngoài Ngô Bá ra thì có thể là Lưu Lỗi, nhưng Lưu Lỗi đang ở bên trong ký túc xá, nên là Ngô Bá rồi, tuy Ngố Bá cũng rất giống Lưu Lỗi, nhưng chiều cao của hai bên hơi chệnh lệch nhau một cái đầu, Ngô Bá còn không cao hơn nổi Lục Dương.
"Lục ca, trường học của ngươi mỹ nữ không ít."
Ngô Bá đánh giá hoàn cảnh xung quanh nói.
"Đây không phải nói nhảm sao? Ngươi xem đây là chỗ nào?" Lục Dương chỉ vào một tòa cao ốc.
"Khoa Y Học, khó trách..."
Ngô Bá nhìn xem, mới bừng tỉnh đại ngộ, đa số nữ sinh đều học y, khó trách bên này lui lui tới tới đều là mỹ nữ.
Cùng Lục Dương đi vào sân trường, Ngô Bá cười hỏi: "Lục ca, trường học có mỹ nữ nào thích người chưa?"
"Còn phải nói."
Trước mặt Ngô Bá, Lục Dương cũng không cố kỵ gì nhiều.
Từ nhỏ đến lớn, hắn vẫn rất tin tưởng Ngô Bá.
"Cái này cũng không trách được ngươi, từ nhỏ đến lớn đều rất đẹp trai, vừa lên đại học liền có thể kiếm tiền mua nhà mua xe, nếu ta biến thành nữ nhân cũng sẽ thích ngươi."
"Cút, ngươi biến thành nữ nhân, ta chắc chắn sẽ đá ngươi văng đi thật xa."
Nhìn dáng vẻ của Ngô Bá, hắn mà biết thành nữ nhân thì đúng là hơi cay mắt thật..
Thời điểm hai người cười nói vui vẻ.
Một người mặt áo khoác trắng từ tòa nhà y học đi ra, nhìn thấy hai người, nữ sinh do dự một chút, cuối cùng đành lên tiếng chào hỏi.
"Lục Dương..."
Nhìn thấy người gọi mình, trong lòng Lục Dương suy nghĩ sao trùng hợp như vậy.
"Học tỷ, ngươi vừa tan học hay sao?"
"Đúng vậy."
Tống Giai nhìn Ngô Bá bên cạnh Lục Dương, mỉm cười hỏi: "Bằng hữu của ngươi sao."
Lục Dương vỗ vai Ngô Bá, nói ra: "Bạn thân của ta, thân tư nhỏ đến lớn."
"Xin chào học tỷ, em tên là Ngô Bá."
Nhìn thấy Tống Giai, Ngô Bá liền tỏ ra ngoan ngoãn vô cùng, trong lòng đem nữ nhân này so sánh cùng Quan Nguyệt một phen, phát hiện bọn họ chẳng có điểm gì giống nhau, ngược lại học tỷ này hơi giống Liễu Thanh Thanh.
"Ngươi cũng là sinh viên ở đây sao?" Tống Giai tò mò hỏi.
Chương 129: Tống Giai Kinh Ngạc (2)Ngô Bá lắc đầu: "Không phải, thành tích của ta hơi kém một chút, chỉ đậu cao đẳng ở bên kia, hôm nay nghe tin Lục Dương biểu diễn, nên mới chạy sang đây."
"Lục Dương, ngươi biểu diễn gì vây?" Tống Giai kinh ngạc nhìn thoáng qua Lục Dương, tròng lòng như thể đang suy đoán điều gì, Lục Dương biểu diễn cái gì, biểu diễn tốc độ gõ phím viết tiểu thuyết sao?
"Đúng vậy học tỷ, trường học tổ chức buổi tiếc, ta có báo danh một tiết mục góp vui."
Lục Dương cười khổ một tiếng.
Tiện nhân Ngô Bá này nói nhiều như vậy làm gì chứ.
"Có tiết mục sao không nói với ta, đợi tối nay nay ta cùng Lâm Viện Viện cùng đi tới cổ vũ cho ngươi nha." Tống Giai cười rất vui vẻ, nàng muốn biết, Lục Dương sẽ biểu diễn cái gì.
Coi bộ rất là thú vị đây.
"Ách, tùy tiện mà thôi."
Lục Dương kéo Ngô Bá ra ngoài, ngói ra: "Chúng ta có việc đi trước đây."
Nói xong kéo Ngô Bá chạy một mạch rời đi, đi vào sân trường, Ngô Bá hít vào một hơi, nói ra: "WOW, học tỷ vừa rồi thật sinh đẹp, mà ngươi học khoa máy tính, sao lại biết mỹ nữ khoa y học?"
"Thời điểm học quân sự, nàng là tình nguyện viên."
Lục Dương qua loa nói.
"Đúng là lớn lên đẹp trai thật có ích, học quân sự thôi mà cũng có thể làm quen mỹ nữ." Ngô Bá thở dài...
Trên sân trường, rất nhiều sinh viên đang chơi bóng rỗ.
Lục Dương tìm một chỗ vắng người, cùng Ngô Bá chơi bóng, đập bóng mấy cái, lúc nghỉ ngơi, Ngô Bá hỏi: Quan Nguyệt khi nào đến đây?"
"Buổi chiều nàng có tiết, có lẽ đợi tan học thì sẽ đến."
Lục Dương nhìn đồng hồ.
Một quả bóng rổ bay tới, Ngô Bá thò tay bắt được, lại ném trở về, ngươi bên kia rủ bọn họ tới chơi, Lục Dương liền cản lại, nói ra: "Đừng chơi, chúng ta đi xem sân khấu tối nay."
"Được."
Hai người đi tới sân vận động.
Sân vận động mới được xây.
Cửa ra vào không ít người.
"Lớn quá."
Ngô Bá nhìn mấy lần, cảm thán nói ra.
"Ngươi khẳng định chưa đi qua trường học của Quan Nguyệt, nếu ngươi đi rồi, sẽ biết chỗ này của ta không thể so sánh được, sân vận động bên kia còn có bể bơi lội." Lục Dượng cười nói.
"Lục Dương, ngươi cũng tới đây sao?"
Thật trùng hợp, ở bên ngoài sân vận động Lục Dương lại gặp Trần Thu Nguyệt.
Ngô Bá không nghĩ tới, mới vừa đến trường học, đã gặp được hai đại mỹ nữ, mỗi người còn mang phong cách riêng biệt.
Cô gái này mang một mái tóc dài đỏ chói, theo gió tung bay, dáng người thì hoàn mỹ không chê vào đâu được.
"Không phải, ta mang bằng hữu tới đây nhìn xem, đây là Ngô Bá, bạn từ nhỏ của ta, ở trường khác đến thăm quan."
Lục Dương giới thiệu nói.
Nghe được Lục Dương giới thiệu bạn chơi thân từ nhỏ, Trần Thu Nguyệt híp mắt, nói: "Ta là Trần Thu Nguyệt, bạn gái của Lục Dương, hoan nghênh ngươi tới đây chơi."
Ngô Bá nheo mắt lại, thần sắc quái dị nhìn Lục Dương.
Nữ nhân này.
Muốn tuyên bố chủ quyền sao?
Lục Dương hít vào một hơi nói ra.
"Ngươi đi vào hộ trợ phải không? đi nhanh lên đi."
"Được rồi, ta đi trước, ngươi đừng quên buổi biểu diễn tối này."
Trên mặt Trần Thu Nguyệt tươi cười, khoát tay áo, đi đến cửa ra vào sân vận động, nói gì đó với người hội sinh viên liền tiến vào.
Nhìn Trần Thu Nguyệt đi vào, Ngô Bá nhẹ nhàng thở ra một hơi, cả kinh nói: "Lục Dương, ngươi đang đùa với lửa đấy."
"Vừa rồi không phải ngươi hỏi ta, có ai thích không à?"
Lục Dương xuất ra một miếng kẹo cao su, bỏ vào trong miệng.
"Chính là nàng ta?"
Ngô Bá minh bạch, hắn móc một hộp thuốc lá. lấy ra một điếu, đốt lên, hít một hơi: "Hài, đừng nói là ngươi, cho dù ta được một muội tử xinh đẹp như vậy theo đuổi, cũng không kìm lòng được a."
"Ngươi có ý gì, ngươi tưởng ngươi có thể giống như ta được à."
Lục Dương nhịn không được mắng một tiếng.
Ngô Bá bình tĩnh hút thuốc, nói ra: "Mặc dù như vậy, nhưng bên Quan Nguyệt ngươi xử lý thế nào? Ngươi không sợ bị ba cô gái hung hăng đánh một trận sao?"
"Đến bước này rồi, còn có thể làm sao?"
Lục Dương quyết định không nghĩ đến nữa, càng nghĩ càng cảm thấy phiền lòng.
Đi một bước tính một bước.
Tuy rằng rất phiền toái, nhưng chỉ cần năng lực mình lớn hơn, tóm lại đều có biện pháp giải quyết, không phải có người từng nói, chỉ cần không bị bắt tận tay, day tận tráng, thì mọi chuyện đều dễ sử lý sao.
Nếu như đã sống lại một lần nữa, còn sợ này sợ nọ, chuyện gì cũng không dám làm, thì còn ý nghĩ gì nữa, cơm áo gạo tiền không phải thứ hắn truy cầu, những thứ này đối với hắn trước khi trong sinh đều rất đơn giản.
Có chơi có chịu !
Tìm được một cái thùng rác, Lục Dương đem kẹo cao su nhổ ra.
Buổi chiều, sáu giờ hai mươi phút.
Quan Nguyệt đã đến, lần này nàng ở trên xe buýt điện thoại tới, Lục Dương tính toán thời gian rất tốt, thời điểm vừa đến Tây Môn, vừa kịp lúc Quan Nguyệt cùng Triệu Oánh Oánh cùng một chỗ xuống xe.
"Như thế nào không bắt taxi tới."
Nhìn Quan Nguyệt, Lục Dương có chút áy náy.
Các nàng đi xe bus tới đây, thì phải đi quãng đường khá xa, còn đổi tuyến một lần, Quan Nguyệt không phải không có tiền, mà có chút thời điểm, tiết kiệm được thì nàng sẽ tiết kiệm.
"Ngô Bá, ngươi cũng tới à."
Quan Nguyệt nhìn thấy Ngô Bá.
Sau khi giới thiệu một chút, Lục Dương nhìn đồng hồ, trực tiếp mang bon họ đi tới sân vận động, tiết mục bên kia sắp bắt đầu, Trần Thu Nguyệt đã điện thoại thúc dục hắn.
Trong sân, sinh viên đã có rất nhiều, may mắn sân bãi khá lớn, nên chưa được mấy nghìn sinh viên của trường.
Nhin thấy biển người chi chít, làm Lục Dương có cảm giác thấy mình thật nhỏ bé.
Đèn spotlight chiếu xuống, làm cho sân khấu không thua gì một buổi biểu diễn của minh tinh.
Tìm mấy vị trí, an bài cho Quan Nguyệt, Ngô Bá, cùng Triệu Oánh Oánh xong, Lục Dương nói ra: "Ta đi hậu trường chuẩn bị một chút, các ngươi ở đây nhìn nha, biểu diễn xong ta sẽ trở lại..."
"Đi đi đi."
Quan Nguyệt cười ngọt ngào.
Chương 130: Lục Dương Nổi Tiếng (1)Đằng sau cánh gà.
Khương Minh cầm bảng danh sách, đang thẩm tra lại nhân số biểu diễn.
Khoa ngoại ngữ tới chưa?
"Đến rồi."
Mấy người giơ tay lên.
"Khoa y học đâu?"
Khương Minh nhìn xung quanh một lần, thấy được mấy người đăng kia liền nhẹ gật đầu.
"Tiết mục khoa máy tính đã chuẩn bị xong chưa."
Khương Minh lại hỏi.
"Hai tiết mục kia đều đấy đông đủ, nhưng còn tiết mục do Lục Dương biểu diễn thì vẫn chưa tới, ta đang gọi hắn đây."
Trần Thu Nguyệt dơ điện thoại lên.
"Không cần gọi, ta tới rồi."
Lục Dương từ bên ngoài đi vào.
Khương Minh liền thể hiện nét mặt tươi cười, khách khí nói: "Lục Dương, cậu tới vừa kịp lúc, không cần phải vội, đợi lát nữa chúng ta cùng cỗ vũ cho ngươi."
"Chỉ là một tiết mục nhỏ mà thôi."
Lục Dương khoát tay áo, ý bảo ban thần mình không có vấn đề gì.
Trong lòng Khương Minh thầm nghĩ, không hổ là kẻ có tiền, khí độ như vậy sao người khác có thể so sánh, hậu trường nhiều người như vậy, ai cũng đều tỏ ra khân trương vì sắp biểu diễn ở một sân khấu lớn, khoa y học bên kia còn đi WC mấy chục lần, vẫn mà Lục Dương chẳng có cảm giác gì.
Lục Dương đi đến bên cạnh Trần Thu Nguyệt.
"Vừa rồi anh đi đâu? Làm sao tới muộn vậy."
Trần Thu Nguyệt nhỏ giọng hỏi.
Lục Dương bình tĩnh trả lời: "Anh vừa dắt bạn đi dạo một vòng, với lại anh đến kịp lúc điểm danh, không tính là muôn."
Khương Minh vẫn ở bên kia tiếp tục thẩm tra đối chiếu danh sách, đợi đến lúc hắn xác định mọi người đã đến đông đủ , Lục Dương đi qua, đưa hắn kéo vào một góc nói: "Học trưởng, tiết mục phải biểu diễn theo trình tự sao"
"Phải đợi thẩm tra xem người ta đến đầy đủ không, mới báo danh sách biểu diễn lên trên, học đệ có vấn đề gì à?" Khương Minh không biết Lục Dương muốn làm gì.
"Như vậy thì cho ta mượn danh sách coi một lát được không?"
Khương Minh đưa danh sách tiết mục cho Lục Dương.
Nhìn nhìn.
Vị trị của hắn nằm gần cuối cùng, bên trên còn có hai tiết mục của khoa máy tính, không biết phải Khương Minh cố ý an bài hay không, điều này cũng có nghĩa, hắn muốn tiết mục của mình làm áp trục của buổi biểu diễn.
Lục Dương chỉ vào danh sách, nói: "Hôm nay ta có chút việc bận, học trưởng xếp ta lên phía trên chút đi"
Việc này không có vấn đề, danh sách vẫn chưa được báo lên, để ta sửa cho người."
Chuyện nhỏ như vậy Khương Minh đương nhiên không cự tuyệt rồi.
Hắn nhìn danh sách hỏi: "Ngươi cảm thấy thích biểu diễn ở chỗ nào? Cái thứ nhất thì không được, những chỗ còn lại có thể tùy ý."
"Được, để tiết mục của ta trước kịch câm đi."
Kịch câm cũng là một tiệt mục khác của khoa máy tính.
Biểu diễn liên tục hai tiết mục của khoa máy tính, tuy rằng nhìn qua có chút không ổn, nhưng lại không ảnh hưởng chút nào, chỉ là Khương Minh hơi tò mò, không biết Lục Dương tại sao lại an bài như vậy.
Nhưng hắn thông minh cũng không hỏi nhiều, nhẹ gật đầu, nói ra: "Được, chuyện nhỏ thôi mà."
