Trọng Sinh Phấn Đấu Thời Đại (Dịch Full)

Chương 24 - Chương 304: Ngủ Không Được (1)

Chương 304: Ngủ Không Được (1)

Giọng nói của Đậu Đậu rất nhỏ, Liễu Thanh Thanh không có nghe được.

Nàng ngồi xổm xuống, sờ lên khuôn mặt có chút đỏ của tiểu nha đầu, nói ra: "Em chính là Đậu Đậu sao?"

"Em là Đậu Đậu, tỷ tỷ mạnh khỏe."

Ánh mắt Đậu Đậu chớp chớp, lực chú ý vẫn đặt ở con gấu trên tay Lục Dương.

"Em năm nay lớp mấy rồi."

"Lớp một."

"Thế thành tích học tập thế nào?"

"Từ dưới đếm lên."

Liễu Thanh Thanh không nghĩ tới đứa nhỏ này lại thành thật như vậy.

"Tỷ tỷ, chúng ta chơi đan dây đi."

Tiểu nha đầu từ trong túi áo móc ra một sợi dây đã cột hai đầu lại với nhau.

"Được, chị chơi với em."

Hai mỹ nữ một lớn một nhỏ chơi với nhau, Lục Dương đi vào siêu thị, gặp được Tần Lam, liền giao con gấu bông cho nàng, nói ra: "Tần tỷ, buổi chiều em mua cho Đậu Đậu, đợi tí nữa tan làm chị cầm về giùm em."

"Lại làm cho cậu tốn tiền rồi."

Tần Lam rất xấu hổ.

"Cái này tính là gì, cũng không nhiều lắm đâu."

Nhìn thoáng qua ngoài cửa, Đậu Đậu cùng Liễu Thanh Thanh đang chơi đùa rất vui vẻ, Lục Dương nói ra: "Đợi lát nữa em mang Đậu Đậu đi ăn một chút."

"Không cần vậy đâu, đứa nhỏ này ăn ở trường học rồi." Tần Lam nói ra.

Lục Dương cười nói: "Tiểu hài tử ăn nhiều một chút cũng tốt, em nhìn nàng với Thanh Thanh cười đùa vui vẻ như vậy, cho các nàng chơi thêm tí nữa cũng được."

"Được rồi, vậy thì làm phiền cậu rồi." Tần Lam cũng không kiên trì.

Lục Dương cầm một chai nước đi ra ngoài.

Ngoài cửa hai người vẫn còn đang chơi.

Chính là trò đan dây.

Kỳ thật trò chơi cũng rất đơn giản, hai tay thao tác với sợi dây, làm ra nhiều hình dạng, có hình dạng sợi mì, cũng có hình ô lưới, người nào mà không phá giải được thì liền thua.

Đậu Đậu rõ ràng không biết nhiều thể loại, Liễu Thanh Thanh ra mấy thể loại hiếm gặp, cô bé liền bó tay.

"Đậu Đậu, để anh dạy cho, giải như thế này."

Lục Dương bắt lấy, nắm phía trên một cái, phía dưới một cái, liền biến đổi thành hình dạng khác, Đậu Đậu kinh ngạc nói :"Ca ca, anh thật lợi hại."

"Ca ca đương nhiên là lợi hại rồi."

Lục Dương cũng khoe khoang.

Liễu Thanh Thanh nhịn không được cười, sau đó nói: "Vậy anh thử coi loại này xem."

Nói xong, nàng đưa tay tới sợi dây trên tay Lục Dương, liền biến sợi dây thay đổi thành một hình dạng khác. Lục Dương lập tức trở nên bối rối, hắn phát hiện mình chưa gặp qua hình dạng này bao giờ, dù sao trò này hắn cũng chơi lúc còn bé mà thôi.

Nhìn hình dạng sợi dậy.

"Anh nhân thua."

Lục Dương trực tiếp nhận thua.

"Vẫn là tỷ tỷ lợi hại hơn."

Có thể vì lo lắng Lục Dương tủi thân, Đậu Đậu lại nói một câu "Ca ca tỷ tỷ đều lợi hại hơn Đậu Đậu."

Tiểu nha đầu này, thật đúng là hiểu chuyện, hiểu chuyện đến nỗi làm người khác đau lòng...

"Rưa tay, chúng ta đi ăn chút gì đi."

Lục Dương mở ra chai nước khoáng.

Đậu Đậu duỗi hai bàn tay nhỏ bé lấm bẩn của mình ra.

Nước chảy xuống, cô bé không ngừng xoa xoa, còn nói ra: "Ca ca, em mới ăn rồi."

"Vậy em đi xem ca ca cùng tỷ tỷ ăn."

Lục Dương nói ra.

"Dạ, vậy em đi theo nhìn hai người ăn."

Đã hơn sau giờ rồi, Lục Dương cũng không muốn nấu cơm, liền mang theo Đậu Đậu cùng một chỗ, đi tới một quán ăn ở Tây Môn, chọn chút thức ăn.

Đậu Đậu mặc dù nói không ăn.

Nhưng Lục Dương gắp cho nàng cái đùi gà, nàng vẫn vui vẻ cầm lấy.

Lục Dương thì cùng Liễu Thanh Thanh trò chuyện.

"Mở cửa hàng có chỗ nào không hiểu, em cứ hỏi anh."

"Anh cũng có hiểu đâu mà hỏi?" Liễu Thanh Thanh cười nói.

"Anh biết nhiều hơn em một ít, nếu anh còn không biết, thì còn có thể hỏi người khác a." Lục Dương ăn một miếng cơm.

"Em không cần phải có áp lực, mở cửa hàng là để em có thể buông lỏng, không cần phải quan tâm lợi nhuận, lỗ cũng không sao, không cần tính đến tiền của công ty, chỉ riêng tiền nhuận bút của anh một tháng, cũng đủ em chơi xa xỉ nhiều năm rồi."

"Biết rồi, đại lão bản."

..

Hai người ngồi đối diện với nhau, Đậu Đậu thì ngồi bên cạnh Lục Dương, nàng không nói lời nào, chỉ yên tĩnh gặm lấy đùi gà, Lục Dương còn mua cho nàng một hộp sữa, bất quá nàng vẫn chưa mở ra.

Lúc hai người nói truyện.

Trong cửa hàng có một người đi tới.

Nhìn thấy Lục Dương trong quán.

Hắn bối rối.

"Lục Dương."

Liễu Thanh Thanh nghe được có người kêu tên Lục Dương, nàng ngẩng đầu nhìn thoáng qua, Lý Triết Viễn nhìn thấy Liễu Thanh Thanh liền kinh diễm, so sánh với nữ sinh trong trường học, Liễu Thanh Thanh rõ ràng có phong tình hơn, Lý Triết Viễn có chút tan vỡ, tại sao mỹ nữ lại luôn ở bên cạnh Lục Dương.

Lục Dương cũng quay đầu, nhìn thoáng qua Lý Triết Viễn, nói ra: "Đây không phải là học trưởng sao? Vừa rồi thế nào ta lại không thấy."

"Ta vừa mới ghé vào, còn tiểu hài tử này là..."

Lý Triết Viễn nhìn Đậu Đậu bên cạnh Lục Dương.

Trong lòng của hắn đang suy đoán.

Hài tử này có phải con Lục Dương không.

Nhìn bộ dạng cũng không lớn lắm.

Đừng tưởng Đậu Đậu bảy sáu tuổi mà tưởng nhầm, bởi vì Đậu Đậu dinh dưỡng không tốt, nên trổ mã quá chậm, nhìn bây giờ giống như hài tử bốn năm tuổi vậy. Trong lòng Lý Triết Viễn liền giật mình, Lục Dương không phải có con rồi đấy.

Còn mỹ nữ ngồi đối diện là mẹ, quả nhiên là hai mẹ con đại mỹ nữ.

Nếu Tống Giai biết chuyện này.

Với tốc độ ánh sáng, trong đầu Lý Triết Viễn xuất hiện vô số ý niệm, bất quá một câu nói của Lục Dương, lại đem tất cả ý tưởng của hắn tan vỡ, nói ra: "Đây là hài tử thân thích nhà ta."

"Hài tử thân thích a."

Nhìn thoáng quá biểu lộ của Liễu Thanh Thanh, Lý Triết Viễn biết rõ Lục Dương không nói láo, hắn cũng không hiểu tại sao, tuy có chút thật vọng, lại có chút may mắn.

Cảm giác phức tạp này, Lý Triết Viễn cũng không biết tại sao nữa.

"Hội học sinh khoa y học đều ở đây, cũng có Khương Minh, ngươi muốn tới ngồi chút không." Lý Triết Viễn nói ra.

"Không cần, ta còn mang theo hài tử, sẽ không quấy rầy các ngươi." Lục Dương lắc đầu.

"Vậy được."

Lý Triết Viễn cũng không nói gì thêm, cầm một hộp khăn giấy, nhìn Liễu Thanh Thanh một cái rồi mới trở về.

"Hắn là ai vậy."

Đợi đến khi Lý Triết Viễn rời đi, Liêu Thanh Thanh mới hỏi.

Lục Dương hỏi lại: "Em cảm thấy hắn thế nào?"

"Không giống như bằng hữu của anh." Trực giác của nữ nhân vẫn rất nhạy bén, tuy rằng lời nói vừa rồi hai người hết sức khách khí, nhưng Liễu Thanh Thanh cũng phát giác được mùi vị bất thường trong đó.

Chương 305: Ngủ Không Được (2)

Lục Dương cười nói: "Một tên ngu ngốc."

Liễu Thanh Thanh cũng nở nụ cười.

Bản thân nàng đoán không sai.

Trong phòng.

Lý Triết Viễn nghĩ lui nghĩ tới, đều cảm giác có chút biệt khuất, dựa vào cái gì, bản thân lớn lên cũng không kém, còn là hội trưởng hội sinh viên khoa y học, nhưng tại sao lại chênh lệch với Lục Dương như vậy chứ?"

Hắn theo đuổi nữ sinh hơn một năm, một chút tiến triển cũng không có, Lục Dương thì vừa xuất hiện, đã đem góc tường đào đi rồi, hơn nữa mỹ nhân bên người hắn một người tiếp một người, gia hỏa này dựa vào cái gì a.

Vì sao bên hắn nhiều nữ sinh xinh đẹp như vậy, lại ưa thích Lục Dương không rời, hắn cũng không có chức cao, cũng không đẹp trai như tài tử....

"Lý Triết Viễn, nghĩ gì thế?"

Mấy người đã cụng ly cả buổi, phát hiện Lý Triết Viễn vẫy không có động, Khương Minh nhịn không được nói ra, hắn cảm giác gia hỏa này, gần đây luôn vui vẻ thất thường.

"A, ta nghĩ sự tình thôi."

Lý Triết Viện vội bưng ly lên.

Nhấp một miếng, sau đó nhìn Lý Triết Viễn nói ra: "Khương ca, sinh ý bưu điện coi như không tồi nha."

"Coi như cũng được, chỉ là hơi bận quá thôi." Khương Minh trầm giọng nói ra.

Mặc dù không thể cùng đám Lý Triết Viễn một chỗ, Khương Minh cũng không có cảm giác tự trách, bởi vì mấu chốt buôn bán do chính hắn phát hiện, một mình Lục Dương đã đủ rồi, hắn tự nhiều cũng không cần lôi kéo nhiều người như vậy làm gì, hiện tại đã là rất tốt, Lục Dương căn bản chướng mắt cái bưu điện này, chính hắn là một cổ đông nhỏ, nhưng ở tại bưu điện bên kia có thể nói một không hai, giống như thầy dạy mình lúc trước, đến bưu điện gửi đồ cũng phải kêu mình là lão bản.

Hội học sinh tuy rằng rất trâu, nhưng gặp được thầy giáo cũng chỉ là cháu trai, chỉ có thân phận địa vị mới là chính đạo.

"Vẫn là do Khương ca tinh mắt."

Có người phụ họa nói.

Khương Minh nói: "Tinh mắt thì có tác dụng gì chứ, nếu không có người khác ném tiền, ta cũng chỉ có thể đưa mắt mà nhìn, còn phải đa tạ đại lão bản."

"Là cậu học sinh ở khoa máy tính phải không."

Có người nói.

"Đúng vậy, bất quá người ta thật sự là đại lão bản, ngày hôm qua ta nghe thầy Hoàng nói, hiện tại bên vườn khởi nghiệp, tòa nhà A, toàn bộ tầng bảy đều bị hắn thuê hết, tiền thuê một năm đã là ba mươi vạn, điểm ấy tiền của bưu điện tính là cái gì, đối với lão bản bên kia, cũng chỉ là cơn mua phùn thôi."

Lý Triết Viễn ghen tỵ.

Hắn cuối cùng cũng phát hiện, mình so với Lục Dương, thua ở điểm nào rồi.

Tiền!

Chính là tiền.

Tiền thật sự quan trọng như vậy sao?

Trong lòng Lý Triết Viễn âm thầm nghĩ đến: "Có tiền thì rất giỏi sao? Ba mươi năm Hà Đông, ba mươi năm Hà Tây, không ai mãi mãi hèn, ta nhất định sẽ vượt qua ngươi."

Lý Triết Viễn mãi nghỉ mà quên đi một việc, năm nay tuổi mụ của hắn là hai mươi ba rồi, Lục Dương do với hắn còn nhỏ hơn ba tuổi.

Bên cạnh có người nói: "Một năm ba mươi vạn tiền thuê, cũng quá đốt tiền rồi."

"Tiền thuê tính là gì, thuê nhiều chỗ như vậy, khẳng định nhân viên cũng không ít, hơn nữa tính cả tiền lương cho nhân viên, một năm cũng phải tốn hơn một triệu."

Khương Minh lắc đầu: "Không chỉ có chừng ấy đâu, lần trước ta tới công ty bọn họ nhìn một chút, tiền lương công ty bọn họ đều rất cao, có người đã hơn một vạn, đừng nói những công ty ở gần đây, mà cho dù ở toàn bộ Lục Thành, cũng không mấy công ty tiền lương bằng công ty bọn họ, gần đây không phải lão Trình trông coi ở dưới tầng một sao? Hắn nói, mỗi ngày đều thấy không ít người đi lên tầng bảy phỏng vấn, rất nhiều còn hỏi hắn tầng bảy có phải là công ty Sơn Hải Văn Hóa không?"

Có người kinh ngạc nói: "Tuyển nhiều người vậy sao, khó trách lại thuê nhiều văn phòng như vậy, bốn cái văn phòng cộng lại, phải hơn một nghìn mét vuông rồi a."

Khương Minh gật đầu: "Khẳng định gần bằng con số này"

"Học trưởng, ngươi nói tiền lương bọn họ đều hơn một vạn, có thật không vậy?" Một sinh viên năm hai hỏi.

Khương Minh nói: "Đương nhiên là thật rồi, bọn hắn là nhân viên, tiền lương đều phải rõ ràng, hơn nữa còn được dán rõ ràng trên tường, cái này còn có thể làm giả sao?"

"Vậy thì đúng là thật rồi, ài, đáng tiếc ta học y, nếu không, sau khi tốt nghiệp có thể xin tới đó làm rồi."

"Học y quá xui xẻo, học đại học năm năm mơi xong, còn phải đi thực tập,vv, phải đến ba mươi tuổi mới có thể yên ổn."

"Không biết vì sao lúc đó ta lại chọn học y a, đúng là não bị úng nước rồi."

Câu chuyện phiếm bắt đầu chuyển sang đề tài phàn nàn.

Trong đại sảnh.

Biết rõ đám người Lý Triết Viễn ở trong phòng, Lục Dương cũng hữu ý vô ý nghe được một số câu chuyện phiếm bọn hắn, bất quá đều là loại chuyện nhàm chán.

"Đậu Đậu, ăn no chưa?"

Lục Dương thấy Đậu Đậu ăn hết hai cái đùi gà, mới hỏi.

"Ăn no rồi."

Đậu Đậu lau tay, giả vờ giả vịt vỗ vào cái bụng nhỏ của mình.

"Ở trường học cũng phải ăn nhiều một chút, em bây giờ đang tuổi ăn tuổi lớn."

Dặn dò một câu, Lục Dương đứng đậy tính tiền.

Ba người ăn hết một trăm tệ, bữa ăn cũng rất ngon miệng.

Sau khi ăn xong, Lục Dương chở Đậu Đậu về lại siêu thị, sau đó lái xe vào chung cư, cùng Liễu Thanh Thanh sắp đồ khi chiều lên phòng.

Ăn uống no say.

Liêu Thanh Thanh đi tắm một cái, đem quần áo mới mua hôm nay đều thay để cho Lục Dương nhìn nhìn, bất quá, mới thay được một nửa, nàng đã bị Lục Dương ôm vào phòng.

Tiếp theo là thanh âm kiều diễm vang lên.

Một giờ sau, gió thổi mưa bay.