"Cảm ơn học trưởng."
Lục Dương mỉm cười.
Trong lòng của hắn có chút tính toán.
Tiết mục của bản thân mình không thể để sau cùng được, nếu như vậy, tất cả tiết mục của khoa máy tính đều biểu diễn xong, Trần Thu Nguyệt khẳng định không có việc gì làm, nhất định sẽ một chỗ với hắn rời đi.
Bên ngoài thì có Quan Nguyệt cùng Triệu Oánh Oánh, nếu làm như vậy, chẳng phải muốn bị bại lộ sao.
Ngô Bá đánh yểm trợ thì còn được, nhưng thứ khác thì thật không tin tưởng lắm.
Đem tiết mục của bạn thân mình đặt ở phía trước, như vậy có thể kỳ diệu hóa giải, dù sao Trần Thu Nguyệt cũng là cán bộ khoa, cũng không thể mặc kệ tiết mục của khoa mình, cùng Lục Dương rời đi.
Kể từ đó.
Hắn có thể tránh khỏi một trận Tu la tràng.
Coi như Khương Minh có suy nghĩ nát óc, cũng không có khả năng nghĩ ra chuyện này, Lục Dương càng sẽ không đi giải thích làm gì.
Ngoài sân vận động.
Tống Giai đang kéo Lâm Viện Viện không tình nguyện đi đến.
"Giai Giai tỷ, ngươi hơi quá đáng rồi đấy, ngươi tới thăm người tình, còn lôi kéo theo ta làm gì, ngươi cũng không phải không biết, ta vô cùng chắn ghét tên đại sắc lang kia sao."
Lâm Viện Viện oán trách.
Đáng tiếc cánh tay nhỏ của nàng một mực bị Tống Giai kéo đi, căn bẳn chỉ nói được chứ không thoát khỏi.
"Lâm Viện Viện ngươi nói bậy bạ gì đấy, cái gì là người tình, hừ hừ hừ, thật khó nghe, không phải ngươi đang nhàm chán không có việc gì làm sao? Tới nơi này không tốt à, hơn nữa, tại sao ngươi lại ghét Lục Dương như vậy?"
"Ngươi suy nghĩ một chút đi, hắn chỉ biết viết tiểu thuyết, ở đâu ra năng khiếu khác, đợi lát nữa nói không chừng hắn còn bêu xấu trên sân, ngươi không muốn xem một màn kia sao?"
Nghe được Tống Giai nói.
Sắc mặt Lâm Viện Viện lập tức nghiêm lại.
Cũng không cần Tống Giai kéo nữa, nàng nghiêm mặt nói ra: "Giai Giai tỷ, ngươi nói rất đúng, ta không tin Lục Dương còn có tài lẻ khác, nhất định là hắn đi cửa sau rồi, đợi lát nữa nhìn hắn tự làm xấu mặt đi, chúng ta phải đi lên phía trước xem."
Người xem càng lúc càng nhiều.
Rất nhanh, nhiều ghế ngồi đều đã đầy chỗ, những người tới trễ chỉ có thể đứng xem biểu diễn mà thôi.
Đến bảy giờ tối, MC chủ trì bước lên, đầu tiên cảm ơn lãnh đạo tường học, sau đó cảm ơn mọi người đến xem, tuyên bố buội tiệc chào đón năm mới bắt đầu.
Tiết mục biểu diễn đầu tiên là tiết mục hợp xướng.
Còn có mười vũ công lên nhảy, tiết mục đầu tiên đầu tư công phu khá kỹ lưỡng, không ít người lên biểu diễn, trong đó còn có cả lão sư.
"Tiết mục trường học Lục Dương rất ổn nha."
Ngồi ở vị trí giữa Triệu Oánh Oánh nhỏ giọng nói.
"Thế ngươi nghĩ tiết mục đầu tiên mà khó coi, vậy chẳng phải đuổi sinh viên đi hết sao...mà không biết Lục Dương lúc nào mới lên sân khấu."
Vốn Quan Nguyệt muốn nhắn tin hỏi một chút, nhưng nghĩ đến lúc nữa Lục Dương sẽ phải lên biểu diễn, nàng liền buông tha cho ý định này.
Tiết mục thứ nhất chấm dứt.
Tiếng vỗ tay toàn trường vang lên không ngừng.
Còn có nhiều thanh âm reo hò khen hay.
Hiểu quả coi như không tệ.
Nhưng từ tiết mục thứ hai trở đi, chất lượng càng ngày càng giảm sút, bất quá vẫn nhiều sinh viên vẫn nể tình vỗ tay cổ vũ, nhưng mà sao nhiều tiết mục như vậy, hứng thụ của bọn họ giảm đi không ít.
Tiếng vỗ tay cỗ vũ cũng thưa thớt, lâu lâu còn vang lên vài tiếng khò khò.
MC đi lên sân khấu.
Nhìn danh sách tiết mục, nói ra: "Kế tiếp chính là tiết mục của khoa máy tính, bạn học Lục Dương, sẽ trình diễn một ca khúc
Vừa dứt lời.
Lâm Viện Viện đang ngáy ngò ngò chợt mở mắt, tinh thần lập tức bắt đầu dâng cao.
Nhìn người bên cạnh, nàng nói ra: "Giai Gia tỷ, đến phiên Lục Dương rồi."
Tống Giai đang cúi đầu cắn hạt dưa, nghe nàng nói như vậy, mới ngẩng đầu nhìn lên sân khấu.
Chương 131: Lục Dương Nổi Tiếng (2)Giữa căn phòng.
Quan Nguyệt cùng Triệu Oánh Oánh đều mở to hai mắt.
Ngô Bá cũng không nhìn mỹ nữ nữa mà tập trung lên sân khấu, nhìn Lục Dương bình tĩnh từ cánh gà đi ra, hắn liền cảm thấy bội phục, nhiều ngươi như vậy, sân khấu còn lớn, mà Lục Dương vẫn bình tĩnh tự nhiên.
Ở một góc sân vận đông, Từ Thi đứng trong góc đen kịt, bóng tối xung quanh đều bao phủ lấy nàng, chỉ độ ra đôi mắt đang lấp lóe.
Dưới sân khấu cùng đều nghị luận.
"Rốt cuộc cũng hết tiếc mục vũ điệu nhàm chán, không biết sinh viên năm nhất này hát thế nào?"
"Lớn lên đẹp trai như vậy, có lẽ cũng hát hay lắm đây."
"Hứng trứng lại đi, nhan sắc cùng giọng hát có liên quan đến nhau à?"
"Khoa máy tính chúng ta hằng năm đều biểu diễn vũ đạo, sao năm nay chuyển qua ca hát rồi??"
....
Ở gần sâu khấu, vị trị của lãnh đạo nhà trường ngồi, những người này, đều có mấy người Lục Dương đều nhận biết, chính là những người lần trước tháp tùng bí thư Lý đi thị xác cùng hiệu trưởng.
Nhìn thấy Lục Dương, lãnh đạo đều cười cười, sau đó quay sang người bên cạnh không biết nói gì đó.
Bọn họ đều tỏ ra rất hứng thú với Lục dương.
Cầm lấy MIC, Lục Dương bình tĩnh nói: "Xin chào các vị lãnh đạo, xin chào các bạn sinh viên, mình là Lục Dương, sinh viên năm nhất lớp hai khoa máy tính, hôm nay mình sẽ biểu diễn một ca khúc
"Ài, Lục ca bình tĩnh vậy sao?"
Đinh Siêu nhịn không được nói ra, mấy người phòng 504 đều đến, chỉ là đến hơn muộn nên phải chen trúc đằng sau, không có chỗ ngồi.
Biết rõ Lục Dương sẽ biểu diễn, bọn họ sao có thể bỏ qua được.
"Đúng vậy, nhìn Lục Dương quá bình tĩnh, nếu đổi thành là ta, đoán chừng lúc này đã sợ nói không lưu loát rồi." Vẻ mặt Lý Minh Bác hâm mộ, mặc dù hắn đã giao tiếp nhờ việc bán hàng máy thắng, nhưng để đứng trước ngàn người, cùng các vị lãnh đạo nhà trường, hắn cũng không có lá gan nói chậm rãi như vạy.
Nhạc đệm vang lên.
Lục Dương điều chỉnh tâm tình.
Trong đầu hiện lên ý cảnh bài hát, điều chỉnh cảm xúc, đợi đến nhịp điệu vào bài, hắn cầm lấy MIC nhẹ giọng hát.
"Đôi khi tôi cảm thấy mình giống như một chú chim nhỏ bé
Muốn bay đi nhưng chẳng thể bay được cao
Có lẽ ngày nào đó tôi đậu trên cành cây
Rồi trở thành con mồi của thợ săn
Tôi bay lên bầu trời xanh mới biết được
Từ nay về sau không còn chốn về..."
Âm nhạc không tồn tài cái gì gọi là thật giả lẫn lộn, ít nhất là ở thời đại này, hát hay thì là hát hay, hát dờ thì là hát dơ, giọng nói Lục Dương mới cất ra, đã liền kinh diễm rất nhiều người.
Tiếng hát tốt như vậy đã vượt qua ngoài dự đoán của rất nhiều người.
Trần Thu Nguyệt chốn đằng sau cánh gà, nàng lặng lẽ mở ra khe hở nhỏ, nhìn Lục Dương bên ngoài ca hát, tuy rằng không nhìn thấy mặt của hắn, nhưng không thể nghi ngờ, nàng là người ở gần Lục Dương nhất.
Hàng trên của sân vận động.
Lâm Viện Viện biểu lộ khuôn mặt gặp quỷ.
Trong miệng nàng còn lầm bẩm, không thể như vậy được, không thể như vậy được...
Hai mắt Tống Giai tỏa sáng, giọng hát như vậy cũng quá hay đi, nàng nhận ra , mình vẫn chưa nhìn thấy được học đệ này.
Tống Giai cảm giác được, bản thân mình ngày càng có hứng thú với Lục Dương.
Chính giữa phòng.
Ngô Bá siết chặt nắm đấm, nói một tiếng Yes, đây cũng là từ hắn biết duy nhất của Tiếng Anh mà thôi.
"Quan Quan, bạn trai của ngươi cũng quá giỏi rồi."
Triệu Oánh Oánh nhịn không được nói ra.
"Nếu như hắn không phải bạn trai của ngươi, ta nhất định sẽ hạ thủ, ngươi cẩn thận một chút, ta dám khẳng định, rất nhiều nữ sinh ở đây đều sẽ tán tình Lục Dương cho mà xem."
Khuôn mặt Quan Nguyệt đang hưng phấn nên đỏ bừng, nghe được lời nói của Triệu Oánh Oánh, trong mắt nàng liền hiện lên vài phần cảnh giác.
Ngô Bá ở một bên liền nhìn thoáng qua Triệu Oánh Oánh, trong lòng thầm nghĩ, nữ nhân này thật không đơn giản.
Ở trong bóng tối.
Từ Thi nở nụ cười xinh như hoa, đây là thời điểm nàng vui vẻ nhất từ khi nhập học đến giờ, bất quá, không ai có nhìn được nụ cười của nàng bởi vì nó đã bị dấu trong bóng tối.
Lục Dương tiếp tục hát.
"Mỗi khi đêm khuya vắng người, tôi không tài nào ngủ được
Tôi hoài nghi có phải hay không chỉ mỗi ngày mai của tôi không thể tốt đẹp hơn
Tương lai ra sao nào ai biết được
Hạnh phúc phải chăng chỉ là một loại truyền thuyết
Tôi vĩnh viền tìm không được...."
Thanh âm Lục Dương trầm thấp, giống như thì thào tự nói, truyền đạt cảm xúc của mình đến người nghe phía dưới.
"Tôi là một chú chim nho nhỏ
Muôn bay thật cao nhưng vẫn không thể"
Thanh âm Lục Dương tự nhiên lên cao, vang vọng trong sân thể dục.
Lúc này Lục Dương cũng không bị đứt hơi.
Toàn bộ sân vận động, đều vang vọng tiếng hát Lục Dương, dưới sân khấu, sinh viên đều bị ca khúc ảnh hưởng, đứng dậy hát theo, giống như đây là một show hòa nhạc của idol nào đó.
"Tôi tìm kiếm, nhất định phải tìm kiếm, một cái ôm âm áp
Ước mong như vậy có tính là cao không..."
Hát xong một đoạn, phía dưới khán đài truyền lên tiếng vỗ tay, gào thét, lãnh đạo ngồi ở phía dưới đều trò chuyện với nhau, nhìn về hướng Lục Dương với ánh mắt thưởng thức.
Trên sân khấu.
Lục Dương thừa dịp nhạc đệm, hít thở mấy hơi, bài hát này cũng qua chơi người hát rồi, cả bài mà không có điểm lấy hơi, thật đúng là bài hát mà người bình thường không hát được, nhìn phía dưới đang ồn áo náo nhiệt.
Trên mặt Lục Dương nở nụ cười, xem ra mình phát huy cũng không tệ lắm.
Kế tiếp, Lục Dương bình ổn, đem đoạn sau bài hát hoàn thành.
Không khí phía dưới sân khấu liền tăng vọt.
Phòng ngừa có sinh viên nào rảnh hơi yêu cầu Lục Dương hát lại, hắn liền vội vàng cảm ơn, sau đó theo cánh gà rời đi, người MC nhanh chóng đi lên, khen ngợi Lục Dương một tiếng, rồi lại giới thiệu tiết mục kế tiếp.
"Thật giỏi quá, lần này anh làm cho khoa máy tính nở mặt nở mũi rồi."
Trở lại hậu trường, Trần Thu Nguyệt kích động chạy tới ôm Lục Dương.
"Khục khục...."
Lục Dương đẩy nàng ra, vội nói: "Nhiều người như vậy em làm gi vậy? Kế tiếp còn là tiết mục của khoa chúng ta, đừng quên cống tác của em, anh đi vệ sinh một chút."
Kế tiếp là tiết mục thứ hai của khoa máy tính, Trần Thu Nguyệt cũng không có cách nào rời đi, Lục Dương lặng lẽ từ phía sau sân khấu đi ra.
Trên khán đài.
Lâm Viện Viện mới trai qua cảm giác thất vọng, ngẩng đầu lên thì bắt gặp Lục Dương rời đi, nàng nhỏ giọng nói: "Giai Gia tỷ, ngươi nhìn tên kia len lút làm gì kia?"
Chương 132: Không Có Khả NăngNhìn theo phương hướng Lâm Viện Viện chỉ chỉ.
Tống Giai thấy được Lục Dương đang lén lút đi tới giữa sân.
Đúng lúc này.
Điện thoại của nàng vang lên.
Tống Giai đọc tin nhắn, liền kéo Lâm Viện Viện ra ngoài, nói ra: "Đừng nhìn nữa, Nhu tỷ về rồi, còn mang theo đồ ăn ngon, chúng ta nhanh về thôi."
"Đừng có vội a, ta muốn nhìn hắn đi đâu đã."
Lâm Viện Viện còn muốn nhìn Lục Dương len lút đi đâu.