Hai người một chỗ dựa đầu vao nhau, trên mặt Liễu Thanh Thanh còn lơ lửng vài rặng mây đỏ, trên cổ thiên nga trắng nõn, đã có mấy điểm đỏ lấm tấm, tuy rằng Liễu Thanh Thanh dũng mãnh phi thường, cưỡi ngựa xông pha, nhưng bị Lục Dương dựa vào thân thể cường tráng, mới là người chiến thắng cuối cùng.

Nghỉ ngơi một lúc, Liễu Thanh Thanh mới cầm lấy điện thoại mới mua, gọi điện về nhà.

Thời điểm nàng gọi điện, tay Lục Dương cũng không thành thật, ở trên người nàng lộn xộn một phen.

Liễu Thanh Thanh bất đắc dĩ, chỉ có thể nói vội vài câu bình an, liền cúp điện thoại.

"Ngủ đi."

Liễu Thanh Thanh tắt đèn ngủ trên bàn.

20 phút sau.

"Ngủ không được."

Lục Dương nói ra.

Liễu Thanh Thanh vẫn còn chưa ngủ, nàng nói lại: "Ngủ không được thì cố mà ngủ."

"Cố nhưng cũng không ngủ được."

Liễu Thanh Thanh bất đắc dĩ liếc nhìn Lục Dương, nàng cột lại đầu tóc của mình, sau đó lặng lẽ chui vào bên trong chăn, thân thể nàng vừa bị hành hạ xong, nên không chịu nổi được nữa, chỉ còn cách....

Chương 306: Xã Đoàn (1)

Ký túc xá nữ sinh, khu bảy.

Mấy nữ sinh trong phòng đăng đắp mặt nạ, ngay cả trên mặt Từ Thi cũng có một miếng..Các nàng vừa thư giãn vừa chuyện trò vui vẻ.

"Thu Nguyệt, sao mấy tối nay ngươi không đi ra ngoài nữa, gần đây Lục Dương bận à?"

Hứa Dung Dung có chút tò mò hỏi.

Đổi lại ngày thường.

Trên cơ bản Trần Thu Nguyệt chẳng có mấy khi ngủ tại ký túc xá, về phần nàng ở đâu, thì mấy người trong phòng này tự nhiên đều biết.

Nhưng mấy ngày gần đây, nàng toàn ngủ tại đây không.

Trần Thu Nguyệt vỗ vỗ mặt nạ trên mặt, nói ra: "Ta có biết hắn bận gì đâu, hắn cũng không có nói với ta a."

Hứa Dung Dung nói ra: "Thu Nguyệt, ngươi qua ngốc rồi, nam sinh vài ngày mà không liên hệ, khẳng định có chuyện xảy ra, ngươi cứ thử gọi cho hắn là biết."

"Trễ như vậy rồi, gọi làm gì nữa, để ngày mai nói đi."

Trần Thu Nguyệt cũng không có ý định gọi điện thoại cho Lục Dương.

Nàng nhìn thoáng qua Từ Thi, hỏi: "Từ Thi, ngươi biết Lục Dương ở đâu không?"

"Ta cũng không biết."

Từ Thi lắc đầu.

"Từ Thi, ngươi không phải làm ở công ty Lục Dương sao? Ở công ty cũng không nhìn thấy hắn à?" Hứa Dung Dung hỏi tiếp.

"Hắn vài ngày rồi chưa đi làm."

Từ Thi nói nói.

"Vậy hắn có nhắn lại cho công ty không?"

"Hình như..là không a."

"Quá kì lại rồi, ta cảm giác chuyện này có vấn đề."

Hứa Dung Dung tự tin nói.

"Dung Dung, ngươi có phải lại đoán mò hay không, có lẽ Lục Dương đang có chuyện gì bận cũng nên." Thẩm Yên một bên nói ra.

Hứa Dung Dung liếc nàng một cái, nói ra: "Ngươi có phải hay không bị Lục Dương mua chuộc rồi, phòng của chúng ta luôn một lòng, ngươi không thể đứng ở lập trường bên ngoài được."

Thẩm Yên không phục: "Lục Dương cùng Trần Thu Nguyệt với Từ Thi quan hệ tốt như vậy, rõ ràng hắn không phải người ngoài a, chắc hắn có chuyện gì bận thì sao? Không phải lúc trước hắn từng đi công tác qua Thượng Hại à."

"Lần trước hắn mang theo Trần Thu Nguyệt, lần này không giống vậy."

Nhìn chuông đồng hồ trên bàn đã vang lên, Trần Thu Nguyệt gỡ xuống mặt nạ, nói ra: "Hai người các ngươi lại nhao nhao rồi, ta cùng Từ Thi còn chưa lo lắng, các ngươi lo lắng cái gì, cái này gọi là gì, Hoàng Thương chưa vội mà thái giám vội."

...

Ngày hôm sau.

Sau khi chạy bộ theo thường lệ, Lục Dương đi tới dãy phòng học, bởi vì vừa mới buổi sáng, Trần Thu Nguyệt đã gửi tin nhắn tới hỏi hắn ở đâu, Lục Dương suy nghĩ một chút, cảm giác mấy ngày nay mình có chút phóng đãng, tí nữa quên mình còn là sinh viên rồi.

Về phần Liễu Thanh Thanh, Lục Dương để lại cho nàng mười vạn để làm tài chính khởi động, nàng thích tùy tiện giày vò thế nào cũng được, dù sao Lục Dương cũng không trông chờ nàng có thể kiếm được tiền.

Coi như là mất hết, Lục Dương cũng không lo lắng, những thứ tiền bạc, hiện tại hắn đã không thiếu, về sau cũng càng không thiếu.

Tuy rằng làm việc hơn nửa năm, bản thân ngay cả một mục tiêu nhỏ cũng chưa làm được, nhưng Lục Dương vẫn cảm thấy, bản thân đối với tiền tài cũng không còn theo đuổi mãnh liệt, đại khái bởi vì tầm nhìn của hắn đã trở nên rất cao, nên đối với việc chạy theo mục tiêu nhỏ thì đã không còn hứng thú, mục tiêu của hắn bây giờ lớn hơn rất nhiều...(mục tiêu nhỏ =100 triệu).

---

Đến trước phòng học 303 nhìn một vòng.

Trần Thu Nguyệt đã đến.

Lục Dương đi tới, ngồi ở bên cạnh nàng, ánh mắt bốn phía liền nhìn vào hắn, Lục Dương cũng không thèm để ý, bởi vì trong khoa máy tính mình cũng coi như là danh nhân rồi.

Toàn bộ sinh viên năm nhất hơn một trăm người, hoặc ít hoặc nhiều, cũng biết một ít chuyện của hắn.

"Hôm nay sao lại cam lòng đến phòng học vậy?"

Trần Thu Nguyệt dịu dàng nói.

Lục Dương nói ra: "Đây không phải sang sớm nhận được tin nhắn của em, liền vội vã đi qua à."

"Nói hay thật, em nghe một tí mà đã tưởng thật rồi, mà Hứa Dung Dung ở trong phòng em nói, mấy ngày nay anh chạy ra ngoài ăn vụng, có phải thật không vậy a."

Trần Thu Nguyệt cười nói.

"Tuyệt đối không có khả năng."

Lục Dương quyết đoán phủ nhận.

Hắn không phải ăn vụng.

Mà là quang minh chính đại ăn.

Đây là hai vấn đề khác nhau đấy.

"Mấy nữ sinh cũng thật là, vì sao luôn phải nghĩ ngợi lung tung vậy, nam sinh cũng có chút việc riêng tư của mình mà, đoán mò làm gì? Anh ghét nhất mấy loại nữ sinh như vậy."

Lục Dương chỉ nói bóng gió, không có nói thẳng ra.

Trần Thu Nguyệt đành nói: "Được rồi, được rồi, em không hỏi nữa."

Nhìn sách của Trần Thu Nguyệt để ở trên bàn, Lục Dương nói ra: "Hôm nay lớp em học Tiếng Anh à."

"Đúng vậy a."

Trần Thu Nguyệt gật đầu.

"Lão sư ấy cũng chịu đi dạy rồi à?"

Lục Dương có chút kinh ngạc nói ra.

Trần Thu Nguyệt cười nói: "Không biết, có lẽ bị nhà trường phê bình rồi."

Lão sư khoa máy tính là một người hiếm thấy, khác xa so với những giáo viên khác, động một chút là sẽ cho sinh viên xem phim ngoại quốc, như vậy là xong một tiết học. Còn học kỳ này, giáo viên dạy tiếng Anh hầu như xin nghỉ, tuy rằng học kỳ hai đã bắt đầu được hai tháng, nhưng môn tiếng Anh cũng chả học được mấy tiết.

Trên cơ bản, khóa Tiếng Anh này giống với khóa tự học, mấy người giống như Đinh Siêu, trên cơ bản có thể trực tiếp không đi học.

Điều này làm cho Lý Minh Bác muốn tăng lên trình độ tiếng Anh hết sức buồn rầu.

Hơn nữa việc này càng thêm hiếm thấy, cho dù nghỉ nhiều như vậy, bên phía trường học vẫn tỏ ra không biết, một mực giằng co hơn hai tháng, bất quá, Lục Dương biết rõ, lão sư này gần đây đang tìm việc mới, cũng định rời khỏi nhà trường, nếu như không có gì bất ngờ xảy ra, thì sẽ giống với kiếp trước, một tháng sau, sẽ có một giáo sư tiếng Anh mới, là một muội tử xinh đẹp, là nghiên cứu sinh vừa mới tốt nghiệp, lớn lên không tệ, tính cách cũng rất tốt.

Lục Dương tuy lười biếng học tập, nhưng kiếp trước vẫn chăm chỉ đi học tiếng Anh.

Đương nhiên.

Dưới hiệu ứng cánh bướm của hắn, có phát triển như vậy không còn là một chấm hỏi, Lục Dương cũng không hoàn toàn xác định, nhưng có lẽ vấn đề không lớn, bởi vì hắn cũng không can thiệp vào những việc này, có lẽ sẽ không tạo thành phản ứng dây chuyên gì cả.

"Anh quay về phòng học đây, buổi trưa đi ăn cơm nhé."

Lục Dương nói một câu, đứng dậy rời đi.

Phòng học của hắn ở sát vách, là môn C++, là môn học chung của lớp một cùng lớp hai, nên có sáu bảy mươi người, đem phòng học lấp kín.

Chương 307: Xã Đoàn (2)

Thời điểm Lục Dương vào học, lão sư Dương Quang cũng vừa vào trong lớp, nhìn thấy Lục Dương, hắn cũng có chút kinh ngạc, sau đó hướng về phía Lục Dương nhẹ gật đầu.

Lục Dương cũng gật đầu đáp lại.

Đối với lão sư này, hắn vẫn tương đối tôn kính, dù sao, ở đại học hạng hai, có giáo viên nghiêm túc như vậy dạy học, cũng không thấy nhiều lắm.

Từ Thi ngồi ở hàng thứ hai trong góc từ dưới đến lên, bên cạnh nàng còn có một nữ sinh khác, nhìn thấy Lục Dương đi tới, nữ sinh kia chủ động nhường ra chỗ ngồi.

"Ngươi ngồi đi."

Nữ sinh hướng Lục Dương cười cười, sau đó ngồi ra đằng sau.

"Cảm ơn."

Lục Dương cảm tạ một câu, sau đó ngồi bên cạnh Từ Thi, Từ Thi nhìn Lục Dương, bởi vì đang học, nên nàng không nói gì, một lát sau, nàng viết một tờ giấy đưa tới.

"Ngươi đi đâu vậy?"

Lại là câu hỏi như trước.

Lục Dương cầm lấy bút của nàng viết vài câu, sau đó đưa lại cho Từ Thi.

Từ Thi cầm lấy nhìn xem, trên đó viết.

"Ta đi Thổ Nhĩ Kỳ lãng mạn."

Từ Thi có chút ngây ngốc, Thổ Nhĩ Kỳ là ở đâu? Hình như là tên của một quốc gia, Lục Dương xuất ngoại sao? Địa lý cũng không phải thể mạnh Từ Thi, nàng chỉ biết đó là nước ngoài thôi.

"Xa lắm không?"

Từ Thi trả lời.

Lục Dương cũng triệt để bối rối.

Nàng vậy mà tưởng thật kìa.

Thật là đáng yêu đi mất.

Lục Dương vốn định tán nhảm, vốn định đem vấn đề này trả lời cho có, nhưng không nghĩ tới, vậy mà Từ Thi lại thật sự tưởng hắn đi Thổ Nhĩ Kì.

"Không xa, lần sau dẫn ngươi đi."

Lục Dương nhắn lại.

Sau đó hắn rất nhanh nhận lại tờ giấy, trên đó viết: "Được."

Có Lục Dương ở bên cạnh, trên cơ bản Từ Thi không có cách nào nghe giảng được, hai người ta một câu ngươi một câu ghi hết cả tờ giấy, điều này làm cho hắn vừa thoải mái vừa sung sướng, nữ sinh ngồi phía sau thì có chút hối hận, vô duyên vô cớ lại ngồi chỗ này, ăn no một bụng thức ăn chó a.

Lục Dương cũng không lo lắng cho thành tích Từ Thi kém đi.

Cho dù kém đi cũng không sao.

Có mình ở đây, sự nghiệp manga của Từ Thi khẳng định sẽ hot, với lại cho dù nàng có tốt nghiệp xong, cũng chắc lương đã cao bằng làm manga.

Huống hồ lấy tính cách của Từ Thi, nếu để cho nàng ra ngoài làm việc, thật sự là làm khó nàng rồi, hơn nữa, đi làm cũng không giống trường học, với tính cách của Từ Thi, nhất định sẽ bị đồng nghiệp khi dễ.

"Ta vào xã đoàn rồi."

Trò chuyện xong vấn đề du lịch, Từ Thi lại nói về sinh hoạt của mình.

"Ồ, được lắm, ngươi gia nhập xã đoàn nào?"

"Hội thanh niên tình nguyện của trường."

"Không tệ, không tệ, có tiến bộ."

Lục Dương hết lòng khen ngợi, đối với xã đoàn thì hắn vẫn hiểu rõ một chút, dù sao, kiếp trước hắn cũng chỉ là một sinh viên bình thường, cũng gia nhập vào mấy cái xã đoàn.

Hiệp hội thanh niên tình nguyện nghe vào thấy rất tốt, giống như có rất nhiều tấm lòng yêu mến vậy, nhưng kỳ thật nó cũng không tốt đẹp như trong tưởng tượng.

Xã đoàn này có chút giống như trường học bóc lột sức lao động miễn phí của sinh viên rồi, nói ví dụ như, sinh viên nhập học hàng năm, những người tiếp đoán tân sinh đều là những người của hội thanh niên tình nguyện.

Khải giảng là lúc, không phải thời điểm nóng nhất, cũng chính là thời điểm lạnh nhất, mang theo tân sinh của trường chạy tới chạy lui, còn vận chuyển hành lý, không phải tự mình chuốc lấy khổ cực sao?

Đương nhiên, cũng có rất nhiều nam sinh, gia nhập hội thanh niên để tán mấy tiểu muội mới nhập học.

Còn có hoạt động trồng cây xanh, thanh niên tình nguyện không phải người tiên phong đi đầu à.

Còn có tuyển dụng hàng năm, tọa đàm, đều là những sinh viên này bưng nước rót trà.

Chỉ cần ngươi tham gia hội sinh viên tình nguyện, đảm bảo không lo có việc để làm.

Với lại sinh viên năm thứ nhất ngây ngốc, là đối tượng thích hợp nhất để bị lừa, trên cơ bản đều là hỗ trợ không công, đừng nói là thù lao, coi như một phần học phần cũng không có.

Trông chờ vào tấm lòng hảo tâm của trương học sao?

Mơ đi, nhà trường hận không thể dùng ngày nghỉ của sinh viên, kéo bọn họ đi nhà xưởng làm công, còn trông chờ gì đến hảo tâm cho đệ tử.

Lục Dương nhắc nhở: "Gia nhập hiệp hội màu xanh cũng được, nếu bọn họ đi viện dưỡng lão giúp đỡ, ngươi có thể đi theo vui đùa một chút, tặng lịch duyệt, thế nhưng những sự tình gì cần lao động, ngươi chẳng cần phải đi, nói ví dụ như thanh lý đồ bỏ đi, bưng trà rót nước, những thứ này....Ngươi cứ trực tiếp từ chối, ai dám làm khó dễ ngươi, ngươi cứ nói cho ta biết, ta giúp ngươi giáo huấn hắn."

"Ừ."

Từ Thi nhẹ gật đầu, đôi mắt sáng ngời vô cùng tín nhiệm Lục Dương.

Một tiết học rất nhanh kết thúc.

Ở giữa có thời gian nghỉ mười phút.

Chương trình đại học một buổi sẽ có 2 tiết, mỗi tiết học gồm hai tiếng, mỗi tiết có hai tiểu tiết, ở giữa hai tiểu tiết có mười phút nghỉ ngơi, cho sinh viên có thể giải lao hoặc đi WC.

Lục Dương đi đến phòng WC một chuyến, thời điểm trở về phòng học, nhìn thấy thầy giáo Dương Quang đang đứng ở cửa ra vào.

Lục Dương đi tới.

"Lão sư tốt."

Dương Quang cười cười, nói ra: "Lục Dương, từ lúc khai giảng em bận rộn gì vậy, đã rất lâu rồi thấy mới gặp lại em a."

Sau cuộc nói chuyện lần trước, định kiến của Dương Quán với Lục Dương đã biến mất hoàn toàn, cũng biết cậu sinh viên này không phải là một người ăn chơi lêu lỏng, mà là một thiên tài.

Mới năm nhất, đã mở công ty của mình, không phải thiên tài là gì?

"Còn có thể bận rộn chuyện gì nữa chứ, chỉ là có chút việc công ty thôi thầy."

Lục Dương cười nói.

"Thầy cũng coi trang web của em rồi, hiện nay không đơn giản a."

Thời điểm nói chuyện lúc trước, hắn cũng từng nhìn qua trang web của Lục Dương, cũng ghi nhớ trong lòng, có đôi khi nghĩ đến Lục Dương, hắn cũng sẽ mở ra nhìn.

Mấy ngày hôm trước, hắn nhìn bảng xếp hạng websites, thì kinh ngạc phát hiện, trang web của Lục Dương lưu lượng một ngày đã hơn năm mươi vạn, xếp hạng mười trong trang web đồng loại.

Ngoại trừ Baidu, taobao, QQ, trừ những ngã không lồ công nghệ ra thì không cần nói, nhưng ở trong mục các trang web giải trí sản phẩm, trang web của Lục Dương đã rất lợi hại rồi.

Lúc ấy, hắn còn giật nảy mình, sau đó cận thận kiểm tra đối chiếu, mới phát hiện số liệu không có sai.

Chương 308: Thọc Gậy Bánh Xe

"Coi như cũng được, cũng có chút ít thành quả."

Lục Dương rất khiêm tốt.

Mặc dù Csite hiện nay thành tích rất tốt, nhưng so với mục tiêu ban đầu của hắn thì vẫn còn chênh lệch rất lớn, lý tưởng còn cao xa hơn như thế nhiều.

Dương Quang cười cười.

Hắn càng ngày càng tin cảm giác của mình, cậu học sinh này thật không đơn giản, có thành quả như vậy cũng không tỏ ra kiêu ngạo, coi như là bản thân mình lúc này đi ra khởi nghiệp, có thành quả như vậy khẳng định sẽ cao hưng không thôi.

"Lão sư, công ty của thầy làm về mảng nào?"

Lục Dương biết rõ Dương Quang còn đi làm ở công ty, bất quá bởi vì năng lực mạnh mẽ, nên được nhà trường mời vào kiêm chức làm giảng viên trong trường.

"Công ty hiện tại của thầy đang làm về lĩnh vực phát triển phần mền điện thoại."

Dương Quang cũng tùy ý trả lời.

Lục Dương hỏi :"Ở trên Android với IOS phải không?"

"Không nghĩ tới em cũng biết cái này."

Dương Quang có chút giật mình.

Tuy rằng smart phone bây giờ đều sài hệ thống Android với IOS, nhưng có rất nhiều người không biết hai hệ thông này, dù sao hiện tại đại bộ phần người dùng điện thoại đều sài bàn phím cơ, coi như là dùng smartphone, người bình thường cần gì quan tâm đến cái gọi là hệ thống chứ.

"Em cũng biết một tí, công ty của em trước mắt đang chuẩn bị làm ra một cái app cho CCilicili, trước mắt là làm trên hệ thống Android đầu tiên."

Lục Dương giải thích một câu.

So sánh hệ thông Android với IOS, thì hiện tại người dùng Android nhiều hơn một tí, nên Lục Dương lựa chọn làm app CC trên hệ thống Android đầu tiên, sau đó mới phát triển app trên hệ thống IOS sau, đây cũng là một bước trong kế hoạch của hắn.

Hắn ném năm triệu vào công ty, ngoài trừ quảng cáo ra, chính là thực hiện những bước này.

Smartphone mới xuất hiện được bao lâu.

Ở Trung Quốc cũng mới chỉ một hai năm mà thôi.

Trước mắt vẫn còn chưa phổ biến rộng rãi.

Bởi vì giai đoạn này phần mền trên điện thoại còn rất ít, là một cơ hội tốt để mở rộng, nhìn Quan Nguyệt mà xem, gần đây nàng say mê một trò chơi nuôi mèo trên điện thoại, cái đồ chơi này đối với Lục dương mà nói, quả thực chỉ là một trò chơi cho trẻ em mà thôi, nhưng Quan Nguyệt vẫn chơi đến quên trời quên đất, nên từ đó có thể nhận ra, APP trên các dòng điện thoại thiếu thốn đến mức nào.

Dù sao, đối với đa số người dùng hiện tại, nuôi mèo trên điện thoại, so với răn ăn mồi, xếp hình lập phương, thì còn thú vị hơn.

Csite nếu có thể làm ra APP trên điện thoại.

Không cần hắn phải quảng bá cũng đã chiếm được đợt thứ nhất của thị trường rồi, dù sao xu thế tương lai của ngành internet, cũng là chuyển dịch từ máy tính lên điện thoại.

Giống như việc đọc tiểu thuyết bây giờ vậy, thời điểm này muốn đọc tiểu thuyết, nếu không phải lên TXT xem lậu, cũng phải lên website trên máy tính để đọc, hoặc là đọc Wapwebsite trên điện thoại, không như mười năm về sau, muốn đọc tiểu thuyết chỉ cần mở app ra là được.

"App điện thoại làm khá đơn giản, nhưng để mở rộng thì tương đối khó khăn" Dương Quảng cảm thán một câu.

Lục Dương cười nói: "Mở rộng thì không có vấn đề, dù sao bản thân em cũng có sẵn người dùng nha, lão sư, thầy có ai thích hợp không, giới thiệu cho em vài người? Em hiện tại vừa thiếu đúng kỹ sư phát triển phần mền, chỉ cần có người chấp nhận vào công ty em làm, chưa cần bàn đến phúc lợi, tiền lương đã cao hơn 30% so với công ty cũ."

Dương Quang có chút ít kinh ngạc: "Thật hay giả?"

"Cái này em cần gì phải lừa thầy, cổ phần của công ty em đã chiếm hơn 90%, nói một không ai, hiện tại vừa đúng lúc công ty thiếu người, nên có chút gấp gác, thầy cũng biết hiện tại ở Lục Thành cũng không mấy lập trình viên hiểu về Android với IOS, thật sự là rất khó tìm người, công ty em đã tuyển dụng nhiều ngày như vậy rồi, cũng chưa tìm được một ai thích hợp, nếu như mấy ngày tới tìm không được, em chỉ có thể đi lên phía Bắc đào người thôi."

Lục Dương đem nỗi khốn khổ mình nói ra.

Dương Quang suy nghĩ, hắn sống ở Lục Thành lâu như vậy rồi, trên cơ bản cũng quen biết rất nhiều ngươi làm lập trình viên, khẳng định biết không ít người tài năng, lần này Lục Dương tới nói chuyện phiếm với Dương Quang, mục đích cũng vì việc này.

Nhờ Dương Quang hỗ trợ tìm người, còn đáng tin cậy hơn so với thông báo tuyển dụng trên internet.

Nhìn Lục Dương không phải giống như đang nói đùa, Dương Quang nói: "Phát triển phần mền trên hệ thống IOS thì ở Lục Thành thật sự không có ai, nhưng nếu là Android thì thầy quen mấy người, công ty của thầy cũng có hai người, vừa vặn bọn họ đang có ý định từ chức, nếu em thật sự cần người ta, thầy sẽ đưa phương thức liên lạc bọn họ cho, bất quá, kỳ thật thầy có đề nghị em không cần tuyển người, coi như là muốn làm APP, cứ trực tiếp tìm mấy công ty công nghệ bên ngoài cho thuận tiền, cũng không tốn bao nhiêu tiền, dù sao, đào người từ công ty khác cũng là một chuyện vô cùng phiền phức."

"Nếu em chỉ làm một cái APP không, em đã nhờ công ty bên ngoài làm rồi, bất quá, thứ em cần bây giờ cũng là một bộ phận nghiên cứu, nên nhân tài càng nhiều càng tốt..."

Dương Quang không nghĩ tới Lục Dương lại dã tâm lớn như vậy.

Ngoài trừ những công ty về công nghệ ra, trên cơ bản bộ phận nghiên cứu kỹ thuật đều chỉ có mấy công ty lớn mới có, Csite tuy hiện tại rất hot, nhưng trước mắt vẫn chưa đủ tầm đi lên làm công ty lớn được.

"Làm như vậy đốt tiền lắm, em kiền trì nổi sao?"

Thân làm một người thầy giáo, Dương Quang nhịn không được nhắc nhở một cái.

"Lão sư, yên tâm, tiền hoàn toàn không phải là vấn đề, em vừa mới đầu tư công ty thêm năm triệu, làm một ít chuyện cũng đã đủ rồi, huống hồ, công ty còn có lợi nhuận ổn định mỗi tháng, mỗi tháng đều có hơn mười vạn lãi ròng, hơn nữa vẫn còn đang tăng lên, dựa vào số liệu em tính toán, chờ thêm hai tháng nữa, doanh thu công ty có thể đột phá mức mới, một tháng lợi nhuận hơn trăm vạn cũng có thể, nên chút tiền trả lương cho bộ phận kỹ thuật thật không thấm vào đâu."

Dương Quang hít vào một hơi.

"Em chơi lớn đấy, thầy vẫn còn xem thường em rồi."

Dương Quang ở trên điện thoại tìm tìm sau đó hỏi: "Số điện thoại của em là bao nhiêu, để thầy gửi phương thức liên lạc của bọn họ cho em."

"Được."

Lục Dương nói ra số điện thoại của mình.

Rất nhanh.

Dương Quang đã gửi tin nhắn tới, trong tin nhắn có thông tin hai người, còn có tên tuổi, coi như là có lòng rồi.

"Dù sao ta cũng là nhân viên của công ty, cũng không thể giúp em thọc gậy bánh xe được, điều giúp được cũng chỉ có thể đến đây mà thôi, bọ họ đều có ý định lên Bắc Kinh, em có thể lưu bon họ lại không thì tùy thuộc vào em rồi."

"Lão sư cứ yên tâm, Bắc Kinh cho đãi ngộ gì, em cho đãi ngộ đó, em không tin, nếu có thể ở lại Lục Thành, bọn hắn còn chạy lên Bắc Kinh sống dưới tầng ngầm làm gì."

Lục Dương cười cười.

Dương Quang cười theo, nói: "Em biết cũng không ít nhỉ."

Bởi vì đang là giờ nghĩ giữa tiết, sinh viên đi ra đi vào không ít, bọn hắn đều nhìn thấy Lục Dương cùng giáo viên dạy C++ cười cười nói nói chuyện với nhau, còn cùng nhau lấy điện thoại ra như trao đổi số điện thoại, ai nấy sinh viên khoa công nghệ lớp số hai cũng kinh ngạc không thôi.

Bọn hắn nhớ rất kỹ.

Thời điểm Lục Dương một mực trốn học, lão sư Dương Quang ấn tượng với Lục Dương vô cùng không tốt, thường xuyên ở trong lớp điểm danh phê bình, nhưng hiện tại bây giờ....

Bọn hắn không thể không bội phục Lục Dượng, không chỉ làm hòa hoãn mối quan hệ với giáo viên, mà nhìn mối quan hệ hiện tại còn rất tốt.

Các sinh viên đền thỏa luận với nhau điều này.

Trong phòng học, Đinh Siêu thấy một màn như vậy cũng nói ra.

"Ngọa tào, Lục Ca lúc nào quan hệ tốt với lão sư như vậy, bọn họ hình như còn trao đổi điện thoại với nhau nữa."

Lưu Lỗi cũng cảm thấy bình thường: "Năng lực của Lục Dương, ngươi không phải không biết."

"Điều này cũng không công bằng, Lục Dương được nữ sinh ưa thích chưa nói, mà bây giờ ngay cả Dương Quang bảo thủ cũng bị hắn chinh phục là sao?"

Điêu Siêu tỏ ra rất phiền lòng.

Trong khóa học Công Nghệ Thông Tin, chỉ có lão sư dạy môn C là hắn không dám trốn học, bởi vậy mới thấy hắn chăm chỉ đi học như vậy. Có đôi khi đi học muộn, hắn đều phải giải thích nguyên nhân mới được vào lớp. Chớ đừng nói chi đến Lục Dương trốn học liên tục nửa năm, vẫn luôn cười cười nói nói với giao viên.

Lý Minh Bác cũng không nói gì.

Trong mắt hàn tràn đầy vẻ hâm mộ.

Đây mới là tâm gương hắn noi theo học tập a.

Chương 309: Ai Thua Gọi Là Gia Gia (1)

Chuông vào học vang lên.

Lục Dương cũng trở về chỗ ngồi của mình, đã hỏi được phương thức liên lạc của hai kỹ thuật Android, coi như buổi nói chuyện này cũng rất không tệ.

Lục Dương cũng không mời Dương Quang vào làm công ty của mình, bởi vì hắn đã thân kiêm hai chức, không thích hợp làm việc cường độ cao ở Csite, nguyên nhân thứ hai là Dương Quang là thầy của hắn, cảm giác cũng không tốt lắm. Đợi đến năm hai không có môn C nữa, ngược lại có thể mời Dương Quang thử xem, nếu như có thể tuyển được hai kỹ sư Android, đợi đến năm hai cũng là nửa năm, đến lúc đó mời Dương Quang vào làm, thì cơ hội thành công cũng cao hơn.

Trở lại chỗ ngồi.

Từ Thi quay đầu, nhỏ giọng nói: "Ngươi nói gì với lão sư vậy."

"Ta nói ngươi vừa rồi ngồi không có nghe giảng."

Từ Thi tỏ ra không tin, Lục Dương cũng không phải loại người ưa thích đâm chọc người khác.

Lục Dương hôm nay ngồi học hết 2 tiết.

Thời điểm tan học.

Lục Dương nói ra: "Giữa trưa đi nhà hàng Tây ăn cơm không."

"Được a."

"Trần Thu Nguyệt cũng đi."

Đợi Từ Thi đáp ứng, Lục Dương bổ thêm một câu.

Làm như vậy Từ Thi không đổi ý nữa được rồi.

Cùng Từ Thi đi ra khỏi cửa, quả nhiên đã thấy Trần Thu Nguyệt đứng ở một bên đợi, hôm nay nàng rất xinh đẹp, dánh ngươi kiêu ngạo, màu tóc hết sức nổi bật, dễ làm người ta chú ý, nên hấp dẫn không ít ánh mắt sinh viên nhìn tới.

"Đi thôi, hôm nay có Từ Thi đi chung nữa."

Nhìn thấy Lục Dương đi ra, Trần Thu Nguyệt tới kéo cánh tay của hắn.

"Không cần phải kéo ta đâu."

Lục Dương quay đầu nhìn thoáng qua Từ Thi, thấy nàng đã rớt lại phía sau, Lục Dương quay lại bắt cánh tay của nàng, nói ra:" Đi thôi, ngươi đang suy nghĩ gì vậy."

Cứ như vậy, một tổ hợp cặp đôi quái dị ra đời.

Trần Thu Nguyệt kéo tay Lục Dương ở phía trước, Lục Dương thì ở giữa nắm cánh tay Từ Thi.

Từ tấng ba đi xuống, mặc kệ nữ sinh hay nam sinh, cả đám đều kinh ngạc nhìn bọn họ, còn có người dừng bước chân lại, lấy giấy viết ra suy đoán quan hệ của bọn họ với nhau.

"Quá đáng a."

Siêu ca vừa vặn xuống lầu liền thấy một màn như vậy.

Lưu Lỗi cùng Lý Minh Bác ở một bên cũng mở to hai mắt mà nhìn, trong lòng cũng không thể tưởng tượng nổi, cặp đôi còn có thể được như vậy hã?

"Lỗi ca, đến bây giờ ngươi vẫn chưa muốn tìm bạn gái sao?"

Đinh Siêu hỏi.

Lưu Lỗi lắc đầu: "Quá phiền tói."

"Minh Bác thì sao?"

Đinh Siêu lại hỏi.

Lý Minh Bác nói ra: "Ta vẫn muốn kiếm tiền nhiều hơn."

"Ta bó tay với hai người các ngươi rồi, các ngươi cũng không nhìn một chút, hiện tại nữ sinh xinh đẹp đều bị Lục Dương nắm tay rồi, hai người các ngươi còn chưa hăng hái tranh giành, sớm muộn cả đời cũng độc thân mà thôi."