Ban đầu nàng tới đây để nhìn Lục Dương xấu mặt, thật không ngờ đối phương lại hát hay như vậy, còn được rất nhiều người hoan nghênh, điều này làm cho Lâm Viện Viện cảm thấy mình bị đả kích, muốn xem Lục Dương len lút làm gì để lấy lại danh dự.
Tống Giai liền buông tay ra: "Ta mặc kệ ngươi rồi."
Chỗ ngồi bọn Quan Nguyệt rất xa sân khấu, coi như Trần Thu Nguyệt có mở ra hoa nhãn kim tinh, cũng không tìm được Lục Dương dưới ánh đèn mở ảo này.
Lục Dương đi tới chỗ Quan Nguyệt, nàng liền đứng dậy ôm hắn.
"Lục Dương, anh hát thật hay."
Nói xong, còn ở trên má Lục Dương hôn một cái, Triệu Oánh Oánh cùng Ngô Bá ngồi bên cạnh đều náo loạn không thôi, ở đằng xa, Lâm Viện Viện thấy vậy càng trợn mắt há mồm.
Ngô Bá có chút khó tin nhìn Quan Nguyệt, trong ấn tượng của hắn, Quan Nguyệt luôn là một học bá, từ lúc nào mà nàng trở nên hiền dịu như vậy rồi, đây là sức mạnh của tình yêu sao?
"Lục ca, vừa rồi ngươi quá đẹp trai a."
Ngô Bá cũng cảm thán nói.
"Đúng vậy, nếu như có người nói Lục Dương đi tham gia show tuyển chọn IDOL, hẳn là ta một chút cũng không kinh ngạc." Triệu Oánh Oánh tiếp lời.
Quan Nguyệt ở bênh cạnh ôm tay Lục Dương cũng không bỏ ra, Lục Dương chỉ có thể bất đắt dĩ nói: "Anh biểu diễn cũng xong rồi, để anh đưa mọi người trở về, mấy tiết mục về sau cũng không có gì hay để xem đâu."
"Về sao?"
Quan Nguyệt còn có ý định hôm này ngủ lại khách sạn với Oánh Oánh đấy.
"Đương nhiên phải về rồi."
Lục Dương nghiêm mặt: "Hai người các ngươi ở lại khách sạn không an toàn, hơn nữa ta còn nghe nói, dạo gần đây rất nhiều khách sạn đều lắp camera ở trong phòng..."
Nghe được Lục Dương nói vậy.
Quan Nguyệt hoảng sợ, vội vàng nói: "Vậy thì mau mau về thôi."
Triệu Oánh Oánh nghĩ thầm, nào có khủng bộ như vậy, bất quá lúc này, nàng cũng không định chen lời vào, hơn nữa, dù sao ở ký túc xá, cũng an toàn hơn ở bên ngoài nhiều, với lại ngày mai nàng còn về quê thăm gia đình nữa.
"Bá tử, nếu ngươi muốn có thể ở lại đây coi, hơn một tiếng nữa mới hết lẫn, để ta đưa bọn họ về trước, rồi sẽ quay lại, nhanh thôi."
Lục Dương hướng Ngô Bá nói ra.
"Không cần phiền như vậy, ta xem tí nữa rồi tự về cũng được."
"Về nhà làm gì, ở lại đây đi, khó có dịp ngươi đến trường của ta, tí nữa chúng ta ra ngoài uống một chút."
"Được."
Nghe nói lát nữa đi nhậu, Ngô Bá nhẹ gật đầu.
Lục Dương nắm tay Quan Nguyệt, mang theo Triệu Oánh Oánh rời đi.
Lâm Viện Viện đứng đây nãy giờ, toàn bộ đều chứng kiến hết thảy.
Vốn định nói cho Tống Giai, nhưng thật không nghĩ đến, Tống Giai đã bị đồ ăn làm mờ mắt rồi, đem nàng ném ở chỗ này một mình.
"Cặn bã nammm."
Lâm Viện Viện liền đuổi theo, nhìn Lục Dương đã đi xa, nhìn không được mắng một câu.
Lái xe đưa Quan Nguyệt về ký túc xá, Lục Dương một mình quay về trường.
Thời điểm hắn đi đến sân khấu, chỉ còn duy nhất một tiếc mục cuối cùng.
Ngô Bá vẫn còn ngồi ở chỗ cũ.
Nhìn Lục Dương quay lại, hắn cười nói: "Đưa bọn họ về rồi à."
"ừ."
Lục Dương nhẹ gật đầu.
Sân khấu hạ màn.
"Vừa rồi ngươi đi đâu hã?"
Trần Thu Nguyệt ở giữa sân trường tìm được Lục Dương.
"Có chút việc, làm sao vậy?" Lục Dương hồi đáp.
"Cũng không có gì, sau khi anh trình diễn xong lại biến mất, em còn muốn cùng anh một chỗ ngồi xem đây này?"
"Em mệt rồi, về ký túc xá nghỉ ngơi đi, để anh đi chơi với bạn bè một chút."
Lục Dương đuổi Trần Thu Nguyệt trở về ký túc xá.
"Lục ca, ta cảm thấy ngươi nên kiềm chế mình lại đi, cứ như vậy hoài khẳng định sẽ xảy ra chuyện lớn đó."
Ngô Bá cũng bị thao tác Lục Dương làm cho da đầu run lên, hắn không có năng lực tác chiến trên hai chuyến tuyến như Lục Dương.
"Không có việc gì."
Lục Dương khoát tay áo.
Ngô Bá cũng không tiện nói nhiều, theo Lục Dương đi đến Tây Môn.
Tìm một quán đồ nướng, Lục Dương đi vào, cầm thực đơn lên kêu, thuận tiện còn nhắc nhở lão bản bỏ nhiều ớt một chút.
"Uống rượu hay uống bia."
Lục Dương hỏi.
Ngô Bá suy nghĩ một chút, nói ra: "Bia đi, Rượu thì hơi mãnh liệt rồi."
"Vậy được." Lục Dương nhìn phục viên đang ở đằng xa, kêu: "Cho ta một két bia."
Bời vì hôm nay là ngày nghỉ.
Nên quán rất đông khác.
Đợi một lát, đồ ăn của bọn hắn mới được dọn lên.
"Đến, Bá tử, chúng ta cạn trước một ly."
Lục Dương cầm lấy ly bia.
Một ngụm bia lạnh chảy vào bụng, thật là thoải mái.
"Bá tử, ngươi cùng Diệu Hồng tiến triển như thế nào rồi, ta nhớ lần trước, ngươi có ý định theo đuổi nàng."Ăn vài món ăn, hai người bắt đầu nói chuyện.
Ngô Bá cắn xong một miếng thịt dê, nói ra: "Vẫn như cũ, ngươi biết mà, ta cũng không có kinh nghiệm tán gái."
"Không phải tán gái rất đơn gian sao, chỉ cần da mặt dày là được." Lục Dương cười xùy một tiếng, còn nói thêm: "Bá tư, nếu so sánh về da mặt, thì ngươi còn dày hơn ta không ít, như thế nào nữ sinh kia còn không tán được."
"Nói hươu nói vượn, ai nói ta tán không được." Ngô Bá khó chịu nói ra.
Lục Dương lắc đầu: "Ta nhìn ra, Diệu Hồng quả nhiên là một người không tệ, chịu thương chịu khó, chăm chỉ làm việc, chỉ có điều điều kiện gia đình hơi nghèo một chút, nhưng xem ra đây cũng không phải là khuyết điểm."
"Nữ sinh như vậy, sẽ không giống các nữ sinh khác, nàng không thích ăn mặc lòe loẹt, nếu ngươi có thể tán đổ trái tim nàng, về sau liền có một cuộc sống lãnh mạng.."
Ngô Bá lắng nghe rất nghiêm túc.
Ở phương diện tình yêu, hắn biết mình còn phải học tập nhiều, nhìn bộ dạng Lục Dương giống người trong nghề, nghe Lục Dương nói xong, hắn chần chờ hỏi: "Ý của ngươi là ta nên tỏ tình với nàng?"
"Ta chưa từng thấy ai ngu như ngươi."
Lục Dương ở trên đâu hắn vỗ một cái.
"Tỏ tính cái gì, tỏ tình không phải là cơ hội cho người khác cự tuyệt sao? Có lé lúc này nàng đang đắn đo, nhưng đột nhiên ngươi tỏ tình, thì phải đến 90% người ta từ chối, nếu nàng đã từ chối, thì sau này thế nào?"
"Không thể tỏ tình bây giờ được, đợi đến lúc ngươi cảm thấy, xác suất 99% có thể tỏ tình thành công thì hãy thổ lộ, ngươi phải nhớ kĩ, tình bạn tinh yêu chỉ có một ranh giới nhỏ, đợi đến lúc nàng nghĩ mình nên cần một bờ vai, thì đó chính là cơ hội của ngươi."
Ngô Bá nghe xong vô cùng đau đầu, những nghĩ lui nghĩ tới, lại cảm thấy Lục Dương nói đúng.
Hai người tiếp tục trò chuyện đến hai canh giờ.
Bia cũng uống xong một két rồi, cũng may hai người tửu lượng không tệ, không có ngã trái ngã phải, ít nhất bọn họ biết đây làm mấy giờ.
"Đi khách sạn nghỉ đi."
Tính tiền xong, Luc Dương nói ra.
"Không được, Lục ca, chúng ta bao lâu rồi chưa tới tiệm nét." Ngô Bá nhìn biển hiệu cửa hàng đồ nướng đang lấp lóe, suy nghĩ nói ra.
"Không nhớ rõ nữa, ngươi muốn đi bao đêm à."
Lục Dương mỉm cười nhìn hắn.
Ngô Bá gật đầu.
"Được, ngày mai cũng là tết Tây, chúng ta cứ chơi thả ga, đi thôi..."
....
Ngày hôm sau.
Tinh thần hai người đều phấn chấn, từ tiệm nét bước ra.
Có thể là do tâm tình của bọn họ đã lớn, chả còn cám giác chơi game, nên chỉ chơi hai giờ, liền lăn ra ghế ngủ đến sáng.
Ngô Bá bắt một chiếc taxi trở về cao đẳng.
Nghe những lời nói của Lục Dương ngày hôm qua, hắn quyết định phải tiếp xúc với Diệu Hồng nhiều nhất có thể, không thể để nàng một mình ở trọng tiệm được, Lục Dương thì hướng về phía công ty đi đến.
Công ty được nghỉ ba ngày, nên mọi người đều ở nhà nghỉ ngơi.
Lục Dương đi vào văn phòng, mở ra trang web mà Chu Nghiêm gửi tới, đây chính là trang web mà Lục Dương yêu cầu công ty bên SIN làm.
Nếu nói về giao diện trang web, khẳng định trang web Lục Dương sẽ đứng đầu, hiện tại so với cái websites khác, thì nhìn bọn họ giống mấy trang web sách lậu hơn.
Trên website chỉ có hai tấm hình.
Một tấm là post của tiểu thuyết Tu Chân Trở Về, còn cái khác của Ma Vương Đa Nghi Nhất Vũ Trụ.
Lục Dương ấn thử một cái, hai quyển manga này rất nhanh mở ra, hình ảnh rất nét, tốc độ rất nhanh, tạm thời không tìm ra BUG gì, bất quá cái thứ đồ chơi này, chỉ nhìn bình thường thôi sẽ không phát hiện được.
Mở ra QQ.
Nhấn vào nhóm chat.
Tu Chân Trở Về Đã có bảy tám nhóm chat thảo luận, trong đó có năm cái hắn tạo ra, ba cái còn lại do fan hâm mộ tao ra, trong đó còn có một nhóm do một đại gia tạo, bên trong cũng có mấy trăm người.
"Đề cử cho mọi người một trang web mới, bên trong có Tu Chân Trở Về phiên bản manga, tốc độ lên chương còn nhanh hơn với qidian."
Nói xong, Lục Dương gửi một loạt đến các nhóm chat.
Tin nhắn vừa gửi ra ngoài.
Thông báo tin nhẵn của Lục Dương nhảy lên không thôi, toàn bộ đều @hắn, Lục Dương nhìn nhìn.
"Cái này ta biết nè, hôm qua vào đọc còn mới thấy ở chương 8, hôm nay đã nhảy lên chương mười hai rồi, tốc độ thật khủng khiếp.""Đây là nền tảng gì vậy, sao trước kia ta lại không biết, CCmanga, chưa nghe qua bao giờ."
"Không phải nền tảng do tác giả làm ra chứ, với lại CCmanga, tên này cũng thật dễ nghe."
"Trang web này coi như không tệ, đề cừ đề cử, đáng tiếc chỉ là hơi ít manga, có lẽ bọn họ vẫn còn đang trong giai đoạn thư nghiệm, nên mới chỉ có hai cuốn..."
....
Lục Dương đánh chữ trả lời.
"Hiện tại trang web vẫn đàng con thử nghiệm, mong mọi người chiếu cố một chút a, đọc Manga miễn phí, còn nếu tìm được BUG, mọi người còn có thể nhận được khen thưởng, nếu thấy trang web hay, mọi người có thể lưu vào trịnh duyệt của mình, về sau CCmanga được đưa vào hoạt động, sẽ có rất nhiều manga ưu tú như Tinh Thần Biến, Bàn Long,.... các loại tiểu thuyết, chỉ ở trang web này mới có."
Nhóm chat liền trở nên náo nhiệt.
Lục Dương nhìn số liệu trang web, mới một hồi, đã có hơn một nghìn người truy cập, hắn híp mắt mỉm cười, nhiều người như vậy, có thể giúp hắn kiếm được lỗi BUG a.
Bật QQ lên, Lục Dương gửi tin nhắn cho Chu Nghiêm, bọn hắn chú ý, nếu có BUG thì có thể note lại, giao cho bên SIN xử lý.
Ting ting ting.
Điện thoại đổ chuông.
Là Tống Giai gọi tới.
Nhóm chat Lục Dương thành lập đều do Tống Giai quản lý, nên vừa rồi hắn thông báo, chắc nàng cũng đọc được rồi.
"Ngươi tạo trang web về manga rồi sao."
Giọng nói Tống Giai có chút kinh ngạc.
"Đúng vậy, học tỷ."
Lục Dương cười trả lời.
"Ngươi làm lúc nào vậy, cũng nhanh quá đi." Tống Giai ngạc nhiên nghi ngờ.
Lục Dương bình tĩnh nói: "Học tỷ, ta có thành lập một công ty, chuyên môn làm những việc này, học tỷ có muốn đến hỗ trợ không, phát hiện BUG có thể nhận thưởng a."
"Hừ, phần thưởng của ngươi cứ để cho Trần Thu Nguyệt đi."
Tống Giai hừ một tiếng, nàng nghĩ đến thời điểm lúc trước, lúc đấy nhìn thấy hắn đi vào vườn khởi nghiệp, hỏi làm gì thì hắn không thèm trả lời, hóa ra là làm cái này.
Học đệ này, quả thật rất xuất sắc.
Tống Giai cởi bỏ được nghi ngờ lúc trước, liền cúp điện thoại, nhưng Lục Dương lại không được rảnh rỗi như vậy, Tống Giai vừa cúp xong, Quan Nguyệt liền gọi tới.
"Lục Dương, Tống Giai là ai vậy."
Nghe nói như vậy, Lục Dương bắt đầu đổ mồ hôi.
Nàng...làm sao biết được?
Hay là mình bị lắp trộm máy nghe lén rồi?
Chương 133: Lợi Nhuận Công TyLục Dương có chút sợ hãi.
Bất quá hắn nghĩ lại, giữa mình và Tống Giai thanh bạch, có cái gì đâu mà lo lắng?
Hỏi nàng: "Quan Quan, em làm sao biết được?"
"Anh vẫn chưa trả lời câu hỏi của em."
Ngữ khí Quan Nguyệt có chút bất hiện, nghe ra, nàng bây giờ đang ghen.
"Được rồi, được rồi, nàng là học tỷ trong trường của anh, không có quan hệ gì đâu."
"Thật không?"
"Làm sao có thể gạt em được, Quan Quan, em không tin anh à?"
"Vậy anh xem tin nhắn đi."
"Tin nhắn chỗ nào."
"Nhóm chát số 1."
Lục Dương nghiêng đầu kẹp lấy điện thoại, mở ra nhóm chát mà Quan Nguyệt nói, nhìn nhìn, bên trong có ảnh đoạn chát thảo luận giữa Tống Giai cùng Lục Dương.
Vừa rồi Tống Giai cũng ở trong nhóm chat quảng cáo giùm Lục Dương.
Phía dưới đều rất nhiều bình luận trả lời, hỏi quản lý nhóm chat với tác giả có quan hệ gì, mặc dù Tống Giai cũng không có trả lời, nhưng không thể ngăn được trí tưởng tượng của từng người.
Hóa ra là như vậy.
Về phần tại sao Quan Nguyệt lại biết tên Tống Giai, bởi vì QQ của Tống Giai sài tên thật để quán lý, nên Quan Nguyệt mới biết, hiểu được nguyên nhân, Lục Dương thở dài một hơi.
"Quan Quan, em so với người trong nhóm chát còn thông minh hơn, còn biết gọi cho anh để hỏi, anh không có thời gian để quản lý nhóm chát, với lại Tống Giai lại ưu thích sách của anh, nên anh nhờ nàng làm quản lý giùm luôn."
"Nếu em không thích, anh có thể đưa nàng xuống, để em lên làm quản lý giùm anh."
"Thôi, không cần đâu, người ta đã có lòng giúp đỡ, không nên làm như vậy."
Nghe được lời giải thích Lục Dương, ngữ khí Quan Nguyệt tốt hơn trước nhiều.
Lục Dương liền nói sang chuyện khác, hỏi: "Trường học của em thì khi nào nghỉ đông?"
Hết tết tây.
Thì thơi gian nghỉ đông cũng không xa nữa, thi học kỳ năm nhất xong, cũng đến lúc được nghỉ.
"Hình như là ngày hai mươi lăm tháng một."
Quan Nguyệt suy nghĩ một chút nói ra.
"Trường học của anh hằng năm đều được nghỉ vào ngày hai ba tháng một, sớm hơn em hai ngày, thế đợi đến lúc nghỉ, anh đợi em, hai ta cùng nhau lái xe trở về."
"Được."
Đem Quan Nguyệt dỗ dành một phen sau đó, Lục Dương mới cúp điện thoại.
Nhìn nhóm chát QQ của mình, Lục Dương nhíu mày.
Cái nhóm chát số một này, thủy chung là một quả bom hẹn giờ a, Quan Nguyệt làm thế nào mà chạy tới nhóm chát do Tống Giai quản lý được, thất sách rồi...
Lục Dương âm thầm suy nghĩ.
----
Được nghỉ ba ngày, Lục Dương cũng không đi chơi lung tung, chỉ ở trong ký túc xá của mình gõ chữ.
Ngoài trừ lúc gõ chữ ra.
Lục Dương còn kêu Từ Thi đi dạo một lần, an ủi tâm linh yếu ớt của nàng.
Kỳ nghỉ chấm dứt.
Mọi người đều tập trung vào học rõ ràng, bầu không khí cũng thay đổi, không còn trò chuyện như xưa nữa, chủ yếu cũng sắp thi rồi, không ít sinh viên trước kia toàn chơi đùa, bây giờ phải tập trung trăm phần trăm năng lực vào học, đều coi thư viện trường mình là nhà.
"Minh Bác, số báo danh chúng ta liền nhau, thời điểm đi thi, nếu ngươi ở phía trước ta, thì nhớ chiếu cố một phen."
Lục Dương vỗ vai Minh Bác đang đọc sách.
"Lục ca, ngươi yên tâm đi."
Lý Minh Bác nghiêm túc trả lời.
Lục Dương giúp hắn nhiều như vậy, hắn vẫn tìm cơ hội hồi báo Lục Dương, có thể ở mọi mặt, Lục Dương đều hơn hắn rất nhiều, chỉ có lúc thi học kỳ, hắn mới có cơ hội báo đáp Lục Dương.
Nghĩ vậy.
Lý Minh Bác đọc sách càng nghiêm túc hơn.
Lục Dương cũng không phải đang nói đùa, nói thật, mười năm qua, kiến thức hắn học trong nhà trường, đều trả lại thầy cô rồi, với lại bây giờ thường xuyên không đi học, kiến thức trong đầu hắn là một mảnh trống rỗng.
Với lại kiếp trước hắn cũng đâu phải học bá đâu, trốn học như uống nước, hằng năm cùng đều rớt tin chỉ, cuối cùng cũng vì học lại nhiều nên mới tốt nghiệp.
Về phần còn đọng lại cái gì trong đâu á.
Vẩy ỐP có tính được không?
Cách đá ngược của leesin có tính không...
...
Lý Minh Bác thì không giống hắn, đi học đầy đủ, luôn hoàn thành mọi bài tập giáo viên đưa cho,học hành khắc khổ.
Một sinh viên chăm chỉ như vậy, thành tích có thể kém sao?
Ngoài trừ tiếng Anh thì hơi kém ra, thì môm nào Lý Minh Bác cũng giỏi, có thể xếp ba hạng đầu của khoa, học bổng hằng năm đều có.
Có một học bá như vậy bên cạnh, không dùng thì quá lẵng phí rồi.
Thầy Kiều Khai Minh đã nói với các thầy giáo khác, không bị gạch tên khi hắn nghỉ quá nhiều, chỉ cần thời điểm đi mắt sáng một chút, có lẽ sẽ không đến mức bị rớt môn được, chỉ lo thầy giáo dậy C# bên kia, có một chút phiền tói nho nhỏ, bất quá khoảnh cách cuộc thi còn nửa tháng, Lục Dương cũng không nóng nảy.
Đi vào công ty.
Lục Dương tới phòng Lữ Tiểu Vũ.
Kỳ nghỉ tết ba ngày, Lữ Tiểu Vũ hình như về nhà thăm cha mẹ, nhìn qua nàng hơi lên cân một chút, bất quá, dáng người vẫn như cũ, hình như chỉ nở nang thêm một số chỗ...
"Lục Dương, ngươi đến đây..."
Lữ Tiểu Vũ đưa cho Lục Dương một bảng báo cáo.
"Đây là doanh thu của mấy nền tảng bên kia, tháng trước kết toán, ngươi nhìn một cái đi."
Lục Dương cầm lấy báo cáo nhìn nhìn.
Hắn biến rõ, Lữ Tiểu Vũ dùng danh nghĩa công ty(Sơn Hải Văn Hóa), đem hai quyển tiểu thuyết ký hợp đồng với mấy nền tảng khác, cũng được năm sáu nhà, manga đặt ở đây tiêu thụ, mỗi ngày cũng có thể kiếm một chút thu nhập.
Cũng không nhiều.
Đặt ở năm sáu nền tảng cũng chỉ thu nhập hơn tám vạn.
Chút tiền ấy còn không bằng số lẻ thu nhập của mấy bộ manga hót, so với tiền nhuận bút của Lục Dương thì còn xa hơn.
"Coi như cũng được/"
Lục Dương nhìn mấy lần, rồi ký tên một cái, hắn cũng không mong chờ sẽ kiếm được bao nhiều tiền từ các nền tàng khác, dù sao ký hợp đồng với mấy nển tảng này cũng chỉ là hợp đồng bình thường ,chả được ưu đãi hay gì cả.
Hơn nữa, mục đích của hắn cũng chỉ thu hút người đọc, chỉ cần người đọc chú ý đến tác phẩm của công ty, hắn có thể lôi kéo người dùng đến nền tảng của mình.
Lục Dương cười nói: "Hơn tám vạn, phát tiền lương xong cũng còn thừa lại một ít, công ty chúng ta mới mở hai tháng, cũng đã thu được lợi nhuận rồi, đây là một việc đáng mừng."
Lữ Tiểu Vũ trợn mắt.
"Chỗ cần tiêu tiền vẫn còn nhiều lắm, đáng mừng cái con khỉ."
"Được rồi, bớt nóng , bớt nóng..." Lục Dương bình tĩnh hạ hỏa: "Dục tốt bất đạt, trang web của chúng ta vẫn còn đang trong quá trình thử nghiệm, đợi xong việc, chúng ta có thể thu hút nhiều nhà xuất bản đăng chuyện lên trang web của chúng ta, việc bây giờ chúng ta cần làm là chuẩn bị cho tốt mà thôi."
"Với lại đồng chí Tiểu Vũ, đồng chí vất vả thêm một chút, kéo nhiều nhà xuất bản tới nền tảng của chúng ta, ký hợp đồng bình thường cũng được..."
"Còn có những quyển manga hót ở thập kỷ trước, cứ tìm cánh đưa về trang web chúng ta, cần tiền thì sài tiền, không được thì coppy, cùng lắm về sau thì trả cho bọn họ tiền nhuận bút là được."
Lục Dương vẫn còn rất có lương tâm.
Chương 134: Mua Cửa HàngSo với các nền tảng khác, bọn họ còn tốt hơn không kém, dù sao những quyển manga nước ngoài du nhập vào trung quốc cũng chẳng kiếm được cái gì gọi là tiền nhuận bút cả.
Lữ Tiểu Vũ gật đầu, nàng cũng nghĩ như vậy.
Lấy nền tảng CCmanga hiện giờ, nếu muốn hấp dẫn nhiều manga đến ký kết không phải chuyện khó, nhưng để độc quyền một tác phẩm đăng trên nền tảng thì hơi khó, rất nhiều nhà xuất bản, hay cá nhân sản xuất manga, cũng chỉ kí hợp đồng vơi các công ty lớn mà thôi.
Có thể ký được hợp đồng với các nhà xuất bản là tốt rồi.
"Thế công ty chúng ta dùng ngân hàng nào để thanh toán?" Lục Dương đứng dậy, đột nhiên hỏi.
"Ngân hàng nào cũng được, công ty chúng ta ít người ,cứ ra hỏi bọn họ xem ngân hàng nào có nhiều người dùng nhất."
Lữ Tiểu Vũ ngẩng đầu nhìn hắn một cái.
"Được, ta biết rồi."
Đi ra văn phòng Lữ Tiểu Vũ, Lục Dương đi vào khu làm việc, hỏi bọn Trần Dư đang làm việc ở đây: "Mọi người có dùng ngân hàng CMB(China Merchants Bank) không?"
Trần Dư cùng lão Chu nhẹ gật đầu.
Vài người khác lắc đầu, tỏ vẻ bản thân không có.
"Công ty chúng ta sẽ phát tiền lương của mọi người qua thẻ CMB, nếu mọi người không có thì dành thời gian đi làm một cái đi, làm xong đi đưa số thẻ cho phòng tài vụ là được."
Nghe nói sắp có tiền lương, mọi người ai nấy đều tỏ ra vui mừng.
....
Trở lại văn phòng làm việc của mình.
Lục Dương đăng nhập vào tài khoản ngân hàng, nhìn số dư tài khoản bản thân, còn hơn sáu mươi vạn(600.000), còn chưa tính mười vạn tiền mặt lần trước vào nữa.
Hôm này đã là ngày mùng bốn tháng một.
Sắp đến lúc nhận được tiền nhuận bút rồi.
Tháng này tác phẩm của hắn vẫn bảo trì trong năm hạng đầu tiên, tiền nhuận bút đoán chừng cũng hơn mười vạn.
Tiền này nên tiêu sài thế nào đây?
Lục Dương có chút buồn rầu.
Đem tiệc để ở trong ngân hàng, hắn lại cảm thấy lãng phí, dù sao toàn bộ thế giới cũng đang phát triển, để tiền ở trong ngân hàng, cũng ngày càng mất giá trị a.
Công ty bây giờ cũng có thể tự kiếm ra tiền, không cần hắn phải góp thêm vào, tiền thì càng ngày càng nhiều, giống như sài lúc nào cũng không hết vậy.
Nhìn giá cổ phiếu.
Mấy cố phiếu về vàng bạc đá quý đều giảm xuống, làm Lục Dương nhận ra mình cũng không biết gì nữa rồi.
Hay là thừa dịp này, mua thêm mấy căn nhà đi.
Lục Dương cảm thấy ý định này rất được, hắn biết rõ mười năm sau Lục Thành phát triển ra sao, nhưng lại không thấy tương lại của Vàng trong đó, hiện tại mua nhà là lựa chọn hợp lý nhất, hắn liền cầm lấy điện thoại, gọi cho Từ Phượng Niên.
Nửa giờ sau.
Trên sân trường.
Lục Dương gặp được Từ Phượng Niên.
"Lục ca, tìm ta có chuyện gì không?"
Từ Phượng Niên vội vã chạy tới, còn thở gấp, hắn không biết lý do tại sao Lục Dương tìm mình, vừa rồi trong điện thoại, đối phương cũng không tiết lộ gì cả.
"Là thế này, ta đinh mua thêm mấy cửa hàng, ngươi giới thiệu chút đi."
Lục Dương bình tĩnh.
Nghe Lục Dương nói vậy, ánh mắt Từ Phượng Niên sáng lên, hắn biết rõ sinh ý lại tới nữa rồi.
Trong lòng Từ Phượng Niên kích động không thôi, lần trước sự quyết đoán của Lục Dương đã để lại cho hắn ân tượng rất sâu sắc, đáng tiếc, từ lần đó, hắn còn không gặp được người như vậy.
"Bên ngoài chung cư Hoa Đình có ba phương hướng, hướng Tây, hương Bắc, hướng Đông, Lục ca, ngài thích vị trí nào."
Từ Phượng Niên cận thẩn dò hỏi.
"Hướng phía Đông ở bên kia."
Lục Dương chỉ hướng đông, đó là hạch tâm Tây Môn sau này, cũng là chỗ sau này sẽ có trạm điệm ngầm, bất quá bây giờ bên đó vẫn chỉ là một bãi đất hoang, cửa hàng xung quanh thì vẫn chưa được mở cửa..
"Lục ca, kỳ thật ngài muốn cửa hàng, thì ta đệ nghì ngài nên mua ở những nơi bên cạnh cửa hàng đại lý của ta, giá cả cũng chỉ mấy hơn mấy trăm, dân số lại đông đúc."
Từ Phương Niên đề nghị.
Hắn thật tâm muốn giúp đỡ Lục Dương một chút.
"Không cần, người ít cũng không sao, dù sao ta mua về cũng để đó, về sau chỗ này có lẽ cũng đông lên thôi."
Lục Dương cười cười, hắn cũng sẽ không đi giải thích nguyên nhân làm gì.