Đinh Siêu chỉ tiếc mình rèn không được hai người bọn họ.

Tuy rằng ở ký túc xá, ba người bọn họ đều độc thân, nhưng trong đó có hai người không muốn tìm bạn gái rồi, điều này làm Đinh Siêu có chút lúng túng, giống như mình cũng là một người tự nguyện muốn độc thân vậy.

Ra khỏi dãy phòng học.

Sinh viên bên ngoài càng nhiều hơn, Lục Dương cảm giác trên tay mình hơi đau đau, cứ như bị con kiến căn vậy, quay đầu nhịn lại, hắn mới phát hiện Từ Thi đang véo tay mình.

"Làm gì vậy."

Lục Dương hỏi.

"Buông ra a, rất nhiều ngươi đang nhìn kìa."

Từ Thi khẩn trương nói.

Lục Dương nhìn nhìn, quả thật có rất nhiều người nhìn tổ hợp kỳ quái của bọn họ, Lục Dương cũng ngượng ngùng cười cười, buông lỏng tay ra.

Trần Thu Nguyệt bên cạnh tỏ ra đắc ý, nhìn thoáng qua Lục Dương, nói ra: "Ngươi cũng cảm thấy Từ Thi là người dễ khi dễ à."

Lục Dương thở dài.

Tề nhân chi phúc, bất hảo hưởng.(Tề nhân chi phúc: ý chỉ cuộc sống giàu có, nhiều vợ..)(Bất hảo hưởng: Không hưởng được)

Ánh mắt thế tục, cũng không thể bỏ qua hết hoàn toàn.

Đi đến nhà hàng, Lục Dương đem menu giao cho Trần Thu Nguyệt gọi món ăn.

Ba người ăn cũng không nhiều,Trần Thu Nguyệt chỉ kêu năm món, cộng lại cũng chỉ hơn trăm tệ, kêu xong món ăn, nàng lại hỏi Lục Dương: "Có uống nước dưa hấu không."

"Em nói đi?"

Lục Dương liếc mắt nhìn nàng, quả thực là không hiểu chuyện, cái này còn phải hỏi nữa sao?

Trần Thu Nguyệt hướng nhân viên phục vụ, nói :" Cho ba ly nước dưa hấu."

Thức ăn cũng rất nhanh được dọn lên, ba người ngồi ăn cơm, Lục Dương nói ra: "Từ Thi mới gia nhập hội thanh niên của trường, Trần Thu Nguyệt, em là cán bộ học sinh, về sau phải chiếu cố cho Từ Thi một chút."

"Nàng là thành viên hội thanh niên tình nguyện, em là thành viên hội sinh viên, lại không có gì liên quan đến nhau, làm sao có thể chiếu cố đến nàng" Trần Thu Nguyệt vừa ăn, vừa qua loa nói.

"Ta không cần chiếu cố đâu."

Từ Thi vội vàng nói.

Lục Dương không để thèm để ý tới nàng, nhìn Trần Thu Nguyệt nói: "Đừng nói với anh, là em không biết cán bộ biên hiệp hôi màu xanh kia."

"Được rồi, cái gì đều không giấu được anh hết."

Trần Thu Nguyệt để đũa xuống, bắt lấy cánh tay Từ Thi, nói ra: "Từ Thi, ngươi cứ yên tâm, có ta ở đây, không ai khi dễ được ngươi đâu."

Từ Thi cũng nhẹ gật đầu.

Lúc ăn cơm, đều là Trần Thu Nguyệt nói chuyện với Lục Dương, Từ Thi có đôi khi muốn nói, há to miệng, nhưng lại không biết nói gì, đành nén trở về.

Ăn cơm xong, Trần Thu Nguyệt cầm lấy thẻ hội viên của Lục Dương tính tiền, rồi trở về, nói ra: "Trong thẻ này còn hơn năm nghìn luôn."

Ở nhà hàng trường học mà nạp tài khoản hơn năm nghìn, cũng không sợ người ta đóng cửa à.

Trần Thu Nguyệt cảm giác Lục Dương quá xa xỉ.

Lục Dương giải thích, nói ra: "Lần trước có hoạt động nạp năm nghìn tặng hai nghìn, với lại gần đây anh cũng ít ăn ở đây, vì vậy còn thừa lại rất nhiều, nếu không anh đưa thẻ hội viên cho em đi, về sau tan học em cùng Từ Thi ra đây mà ăn."

"Thôi thôi thôi, em cũng không xa xỉ như vậy." Trần Thu Nguyệt đem thẻ hội viên nhét vào túi áo Lục Dương.

"Bây giờ làm gì đây, hay để anh đưa hai người về ký túc xá."

Lục Dương nói ra.

Trần Thu Nguyệt nói: "Anh có chuyện gì sao?"

"Không có chuyện gì, bất quá, chiều này anh phải lên công ty một chuyến."

"Vậy mấy giờ anh mới lên công ty, nếu không gấp thì chúng ta đi đánh cầu lông đi."

"Chơi một tí cũng được."

Lục Dương suy nghĩ một chút rồi trả lời.

Nói thật.

Đối với mấy trò chơi vận động, trên cơ bản Lục Dương đều biết một chút, cầu lông cũng từng chơi, cộng với thiên phú tốt, thời điểm cấp ba, khi học thể dục, bất kể nam sinh hay nữ sinh, đều có rất ít người có thể trụ đến mười hiệp khi đấu với hắn.

Đi vào ký túc xá nữ sinh khu bảy.

Chương 310: Ai Thua Gọi Là Gia Gia (2)

Trần Thu Nguyệt lên phòng lấy vợt xuống dưới, ngoài trừ hai cây vợt ra, còn có một đống cầu lông, nàng đều cầm xuống hết.

Lục Dương nhận lấy cây vợt, đánh đánh mấy cái, nhìn qua chất lượng cũng không tệ, so với cái vợt hắn thường chơi ở cấp ba còn tốt hơn nhiều, hỏi Trần Thu Nguyệt: 'Đi đâu đánh?"

"Bên cạnh ký túc xá có con đường a, buổi tối ta cùng Hứa Dung Dung thường xuyên qua đó chơi."

Trần Thu Nguyệt nói ra.

"Vậy được."

Khu bảy cùng Khu tam đằng sau có một con đường cái, bởi vì được các ký túc xá khác vây quanh chính giữa, nên trên cơ bản đều không có xe đi qua, ở ven đường đánh cầu cũng xe không ảnh hưởng đến người khác.

Ba người tới con đường đằng sau ký túc xá, Lục Dương đem vợt đưa cho Từ Thi, nói ra: 'Hai người các ngươi chơi trước đi, ta nhìn hai ngươi kỹ thuật thế nào đã."

"HaHa, anh sợ rồi hã?"

Trần Thu Nguyệt khiêu khích nói.

Lục Dương nhịn không được nhìn nàng một cái thật sâu, nói ra: "Có bản lĩnh thì em đừng xin tha là được."

Trần Thu Nguyệt như nghĩ đến cái gì, sắc mặt nàng hơi đỏ lên, sau đó liếc nhìn Lục Dương, nói ra: "Ngươi nào xin tha là cháu trai."

Lục Dương tỏ ra không bận tâm, nàng kêu mình papa mãi cũng chả sao, cũng chỉ là một cái xưng hô mà thôi.

Từ Thi không nghe được ẩn ý của hai người, chỉ cảm giác tiền đặt cược của hai ngươi có chút hơi lớn thôi, nàng cầm lấy vợt, nói ra: "Ta biết chơi một chút."

Nói xong, hai người kéo dài khoản cách.

Lục Dương cũng ở ven đường tìm một mảnh vỡ cục gạch, cầm lấy, ở trước hai người vẽ một đường chỉ đỏ, miễn cương coi đó là cái lưới, dù sao cũng tùy tiện chơi mà thôi.

Nhưng mà.

Lại có tình huống bất ngờ xảy ra.

Vốn Trần Thu Nguyệt rất kiêu ngạo, còn chưa đấu với boss lớn Lục Dương, nàng đã bị tiểu quái Từ Thi hành hạ rồi, tổng cộng mười lượt cầu, nàng mới kiếm được ba điểm.

Hơn nữa số điểm nàng kiếm được đều dùng phương thức chơi xấu, bởi vì không có lưới, nên nàng cứ đánh thấp qua vạch, trên cơ bản Từ Thi không thể đỡ được, nên mới có thể kiếm được ba điểm.

Người lại Từ Thi vẫn rất fair-play, mỗi lần đánh cầu, nàng chỉ đánh cầu cao.

Chỉ như vậy thôi, nàng cũng đã đủ thắng Trần Thu Nguyệt rồi.

Trần Thu Nguyệt thở phì phò, ngực phập phồng.

Nàng nhìn Từ Thi nói: "Bạn học Từ Thi, đây là cái gọi biết chơi chút chút à."

Trần Thu Nguyệt vốn chơi rất tốt, cũng đã từng đánh cầu lông rất nhiều, thời điểm trước khi lên đại học, nàng cũng thương xuyên cùng tỷ muội của mình đánh câu lông giết thời gian, tuy rằng không tính là cao thủ, nhưng so với tân thủ cũng lợi hại hơn nhiều, nhưng bây giờ, nàng lại bị một người không chút nào danh tiếng như Từ Thi hành hạ.

Điều này làm...Trần Thu Nguyệt không cách nào tiếp thu được.

Bản thân mình kém cỏi như vậy sao?

Không phải.

Là do Từ Thi quá pro.

Trong tiểu thuyết, cao thủ đều không phải mấy người bất hiện sơn bất lộ thủy sao( không đụng thì không biết hàng), giống như lão tăng quét rác trong phim Thiên Long Bát Bộ vậy, hay mấy người hòa thượng trông coi Tạ Tốn trong Ỷ Thiên Đồ Long Ký.

"Xin lỗi."

Từ Thi vội vàng xin lỗi.

"Không sao, ta không phải đang trách ngươi, ta cảm giác ngươi thật lợi hại, Từ Thi, ở phòng chúng ta, ngươi là người chơi cầu lông lợi hại nhất." Trần Thu Nguyệt khen ngợi.

Sau đó nàng đem vợt giao cho Lục Dương, nói ra: "Xem lâu như vậy rồi, tới phiên của anh."

Lục Dương cười cười, nhận lấy cây vợt.

Tiểu tâm tư của Trần Thu Nguyệt, sao hắn lại không biết, bản thân nàng chắc là đang muốn thấy mình xấu mặt, để tìm lại mặt mũi của nàng, dù sao Từ Thi cùng là cao thủ, người bình thường chưa chắc đã là đối thủ của nàng, ở trong lòng Trần Thu Nguyệt, Lục Dương cũng không lợi hại hơn mình, chỉ cần Từ Thi cứ chơi như vậy rồi, khẳng định hắn nhất định sẽ thua thảm.

Minh ba điểm so với mười, Lục Dương có thể kiếm được bao nhiêu điểm, chỉ sợ hắn ngay cả một điểm cũng không có, bị người ta đè đánh. Nếu là như vậy, ba so với không, thì mình coi như cũng hơn Lục Dương rồi.

Cầm lấy cây vợt, Lục Dương nhúc nhích cổ tay của mình ,sau đó nhìn Từ Thi nói nói: "Từ Thi, ngươi phải cẩn thận, ta không phải tay mơ như Trần Thu nguyệt đâu."

Trần Thu Nguyệt đứng ở một bên, nhịn không được trơn mắt, cảm giác Lục Dương như đang cà khịa mình vậy.

Nghe được lời nói Lục Dương, Từ Thi liền trở nên nghiêm túc, đôi mắt bảo thạch màu đèn nhìn chằm chằm vào động tác Lục Dương, bộ dạng tập trung tinh thần.

"Bắt đầu đây."

Lục Dương ném quả cầu lên, đùng một tiếng đánh xuống, khi lực của hắn rất lơn, làm quả cầu bay rất xa, Từ Thi phải lùi về sau vài bước, mới tiếp được.

Một bước lui về sau của nàng, cũng lộ ra kẽ hở, Lục Dương trực tiếp nhân cơ hội đập cầu bỏ nhỏ, cho dù Từ Thi cố gắng chạy tới, cũng không kịp tiếp được.

1-0.

Ánh mắt Từ Thi lập lòe.

Chương 311: Ai Thua Gọi Là Gia Gia (3)

Trần Thu Nguyệt ở một bên thì tỏ ra khó tin, không chấp nhận kết quả này được, Lục Dương vậy mà đạt được điểm trước kìa, cái này chắc chắn là ngoài ý muốn, nhất định là ngoài ý muốn rồi.

Nàng hô lớn : "Từ Thi, chơi nghiêm túc đi, nhất định phải đánh bại Lục Dương."

Có thể do bị Trần Thu Nguyệt cổ vũ, nên mấy lượt kế tiếp của Từ Thi hết sức dũng mãnh, rất nhiều quả cầu bay vào góc, đều bị nàng kịp thời đánh trở về.

Hai người cứ đánh qua đánh lại, điểm số đôi bên đã là 9-9, chỉ có một điểm nữa là kết thúc.

Nhìn ánh mắt khát vọng thắng lợi của Từ Thi.

Lục Dương cố ý để lộ sơ hở, làm cho nàng là người chiến thắng cuối cùng.

Giành được điểm cuối cùng, Từ Thi thở mạnh một tiếng, trên mặt cũng lộ biểu cảm hưng phấn, nhìn thấy biểu cảm của Từ Thi, Lục Dương cũng cảm giác mình thua cũng đáng.

"OA, thắng rồi."

Trần Thu Nguyệt cao hứng vỗ tay.

Chạy tới ôm lấy Từ Thi, giống như nàng với Từ Thi vừa chiến thắng nhân vật phản diện vậy, nhưng lại không nghĩ đến, Lục Dương cố ý làm như vậy, Từ Thi tuy có chút hoài nghi, nàng nhìn biểu cảm của Lục Dương, cũng thấy hắn rất bình thường, không phát hiện ra bất cứ điều gì.

"Từ Thi chơi thật giỏi."

Lục Dương đi tới, cũng khen ngợi một câu.

"Đương nhiên rồi."

Trần Thu Nguyệt tự tin nói.

Lục Dương nhìn nàng, cười cười: "Từ Thi thắng mà, sao em lại cao hứng làm gì, cũng không phải là em thắng, chúng ta còn chưa đấu đấy? Em không phải vừa nói, người nào thua làm cháu trai sao? Chúng ta chơi thử một ván."

"Ai nói muốn chơi với anh, xì."

Trần Thu Nguyệt lập tức chơi trò không biết.

Nàng cũng không có cách nào khác a.

Nhìn Lục Dương đánh với Từ Thi lâu như vậy, Trần Thu Nguyệt làm sao không rõ, kỹ thuật của Lục Dương cao hơn nàng nhiều, chơi với Lục Dương một trận, đây không phải tự tìm hành hạ sao?

Thua còn phải kêu gia gia, mất mặt chết đi được.,

Ngược lại mình là con gái, chơi xấu cũng không sao a.

"Cháu gái Trần Thu Nguyệt."

Lục Dương hô một câu.

"A, Anh muốn chết à.:

Ở ngoài đường thế này, bị Lục Dương kêu là cháu gái, Trần Thu Nguyệt tức giận muốn chết, đoạt lấy cấy vợt trên tay Từ Thi, liền đuổi theo đánh Lục Dương, Lục Dương tự nhiên không đứng im cho nàng đánh rồi, hai người một chạy một đuổi, mãi cho đến lúc hai người mệt mới dừng lại.

...

Ba giờ chiều.

Lục Dương đi vào vườn khởi nghiệp.

Mới ra thang máy, hắn đã nghe được âm thanh ồn ào.

Nhìn ba văn phòng đang lắp đặt thiết bị, khó trách khỏi ồn ào làm ảnh hưởng đến những người khác, đây cũng là một việc khó trách khỏi, tuy ba văn phòng kia đã được lặp đặt đơn giản, nhưng điều hòa, đèn, những thứ này đều phải tự lắp đặt...Với lại cũng không thể nói người ta buổi tối tới đây lắp đặt được.

Bất quá, hiệu quả cách âm cửa thủy tinh cũng không tệ, Lục Dương đi vào công ty, chỉnh lại hình thức cảm ứng của cánh cửa thủy tinh thành tự động, nên từ lúc này có người tới, nó sẽ tự động mở ra.

Quả nhiên.

Làm xong, âm thanh nhỏ hơn rất nhiều.

Sau khi chào hỏi đám người Trần Dư xong, Lục Dương đi thẳng vào văn phòng Lữ Tiểu Vũ, Trương Hoa nhìn thấy chủ tịch đi vào văn phòng giám đốc, nàng lặng lẽ đem báo cáo công tác, chỉnh từ ba rưỡi chiều thành bốn giờ ba mươi.

Mấy ngày nay, Lữ Tiểu Vũ hết sức bận rộn.