Chỗ kia bây giờ nhìn vấn rất hoang vắng, nhưng vài năm sau, chỗ đó liền thành khu vực trọng yếu nhất của Tây Môn, dù sao tương lai Tây Môn cũng không cho bán vỉa hè nữa, nên các lão bản chỉ có tìm cách xây cửa hàng, biến khu vực phía Đông thành một nơi đông đúc.
Hơn nữa chờ tàu điệm ngầm xây xong.
Thi chỗ đó liền biến thành tất đất tất vàng rồi, không cần phải nói đến tiền thuê, một mét vuông thôi đã vượt quá mười vạn rồi.
Từ Phượng Niên cũng không dám nhiều lời, mua phòng cũng tùy thuộc vào người mua có ưu thích hay không, hắn cũng chỉ là môi giới, chỉ có thể đề nghị. Trong môi giới có câu, người ta mua chứ không mua phải ngươi mua, ý kiến cái qq.
"Lục ca, bên kia là bảy ngàn một mét vuông, nếu như do bên trung ta môi giới, có thể giảm xuống còn sáu nghìn năm, tiền chia hoa hồng thì vẫn 5-5."
"Diện tích mặt tiền đều là bốn bốn mét vuông, cũng không quá lớn."
Lục Dương tính một cái.
Một cửa hàng 44 mét vuông, hai cái là 88 mét vuông rồi, dựa theo một mét vuông sáu ngàn năm mà tính, thì đại khái cần khoản sáu mươi vạn là được, tính thêm tiền hoa hồng, có thể giảm thêm được một hai vạn.
Vừa đủ số tiền hắn còn dư trong ngân hàng.
"Được, mua trước hai cửa hàng đi."
Lục Dương cũng không do dự, chỉ cần mua được thì đã lời rồi.
Cho dù khu vực này không được thành phố để ý tới, nhưng đầu tư bất động sản cũng lời rồi, giá trị đất đai cũng sẽ không bị giảm đi, hơn nữa còn hoàn toàn thuộc về mình, nếu bên kia phát triển như kiếp trước, coi như sau này hắn chỉ làm một chủ thuê nhà, cũng có thể khoái hoạt cả đời.
Một mét vuông sáu nghìn năm trăm tệ, coi như nhặt được tiện nghi lớn rồi.
Nếu không phải bây giờ chỗ kia còn vắng vẻ, không nhìn thấy cơ hội phát triển, còn ít người mua, thì không có khả năng có giá này được, dù sao chỗ đó cũng là mặt tiền của Tây Môn, tuy bây giờ hơi vắng vẻ, nhưng tương lai phát triển vượt bậc.
Hiện tại chỉ có sáu nghìn năm.
Chờ vai năm sau, chờ thời điểm giá phòng chung cư Hoa Đình tăng lên một vạn sáu, thì hai chỗ này đoán chừng cũng phải bốn năm vạn một mét vuông, hơn nữa chưa chắc có tiền đã mua được.
Cùng Từ Phượng Niên trao đổi vài câu, hai người đi tới thực địa nhìn xem.
Đường đã sửa xong xuôi.
Dòng người như đã dự tính trước, không nhiều.
Vốn cho rằng Lục Dương nhìn xong sẽ đổi ý, lựa chọn lại, thật không nghĩ đến, Lục Dương chỉ nhìn mấy lần, sau đó đi đến hai cửa hàng trước mặt, nói ra: "Hai căn này đi."
Lục Dương giống như lần trước mua nhà, đều nhìn một cái rồi quyết định luôn.
Bên ngoài cửa hàng vẫn trống rỗng.
Thiết bị cũng chưa được lắp đặt cái gì, tự nhiên cũng không có chỗ nào để thăm quan, Lục Dương chọn hai căn này, vì hắn biết chỗ này về sau sẽ đối diện cửa ra vào tàu điệm ngầm, vô luận mở cửa hàng gì ở đây, đều không có khả năng lỗ được.
"Nên mở gì bây giờ."
Chương 135: Drop (1)Mở tạp hóa.
Cửa hàng sushi.
Kem dâu mật ong.
Cơm chiên trứng gà.
Trong đầu Lục Dương hiện lên từng ý tưởng, ngay cả ý tưởng mở quán mát xa cũng hiện lên.
Lắc đầu.
Lục Dương quyết định tốt nhất là cứ nên suy nghĩ từ từ, thi xong cũng nghỉ đông rồi, coi như muôn làm gì, cũng phải cờ đợi sang năm mới mở được.
Cùng Từ Phượng Niên đi làm thủ tục, hoàn tất hợp đồng, Lục Dương coi như đã là chủ của hai cừa hàng này rồi, còn về những thứ lặt vặt khác, đều là trách nhiệm của những người môi giới như Từ Phượng Niên đi làm.
"Chúc mừng Lục ca."
Đem chia khóa giao cho Lục Dương, Từ Phượng Niên lấy lòng.
"Không có gì phải chúc mừng, chỉ hai cửa hàng mà thôi."
Lục Dương không quan tâm.
Hắn cũng không thể nói, bản thân chướng mắt số dư còn năm trong ngân hàng, nên quyết định tiêu sau một phen, vậy cũng quá trang bức lắm rồi.
Từ Phượng Niên không biết nói gì cho phải, sợ cả đời này của mình, cũng không thế nói mấy lời tiêu sái như vậy,hai cái cửa hàng trước mắt vậy mà... Nếu bản thân mình mua được một cái, khi ấy còn sợ hứng phần vài ngày còn ngủ không được.
Phục hồi lại tinh thần, Từ Phường Niên hỏi: "Lục ca, nếu ngươi cần lắp đặt thiết bị, ta có thể giới thiệu."
Lục Dương biết rõ trên tay mấy người môi giới rất có nhiều mối quan hệ, họ có thể giới thiệu khách hàng cho các ông chủ cửa hàng để kiếm thêm hoa hồng, Lục Dương hơi dọ dự một chút, nói ra: "Cũng được ta còn không biết mình làm cái gì, ngươi cứ lắp đặt điện nước trước đi, sửa sang đơn giản một chút là được."
"Cái này thì đơn giản, Lục ca yên tâm, ta nhất định sẽ giới thiệu cho ngài mấy người giỏi nhất."
Vì để ôm chặt cái đùi này, Từ Phượng Niện cũng không tham hoa hồng giới thiệu, hắn cầm lấy điện thoại.
Rất nhanh liên hệ với một đôi lắp đặt thiếu bị.
Sàn nhà ba trăm tệ một mét vuông, loại đơn giản nhất.
Đổi mới hai cái cửa hàng cũng không đến ba vạn tệ, so sánh với nơi động một cái mươi vạn, thậm chí có nơi còn lấy hơn hai mười vạn tiền lắp đặt, giá cả này quả thật rất tiện nghi.
Ký hợp đồng lắp đặt sau đó,Lục Dương đưa tiền cọc, lại như thường lệ tặng Từ Phương Niên một phong bao lì xì, mới quay về trường học.
Về phần đội thi công, hắn cũng không rảnh nhìn chằm chằm vào, chỉ có hai vạn tệ mà thôi, chỉ dặn dò Từ Phượng Niên lâu lâu tới xem là được.
Kế tiếp vài ngày, Lục Dương lấy cơ ôn thi cuối kỳ để không đến công ty.
Tuy rằng Lữ Tiểu Vũ rất hoài nghi, Lục Dương có phải hay không lại muốn làm chủ tịch bù nhìn rồi, bất quá, Lục Dương coi như lấy được cái cớ tốt, Lữ Tiểu Vũ cũng không tiện phản bác.
Chỉ có tự mình điều khiển công ty, nếu có việc gì quan trong, thì liên hệ với Lục Dương sau cũng được.
Trong phòng 504.
Lục Dương đang review trang web của mình cho Trương Đạo.
"Thế nào, trang web ta đề cử dễ dùng phải không."
"Coi như cũng được, mà nôi dung hơi ít thì phải."
Trương Đạo ngồi trên ghế, ôm máy tính của mình, mở ra website, trong đó có ít manga mình đã xem qua,
"Hiện tại thì ít, nhưng về sau không ít nữa đâu."
Lục Dương cũng nhìn nhìn.
Không thể không nói.
Lữ Tiểu Vũ quả nhiên là nhân tài, lần trước hắn chỉ thuận miệng nhắc nhở, vậy mà không biết Lữ Tiểu Vũ từ chỗ nào, tìm được rất nhiều manga ngoại quốc, không biết nàng có sử dụng mối quan hệ của mình trong nhóm chát thiên tài kia không.
Đã có manga rồi, CCmanga cũng không thể đơn điệu như vậy, công ty cũng có chỗ thu lợi nhuận rồi.
Có một phòng làm manga, nghe kiểu quê quê thế nào, nhưng mà nói có một nền tảng về manga, nghe liền sang chảnh hơn rồi.
"Đạo tiên, nghe nói gần đây ngươi đang viết tiểu thuyết."
Trương Đạo cùng Lữ Phong ở một lớp, lần trước chơi bóng rổ, Lục Dương đã nghe Lữ Phong nhắc đến một lần, Lục Dương không nghĩ tới, khoa máy tính ngoài mình ra, lại có người khác viết văn học mạng.
"Đúng vậy, đăng trên QIDIAN, nhưng vẫn chưa được ký hợp đồng."
Nói về tiểu thuyết của mình, Trương Đạo liền hưng phấn.
Hắn đăng nhập trang web, mở thông tin tác giả, cho Lục Dương nhìn số liệu.
Tên sách là , số chữ cũng có hơn bảy vạn rồi, nhưng theo dõi cũng chỉ có hai mươi lăm cái, phiếu đề cử cũng ít đến thương cảm, nếu như nói người bình thường ký hợp đồng là tác giả bình dân, thì Trương Đạo còn chưa được xếp vào nhóm bình dân nữa.
Chỉ có thể là gọi là một kẻ ưa thích văn học mà thôi.
Thâm chí ngay cả hai từ thâm niên cũng không thể dùng.
Khả năng Trương Đạo cũng cảm giác số liệu của mình hơi kém, hắn có chút ngượng ngùng nói: "Độc giả không dám đề cử vì sợ ta drop, nên bây giờ vẫn chưa được ký hợp đồng a."
"Ngươi không có ý định dừng lại sao."
Lục Dương hỏi.
Trường Đạo lắc đầu: "Ta vẫn chưa nghĩ đến việc dừng lại, chỉ có ý định đến mười vạn chữ, sau đó thì chờ Qidian ký hợp đồng, nếu như vậy còn không được, thì chỉ có thể drop, sáng tác sách mới thôi."
"A."
Lục Dương lắc đầu.
Trong lòng hắn cũng biết quyển tiểu thuyết này của Trương Đạo sao rồi, những cuốn tiểu thuyết hơn bảy nghìn chữ sẽ xuất hiện ở trong phần biên chế của biên tập viên, mấy biên tập viên thay nhau tra xét, chỉ cần viết tốt, thì bất kỳ biên tập viên nào cũng có thể ký hợp đồng ngay lập tức, rất ít khi người tài mà bị phát hiện muộn.
Đã viết nhiều chữ như vậy vẫn chưa được ký kết, chỉ có thể nói biên tập viên đánh giá không cao quyển sách này của Trương Đạo.
Coi như là hắn viết đủ mười vạn chữ rồi được qidian ký hợp đồng, thì đó cũng chỉ là hợp đồng bình thường, không có bất kì tài nguyên nào.
"Để ta đọc thử xem sao."
Lục Dương mở máy tính mình ra, tìm tìm tên sách, đem chương 1 mở ra đọc.Nhìn mấy hàng chữ đầu tiên, Lục Dương nhịn không được mà lắc đầu.
Người mới.
Không hổ là người mới.
Khúc mở đầu luôn là chỗ mẫu chốt thu hút người đọc, vậy mà Trương Đạo dành toàn bộ để miêu ta bối cảnh, hơn nữa còn miêu tả khó hiểu, cái gì mà Thần Ma đại chiến, long trời lở đất, nhìn qua thì thấy cao thâm trắc mạt, thực tế thì người đọc chẳng hiểu gì.
Lại nhìn tiếp xuống dưới.
Chương 136: Drop (2)Nhân vật chính là ai?
Lục Dương còn không biết.
Hắn tiếp tục đọc, chương 2.. chương 3.. chương 4...Lục Dương rút cuộc cũng biết nội dung trong sách Trương Đạo nói gì.
"Đạo tiền à, nghe ta nói nè, drop đi."
Nếu như còn một tia hi vọng, Lục Dương cũng sẽ không nói những lời như vậy.
"Lục ca, thật sự kém vậy sao?"
Mọi người đều biết.
Người mới khi bắt đầu viết tiểu thuyết, đều có cảm giác tiểu thuyết của mình sẽ có mười vạn lượt mua, đề cửa năm trăm cái, bất quá Đạo Tiên tốt hơn một chút, thời điểm sáng tác hắn đọc nhiều tiểu thuyết như vậy, cũng biết viết tiểu thuyết không phải việc gì dễ dàng, đặc biệt là tác phẩm của hắn đã đến bảy vạn chữ mà vẫn không được ký hợp đồng, điều này làm lòng tin lúc đầu của hắn bị đả kích rất lớn.
"Ta nói thật, nếu nói tiếp có khả năng ngươi sẽ không vui đâu." Lục Dương nhìn thoáng qua Trương Đạo.
Trương Đạo lắc đầu: "Lục ca, ngươi nói tiếp đi, ngươi đã có thể đưa ra ý kiến, ta đã rất cao hứng rồi."
"Vậy được."
Lục Dương chỉ vào máy tính Trương Đạo nói ra: "Lời giới thiệu vắn tắt ta không nói nữa, chính ngươi có thể nhìn mấy quyền trên bảng xếp hạng mà so sánh, liền biến kém chỗ nào liền, không nói về phần này nữa, ngươi nhìn đi, chương một ta đọc song không biết ngươi muốn viết về cái gì, chỗ quan trọng như vậy, ngươi chỉ dùng để giới thiệu bối cảnh, viết thì như lọt vào sương mù, độc giả đọc xong cũng mù tịt luôn, như vậy làm sao có thể giữ người ta ở lại được?"
"Tại sao hết cả chương một rồi mà vẫn chưa cho nhân vật chính lên sân?"
"Không nên sài những từ khó hiểu, độc giả mới sẽ đọc không hiểu, người hiểu thì sẽ chửi ngươi, mắng ngươi đến cách sử dụng ngữ pháp còn sai rồi."
....
Trương Đạo choáng váng.
Không nghĩ đến tiểu thuyết của mình lại kém như vậy.
Bất quá suy nghĩ một chút, Lục Dương hình như nói đúng vấn đề mình đang mắc phải.
"Luc ca, ngươi đưa ra ý kiến rất đúng, nếu như ngươi cũng viết tiểu thuyết, thì có lẽ nó cũng nổi tiếng đấy."
Trương Đạo khép lại máy tính của mình.
Vốn hắn còn đăng do dự có nên drop hay không, nghe được Lục Dương nói vậy, hắn triệt để hết hi vọng rồi.
Viết tiểu thuyết.
Quả nhiên không phải việc gì dễ dàng.
Nhưng mà vì sao Lục Dương lại biết những thứ này.
"Ha haa."
Lục Dương không nói gì.
Hắn ân vào thông tin tài khoản, nói ra: "Ngươi nhìn một chút xem đây là gì."
Trương Đạo bu lại nhìn, phát hiện website của Lục Dương đã hiện về phần thông tin tác giả, đọc nội dung bên trong xong, hai mắt Trương Đạo mở to, không thể tưởng tượng nối.
"Lục....lục ca,
Trương Đạo giật mình đứng lên, thiếu chút nữa hắn đã làm rơi chiếc máy tính ôm trong người rồi.
"Bình tĩnh, không nên kích động."
Lục Dương khuyên.
"Ta cũng chỉ mới viết tiểu thuyết, chỉ lợi hại hơn ngươi một tí mà thôi."
Hiển nhiên, Lục Dương cho dù khiêm tốn thế nào cũng không thể làm Trương Đạo tỉnh táo lại, tác giả mà bản thân mình sùng bái nhất đang ở trước mắt, còn là bạn học của mình, loại cảm giác này của hắn khó thể diễn tả thành lời, một lúc sau, hắn mới phục hồi tinh thần, nói ra: "Lục ca, Lộc ca...Viên Lộc, khó trách khó trách... tại sao ta lại không nghĩ tới ngươi."
"Khó trách lớp trưởng cua ta lại có sách của ngươi."
Nhớ lại lúc trước Trần Thu Nguyệt cầm quyển sách
"Đạo tiên, viết tiểu thuyết cũng không phải việc dễ dàng, không thể đầu nóng lên liền viết, trước tiên phải tìm hiểu nhu cầu người đọc, xem thể loại nào người ta sẽ chào đón."
"Hành văn của ngươi coi như cũng được, nhưng mà kỹ xảo sáng tác thì vẫn chưa được lưu loát, luyện nhiều một chút , còn quyển sách kia thì dừng lại đi, tiếp theo nên tập trung sáng tác tác phẩm khác, nếu được, ta có thể hỗ trợ ngươi ký hợp đồng."
Trương Đạo kích động nói: "Lục ca, ta nghe lời ngươi, chờ ta bắt đầu viết xong phần mở đầu, sẽ cho ngươi xem đầu tiên."
"Được, tuy nhiên mấy ngày gần đây cứ nên tập trung vào học tập, sắp tới cuộc thi rồi." Lục Dương cũng không cự tuyệt, đây vốn là chuyện nhỏ, con người của Trương Đạo cũng không tệ, mấy ngày nay CCmangaa cũng đưa ra vài đệ nghị cho tác giả viết tiểu thuyết, cũng ký được hai hợp đồng rồi.
Khoảng cách cuộc thi còn không đến một tuần.
Còn có một số việc cần Lục Dương đi làm.
Suy nghĩ một chút.
Lục Dương cầm máy tính, đi ra khỏi phòng.
Ở bên trong phòng giáo viên tìm tìm, Lục Dương liền tìm được thầy dạy C# của mình, mặc dù hắn không có đi học, nhưng dù sao còn không đến mức không biết mặt thầy giáo của mình.
Lục Dương không thể dùng cách tặng qua như khi dùng với Kiều Khải Minh được, dựa theo quan sát của hắn, lão sư này là dân kỹ thuật, sẽ không giống tình cách như Kiều Khải Minh.
Đối với người như này thì cần phải hợp ý.
Lục Dương đi vào văn phòng, đến bên cạnh bàn làm việc của thầy giáo, nói ra: "Thầy Dương, em chào thầy."
"Em..em là.."
Dương Quang ngẩng đầu nhìn Lục Dương, phát hiện mình không nhận biết người học sinh này.
"Em là Lục Dương, sinh viên năm nhất khoa máy tính, lớp hai."
Lục Dương giới thiệu bản thân mình.
Nghe được tên Lục Dương, sắc mặt Dương Quang biến đổi, ngữ khí không tốt nói: "Em là Lục Dương, là sinh viên mà một tiết của tôi cùng không thèm tới, em tới đây tìm tôi có chuyện gì>"
Nhìn Lục Dương chỉ cầm một cái túi đựng máy tính, không phải lễ vật, bằng không hắn nhất định sẽ đứng dậy đuổi học sinh nay ra.
Bình thường còn không thèm đi học, đến kỳ thi tìm hắn tặng lễ, đây không phải đường ngang ngõ tắt thì là gì?
"Lão sư, em có đi học mấy tiết đầu, chỉ lúc đó thầy không điểm danh." Lục Dương cũng không thèm để ý sắc mặt Dương Quang đang biến hóa, đổi thành mình làm thầy giáo, gặp sinh viên như vậy thì sắc mặt còn tệ hơn.
Nói tóm lại, làm một thầy giao, Dương Quang coi như rất hợp cách, không giống những thầy giáo khác, chỉ lên dạy để lấy tiền lương tiền thưởng, mặc kệ sinh viên có ý kiến gì hay không.
"Thầy Dương, lần này em tới đây, vì có mấy chuyện cần thỉnh giáo với thầy."
Lục Dương nói ra mục đích của mình.
Dương Quang chỉ có chút kinh ngạc.
Trong mắt của hắn, Lục Dương hẳn là cái loại không học vấn không nghề nghiệp.
"Vấn đề gì."
Dương Quang thu hồi bài kiểm tra đang chấm điểm.
"SQLsever của em có một vài vấn đề.
Nói xong, Lục Dương đem máy tính đặt lên bàn làm việc.
Chương 137: Em Nuôi AnhSQLSever?
Dương Quang chút ít kinh ngạc.
SQLSever là một nơi để lưu trữ dữ liệu, chủ yếu dùng cho trang web cần lưu trữ nhiều thông tin, rất nhiều trang web đều sử dụng.
Bởi vì tính tiện dùng và an toàn bảo mật, nên hiện tại SQL được rất nhiều nơi hoan nghênh, có thể dùng ngôn ngữ như C#,C++,Java...để điều khiển.
Nhưng cái này rõ ràng không có trong chương trình học năm nhất mà.
Hiện tại chương trình của năm nhất, chỉ đơn giản học một số đoạn code đơn giản, bài toán tính cân nặng, còn lâu mới đến được trình độ này.
"Đúng vậy."
Lục Dương ấn vào icon, tiếp tục nói.
"Thời điểm nhiều account đăng nhập vào trang web, sever thường xuyên xảy ra vấn đề, em đã thử đăng nhập bằng tài khoản admin nhưng đôi khi cũng không thể đăng nhập được.
Lục Dương ở trên máy tính gõ gõ, đăng nhập, hệ thống xuất hiện một cái khung, thông báo lỗi SQL Server Error Code 10...
"Đó, chính là như vậy."
Dương Quang nhìn nhìn, khẽ nhíu mày, hắn cầm còn chuột , mở ra bảng trạng trái, đem SQLSever đang ở trạng thái đình chỉ đổi thành 'Automatic'
Lần nữa đăng nhập lại, phát hiện đã thành công.
Vấn đề được giải quyết nhanh chóng.
Dương Quang bình tĩnh nói ra: "Đây là một vấn đề nhỏ, giải quyết xong rồi."
"Thầy thật lợi hại, em đã tìm toài rất lâu, đều không thể fix được." Sắc mặt Lục Dương tỏ ra vui mừng.
Bị tâng bốc, Dương Quang có chút ít cảm giác thành tựu, hắn nói ra: "Vấn đề này, nói lớn không lớn, nói nhỏ không nhỏ, dạng lỗi này thường xuyên bị người ta bỏ qua, thầy cũng từng gặp lỗi tương tự, mới biết cách giải quyết, nghe lời thấy hướng dẫn nói, em mới bắt đầu khởi nghiệp, về hạng mục này sao??"
"Đúng rồi a."
Lục Dương mở ra websites CCmanga, nói ra: "Em mới làm một nền tảng về manga, mới đưa vào quá trình thử nghiệm, trước mắt mới có năm nghìn người dùng thường xuyên."
Dương Quang nhìn chằm chằm vào giao diện trang web.
Lấy ánh mắt chuyên nghiệp của hắn, giao diện trang web này làm phi thường bắt mắt, màu sắc phối hợp tự nhiên, các công năng đều có đầy đủ.
Mới thử nghiệm đã có năm nghìn user.
Đây đã là thành tích vô cùng lợi hại, vốn tưởng sinh viên này khởi nghiệp chỉ để làm cho vui, hiện tại xem ra, khả năng không phải như vậy.
"Đây là em làm hay sao?"
Hắn tò mò hỏi.
Lục Dương lắc đầu: "Lão sư, em cũng không có bổn sự như vậy đâu, trang web này là của một công ty bên sing làm, bất quá nó vẫn còn một số bug nhỏ, em đều nhờ người trong công ty giải quyết."
Dương Quang nhớ tới, cảm giác mình vừa hỏi một câu hơi ngu.
Trang web này rõ ràng không thể do một tay mơ tạo ra được, nếu Lục Dương thật sự làm ra nó, thì bản thân hắn không cần phải đi học làm gì nữa rồi.
"Ngồi đi, chúng ta tâm sự một chút."
Dương Quang phát hiện, bản thân mình đã có chút hứng thú với sinh viên này, hắn cũng muốn nghe xem ý tưởng của Lục Dương, giải đáp thắc mắc vì sao hắn không đi học.
Chỉ vì bận chuyện khởi nghiệp mà không đi học được sao?
Lục Dương chuyển một cái ghế sang ngồi bên cạnh.
Dương Quảng nói lời thấm thía:" Khơi nghiệp là một chuyện tốt, em cũng đã làm ra được ít thành tựu, nhưng em không thể không có tri thức chuyên nghiệp được, nếu em khởi nghiệp từ ngành công nghệ, sao lại không thể biết về lập trình được, như thế thì sao có thể làm tốt? Em nghĩ một chút đi, nhưng người trở thành tỷ phú nhờ công nghệ, có ai không tinh thông cho mình một cái gì đó không?"
"Thưa thầy em biết rồi, em cũng đang tự mình học hỏi, với lại chương trình học của trường dù sao cũng quá chậm, hơn nữa lại tách xa rời thực tiễn, thầy dạy ở đây cũng biết, sinh viên ngành mình ra trường toàn phải bổ túc kiến thức lại từ đâu, học ở đây dù sao cũng không bằng học ngoài xã hội."
Lục Dương giải thích.
Dương Quang còn định khuyên Lục Dương vài câu học tập cho tốt, coi như khơi nghiệp thành công, cũng không thể không có kiến thức được, nhưng bị Lục Dương giải thích, liền ngăn lời nói tới miệng hắn lại, không biết nói gì cho phải.
Bản thân hắn cũng chỉ làm một nửa giáo viên ở đây, bên ngoài còn làm lập trình viên cho một công ty nước ngoài, tự nhiên hắn cũng hiểu rõ, tri thức cùng thực tế khác nhau thế nào.
Tri thức trên sách vở càng ngày càng rớt lại phía sau, cho dù có sinh viên học C# tốt nhất khoa máy tính, đến công ty của hắn thực tập cũng không thể trụ qua được."
"Không nói việc này nữa."
Lục Dương nói tiếp.
"Ngày đâu tiền đi học, chúng em đi tới phòng máy học về HTML(phần mền tạo web), thầy đoán thử coi lão sư lúc đó dùng gì để làm web, toàn bộ đều dùng đoạn code thời nguyên thủy đi làm, đây cũng là kiến thức trên nhà trường, nhưng mà bây giờ làm một trang web, ngươi ta toàn dùng DIV+CSS mà thôi, ngoài ra còn một số cách khác mà trong sách không có."
"Lão sư, em hỏi thầy một chút, em học kiến thức của mười năm trước đã bị đào thải làm gì? Tương lai đi công ty thực tập, không phải bị người ta chê cười hay sao?"
Dương Quang chỉ là một lập trình viên, bản thân cũng không suy nghĩ gì nhiều, bị Lục Dương nói như vậy, có chút a khấu không trả lời được, chỉ có thể cảm thán nói: "Tài liệu giảng dạy của Đại học, đã rất lâu rồi không có sửa đổi a."
"Đúng vậy."
Lục Dương gật đầu tán thành.
"Vì vậy mới nói, em không muốn lãnh phí thời gian làm gì, kiến thức thì em có thể tự học được rồi, về phần thực tiễn, nhà trường cũng không có biện pháp nào giảng dạy, nếu như muốn học, em có thể tìm một trung tâm bên ngoài ren luyện là được."
"Lão sư, lý giải của em về đại học, không phải là ngồi một chỗ đọc sách đến chết, mỗi người đều có nhân sinh của mình, nhân sinh của em là không ngồi một chỗ đọc sách tới chết."
Dương Quang nghiêm túc nhìn Lục Dương một chút.
Qua cuộc đối thoại vừa rồi, hình tượng Lục Dương trong mắt hắn đã thay đổi, từ một sinh viên không học vấn không nghề nghiệp, thành một sinh viên khao khát học tập, hơn nữa tri thức ở nhà trường không thể làm thỏa mãn hắn bây giờ.
Hơn nữa.
Nhìn Lục Dương có thể thuần thục sử dụng SQLsever như vậy, hơn nữa còn biết cách làm website, kỹ thuật của hắn, chỉ sợ còn giỏi hơn sinh viên học trong trường bây giờ.
Như vậy ta sai rồi sao.
Dương Quang suy tư.
Hắn nghĩ lại.
Bản thân mình trước kia không nên dùng thành kiến để đánh giá một người.
Đại học có một số sinh viên không bình thường, bọn hắn nhìn qua thì rất bướng bỉnh, không thể quản lý được, nhưng thường những người này thành tựu tương lai về sau luôn cao nhất.
"Em đã thuyết phục được thầy."
Dương Quang nhìn Lục Dương, hít sâu một hơi, hắn cũng biết nguyên nhân đại khái hôm nay Lục Dương tới tìm hắn là gì, không phải vì vấn đề SQL cỏn con đấy, hắn nói ra: "Thầy có thể cho em đi thi, còn điểm số thì sao còn phụ thuộc vào năng lực của em."
"Em cảm ơn thầy."
Trên mắt Lục Dương hiện lên dáng vẻ tươi cười, mục đích của mình rốt cuộc cũng thành công rồi.
Lục Dương ở lại cùng Dương Quang tiếp tục hàn huyên về vấn đề khởi nghiệp từ internet.
Nghe được lời nói Lục Dương về tương lai mươi năm sau của ngành công nghệ, Dương Quang cũng gật đầu tỏ vẻ tán thành, hắn cũng nói mình có ý định khởi nghiệp, nhưng cố kỵ về phương diện gia đình, liền từ bỏ.
Còn có vấn đề về tuổi tác, đây là cái gai trong lòng Dương Quang, hắn cũng đã lớn tuổi rồi, làm ở công ty vẫn chưa giữ được chức vụ quan trọng, nếu không phải như thế, hắn cũng sẽ không lựa chọn một trường đại học bên ngoài vào làm thầy giáo.
Những lời nói này vốn không nên nói với một sinh viên như Lục Dương, nhưng ngược lại Dương Quang đều nói ra, hắn không coi Lục Dương là sinh viên nữa, mà coi hắn như một người bạn của mình.