Trong mắt nàng đã xuất hiện tơ máu, tóc cũng kết thành một đám, nhìn qua cũng biết vài ngày chưa tắm rồi, điều này làm cho Lục Dương có chút xấu hổ, một cô nương tốt như vậy, bị mình hành hạ thành cái dạng này rồi a.

"Chủ tịch, có chuyện gì không?"

Lữ Tiểu Vũ đang vùi đầu làm việc, ngẩng đầu nhìn thoáng qua Lục Dương.

"Không có..Không có việc gì." Lục Dương tính đem hai lập trình viên Android an bài cho Lữ Tiểu Vũ liên lạc, bất quá nhìn nàng như vậy, Lục Dương có chút không đành lòng, thở dài, trong lòng Lục Dương âm thầm nghĩ đến, ta quả thực không phải là một nhà bóc lột hợp cách a.

"Hai ngày nay ngươi công tác quá bận rồi, có hồ sơ gì để ta xem một chút giùm ngươi."

Nhìn chén cà phê đã thấy đáy của Lữ Tiểu Vũ, Lục Dương cầm lên, đi tới máy đun nước, pha cho nàng một ly cà phê mới.

Nhìn hơi ca phê nóng bốc lên, Lữ Tiểu Vũ có chút kinh ngạc.

"Chủ tịch, ngươi không phải bị gì chứ."

Nàng có chút hoài nghi.

Sao hôm nay lão bản lại tốt như vậy.

Có gì không đúng lắm.

Lữ Tiểu Vũ bỗng nhiên cảnh giác hẳn lên, trong lòng âm thầm nghĩ đến, lão bản không phải có ý đồ gì với mình chứ, có phải trong cà phê có gì đó hay không...

Nhìn bộ dạng Lữ Tiểu Vũ bây giờ, Lục Dương liến biết tấm lòng hảo tâm của mình bị coi là lòng lang dạ thú rồi, mình quan tâm nàng như vậy, ngược lại làm nàng hoài nghi a.

Cũng thật là...

"Lữ Tiểu Vũ, ngươi nghĩ hơi nhiều rồi đấy, ngươi có thể soi gương xem lại bộ dạng của mình bây giờ đi."

Lục Dương nhịn không được nhắc nhở.

Chương 312: Tuyển Dụng (1)

Sau khi soi gương xong, Lữ Tiểu Vũ liền bình tĩnh lại.

Ngoài trừ Lục Dương đói bụng ăn quàng ra, thì nhìn bộ dạng của nàng bây giờ, có lẽ chưa lọt vào mắt hắn, Lữ Tiểu Vũ liền yên tâm xuông, với lại bạn gái xung quang Lục Dương, đều lớn lên xinh đẹp.

Không có băn khoăn nữa, Lữ Tiểu Vũ lại tiếp tục nghiêm túc làm việc, nàng không giống như những nữ nhân khác vì nhan sắc của mình mà ảo não.

"Bộ phận chăm sóc khách hàng đã bắt đầu tuyển ngươi, cũng nhận được không ít hồ sơ, trong đó đều là những sinh viên mới tốt nghiệp xong, còn có mấy sinh viên năm thứ tư của trường đại học này, chờ chuẩn bị văn phòng xong, thì có thể bắt đầu đi làm luôn."

"n."

Lục Dương nhẹ gật đầu.

Lữ Tiểu Vũ nói tiếp: "Bên phía bộ phận kỹ thuật, nhờ mối quan hệ bọn lão Chu, nên cũng tìm được mấy lập trình viên có năng lực, bất quá, bọn họ vẫn đang ở mấy thành phố khác, cần vài ngày mới có thể tới đây làm."

Lục Dương cũng không có bất ngờ.

Lão Chu trước đây làm lập trình viên ở thành phố khác, cũng có mối quan hệ của mình, thấy đãi ngộ của công ty bây giờ không tệ, nên kéo theo ngươi khác về làm cũng không phải khó.

"Về phần kỹ sư IOS và android, trước mắt vẫn chưa có tìm được, chúng ta đã đăng tải thông tin trên mạng, hầu như chẳng có ai ứng tuyển cả."

"Cái này không có việc gì."

Lục Dương cũng bất ngờ, vì điều này đã nằm trong dự liệu, hiện tại Sofware Developer là một ngành vô cùng mới, hiện tại cho dù ở các thành phố nổi tiếng, cũng không có mấy người biết được, đa số người trong ngành này đều là lập trinh viên đổi nghề sang, nên bây giờ có lên trên mạng, cũng không tìm được khóa học của ngành này.

Một ngành mới xuất hiện, thường có rất nhiều mạo hiểm, với lại xu thế cũng không rõ ràng, nên cũng không nhiều lập trình viên có ý định đổi qua phát triển phần mền(Sofware Developer).

Lục Dương nói ra: "Ta đã tìm được hai kỹ sư về phương diện Androi, hiện tại vẫn còn đang liên hệ, không biết họ có tới hay không, nếu như không được, ta sẽ đi tìm công ty săn đầu người, hoặc tự mình đi săn, về phần hệ thống IOS thì tạm thời để đó, không cần phải vội, bởi vì người biết về thống IOS quá ít, rất khó tìm, nên cứ tập trung vao Android trước."

Lữ Tiểu Vũ tỏ ra kinh ngạc.

Lục Dương tuy rằng nhìn qua chỉ thấy hắn chơi, nhưng có một số việc hắn có thể đi trước mình, ví dụ như tìm hai lập trình viên phát triền phần mền vậy, nàng một người còn chưa tìm thấy, vậy mà Lục Dương đã tìm thấy hai rồi.

Hay là hắn luôn luôn làm việc mà mình lại không biết?

Lão bản vì công ty mà dốc hết tâm huyết của mình?

Lữ Tiểu Vũ lắc đầu, đem hai cái ý tưởng không thực tế này ném ra khỏi đầu.

Thiếu chút nữa nàng tưởng hắn là người tốt rồi.

Lục Dương không biết, địa vị của mình trong lòng Lữ Tiểu Vũ, vừa mới trải qua một trận biến động như vậy, hắn nói tiếp: "Còn về phương diện thương mại điện tử, đây là doanh thu mới của công ty chúng ta, phải nhất định làm cho tốt, bên phía nhà xưởng, ngươi đã tìm xong chưa?"

Nói đến vấn đề này.

Lữ Tiểu Vũ thận trọng cả lên.

Công ty muốn trường kỳ phát triển, đặc biệt là công ty của bọn hắn, muốn không dựa vào vốn đầu tư bên ngoài để phát triển cũng không phải một việc dễ dàng, mỗi vấn đề liên quan về sức tăng trưởng của công ty, tuyệt đối đều là vấn đề quan trọng.

Lữ Tiểu Vũ đối với thương mại điện tử cũng hết sức coi trọng.

Nếu như chuẩn bị tốt, về sau Csite có thể tự phát triển dựa vào sức của mình, đến lúc đó bọn họ không cần phải xem sắc mặt người khác mà làm việc.

Lữ Tiểu Vũ nói ra: "Bên phía nhà cung cấp ta đã liên hệ hơn mười nhà, vấn đề không lớn, dựa theo kế hoạch, ban đầu chúng ta chỉ sản xuất một số sản phẩm, hấp dẫn một ít người dùng Csite đến trải nghiệm sàn thương mại điện tử, vì vậy không gian lợi nhuận lúc đó không cao, chủ yếu chỉ để hấp dẫn người dùng, bất quá giá thành sản phẩm thế nào, còn cần phải bàn bạc thêm."

"Ừ."

Lục Dương nói ra: "Ta vừa vặn tìm cho bộ phận thương mại điện tử một nhân tài, lần này có thể nhờ hắn ra ngoài chạy một chút, có lẽ sẽ mang đến cho chúng ta bất ngờ."

Lục Dương tự nhiên đang nói đến Từ Phượng Niên.

Tính toán thời gian, hắn cũng nên từ chức rồi.

"Được."

Lữ Tiểu Vũ nhìn thoáng qua Lục Dương, nàng vẫn rất tin vào ánh mắt nhìn người của Lục Dương, nếu hắn đã tin tưởng như vậy, khẳng định cái người tên Từ Phượng Niên đúng là nhân tài.

"Đúng rồi, Tiểu Vũ." Lục Dương nói thêm:"Công ty chúng ta hiện tại thiếu nhất nhân tài tầng quản lý, ngươi nhiều bạn học như vậy, nếu có quen người bạn nào chưa có việc làm, chỉ cần hắn có năng lực, cũng có thể tới công ty chúng ta làm việc, đãi ngộ C2 hoặc cao hơn."

Lục Dương còn nhớ rõ Lữ Tiểu Vũ có một nhóm chát, bên trong đều là kỳ nhân dị sĩ. Coi như đào không được những người này, thì đào bạn học của Lữ Tiểu Vũ cũng được, dù sao nàng cũng là sinh viên khoa công thương của đại học Tsunghia, bạn học của nàng đến làm tầng chủ quản vẫn dư sức.

Lữ Tiểu Vũ suy nghĩ một chút.

"Để ta hỏi đã."

Nói xong.

Nàng cầm lấy điện thoại tìm tìm, tựa hồ như đang tuyển chọn vậy.

Lục Dương nhìn nàng hình như cũng không phải đang dùng QQ, hắn ra đằng sau xem, Lữ Tiểu Vũ cung không che lại, thoải mái cho Lục Dương nhìn, Lục Dương nhìn nàng nói chuyện phiếm với người khác, hắn có chút tò mò hỏi.

"Đây là phần mền gì vậy."

"Miliao."

Lữ Tiểu Vũ nói ra.

Có thể nàng cảm thấy Lục Dương không biết, liền giải thích thêm một câu: "Một phần mền dùng để nhắn tin, giống như QQ vậy, nhưng càng thêm đơn giản, thuận tiện hơn, thích hợp cho nhân viên văn phòng dùng, ta thấy rất nhiều đồng học của mình đều download."

Miliao a!

Lục Dương nghĩ tới.

Đây không phải là phần mền do Lôi Quân làm sao? Mặc dù là phù dung sớm nở tối tàn, nhưng cũng là kinh diễm, thiếu chút nữa lật đổ ách thống trị của QQ rồi.

Tencent dựa vào cái gì mà phát triển?

Đương nhiên là dựa vào phần mền rồi.

Nếu như không có QQ, có thể nói không có tencent sau này, bởi vì QQ có rất nhiều ngươi sử dụng, làm cho tencent sau này phát triển cái gì cũng như cá vào nước, đều thuận buồm xuôi gió.

Nhưng QQ cũng có nguy cơ.

Nguy cơ lần thứ nhất, chính là Miliao.

Miliao ra mắt với chức năng phần mềm nhắn tin nhanh, cùng QQ có cùng công năng giống nhau, nhưng nó lại đơn giản hơn QQ rất nhiều, không cồng kềnh như QQ, thích hợp cho dân văn phòng sử dụng.

Không thể không nói, ánh mắt của CEO của Miliao là Lôi Quân, tuyệt đối vượt xa người bình thường, dưới tình huống thị trường đã bị QQ chiếm đóng gần hết, vẫn tìm ra được một đường sinh cơ, thiếu chút nữa còn phá vỡ địa vị huyền thoại của QQ.

Nếu như không phải sự xuất hiện của...

Miliao có lẽ thật sự sẽ thành công đánh bại QQ, thậm trí vượt qua!.

Lục Dương lên appstore, tìm toài ở trên đó một phen, quả nhin đã tìm được wechat, nguyên lai, nó cũng đã ra đời...Điều này cũng đinh trước, Miliao cuối cùng cũng sẽ phải thất bại.

Tương lai vẫn có nhiều người thắc mắt, tại sao tencent có QQ rồi lại vẫn ra Wechat, đó là một câu chuyện rất xưa...

QQ quả thật có thể bị phá, nhưng QQ có thêm Wechat sau lưng thì quả thật không thể phá vỡ nữa rồi.

Còn có nguy cơ lần thứ hai.

Cũng chính là đại chiến 3Q.

Đại chiến giữa 360 với QQ, trận chiến này vô cùng dữ dội, thậm chí bắt người dùng phải chọn bên.

Đừng nhìn 360 vê sau địa vị luôn hạ thấp, nhưng ở lúc này, hầu như 95% máy tính trong nước, đều lắp đặt phần mềm 360.

Tuy rằng trận đấu này, cuối cùng kết thúc bằng một trò cười, nhưng đồng thời cũng làm QQ một lần bị trọng thương, nên QQ đã rút kinh nghiệm xương máu, bắt đầu triển khai sở trường của mình, rất nhanh ở trên máy tính xuất hiện một phần mềm quản gia QQ.

"Ngươi có muốn tải xuống không, rất nhiều người dùng đấy.

Lữ Tiểu Vũ còn tưởng rằng Lục Dương đang nghĩ về vấn đề miliao.

Lục Dương lắc đầu: "Được rồi, ta tải xuống cũng không có bạn để nói chuyện."

Wechat chức năng cũng giống QQ nhưng chức năng còn cải tiến hơn, Miliao thì không tán gẫu với người lạ được, vì vậy hai hổ đấu nhau, ai nhiều hơn một hàm răng đều nhiều hơn cơ hội chiến thắng, về sau QQ chơi nhiều khuyễn mãi như mời bạn có quà, đem người dung từ Miliao đổ về wechat cùng QQ, dẫn đến Mitalk phải thất bại thảm hại.

Chương 313: Tuyển Dụng (2)

Không thể không nói, Tencent dựa vào QQ để lập nghiệp, nên rất giỏi nắm bắt tâm tư của người dùng, QQ ra đời để người dùng có thể nói chuyện phiếm, giao lưu với nhau, nếu tải Mitalk về không có người nói chuyện thì tải làm gì nữa...

"Nếu ta đem nguyên nhấn thất bại miliao cho Lôi Quân biết thì thế nào nhỉ?"

Đột nhiên trong đầu Lục Dương hiện lên một ý nghĩ như vậy.

Điều này làm hắn trở nên hưng phấn.

Nhưng Lục Dương cân nhắc liên tục, liền buông bỏ.

Việc này không cần thiết.

Trừ khi Lôi Quân cho hắn một trăm triệu đã.

Trọng sinh sống lại, ưu thế lớn nhất của hắn là biết trước tương lai, nếu thay đổi tương lai của một người bên cạnh mình thì không có vấn đề gì cả, sẽ không ảnh hương đến việc khác. Nhưng nếu cứ thay đổi mấy sự kiện trọng đại, hoặc đem cách vận hàng wechat nói ra cho miliao, thì cái này cũng chơi hơi lớn rồi, khẳng định sẽ tạo ảnh hưởng cho tương lai.

Nếu miliao mà đánh bại được QQ và Wechat.

Vậy không phải điện thoại Xiaomi chẳng phải biến mất sao.

Vì để tất cả mọi người có thể dùng smartphone, Lục Dương quyết định mình sẽ giả chết nằm ngoài.

Wechat hiện tại cũng phát triển không tốt.

Người sử dụng rải rác.

Cho nên Lục Dương cũng không nghe tin nó xuất hiện.

Dù sao bên trong Tencent cũng không phải vững chắc như thép, trong công ty có hai phái nguyên lão cùng phái giam đốc, ở giữa hai phái tranh đấu không ngừng, phái nguyên lão trước mắt vẫn chủ yếu ủng hộ QQ, bọn hắn luôn cực liệt phản đối, ở trong công ty mình có thêm một phần mền wechat cạnh tranh với QQ.

Có thể nói, nếu như Miliao không lớn mạnh nhanh chóng, làm cho tập đoàn tencent cảm thấy tình hình trở nên nghiêm trọng, thì wechat có lẽ vẫn bị người trong công ty của mình chèn ép đến không thể lớn nổi.

Thôi, không nghĩ đến những chuyện này nữa.

Nói vài câu với Lữ Tiểu Vũ, Lục Dương trở lại văn phòng làm việc của mình.

Hắn bật máy tính lên nhìn phần thông tin tác giả.

Sách mới đã được ký kết thành công, hơn nữa lượt theo dõi cũng đột phá hơn hai mươi vạn, dù chỉ mới hơn bảy vạn chữ, những đã có hai mươi vạn lượt theo dõi rồi, ở trong toàn bộ qidian, cũng là một chuyện hiếm gặp rồi, đương nhiên, không thể không kể đến công lao quảng bá của qidian lúc đầu, điểm này Lục Dương vẫn luôn nhớ ký trong lòng.

Phía dưới bộ truyện bình luận rất nhiều, Lục Dương căn bản đọc không hết.

Cũng may có Tông Giai làm quản lý, có thể giúp đỡ cảm ơn những người tặng minh chủ lệch, còn xóa thêm mấy bình luận ác ý đi.

Độc giả cũng donate rất nhiều, nếu tỉnh tổng lại cũng phải được mấy vạn.

Đóng đi website, Lục Dương mở lại word gõ tiếp năm nghìn chữ, gõ xong, nhìn thơi gian, đã sáu giờ tối, thời điểm nay đa số nhân viên cũng tan làm rồi.