Từ văn phòng đi ra, Dương Quang còn cho Lục Dương một địa chỉ mail, nói với Lục Dương, nếu có vấn đề về phương diện kỹ thuật, có thể tìm mình hỗ trợ.
Phiền toái cuối cùng cũng đã được giải quyết xong.
Kế tiếp vài ngày.
Lục Dương liên tục gõ chữ ở cường độ cao.
Vì để có một kỳ nghỉ thoái mái đi chơi, Lục Dương một mực chốn ở chung cư Hoa Đình gõ chữ, một ngày gõ mười mấy tiếng đồng hồ, làm hắn nhớ lại khoản thời gian mình bắt đầu viết tiểu thuyết vào năm thứ tư đại học.
Bế quan một tuần, ngoài trừ mỗi ngày đăng vài chương, bản thảo Lục Dương chính thức đột phá hơn hai mươi vạn chữ, đạt đến hai lăm vạn, nhiều bản thảo dự trữ như vậy, có thể giúp hắn chơi thỏa thích trong kỳ nghỉ đông rồi.
Két.
Âm thanh mở cửa vang lên.
Lục Dương ngẩng đầu nhìn, là Thu Nguyệt đi tới, những ngày nay nàng toàn bận ôn tập, vừa gọi điện biết Lục dương ở đây, nên màng mới sang đây nhìn xem.
"Anh bị làm sao vậy?"
Nhìn tóc tai Lục Dương rối bù, bộ dạng tinh thần uể oải, Trần Thu Nguyệt vội vã chạy tới.
"Có phải bị bệnh hay không?"
"Không có."
Lục Dương đứng dậy, duỗi cái lưng mệt mỏi mình ra.
"Em thử mỗi ngày gõ ba vạn chữ đi, đoán chừng so với anh cũng không khá hơn được đâu."
"Cái gì, anh viết nhiều như vậy làm gì." Trần Thu Nguyệt hoảng sợ, nhìn bàn phím laptop, đã mòm đi không ít, lòng nàng liền có chút đau.
"Sắp nghỉ đông rồi, anh cũng không có nhiều thơi gian gõ chữ, gõ nhiều một chút dư ra bản thảo a, dù sao độc giả cũng là cha mẹ, coi như mệt chết cũng không thể để họ đói chương a."
Lục Dương lấy ly nước, đi đến máy pha nước sôi, thuận tiện lại lấy mấy cái bánh trên bàn thả vào mồm.
Nhìn bộ dạng Lục Dương không có chuyện gì, Trần Thu Nguyệt nhẹ nhàng thở ra một hơi, phàn nàn nói ra: "Viết tiểu thuyết mà làm thân thể đổ bệnh thì làm sao bây giờ?"
Lục Dương bưng lên ly nước, nhấp một miếng, nói ra: "Không viết nữa em nuôi anh à."
"Được, học kỳ sau, em tìm ba xin tên tiền sinh hoạt là được."Trần Thu Nguyệt quyến rũ nhìn Lục Dương.
"Ba của em nếu biết, em dùng tiền sinh hoạt nuôi trai, khẳng định sẽ đánh chết anh mất." Lục Dương lắc đầu liên tục, cảm thấy đề nghị này hơi nguy hiểm.
"Không đâu, cha em tốt lắm."
Trần Thu Nguyệt đi tới, từ phía sau ôm Lục Dương, ghé vào lỗ tai nhỏ giọng.
Mùi thơm cơ thể xông vào mũi Lục Dương.
Không biết Trần Thu Nguyệt mới đổi nước phải không, hình như mùi này khác mùi khi trước.
Lục Dương lại uống ngụm nước, đem mấy cái bánh còn lại nhét vào bụng, sau đó buông lý ra, quay lại bế Trần Thụ Nguyệt lên.
"Làm gì vậy a, bộ dạng của anh còn có thể à?"
Trần Thu Nguyệt véo cánh tay Lục Dương.
"Thử xem là biết, tí nữa đừng xin tha là được."
Lục Dương không nói nhiều, đem Trần Thu Nguyệt bế vào phòng ngủ.
....
Một giờ sau.
Lục Dương từ phòng ngủ đi ra, đến phòng tắm một cái, thay một bộ quần áo mới, tinh thần sảng khoái lên không ít.
Hồi tưởng lại một phen chiến đấu vừa rồi, trên mặt Lục Dương cười cười, lúc đầu Trần Thu Nguyệt vẫn còn không phục, còn muốn cưỡi ngựa một phen, thật không nghĩ đến sức chiến đấu của hắn lại mạnh mẽ như vậy, bị giết đến nỗi quăng mũ cởi giáp, liên tục xin tha..
Hai giờ triều.
Trần Thu Nguyệt mới ngồi dậy.
Nàng mặc đồ ngủ, đi đứng có chỗ bất ổn, toàn thân đều mệt mỏi hư thoát, ở phong khách nhìn nhìn, không thấy Lục Dương đâu nữa, ngược lại trên bàn có đồ ăn với một tờ giấy.
【 Công ty anh có chút việc, cần qua đó xử lý, đồ ăn đều làm xong rồi, em ăn nhiều một chút 】
Nồi cơm vẫn còn cắm điện, món ăn thì ở trong nồi, Trần Thu Nguyệt đi qua mở nắp nồi lên, bên trong chứa thịt còn nóng hổi, nàng ăn mấy miếng, lấy điện thoại ra chụp hai tấm hình.
Chương 138: Lì XìTrên công ty.
Lục Dương cầm lấy một chồng lớn lì xì từ văn phòng đi ra, đi đến cạnh bàn Trần Dư làm việc hỏi.
"Mọi người nhận được tiền lương chưa."
Hôm nay là ngày mười lăm tháng một, cũng là thời gian công ty phát lương cho mọi người, sáng sớm, Lục Dương đã dặn phòng tài vụ đem tiền lương chuyển cho bọn họ.
Hiện tại có lẽ toàn bộ đều nhận được rồi.
"Nhận được rồi.."
Diệp Đồng hưng phấn mà nói.
"Tôi cũng thế."
Hà Nghê giơ giơ điện thoại mình lên, phía trên có tin nhắn của ngân hàng chuyển tới.
Nhìn thấy mấy người trẻ tuổi cao hứng, Trần Dư cũng mỉm cười.
Tiền lương tháng đầu tiên bọn họ làm ở đây cũng không nhiều, bởi vì đều trong thời gian training, ngoài trừ Trần Dư ra, vài người khác chỉ được ba nghìn tiền lương thực tập, còn hắn thì được bốn nghìn, về sau chuyển chính thức, thì sẽ được bốn nghìn rưỡi, những người kia được bốn nghìn, còn có thêm tiền thưởng từ sản phẩm nữa, đây cũng là Lục Dương đã nói lúc trước.
"Từ tháng sau, mọi người đều trở thành nhân viên chính thức rồi, công ty sẽ mua cho mọi người bảo hiểm sức khỏe, về phương diện tiền thưởng, giám đốc Lữ sẽ đưa ra phương án cho mọi người tham khảo."
Năm 2010 tại Lục Thành, nộp bảo hiểm y tế cho nhân viên là một chuyện mà không phải công ty nào cũng làm, cho dù đó có là bảo hiểm thấp nhất đi nữa, Lục Dương biết đi làm thuê là một chuyện không dễ dàng, cùng không cần phải cắt xén bọn họ ở điểm này.
"Chủ tịch, mới có một tháng, chúng tôi đã hết thời gian thực tập rồi sao." Bạch Phương tò mò hỏi.
"Hết rồi, mọi người đều chuyển lên làm nhân viên chính thức."
Lục Dương cười nói, mấy nhân viên này năng lực cũng không tệ, hiện tại công ty đang thiếu người, tự nhiên cũng sẽ không đi đào thải người ta làm gì.
Nghe được Lục Dương nói vậy, mọi người đều thở dài một hơi, bọn hắn quả thực lo lắng mình sẽ không trụ qua được thời gian thực tập, dù sao bầu không khí làm việc ở đây cũng rất tốt, lão bản cũng tốt, có đồ ăn vặt thường xuyên, nếu muốn ở Lục Thành tìm được công ty tốt như này cũng không phải một chuyện dễ dàng.
Hơn nữa hơn một tháng làm việc cùng nhau, bọn họ đều trở thành bằng hữu của nhau, không ai muốn mình phải rời khỏi một tập thể như vậy cả.
Lời nói lúc nãy của Lục Dương đã làm bọn hắn thả long hơn không ít.
Lục Dương rút ra một phong bao lì xì, đưa cho Trần Dư nói ra: "Trong thời gian này mọi người đã vất vả nhiều rồi, đây là một chút tâm ý của công ty, cũng không nhiều, coi như sớm chúc mọi người năm mới vui vẻ."
"Cảm ơn chủ tịch."
Trần Dư đưa hai tay ra nhận lấy lì xì.
"Đây là của ngươi."
Lục Dương đưa cho Hà Nghệ đang ngồi gần nhất.
"Cảm ơn, chủ tịch thật tốt." Hà Nghệ cầm lấy lì xì, còn làm bộ thở dài một hơi.
"Cảm ơn ông chủ."
"Chủ tịch thật đẹp trai..."
...
Ngoài trừ phòng dự án manga của bọn Trần Dư, Chu Nghiễm cùng phòng tài vụ cũng nhận được bao lì xì, Lục Dương cũng không bên nặng bên nhẹ làm gì, phát xong lì xì, hắn đi tới văn phòng Lữ Tiểu Vũ.
Lữ Tiểu Vũ đang gõ bàn phím lạch cạnh không dừng tay, hình như đang cùng người khác nói chuyện thì phải, Lục Dương cũng không quấy rầy, dựa vào giá sách đợi một hồi.
Nhìn thấy Lục Dương đang ở trong phòng, Lữ Tiểu Vũ dừng tay lại, cười nói :"Rốt cuộc ngươi cũng biết đi làm lại rồi à, ta cũng mệt chết mất rồi, ngươi ôn tập xong chưa?"
"Ôn tập gì cơ?"
Trong khoảng thời gian này hắn một mực gõ chữ mà.
"Ngươi không phải nói, những ngày này bận ở nhà ôn tập sao? Ta biết ngay mà, ngươi lại kiếm cớ gạt ta."Lữ Tiểu Vũ hơ hơ nắm đấm cảnh cáo nói.
"A, ta quên mất, thực sự ta ở nhà ôn tập mà." Lục Dương vỗ trán một cái, nói ra: "Ngươi xem ta mấy ngay nay này, đọc sách đến lú cả đầu óc luôn rồi, đồng học Tiểu Vũ, ngươi giúp ta xoa bóp đầu một chút đi?"
Nhìn bộ dạng quái dị của Lục Dương, Lữ Tiểu Vũ nhịn không được che miệng bật cười: "Ngươi tìm bạn gái đi, nhờ người ta xoa giùm cho."
"Bạn học Tiểu Vũ nói đúng, ta phải tranh thủ thời gian đi tìm bạn gái thôi."
Lục Dương nhìn thoáng qua Lữ Tiểu Vũ.
"Ngươi nhìn ta xong chưa."
Lữ Tiểu Vũ trừng mắt nhìn Lục Dương.
Lục Dương rất nghiêm túc nói ra: "Đến bây giờ ta mới phát hiện, nguyên lai ta trong mắt bạn học Tiểu Vũ, quả thật là một câu bé đơn thuần và đáng yêu a."
"Ọe."
Lữ Tiểu Vũ thể hiện bộ dạng muốn ói.
Lục Dương cũng không thèm để ý tới nàng nữa, lấy ra phong bao lì xì, vỗ vào mặt bàn, nói ra: "Tuy rằng ngươi không giúp ta xoa bóp, nhưng tiền lì xì nãy vẫn tặng cho ngươi, dù sao ở trong công ty ai cũng có cả."
Lữ Tiểu Vũ cầm lấy lì xì, không chút bận tâm mà mở ra, sau đó lấy từ bên trong một xấp giấy đỏ, đếm đếm, nói ra: "Một nghìn tệ, ngươi thực sự bỏ cả gốc lẫn lãi rồi."
"Một nghìn tệ là cái gì."
Lục Dương không thèm quan tâm.
Lữ Tiểu Vũ biết rõ Lục Dương là thổ hào, tiền nhuận bút một tháng cũng hơn mười vạn, nàng hối hận nói: "Ta bây giờ mới phát hiện, ở công ty này, ta làm mọi thứ kể cả vai xấu, đến cuối cùng thì người đi thu mua nhân tâm để làm người tốt."
"Ta vốn chính là người tốt."
Lục Dương cảm giác nàng diễn tả hơi có vấn đề.
Nghĩ đến thời điểm mới vào, hình như Lữ Tiểu Vũ đang bận gì đó, hắn tò mò hỏi.
"Đúng rồi, vừa rồi ngươi làm gì đó, lách cách không ngừng, tốc độ gõ như vậy sắp đuổi kịp ta rồi đó."
Lữ Tiểu Vũ đem lì xì cất vào ngăn kéo, nói ra: "Ta đang nói chuyện với giám đốc của một công ty sản xuất manga, công ty bọn họ có hơn mười bộ manga bản gốc, ta muốn họ ký hợp đồng độc quyền trên nền tảng chúng ta."
"Điều kiện gì?"
Lữ Tiểu Vũ trả lời: "Bọn hắn muốn chúng ta trả trước nằm nghìn tệ cho một bộ truyện, nếu doanh thu vượt qua tiền trả trước, thì bắt đầu phân chia 5-5 sau thuế, hợp đồng độc quyền.”
"Coi như cũng được."
Lục Dương cảm thấy điều kiện này cũng không khó chấp nhận.
Một bộ manga cần bao nhiêu tâm huyết để hoàn thành hắn cũng biết, bỏ ra năm nghìn tệ tiền trả trước có thể ký hợp đồng độc quyền, xem như cũng không tệ.
Chương 139: Nữ Nhân Này Muốn GìLữ Tiểu Vũ liếc nhìn thoáng qua Lục Dương, nói ra: "Ngươi không quản lý sổ sách, nên không biết sổ sách thế nào đâu, nếu lấy ra năm nghìn một bộ, công ty chúng ta sẽ không còn tiền nữa."
Lục Dương suy nghĩ một chút cảm thấy cũng đúng.
Tuy rằng hiện tai có lợi nhuận từ hai bộ manga, công ty cũng thu được lợi nhuận, nhưng cũng chỉ đủ ăn, dù sao giai đoạn trước cũng đốt nhiều tiền quá rồi, tiền góp ban đầu chắc bây giờ cũng không còn nhiều lắm.
Hắn nhìn Lữ Tiểu Vũ hỏi: "Thế ngươi định làm thế nào?"
"Ta nói cho hắn biết, công ty chúng ta không có cái gì gọi là đưa tiền trước, hơn nữa chúng ta đang dùng tiền để hấp dẫn người dùng, tỉ lệ chia 5-5 thì còn được, chứ đưa tiền trước thì khỏi đi."
"Thế bọn họ có đồng ý không?"
"Chín mươi chín phần trăm bọn họ sẽ nhận offer của chúng ta, dù sao hợp tác với chúng ta bọn họ cũng không lỗ gì cả, thịt muỗi cũng là thịt, chỉ cần vẽ ra cái bánh tương lai tốt đẹp là được, ta tin tưởng bọn họ sẽ đồng ý."