Lục Dương lấy ra điện thoại, tìm tin nhắn Dương Quang gửi tới, rồi gọi đến số điện thoại đầu tiên trong đó.

"Xin chào, ai vậy?"

Điện thoại rất nhanh được kết nối, người bên trong có khẩu âm Hà Đông.

"Xin chào, tôi là chủ tịch của Csite, Lục Dương, anh có phải là Viên Húc Đồng tiên sinh không..."

Lục Dương nói ra thân phận mình, sau đó còn nói thêm: "Số điện thoại của anh là do thầy Dương Quang cho tôi."

"A, tôi biết rồi, là Csite kia phải không?"

"Nếu như không có Csite nào khác, thì đúng là chúng tôi rồi." Lục Dương cười nói.

"Trang web đó làm không tệ, tôi cũng thường xuyên lên đó xem phim điện ảnh."

"Mà chủ tịch Dương tìm tôi có chuyện gì không?"

Lục Dương nói ra: "Nghe nói anh có ý định từ chức, công ty của tôi vừa vặn cần kỹ sư Andoird, nên tôi nghĩ chúng ta có cơ hội làm việc với nhau."

Viên Húc Đông trả lời: "Việc này...Ý định của tôi là lên Bắc Kinh làm việc."

Nghe thế, trong lòng Lục Dương cũng hiểu rồi.

Hắn cười nào: "Viên tiên sinh, công ty chúng tôi thành tâm muốn mời anh, có thể nâng tiền lương của anh hơn 30%, hơn nữa các phúc lợi khác của công ty tuyệt đối không kém hơn Bắc Kinh. Với lại anh đi chỗ đó, chi phi sinh hoạt cũng lớn hơn Lục Thành nhiều, không bằng anh đến công ty tôi thử một lần, có lẽ anh sẽ thích nơi đây."

"Chủ tịch Dương, điều kiện của ngài không tệ, để tôi cân nhắc một chút." Viên Húc Đông nói ra.

"Không sao, nếu anh suy nghĩ xong có thể gọi cho tôi."

Điện thoại chấm dứt.

Lục Dương lại gọi cho người còn lại.

Bản thân mình là chủ tịch công ty chủ động gọi điện mời chào, coi như đã cho đủ mặt mũi, hơn nữa đại ngộ còn tăng thêm 30%, còn có phúc lợi khác, nếu như người ta không đồng ý, Lục Dương cùng đành bất lực.

Một kỹ sư Adroid khác họ Hoàng.

Hắn đồng dạng tỏ vẻ muốn cân nhắc một chút, nếu có quyết định, mặc kệ có đồng ý hay không, cũng sẽ gọi điện trả lời Lục Dương.

---

Lục Thành, trong một công ty công nghệ nào đó.

Nhìn đồng nghiệp cũng cầm lấy điện thoại từ ban công trở về, Viên Húc Đồng có chút kinh ngạc, nói :"Chủ tịch Csite cũng tự gọi điện cho ngươi à."

"Đúng vậy a, nghe giọng cảm giác lão bản Csite thật trẻ tuổi."

Hoàng Hiệu nhớ lại giọng nói vừa nghe trong điện thoại.

"Ta mới tại Tianyancha điều tra, CCilicili thuộc công ty Sơn Hải Văn Hóa, công ty này đăng ký tài chính năm triệu sáu trăm ngàn, trước mắt chỉ có hai cổ đông, một người là người vừa rồi gọi điện cho chúng ta, Lục Dương, hắn chiếm chín mươi bốn phần trăm cổ phần, người còn lại là Lữ Tiểu Vũ, chiếm sáu phần trăm còn lại, hai người bọn họ đều rất trẻ tuổi..."

Màn hình của Viên Húc Đông vẫn còn đang ở trang web điều tra.

Hiển nhiên, sau khi nhận xong cuộc gọi, hắn cũng nghiêm túc suy nghĩ về vấn đề này.

Hoàng Hiệu nói: "Giới trẻ bây giờ thật không đơn giản, CCilicili mới ra mắt được bao lâu, không nghĩ tới bây giờ đã hot như vậy, lần này hắn tuyển dụng chúng ta vào, nhất định là muốn đưa website lên điện thoại, lối suy nghĩ này cũng thật bạo a."

Viên Húc Đông hỏi: "Vậy ngươi nghĩ thế nào?"

Hoàng Hiệu nói ra: "Có thể ở lại Lục Thành thì khẳng định tốt rồi, với lại tuổi chúng ta cũng không nhỏ nữa, nếu không phải do tuổi tác ta cũng không chuyển từ lập trình viên sang phát triển phần mền, với lại trong nhà còn có vợ con không thể ném qua một bên được, nếu là thời điểm ta mới tốt nghiệp, thì khẳng định sẽ đi Bắc Kinh xông pha một phen."

"Vậy ý định của ngươi là tới Csite sao, ngươi đồng ý với lão bản bên đó rồi à."

Viên Húc Đông kinh ngạc.

"Ta mới nói cần suy nghĩ lại, với lại ta tính hỏi Dương Quang bên kia một chút, dù sao hắn cũng giới thiệu chúng ta nên khẳng định sẽ hiểu rõ."

"Nói cũng đúng."

Hai ngươi liền gọi cho Dương Quang một cú điện thoại.

Dương Quang tự nhiên là sẽ nói tốt cho Lục Dương, nói vài lời đại khái như, dù sao cũng nghỉ việc rồi, không bằng tới đây thử một lần, nếu không thích, thì đi Bắc Kinh sau cũng được, có mất thì cũng chỉ mất nửa năm, nếu thấy ở đó không tệ, có thể làm luôn ở đó rồi, khỏi cần phải phiêu liêu lên phương Bắc làm gì.

Suy nghĩ của hai người cũng giống như vậy.

Bọn hắn cũng không để cho Lục Dương chờ lâu, vào buổi tối, hai người đã nói ra quyết định của mình.

Chương 314: Thành Tích Tiêu Thụ

Tháng tư có ba mươi ngày.

Một ngày trước ngày Quốc Tế Lao Động, Lục Dương tuyên bố kế hoạch nghỉ của công ty.

Ngày Quốc Tế Lao Động, nhân viên của công ty Sơn Hải Văn Hóa được nghỉ ba ngày, đương nhiên, ba ngày này có cả ngày thứ bảy, chủ nhật bên trong, nên thực chất cũng chỉ được nghỉ một ngày mà thôi.

Tuy nhiên, bộ phận kỹ thuật cùng bộ phận chăm sóc khách hàng sẽ không được nghỉ, bọn họ cần phải đi làm, tuy nhiên ba ngày làm đấy lương sẽ được nhân ba.

Cũng không phải Lục Dương keo kiệt, không cho bọn họ một ngày nghỉ, mà do gần đây công ty đang ở giai đoạn phát triển mấu chốt, không được phép tuột xích bánh xe.

Sau khi có bộ phận kỹ thuật phần mền, Lục Dương đã bắt tay vào chế tạo APP cho điện thoại di động, lão Chu cũng nhờ mấy công ty bên ngoài, làm APP cho hệ thông IOS., ngoài trừ những thứ này ra, còn có trang thượng mại điện tử, những thứ này đều là nhiệm vụ của lập trình viên ở công ty, nên bọn hắn phải tăng ca làm việc.

Lữ Tiểu Vũ cũng không rảnh rỗi, nàng phải bận chạy khắp nơi làm giấy tờ.

Lục Dương ngoài việc tập trung viết sách, hắn còn phụ giúp Lữ Tiểu Vũ chạy nhiều nơi, đem giấy tờ chứng nhận đều làm thỏa đáng, dù sao công ty vẫn không còn nhỏ, nên rất nhiều nơi phải tự thân hắn xuất hiện, cũng may có quan hệ với trường học, nên Lục Dương với Lữ Tiểu Vũ hoàn thành tương đối thuận lợi.

Còn một việc nữa.

Bên phía nhà xuất bản Hoàng Hà, cũng đã đem sách mới của Lục Dương xuất bản, tập đầu tiên có hai mươi vạn chữ, nhóm đầu tiên in ấn hai vạn cuốn.

Thời điểm biết rõ tin tức này thì Lục Dương cũng Lữ Tiểu Vũ đang quay lại trường học.

"Người nào gọi cho ngươi vậy."

Dưới lầu vườn khởi nghiệp.

Thời điểm Lục Dương nghe điện thoại, Lữ Tiểu Vũ ở một bên chờ đợi.

Cất điện thoại vào túi áo, Lục Dương vừa cười vừa nói: "Bên phía nhà xuất bản sách, bên kia đã thông báo xuất bản sách của ta, để khi nào ta có rồi cho ngươi một quyển."

"Đả Canh Nhân phải không?"

Lữ Tiểu Vũ bình tĩnh nói.

"Ồ, không nghĩ tới đồng học Tiểu Vũ cũng quan tâm ta như vậy, ngay cả sách mới của ta tên gì cũng biết, không phải ngươi đang thầm thương mến ta chứ."

Lục Dương khoa trương nói.

"Nói bậy, ta nhìn ngươi chương mắt không hết mà thương cái đầu con khỉ." Lữ Tiểu Vũ hừ một tiếng.

Lục Dương cũng không tỏ ra thất vọng, hắn cười nói: "Không thích ta, còn kiên trì đọc sách của ta, cái này chính là fan chân chính a."

"Dừng, ngươi nói như ta đã đọc sách của ngươi rồi vậy."

Lữ Tiểu Vũ khinh bỉ nói ra.

Nàng đương nhiên sẽ không thừa nhận, bản thân mình mới hai ngày trước đọc sách Lục Dương xong, lúc ấy vì quá hấp dẫn nên nàng đã thức cả đểm để đọc, sáng dậy đi làm Lục Dương còn tưởng nàng thức đêm làm việc, còn khuyên bảo Lữ Tiểu Vũ nên biết quý trọng bản thân mình.

"Vốn ra bản sách, ta tính đưa ngươi một quyển, nếu ngươi đã không muốn thì thôi."

"Ta không thèm."

...

Nhà xuất bản Hoàng Hà.

Trong văn phòng Tổng biên tập, Lý Giang đi tới đi lui, nhìn qua tâm tình của ông có chút nôn nóng.

Trong hai năm gần đây, nhà xuất bản trải qua một đoạn thời gian không tốt, tiền lương cùng với phúc lợi nhân viên, mỗi năm càng giảm đi, không chỉ như vậy, còn cái tên đầu bò kia làm ông tức giận không thôi.

Vốn vị trí tổng biên tập đã định sẵn của ông, thật không nghĩ đến, từ đâu trên trời lại rơi xuống một tên Đào Vĩnh phó tổng giảm đốc, cùng ông cạnh tranh vị trí tổng biên tập.

Lý Giang tuy không thích trang quyền đoạt lợi, nhưng nhà xuất bản hiện nay như mặt trời khuất bóng, nên Đào Vĩnh làm những thứ này làm ông hết sức phản cảm.

Cửa phòng làm việc mở ra.

Lý Giang quay đầu lại hỏi: "Kết quả sao rồi?"

Ông vừa phân phó biên tập viên của mình đi kiểm tra số liệu, nên tưởng rằng đối phương đã quay về.

"Lý ca, sao lại vội vàng như vậy."

Nghe giọng nói quái gở, Lý Giang cũng biết là ai tới, ông quay đầu lại, sắc mặt có chút không tốt: "Đào Vĩnh, cậu không ở phòng làm việc của mình đi, đến chỗ của ta làm gì?"

Đào Vĩnh cười nói: "Ở đây là văn phòng của Tổng Biên Tập, ông không phải là tổng biên, sao có thể nói đây là văn phòng của ông được."

"Tôi đã làm việc ở đây ba năm rồi."

Lý Giang lạnh lùng nói.

Dương như là đang nói, ta có tư cách lão thành, còn ngươi có tư cách gì.

Đao Vĩnh tuy bên ngoài cười cười nhưng trong lòng lại không, hắn nói: "Đúng vậy a, ba năm, ông ở văn phòng này ba năm, làm nhà xuất bản phát triển đi lùi, ngay cả tiền thưởng tết cũng không có phát cho nhân viên, ông rõ ràng không có năng lực, vì sao còn cố bám vị trị này mãi vậy, sao không thoái lui nhường cho người trẻ tuổi đi lên."

"Mấy năm nay cả thị trường xuất bản đều không tốt, vậy mà ngươi lại đem trách nhiệm đổ lên đầu ta, hừ." Lý Giang phản bác.

"Coi như không phải lỗ của ông, nhưng ông cũng phải có cách làm cổ phiếu tăng lên, rõ ràng ngay cả việc này ông cũng không làm được, với lại không nói đến việc này, chỉ riêng việc ông kiếm một quyển tiểu thuyết mạng mà đi xuất bản, đã thấy bản thân ông hết phép rồi, ông thật sự đã kéo thấp địa vị nhà xuất bản này xuống, với lại ông đừng có mong đợi vào quyển tiểu thuyết rách này, bán được năm ngàn cuốn, ông đã có thể thắp nhanh cầu nguyện rồi."

Sắc mặt Lý Giang trở nên rất không tốt.

Nếu chỉ bán được năm nghìn sách, chính là một thất bại của ông.

Đào Vĩnh chỉ sợ nhân cơ hội này sẽ nhục nhã ông, ép ông từ bỏ vị trí tổng biên.

Lý Giang lạnh lùng nói: "Cho dù bán được năm nghìn sách cũng không liên quan đến ngươi."

Đào Vĩnh cũng không tỏ ra tức giận, ngược lại vừa cười vừa nói: "Ta mới xuất bản quyển sách Sổ Tay Thanh Xuân, đã tiêu thụ được ba vạn hai ngàn cuốn, đây còn sách mới xuất bản một tuần đấy, ta khẳng định đây sẽ là một cuốn sách bạo hỏa..Còn ông, lẵng phí nhiều tài nguyên của nhà xuất bản như vậy, nếu không có thành tích gì, thì mau mau từ chức đi thôi."

Cùng lúc đó.

Một người biên tập trẻ tuổi chạy tới vội vàng.

"Tiểu Lưu à, tới thông báo thành tích phải không, cậu nói xem, thành quả của Lý PHÓ giám đốc thế nào?." Đào Vĩnh cười hỏi, hắn biết rõ cậu biên tập trẻ tuổi đi theo Lý Giang.

Người trẻ tuổi nhìn thoáng qua Lý Giang.

Lý Giang nói trầm ra: "Nói đi."

Lúc này biên tập tiểu Lưu mới kích động nói ra: "Thành tích tiêu thụ của Đả Canh Nhân vô cùng tốt, chúng ta mới in hai vạn sách đã bán hết toàn bộ, hiện tại nhất nhiều tiệm sách đều gọi tới đặt hàng, điện thoại của tôi rung lên như sắp nổ luôn."

"Cái gì, phải là thật không?"

Lý Giang không thể tưởng tượng nối.

Tuy rằng ông cũng đã xem qua Đả Canh Nhân, cũng cảm thấy đây là một quyển sách rất hay, có lẽ tiêu thụ mấy vạn sách cũng không phải khó, những không nghĩ tới nó lại hot như vậy, chỉ mới một ngày đã tiêu thụ hết hai vạn quyển, điều này cũng thật là khó tin.

"Thật mà tổng biên, hiện tại bên phía hiệu sách toàn gọi đến thúc giục, nói chúng ta phải mau chuyển sách tới cho bọn họ, có người còn đòi gọi đến điện thoại của ngài."

Trong lúc nói chuyện, điện thoại của Tiểu Lưu lại reo lên.

Chương 315: Không Còn Lưu Luyến

Nhìn dãy số gọi đến, hắn cười khổ một tiếng, nói ra: "Tổng biên tập, ngài thử nghe đi."

Lý Giang đi tới, nhận lấy điện thoại.

"Xin chào, tôi là Lý Giang của nhà xuất bản Hoàng Hà."

"Tổng biên Lý, xin chào xin chào, tôi là Thôi Cường, quản lý của tiệm sách Hoa Ích, sách mới khi nào mới tiếp tục vận chuyển qua bên tôi? Hôm nay có rất nhiều khách hàng đến bên tôi hỏi thăm đấy."

"Haha, Thôi lão bản đừng có gấp, nhà xuất bản chúng tôi đang hoạt động hết công xuất, nhất định sẽ mau chuyển hàng đến cho ông." Lý Giang cười nói.

"Nhớ đây, phải nhanh nhanh một chút a."

Thôi Cường trong điện thoại nhắc đi nhắc lại.

Điện thoại mở loa ngoài, nên Đào Vĩnh ở bên cạnh nghe hết được toàn bộ, sắc mặt hắn trở nên không tốt, thừa dịp điện thoại còn chưa cúp, hắn hỏi: "Thôi lão bản, sách mới mà ngươi nhắc đến là Đả Canh Nhân hay là Sổ Tay Thanh Xuân?"