Giọng nói Lữ Tiểu Vũ mười phần tự tin.
Lục Dương nhìn nàng.
Trong lòng suy nghĩ.
Học bá này cái gì không học, chỉ giỏi học thói xấu...
Lại cùng Lữ Tiểu Vũ thương lượng kế hoạch phát triển của công ty, còn an bài ngày nghỉ cho nhân viên, nghỉ đông cũng là khoản thời gian nhiều độc giả sẽ dành thơi gian đọc truyện, Lữ Tiểu Vũ nói Lục Dương lên tiểu thuyết của mình quan bá nhiều hơn cho CCmanga, hấp dẫn một ít người tới.
Lục Dương nhẹ gật đầu.
Đây cũng là tính toán của hắn.
Lần trước ở trên nhóm chát QQ phát cả đống quản cáo, thoáng cái liền thu hút hơn ngàn người, Lục Dương biết rõ kế hoạch này có thể thực hiện, có thể tiết kiệm thêm một chút tiền quảng cáo.
Coi như thu hút một người dùng cần hai tệ, việc này cũng có thể giúp hắn tiết kiệm cả khối tiền.
Tiểu thuyết là một con đường rất tốt để thu hút người dùng, có thể nhờ thêm người khác hỗ trợ cho mình.
Ngây ngốc làm việc đến hai giờ, Lục Dương cũng không quên bản thân mình buổi chiều có kỳ thi, mang theo bút viết đi vào phòng học.
Địa điểm thi của Lục Dương là phòng 302, chính là phòng học của lớp mình.
Sinh viên cũng không thắc mắc, đều ngồi vào chỗ có số báo danh của mình, Lục Dương vừa đúng ý ngồi phía sau Lý Minh Bác.
"Hôm nay thi môn gì?"
Thầy giáo vẫn còn chưa tới, Lục Dương hỏi Lý Minh Bác.
Lý Minh Bác cười khổ một tiếng, bạn cùng phòng của hắn thật đúng là, ngay cả thi môn gì cũng không biết, hắn nói ra:"Hôm nay thi 'Cấu trúc dữ liệu."
Lục Dương suy nghĩ một chút.
Hình như năm nhất có môn này.
Hắn có chút lờ mờ.
Tốt gì C# còn biết một chút, còn 'Cấu trúc dữ liệu' là môn gì, hắn hoàn toàn không biết, môn học này dù sao cũng tương đối ít tiền, Lục Dương cũng chưa từng đi học một lần, lão sư là nam hay nữ hắn cũng không biết.
"Làm được không?"
Lục Dương hỏi Lý Minh Bác.
Lý Minh Bác nhẹ gật đầu, trong lòng Lục Dương liền an tâm.
Để qua môn học đại học thì rất đơn giản, chỉ cần hơn năm điểm là được, dù sao Lý Minh Bác cũng chăm chỉ học tập, muốn kiếm điểm tám chín cũng không phải vấn đề.
Thành tích học tập của Từ Thi cũng không tệ, Lục Dương nhìn nhìn, phát hiện nàng ở cách xa mình mấy bàn, muốn nhờ thì có chút hơi khó.
Kì thi khó hay không khó, còn phụ thuộc vào giám thị coi thi.
Nếu như một lão sư thoải mái, thì học sinh trong phòng thì rất dễ có điểm, còn ngược lại thì...
Yên tĩnh đợi khoản 20 phút.
Một giám thị cầm đề thi bước tới, nhìn qua, lão sự này là loại hình thoải mái, phát đề thi cho học sinh sớm hơn hai phút.
Lục Dương nhìn bài thi.
Câu nào quá khó thì hắn sẽ đợi Lý Minh Bác giải giùm, còn câu nào dễ... hắn cũng sẽ đợi luôn.
Đọc câu đầu tiên.
Câu 1: Trong biểu diễn danh sách liên kết nhị phân của cây nhị phân có n nút, số con trỏ null trong () là.
A:không có B:N C:N+1 D:N-1
Từng chữ trong câu này Lục Dương đều biết, nhưng tổ hợp lại một chỗ, hắn phát hiện mình không hiểu cái gì, cái gì gọi là cây nhị phân, liên kết nhị phân là gì, Lục Dương cảm giác mình như là một Nhị Oa.
Nếu như không phải còn Lý Minh Bác, hắn nhất định sẽ khoanh toàn C, căn cứ kinh nghiêm coi you.. ặc nhầm, căn cứ kinh nghiệm nhiều năm của mình, tỉ lệ ra đáp án C nhiều hơn so với các đáp án khác là 7%.
Thời gian trôi qua từng phút.
Thầy giáo giám thị vẫn tỏ ra ngủ gà ngủ gật.
Lý Minh Bác ngẩng đầu lặng lẽ nhìn thoáng qua thầy giáo giám thị, lại nhích lưng về phía Lục Dương, sau đọ lặng lẽ để đáp án qua bên tay phải.
Lục Dương thấy vậy.
Liền vội vàng cầm bút, lấy xu thế nhanh như chớp, đem đáp áp khoanh vào, nhanh chóng hoàn thành xong bốn mươi câu hỏi, còn hai câu tự luận, Lục Dương nhìn hình vẽ cái cây Lý Minh Bác vẽ theo, còn dư lại phần giải thích, Lục Dương lấy suy nghĩ của mình viết lên, được một chút điểm là được rồi.
Chép xong.
Lục Dương đứng dậy nộp bài thi.
Nếu như chờ thầy giáo thu bài, bài thi của hắn nhất định sẽ ở phía sau Lý Minh Bác, vậy có chút hơi lộ, tuy rằng cũng rất ít người để ý chuyện này.
Nhưng vì để phòng ngừa, hắn trực tiếp đứng dậy nộp bài.
Ở bên ngoài đợi một lát.
"Lục Dương, bạn làm bài thi thế nào."
Người nói chuyện là một nữ sinh tóc ngắn, tên là Phó Mông, là người lúc trước cùng Ngưu Nguyên Khôi tranh cử lớp trưởng.
"Coi như cũng được, đủ đạt điểm qua thôi."
Lục Dương cười đáp lại.
Nửa năm qua, hắn rất ít khi đi học, cũng không có bạn học nào ở lớp thật sự thân thiết, Phó Mông đột nhiên chào hỏi, làm Lục Dương có chút ngoài ý muốn.
Phó Mông cười nói: "Vậy là tốt rồi, có muốn đi ăn cơm không? ở nhà ăn đằng kia kìa, bến đấy có món mì cay rất không tồi."
"Xin lỗi, giữa trưa ta có hẹn bạn cùng nhau ăn cơm rồi."
Lục Dương lắc đầu.
Phó Mông cười xấu hổ, nói ra: "Vậy ta đi trước."
"Ừ, bai bai."
Nhìn Phó Mông rời đi, Lục Dương nhịn không được mà suy nghĩ, nữ nhân này muốn gì?
Chương 140: Cả Hai Đều Là Cặn Bã"Phó Mông nói gì với ngươi vậy?"
Phó Mông chân trước vừa rời đi, Lưu Lỗi chân sau từ phòng học đi tới.
"Không có gì, chỉ muốn mời ta ăn cơm mà thôi."
Khả năng đối phương chỉ đơn thuần bắt chuyện với mình, Lục Dương cũng không có để ở trong lòng.
Lưu Lỗi ồ một tiếng, nhắc nhở nói ra: "Nữ nhân này tâm tư không đơn giản, đừng tìm nàng ta quá nhiều."
"Ồ, làm sao?"
Lục Dương có chút kỳ quái.
"Ngươi không biết à, Phó Mông đã có bạn trai, mà vẫn còn tán tỉnh Trương Đào, lần trước bạn trai hắn đến trường học chúng ta, nhìn thấy được, liền nhao nhao lên một trần, mà kỳ quái, Đinh Siêu không kể chuyện này cho ngươi à."
Lưu Lỗi có chút kinh ngạc nói ra.
Nếu gặp được Đinh Siêu, chắc chắn cái loa Đinh Siêu sẽ kể chuyện này, nửa năm qua, mọi chuyện bát quái ở khoa máy tính, đều từ miệng Đinh Siêu phát ra.
Lục Dương cũng không biết, bởi vì mấy ngày gần đây hắn toàn ở chung cư gõ chữ, chưa về phòng lần nào, Đinh Siêu muốn kể cũng không tìm thấy người mà nói.
Nghe Lưu Lỗi nói như vậy.
Thì Phó Mộng không phải là trà xanh sao?
Nàng hẹn hắn đi ăn cơm làm gì, có ý định cặn bã hắn à?
Lục Dương cũng không đem chuyện này để trong lòng, Phó Mông là tra nữ, Lục Dương là tra nam, cũng không khá hơn chút nào, không có tư cách đi nói người khác.
Lại đợi một lát.
Từ Thi vậy mà cũng nộp bài đi ra.
Nhìn bên cạch Lục Dương có người, nàng hướng về phía Lục Dương cười cười, sau đó một mình đi xuống dưới.
"Từ Thi biến hóa thật lớn."
Lưu Lỗi nhịn không được nói ra.
Đúng vậy a.
Nha đầu đáng thương kia lúc khai giảng còn không dám giơ tay lên, bây giờ thi đã biến thành đại cô nương mà ai cũng theo đuổi rồi.
Ở bên ngoài chờ một lát nữa.
Lý Minh Bác cùng Đinh Siêu nộp bài đi ra, nhìn sắc mặt Lý Minh Bác không tệ, bộ dạng mười phần tự tin, Đinh Siêu thì ngược lại thở ngắn thở dài không thôi.
"Siêu ca thi không tốt sao?"
Lục Dương bỏ hai tay vào túi, cười hỏi.
Đinh Siêu thở dài một hơi:"Không nghĩ tới lúc trước thầy giáo ôn tập chính là đề thi a, lúc đó ta còn bận nghĩ về game, không nghe được gì, bây giờ vào làm cũng không mấy câu."
"Đúng vậy, trong đề thi có ít nhất năm phần thầy đã ôn tập."
Lý Minh Bác cười nói.
"Minh Bác, ngươi làm bài được không."
"Có lẽ được chín trên mười điểm." Lý Minh Bác vô cùng tự tin nói.
Tính cách Lý Minh Bác có chút bi quan, nếu hắn nói tự tin được chín trên mười thì khẳng định bài thi kia thế nào cũng gần đạt điểm tối đa.
Môn học này cuối cùng cũng ổn rồi, nhìn ba bạn cùng phòng của mình, Lục Dương hỏi: "Đi đâu ăn cơm?"
"Đi căn tin trường học đi."
Đinh Siêu suy nghĩ một chút nói ra.
"Lục ca cùng ăn cho vui."
"Được."
Lục Dương không có cự tuyệt, mặc dù đồ ăn căn tin mùi vị hơi tệ, nhưng lâu rồi mới cùng một chỗ ăn cơm với bạn cùng phòng, Lục Dương cũng không làm mọi người mất hứng.
Đi vào căn tin tầng hai.
Lưu Lỗi kêu mấy món rau xào, sau đó mấy người ngồi xuống bàn chờ đợi.
Lục Dương lấy điện thoại ra chơi một hồi, phát hiện đồ ăn vẫn chưa được dọn lên, nhìn về hướng Lý Minh Bác nói ra: "Minh Bác, còn có vài ngày nữa được nghỉ rồi, quầy hàng ngoài Tây Môn tính sao?"
"Ta đã sớm nghỉ kỹ rồi, kỳ nghỉ này là dịp đông khách, nên ta sẽ ở lại đây, đợi đến lúc gần tết, quay về thăm gia đình vài ngày là được." Lý Minh Bác nói ra suy nghĩ của mình.
"Minh Bác, ngươi làm cũng quá liều mạng đi."
Đinh Siêu không thể giải thích vì sao Lý Minh Bác không chịu về nhà nghỉ ngơi đi.
Lý Minh Bác vẻ mặt thành thật nói: "Trở về cũng không có việc gì làm, kiếm tiền vẫn quan trọng nhất, ta đã đáp ứng mẹ ta, về sau sẽ nhất định nghĩ biện pháp giúp gia đình mình chuyển lên nội thành sinh sống."
"Được lắm."
Lục Dương duỗi ngón tay cái.
Cái này có thể là chấp niệm trong lòng của Lý Minh Bác, có lẽ kiếp trước, đây là ý tưởng cả cuộc đời hắn, giúp gia đình của mình sinh sống dễ dàng hơn, nên mới lao vào con đường đa cấp một đêm phất nhanh như vậy.
Dù sao thời điểm bọn hắn tốt nghiệp, giá phòng cũng đã bắt đầu tăng chóng mặt, nhìn thấy tiền lương của mình chỉ co đôi ba đồng, sợ làm cả đời này cũng không đủ tiền để mua nên mới lạc lối nhầm đường.
Cũng may nhân sinh của hắn kiếp này đã được thay đổi.
"Đây không phải Từ Thi sao?"
Đinh Siêu vốn có đôi mắt chuyên rà quét mỹ nữ, trong đám ngươi đông như vậy, hắn nhìn một cái liền phát hiện ra Từ Thi.
Lục Dương thuận théo ánh mắt hắn nhìn lại, phát hiện Từ Thi vẫn đang chờ đợi, hình như đợi người khác mua cơm xong thì nàng mới đi mua.
Thời gian dài như vậy, nàng còn chưa đi lấy cơm sao?
Từ Thi rõ ràng bước vào căn tin trước bọn hắn đấy.
"Thêm một đôi đũa có sao không."
Lục Dương hỏi mấy người.
"Đương nhiên là không sao rồi, Lục ca muốn mời Từ Thi à?"
Ánh mắt Đinh Siêu sáng lên.
"Nàng không nhất định tới đây đâu." Lưu Lỗi nhìn thoáng qua nói ra.
Lý Minh Bác cũng không có ý kiến gì.
Lục Dương đứng dậy, đi đến bên cạnh Từ Thi.
"Ngươi tại sao chưa đi xếp hàng?"
Từ Thi nghe được giọng noi bên tai mình liền hoảng sợ, nhưng thấy được đó là Lục Dương mới nhẹ nhàng thở ra, yếu ớt nói: "Để bọn họ mua trước đi, ta cũng không vội."
"Đây không phải việc vội hay không vội, nếu mỗi ngày ngươi đều như vậy, không phải lãng phí thời gian của mình hay sao, đi, chúng ta đi xếp hạng."
Nói xong Lục Dương liền cầm bàn tay nhỏ bé của Từ Thi dắt đi.
"Không cần... mà."
Từ Thi tỏ ra không muốn.
"Nghe lời."
Lục Dương nhìn nàng nói một câu, Từ Thi không nói nữa, cúi đầu đi theo Lục Dương.
Xếp hàng một hồi, Từ Thi rất nhanh lấy được đồ ăn của mình, Lục Dương dẫn nàng tới bàn của bọn họ ngồi ăn.
Một bữa cơm, mấy người ăn rất vui vẻ.
Lục Dương cùng mấy người bạn của mình ngồi một chỗ khoác lác, Từ Thi thì vẫn cúi đầu ăn cơm, một câu cũng không lên tiếng, chỉ khi ngẫu nhiên nghe được một số chuyện thú ví, nàng mới cố gắng nín cười...
Sau khi ăn cơm.