"Ngươi là ai? Ta không muốn Sổ Tay Thanh Xuân, bên này chúng tôi còn không ít hàng tồn, nhập thêm làm gì, chúng tôi cần Đả Canh Nhân, là Đả Canh Nhân đấy, đừng có đưa tới sai."

"Biết rồi Thôi lão bản, ngươi yên tâm, không sai đâu."

Lý Giang cúp điện thoại.

Ông nhìn thoáng qua Đào Vĩnh, cảm thấy tinh thần của mình bây giờ vô cùng sảng khoái, giống như ông có cảm giác mình trẻ hơn mười tuổi vậy, đã rất lâu rồi, ông mới ngẩng cao đầu được như vậy.

Chỉ một ngày, đã bán được hai vạn cuốn sách, toàn bộ đều cháy hàng, hơn nữa còn có nhiều tiệm sách gọi tới thúc giục đặt hàng, không thể nghi ngờ gì nữa, Đả Canh Nhân đã bạo hỏa a.

Ông thật sự thành công rồi sao?

Nhớ lại cô cháu gái của mình, nàng đúng thật là phúc tinh a.

Trong lòng Lý Giang cảm thán.

Đào Vĩnh tỏ ra không tin, hắn rời khỏi phòng, chạy tới bộ phận tiêu thụ, nhìn thấy từng nhân viên ở đây đều tấp nập nghe máy, mới biết được, đây là sự thật.

Lý Giang sắp trở mình rồi sao.

Vốn hắn còn cho rằng, thừa dịp cơ hội này, có thể chèn ép Lý Giang, sau đó làm cho cổng đông hiểu được, mình so với Lý Giang ai mới là người giỏi hơn, ai mới là người phụ hợp vị trí Tổng biên tập, thật không nghĩ đến...

Hắn buồn bực không thôi.

Vì sao hết lần này tới lần khác không xảy ra, mà lại xảy ra vào thời điểm này.

Mình đã đặt một chân lên vị trí tổng biên rồi mà

Đào Vĩnh buồn bực không thôi.

Tiểu thuyết trên mạng, thật sự có nhiều ngươi thích đọc sao?

Trở lại văn phòng, Đào Vĩnh tìm mấy biên tập của mình, nói ra: "Cậu lên mạng tìm xem, gần đây có tiểu thuyết nào thích hợp xuất bản thành sách không."

Biên tập thực tập có chút kinh ngạc.

Đại lão biến hóa lớn như vậy sao, vừa sáng, hắn còn chê tiểu thuyết internet không có tương lai, kéo thấp nhà xuất bản, nhưng sao hiện tại...

Quả nhiên.

Tiền mới là chân lý cuối cùng.

Những lời này, biên tập thực tập cũng chỉ nghĩ không dám nói, chỉ gật đầu nghe theo an bài Đào Vĩnh, lên mạng tìm tiểu thuyết thích hợp để xuất bản.

"Lần trước mình đạo Tu Chân Trở Về cũng không tồi, có nên đề cử cho Đào tổng biên không nhỉ."

...

Trong văn phòng môi giới bất động sản.

Từ Phượng Niên từ văn phòng lão bản đi ra.

Hắn tìm một thùng giấy, đem đồ dùng trên bàn làm việc của mình để vào.

Nghĩ đến lời nói vừa rồi của lão bản, Từ Phượng Niên có chút buồn cười.

"Tiểu Từ à, năng lực nghiệp vụ của cậu không tệ, mà sao lại muốn từ chức vậy."

"Hiện tại các ngành nghề khác cũng không tốt, cậu lại không có bằng cấp nghề nghiệp, không bằng người trẻ tuổi, bây giờ cậu không ăn chén cơm này, còn có thể ăn gì."

"Cậu có thể đi, nhưng hồ sơ khách hàng thì phải để lại, cái này chắc cậu hiểu rõ."

"Phần trăm tiền thưởng thì có lẽ sẽ phát cho cậu, nhưng phải đợi đến ngày 15 mới có, còn tiền thướng tháng trước thì toàn bộ không có, cậu cũng biết, tháng trước cậu nghỉ nhiều mà."

"Nếu lăn lộn bên ngoài không nổi, cậu vẫn có thể về đây."

Mỗi chữ mỗi câu của cựu lão bản, làm cho Từ Phượng Niên biết thế nào là người đi trà lạnh.

Bình thường khi nói chuyện đơn thuần, lão bản đều tươi cười cổ vũ hắn, nói hắn có thể làm được mọi thứ, nhưng đến lúc rời đi, lại nói Từ Phượng Niên không bằng không cấp, ra ngoài xã hội làm gì được.

Thậm chí keo kiệt đến nỗi, tiền thưởng tháng trước đều xóa hết.

Nghỉ nhiều.

Cái này rõ ràng là lấy cớ.

Đi làm ngành này, tùy thời đều phải ra ngoài tiếp khách hàng, hơn nữa còn dẫn khách đi xem phòng, chạy từ nhà này qua nhà khác, đôi khi trưa cũng không được nghỉ, nên mỗi ngày có thể chấm công một lần vào buổi sáng tám giờ.

Bình thường trong công ty, chấm công chỉ dùng để trang trí, không nghĩ tới lúc rời đi, lão bản lại lấy vấn đề này ra trừ tiền thưởng.

Đương nhiên.

Điều này làm Từ Phượng Niên thêm quyết tâm rời đi.

Làm việc này tương lai sẽ không có tiền đồ.

Hắn nhất định phải ra ngoài lăn lộn.

Từ PHượng Niên thu nhập xong đồ dùng của mình, nhìn đồng nghiệp xung quanh, có người đang cúi đầu làm việc, có người nhàm chát lướt chuột, có người thì gọi điện cho khách hàng.

Bọn họ đều như làm quên mất hắn đi.

Từ Phượng Niên khẽ cười khổ một tiếng.

Lúc trước có đồng nghiệp rời đi, cũng bị đãi ngộ như vậy, trong lòng Từ Phượng Niên cũng đã chuẩn bị, hắn cũng không cho rằng, mình có điểm đặc biệt hơn những người rời đi khác.

Mặc dù lúc trước đi làm, hắn luôn duy trì mối quan hệ tốt với đồng nghiệp, ví dụ như sau khi chạy nghiệp vụ xong, quay lại công ty hắn thường mua nước cho mọi người, nhưng nhìn lại bây giờ, mình rời công ty không có một người hỏi thăm.

Quả nhiên là vòng tròn của người trưởng thành, trong đó không có tình bạn, tình đồng nghiệp, mà chỉ có lợi ích mà thôi. Bản thân hắn rời đi, về sau không xuất hiện nữa rồi, còn những đồng nghiệp ở đây thì không dám chào hỏi hắn vì sợ đắc tội lão bản, vì vậy còn chảo hỏi nữa làm gì.

Từ Phượng Niên không nghĩ nhiều nữa, hắn ôm thùng giấy nhỏ ra ngoài.

Thời điểm này.

Cũng có một người đứng dậy đi theo.

"Là tiễn mình sao?"

Từ Phượng Niên có chút xúc động.

Lão ca này nhìn qua hơn bốn mươi tuổi, bộ dạng mập mạp, mặc âu phục vào có chút buồn cười, hắn đi tới, nói ra: "Tiểu Từ, ta mới coi tiền điện tháng này xong, tổng cộng là 69 tệ, ba người chúng ta một phòng, nên mỗi người 23 tệ, ngươi xem..."

Từ Phượng Niên nhìn hắn một cái, không nói gì, tiền điện tháng trước là một mình hắn trả đấy.

"Không cần thối."

Từ Phượng Niên một tay ôm thùng, một tay móc ra 50 tệ từ trong túi áo ra, đưa tới rồi xoay người rời đi.

Giờ phút này, hắn không còn lưu luyến gì nữa.

Chương 316: Chúc Mừng Ngươi Rồi (1)

Từ ký túc xá công ty đi ra.

Từ Phượng Niên cũng không đi ăn cơm trưa, hắn liền đem đồ đạc của mình đã đóng kéo ra ngoài, đồ dùng cá nhân của hắn cũng không nhiều lắm, một rương hàng lý là đã đủ dùng rồi.

Trước đây hắn ở lại ký túc xá công ty, một phòng ba người, sống khá chật chội, Từ Phượng Niên cũng vì tiếp kiệm tiền, nên đã ở đó nhiều năm rồi, hiện tại từ chức, khẳng định hắn không thể ở lại đó được nữa.

Kéo theo rương hàng lý, Từ Phượng Niên đi đến chung cư Hoa Đình.

Từ khi có ý định từ chức rồi theo sau Lục Dương lăn lộn, hắn liền đã tới chung cư Hoa Đình thuê một căn phòng nhỏ, một tháng cũng bảy trăm tệ, hắn cũng cắn răng thuê xuống.

Từ lúc ra xã hội đến bây giờ cũng năm sáu năm, hắn còn chưa xa xỉ như vậy bao giờ, trước kia hắn còn ở trong Thành Thôn, thuê một căn hộ một trăm năm mươi tệ một tháng đấy.

"Có nên kêu vợ lên ở chung không nhỉ?"

Nhìn căn phòng sạch sẽ.

Trong lòng Từ Phượng Niên âm thầm nghĩ đến vấn đề này.

Hắn cũng có khát vọng có thể ở một chỗ với vợ con mình, lão bà của hắn cũng là dân quê, sau khi kết hôn với hắn thì hai người ở hai nơi, vợ thì ở chung với bộ mẹ chồng, chiếu cố hai ông bà cùng con nhỏ, hắn thì ở Lục Thành ra sức kiếm tiền.

Tiền lương mỗi tháng, Từ Phương Niên đều để lại năm trăm tiêu dùng, còn những đồng khác đều gửi về nhà, ý định tiếp kiệm mua một căn nhà nhỏ.

Lão bà của hắn cũng rất tiết kiệm, chưa bao giờ tiêu sài hoan phí, cũng toàn tâm toàn ý vì cái nhà này.

"Được rồi, cứ đợi công việc ổn định lại hãy nói."

Từ Phượng Niên còn không biết công việc mới của mình là gì, nên hắn quyết định đợi thêm một chút.

Đem đồ đạc đơn giản thu nhập xong, Từ Phượng Niên nhìn đồng hồ, đã hai giờ chiều, hắn cầm lấy điện thoại, gọi cho Lục Dương một cuộc.

"Lục ca, tôi từ chức rồi, buổi chiều có thể tới công ty được chưa?"

Từ Phượng Niên lo lắng hỏi.

"An bài xong rồi hã, vậy thì chiều nay có thể qua đây nhìn xem."

Nghe được giọng nói Lục Dương, Từ Phượng Niên cười cười, vội vàng nói: "Được, thế thì tí nữa tôi qua."

Đóng cứa lại.

Từ Phượng Niên đi vào sân trường, nhìn sinh viên ở trên sân trường chảy mô hồi, hắn có chút hâm mộ, bởi vì bỏ học từ nhỏ, nên hắn luôn hâm mộ những người có bằng đại học.

Hơn nữa, từ khi đi làm, mỗi ngày đều rất mệt mỏi, đâu có được vui chơi như những sinh viên này, ở trên sinh trường tiêu hoa tinh lực dưa thừa của bản thân.

Đi vào vườn khởi nghiệp.

Từ Phượng Niên chỉnh lai âu phục cùng cà vạt của mình, cố lộ biểu lộ tự nhiên rồi mới đi vào.

Đi vào, đại sảng vừa vặn có một sinh viên, Từ Phượng Niên móc ra điếu thuốc, hỏi: "Đồng học, công ty Sơn Hải Văn Hóa ở đây phải không."

Tuy rằng đã biết địa chỉ, nhưng hắn vẫn sở bản thân mình nhớ lộn, nên xác nhận lại cho chắc.

"Đúng vậy, ở tầng bảy, ngươi cũng tới phỏng vấn à."

Người học sinh nhận lấy điêu thuốc lá nhưng không đốt, nói ra: "Nghe nói công ty này lương rất cao, nên gần đây rất nhiều ngươi đi tới phỏng vấn, hầu như mỗi ngày đều có người tới cả."

"Đồng học, ngươi biết nhiều như vậy sao?"

Từ Phượng Niên cùng hắn hàn huyên.

"Công ty của ta ở tầng một, thường xuyên gặp phải người đi lên phỏng vấn."

"Ngươi còn là sinh viên mà đã mở công ty rồi sao?"

"Không có, không có, chỉ cùng mấy người bạn mở cho vui mà thôi, công ty nhỏ nên nhân viên vẫn chưa vượt quá một bàn tay a, so ra còn kém xa với công ty mà ngươi đi phỏng vấn."

Cùng hắn hàn huyên vài câu.

Từ Phương Niên đối với công ty sắp tới của mình, cũng hiểu rõ thêm vài phần.

Công ty của Lục Dương so với trong tưởng tượng của hắn còn lớn hơn, phúc lợi và đãi ngộ cũng rất không tệ, nghĩ đến mỗi ngày đều có nhiều người đến phỏng vấn, trong lòng Từ Phượng Niên hơi có chút lo lắng, không biết Lục Dương sẽ an bài hắn làm gì.

Nếu mà không được.

Hắn chỉ có thể trở lại nghề cũ làm môi giới, tìm một công ty môi giới khác làm thôi.

Thang máy vừa tới.

"Đồng học ,cảm ơn ngươi, ta phải lên rồi." Từ Phượng Niên nói ra.

Đệ tử cũng nói: "Đi đi, ngươi còn có mấy người đi chung đấy."

Lời vừa nói xong, đã có ba người, hai nữ một nam đi vào thang máy, trên tay bọn họ đều cầm lấy sơ yếu lý lịch, đeo balo, chắc hẳn cũng đến phỏng vấn.

Bốn người cùng đi thang máy.

Trong thang máy, nam sinh cao gầy nói ra: "Hai người cũng đi phỏng vấn Csite sao?"

Hiển nhiên hắn không nói với Từ Phượng Niên, mà nói với hai muội tử lớn lên không tệ bên cạnh.

"Đúng vậy, ta ứng tuyển chăm sóc khách hàng."

Muội tử đứng ở một bên nói ra.

Từ Phượng Niên đứng ở một bên giữ im lặng, nghe bọn họ nói chuyện.

"Phục vụ khách hàng sao, ta nghe nói bộ phận này rất dễ vào, ngươi không cần phải lo lắng quá đâu." Nam sinh này tựa hổ hiểu rất rõ.

Quả nhiên, lời nói này làm nữ sinh kia chú ý, nên liền hỏi: "Làm sao ngươi biết?"

"Ta quen một học trưởng, làm ở bộ phận kỹ thuật Csite, vì vậy nên hiểu rõ một chút, công ty này yêu cầu nhân viên chắm sóc khách hàng không cao, chỉ cần có chút kinh nghiệm là được rồi, bởi vì bộ ngành mới thành lập, nên cần rất nhiều người, vì vậy rất dễ dàng tiến vào, nhưng có cái là tiên lương không cao, lương căn bản một tháng ba nghìn, nếu muốn cao hơn, phải chủ động tăng ca mới được."

"Ba nghìn đã là tốt rồi, ta ở nơi khác, cũng chẳng được nhiều như vậy." Nữ sinh ngược lại cũng không chê tiền lương thấp.

"Hơn nữa ta nghe nói, công ty Sơn Hải Văn Hóa không ép buộc nhân viên tăng ca, một tuần lễ có hai ngày nghỉ, so với các công ty khác thì tốt hơn nhiều."

"Cái này đúng là sự thật, nếu ngươi không muốn tăng ca cũng được, một tuần lễ còn được nghỉ thêm hai ngày." Nam nhân gật đầu.

Cửa thang máy mở ra.

Bọn họ vẫn còn đang nói chuyện phiếm.

Nữ sinh hỏi: "Đồng học, ngươi ứng tuyển chức vụ gì."

Nghe được câu hỏi này, nam sinh kiêu ngạo nói: "Ta ứng tuyển lập trình viên java của công ty."

"Lập trình viên nha, thật là lợi hại, mà ngươi tốt nghiệp đại học nào."

"Đại Học Hà Đông Khoa máy tính."

"Đại học 211(1), giỏi quá, hai người chúng ta đều tốt nghiệp cao đẳng kế toán, so với ngươi còn kém xa."

Nam sinh rất hưởng thụ loại lấy lòng này, tuy hắn đã ra xã hội làm được một năm, tốt nghiệp đại học cũng coi là giỏi nhất nước, nhưng ở một công ty khác thực tập nửa năm, không được thuận lợi lắm, nên quầng sáng cũng bị phai mờ đi, nhưng lần này lại nghe được hai muội tử ca ngợi, làm hắn vui mừng không thôi, rất lâu rồi hắn mới được người khác khen ngợi a.

Nhìn thoáng qua Từ Phượng Niên, gia hỏa này tay không tới đây, một mực yên lặng này giờ, cậu sinh viên này hỏi: "Huynh đệ, ngươi thì sao? Tốt nghiệp trường nào, ứng tuyển chức vụ gì."

Từ Phượng Niên vốn nghe người ở đây đều tốt nghiệp cao đẳng đại học, hắn có chút khẩn trương, nghe nói như thế, đành nói: "Ta còn chưa tốt nghiệp cấp ba, hôm nay tới đây ứng tuyển vị trí bộ phận thương mại điện tự."

Lời này vừa nói ra.

Sắc mặt ba người liền cổ quái.

Công ty Sơn Hải Văn Hóa thông báo tuyển dụng, ít nhất cũng phải có bằng đại học mới được? Nhưng tại sao vị đại ca này đến bằng cấp ba cũng chưa có mà được mời đi phỏng vấn.

Trường cấp ba còn chưa tốt nghiệp, vậy khẳng định không có bằng cấp ba rồi, còn là bằng cấp 2? Nhưng bất kể bằng cấp hai hay cấp ba, đều không đạt tiêu chuẩn rồi.

"Huynh đệ à, ngươi không xem thông báo tuyển dụng của công ty sao? Không phải yêu cầu thấp nhất cũng là bằng cao đẳng sao? Tuy rằng thương mại điện tử chưa thông báo yêu câu bằng cấp, nhưng dù sao còn chưa tốt nghiệp cấp ba mà đến phỏng vấn, ngươi không sợ làm chậm trễ thời gian phỏng vấn của người khác hay sao?"

Chương 317: Chúc Mừng Ngươi Rồi (2)

"Ta không phải thông qua trang web tuyển dụng tới đây."

Từ Phượng Niên giải thích.

"À, là vậy sao."

Ánh mắt nam nhân có chút cổ quái.

Không nộp hồ sơ thì chạy tới đây làm gì, tự đề cử mình sao? Nếu mà tự đề cử mình cũng phải cần có năng lực a, ngươi đến cả cấp ba còn chưa tốt nghiệp thì tới nơi này làm gì.

Mấy ngươi không nói chuyện nữa, yên lặng đi tới cửa ra vào công ty.

Từ trong công ty có một tiểu muội đi ra.

"Vị nào là Từ Phượng Niên."

"Là tôi, là tôi."

Từ Phượng Niên giơ tay.

Tiêu muội cố ý nhìn thoáng qua Từ Phượng Niên, sau đó nói: "Chủ tịch đang ở văn phòng 703 chờ ngươi, ngươi hãy đi qua trước, nói chuyện xong với chủ tịch xong thì ngươi đi qua phòng nhân sự ký hợp đồng."

"Tốt, tốt."

Từ Phượng Niên nhẹ gật đầu, sau đó hướng văn phòng kia đi đến.

Nam sinh tốt nghiệp đại học Hà Đông vừa khuyên bảo Từ Phượng Niên trở về có chút bổi rối, tình huống gì vậy, hắn nhận lời mời nên đến sao?

Nếu nói tí nữa kí hợp đồng, thì khẳng định được mời đến rồi.

Rốt cuộc đây là chuyện gì a?

Hai muội tử bên cạch sắc mặt cũng có chút quái dị, vốn còn tưởng rằng, vị này đến cấp ba còn chưa tốt nghiệp, hôm nay đến đây để coi cho biết, không nghĩ tới lại được trực tiếp nhận vào làm.

"Hai ngươi các ngươi ứng tuyển vào chăm sóc khách hàng phải không, tới đây trước đi, còn cậu là..."

"Tôi là Địch Gia Hưng."

Nam sinh trả lời.

"À, Bộ phận kỹ thuật thì ta không chịu trách nhiệm, cậu đi tìm Chu Nghiễm trưởng bộ phận mà phỏng vấn, lão Chu đang ở văn phòng nhỏ kia kìa, nếu cậu thông qua, có thể tới tìm ta."

"Tốt, cảm ơn đại tỷ."

Địch Gia Hưng nói một tiếng cảm tạ, sau đó lại có chút tò mò, hỏi: "Người vùa rồi là ai vậy, vì sao hắn ta lại không phải phỏng vấn a."

Muội tử nhân sự nhìn thoáng qua Địch Gia Hưng, nói ra :"Người này là nhân tài do chủ tịch mời đến, đương nhiên là không cần phỏng vấn rồi, nếu cậu do lão bản mời đến, đương nhiên cũng không cần phỏng vấn rồi."

Nói xong, nàng mang theo hai muội tử ứng tuyển chăm sóc khách hàng rời đi.

Chỉ để lại Địch Gia Hưng đang đóng vai người nhà QUÊ một mình.

Móa.

Đây chính là giả heo ăn thịt hổ sao?

...

Từ Phượng Niên đi đến văn phòng thương mai điện tử.

Văn phòng to như vậy nhưng lại trống rỗng, chỉ có một mình Lục Dương trong đó, Từ Phượng Niên đi tới, nói ra: "Lục ca, tôi tới rồi."

Lục Dương cười nói: "Không nghĩ tới cậu lại tới sơm như vậy, tôi còn tưởng phải qua mùng một tháng năm cậu mới tới bao danh a."

Nói xong, hắn chỉ vào văn phòng sau lưng, nói ra: "Thấy thế nào."

"Rất rộng."

Trong lòng Từ Phượng Niên chỉ có ý nghĩ này.

Văn phòng thương mại điện tử thật lớn, nhìn qua cũng phải khoản bốn đến năm trăm mét vuông.

"Về sau đây chính là nơi cậu làm việc, cậu tới đây..."

Lừ Phượng Niên đi theo Lục Dương vào một hành lang nhỏ.

Lục Dương nói ra: "Đây đều là văn phòng riêng lẻ, cậu chọn một cái mà dùng."

Những văn phòng này Lục Dương đều nhờ công nhân lắp đặt lại, dùng kính mờ để làm vách tường, hiệu quả cách âm cũng không tệ.

Từ Phương Niên không nghĩ tới mình lại có văn phòng riêng.

Hắn nói ra: "Lục ta, ta ở bên ngoài cũng được rồi."

Từ Phượng Niên nhìn bên ngoài đại sảnh có rất nhiều vị trí trống, hiện tại chưa có người ai cả.

Lục Dương cười cười: "Cậu là do tôi mời đến đây, đương nhiên phải có văn phòng riêng rồi, huống hồ công việc của cậu về sau rất nhiều, làm việc ở ngoài, khẳng định sẽ bị ảnh hưởng.

"Vậy được rồi."

Từ Phượng Niên nhẹ gật đầu, sau đó tùy tiện chọn một cái.

Chọn xong, Lục Dương mới lên tiếng: "Hôm nay tạm thời không có chuyện gì làm, cậu có thể lên mạng tìm trang web của công ty để tìm hiểu cho biết, nội dung công việc chủ yếu của cậu về sao có liên quan đến trang web này."

"Trang web chúng ta là Csite hoặc CCilicili, cậu lên baidu search tên nào cũng được."

"Về phần nội dung công việc, tôi đã sắp xếp xong rồi, công ty chúng ta mới thành lập bộ phận thương mại điển tử, nên có rất nhiều việc cần giải quyết, những thứ như nhà kho, nhà xưởng sản xuất thì còn cần phải chạy đi bàn bạc, tìm hiểu, mấy nhiệm vụ này tôi sẽ giao cho cậu, sau ngày Quốc Tế Lao Động, cậu sẽ chính thức vào làm, đến lúc đó cậu phải vất vả rồi, bất quá, cậu phải nhớ kỹ, bất kể ở chỗ nào, cậu là người đại biểu cho Csite, chúng ta là bên A, nếu không hài lòng, cậu đổi nhà khác là được, không thể thỏa hiệp với bọn họ, còn một số vấn đề nhỏ, tôi tin tưởng cậu có thể tự xử lý được."

"Tí nữa tôi sẽ gửi cậu hồ sơ của những nhà sản xuất, cậu chỉ có thời gian ba ngày nghỉ lễ để thích ứng công việc, sau lễ sẽ bắt tay vào làm, về phần tiền lương, tạm thời cứ tính là năm ngàn đi, hết thảy chi phí công tác đều do công ty chịu trách nhiệm, chỉ cần cậu nghiêm túc làm việc, thì rất dễ dàng thu nhập một tháng hơn vạn, nếu công ty hoàn thành xong sàn thương mại điện tử, đến lúc đó đãi ngộ không cần phải nói, chỉ sợ ước mơ mua nhà của cậu, còn sớm được thực hiện hơn."

"Chủ tịch Dương, tôi hiểu rồi, tôi nhất định sẽ nỗ lực công tác."

Thần sắc Từ Phượng Niên hết sức kích động.

Còn có thể nói hắn bây giờ có chút sủng ái mà lo sợ, lương căn bản năm nghìn, đối với hắn cũng không phải là nhiều, nếu tính trung bình thu nhập của môi giới thì một tháng hắn cũng gần bằng con số đấy, nhưng đó mới là lương căn bản, con đường phía trước còn rất rộng, hắn còn có thể tiến lên nữa.

Nếu như không phải tự mình trải qua, Từ Phượng Niên còn không biết Lục Dương đã cho mình ưu đài nhiều như vậy, làm cho hắn khỏi cần phải phỏng vấn như những sinh viên tốt nghiệp khác, hơn nữa còn có văn phòng riêng, nhìn văn phòng mới của mình, so với văn phòng lão bản ở bất động sản còn rộng hơn.

Vỗ vỗ bả vai Từ Phượng Niên, Lục Dương nói ra: "Cậu cũng không cần phải quá áp lực, chỉ cần bảo trì tâm tính làm việc trước kia, tôi cảm giác vấn đề liền không lớn, được rồi, cậu cứ thoải mái đi xem đi, xem xong thì qua bên phòng nhân sự ký hợp đồng, hy vọng về sau, cậu sẽ là một viên đại tướng của công ty."

....

Sắp xếp xong cho Từ Phượng Niên, Lục Dương trở về phòng của mình.

Hắn đối với Từ Phường Niệm, mặc dù có một phần thưởng thức ở bên trong, nhưng cũng không có nhiều ưa đãi đặc biệt, vô luận là lương căn bẳn hay đãi ngộ, đều giống như những người khác.

Về phần bằng cấp.

Lục Dương cũng không quá coi trọng.

Bằng tốt nghiệp loại hai hay loại ba cũng không quá khác gì nhau. Nhưng trừ những người như Lữ Tiểu Vũ ra thì khác, bọn họ đều là nhân tài tốt nghiệp trong các trường top 30 cả nước, Lục Dương rất coi trọng những người ở đó.

Dù sao kiến thức ở đại học bây giờ cũng cách xa thực tế xã hội.

Cho dù sinh viên nghiêm túc học tập, kiến thức trong trường cũng không giúp gì được nhiều khi đi làm, huống chi, còn có bao nhiêu sinh viên nghiêm túc học tập a.

Ví dụ như Lục Dương kiếp trước, mặc dù học Công Nghệ Thông Tin, nhưng đến cái website cũng không biết làm, vậy có thể nói hắn là lập trình viên không? Còn không bằng giết hắn đi cho rồi, lúc đó hắn ngay cả một kỹ thuật cũng không có, đi thực tập sinh chưa chắc người ta đã nhận.

Nếu không phải hắn viết tiểu thuyết lúc học đại học, lại có một chút thiên phú, hơn nữa bản thân còn nỗ lực rất nhiều, thì chưa chắc kiếp trước đã có được chút thành quả nho nhỏ.

Bằng cấp cũng không phải thước đo cho năng lực, nhưng dù sao có bằng cấp, cũng đại khái biểu thị người này thông minh hơn một chút, cũng biết cách linh hoạt giải quyết vấn đề....

Ting ting ting.

Tiếng chuông điện thoại vang lên.

Lục Dương tưởng rằng Quan Nguyệt gọi tới, bởi vì sắp tới mùng một tháng năm rồi, bình thường ở thời điểm này, Quan Nguyệt thường hỏi hắn có về nhà hay không, hay là tới trường học nàng chơi.

Nhưng nhìn dãy số, không phải là Quan Nguyệt.

Mà là Lý Nhu gọi tới.

Chính là đại tỷ ở trong phòng Tống Giai.

Lục Dương nhấn nút nghe: "Học tỷ, có chuyện gì sao?"

"Lục Dương, ta vừa mới nhận được tin tức, sách của ngươi bán rất đắt a, chúc mừng ngươi rồi."

Chương 318: Nha Hoàn Thông Phòng (1)

Đối với tin tức này.

Lục Dương cũng chẳng bấy ngờ.

Sách mới trước khi được xuất bản giản thể, Lục Dương đã ở trong sách của mình quảng cáo, nên các độc giả đọc truyện đều biết. Mấu chốt quyển sách này bán chạy, là Lục Dương đổi mới chương không canh, từ đầu tháng tư đến bây giờ, hắn mới ra được hơn mười ba vạn chữ, nhưng tập đầu tiên của Đả Canh Nhân, đã có hai mươi vạn chữ rồi.

Điều này cũng có nghĩa, mua sách giản thể, có thế sớm đọc trước bảy vạn chữ mà trên web chưa có rồi. Điều này có nghĩa người mua sách có thể biết trước nội dung so với người khác đọc trên web.

Đã có những điều kiện này.

Doanh thu của xuất bản tự nhiên không kém rồi.

Lý Nhu nói tiếp trong điện nói: "Nhóm đầu tiên in hai vạn cuốn, chưa đến hai ngày đã bán hết toàn bộ, còn những người không có, đều đã đặt cọc trước, hiện tại nhà xuất bản đang in thêm mười vạn cuốn sách, hơn nữa còn có ý định tiêu thụ trên mạng."

Lục Dương cười nói: "Cũng không tệ nhỉ, xem ra ta kiếm được không ít tiền a."

Dựa theo giá một cuốn sách hai mươi tệ mà tính, thì tính cả hai vạn sách in lần đầu với mười vạn sách in lần hai, thì tổng cộng cũng phải hai trăm bốn mươi vạn, mà Lục Dương hưởng 15%, cũng chính là ba mươi sáu vạn.

Dựa theo Lục Dương suy đoán, tập đầu của Đả Canh Nhân bán hết mười hai vạn cuốn cũng là chuyện có khả năng.

Tiền nhuận bút ba mươi sáu vạn a.

Coi như cũng là thành tích tốt rồi.

So với đặt mua trên qidian cũng không tính là ít, phải biết rằng, lúc này Đả Canh Nhân mới ra được hai mươi vạn chữ thôi đấy, so với khi xưa viết Tu Chân Trở Về còn kém xa, lúc đó chỉ cần hai tháng Lục Dương đã viết hơn năm mươi vạn chữ rồi.

Lý Nhu nói ra: "Chút tiền ấy đối với ngươi cũng không tính vào đâu."

Lục Dương cười nói: "Thịt muỗi tuy nhỏ nhưng cũng là thịt."

"Lục Dương, ngươi thật lợi hại, chỉ cần một quyển sách đã vượt qua tất cả sách ta công lại rồi." Lý Nhu có chút cảm thán.

Nàng cũng xuất bản mấy cuốn sách, quyển hot nhất cũng chỉ được mấy vạn lượt mua, toàn bộ cộng lại mới miễn cương hơn mười vạn, vậy mà Lục Dương chỉ cần xuất bản quyền đâu tiên, đã triệt để treo nàng lên đánh rồi, điều nay làm cho Lý Nhu sinh ra cảm giác thất bại.

"Học tỷ nói đùa gì vậy, ta chỉ may mắn mà thôi."

Lục Dương khiêm tốn nói ra.

Điện thoại chấm dút, tâm tình Lục Dương cũng không tệ.

Thành tựu, xuất bản sách hoàn thành!

Nếu như nhân sinh là một trò chơi mà nói, Lục Dương đã đạt được một cái thành tựu, nhìn điện thoại, có một tin nhắn gửi đến.

Lục Dương ấn mở ra nhìn.

Không nghĩ tới là do Chu Đình Đình gửi tới.

Nhìn cái tên này, Lục Dương nghĩ đến muội tử ở sạp trai cây chọn hoa quả tiện nghi, tâm tình khờ khạo ngây ngô, lại rất tốt bụng, luôn luôn dễ dàng thỏa mãn.

Bất tri bất giác, đã rôi qua hai tháng rồi.

Lần trước gặp mặt, vẫn còn là hai tháng trước, cùng Chu Đình Đinh đi ăn bún thập cẩm cay.

[Chủ thuê nhà đại ca, không tới lấy tiền nhà sao, hay lại quên rồi.]

Tin nhắn chỉ có mấy chữ.

Thời điểm cuối tháng trước, Lục Dương nhớ lại, bản thân hình như cũng nhận được một tin nhắn như vậy, nhưng năm nhà cộng lại tiền nha còn chưa tới nổi nghìn tệ, Lục Dương cũng không rảnh vì chút tiền đấy mà đi một chuyến, vì vậy mới nói để đó qua tháng sau lấy luôn.

Những vị khách thuê khác đã số đều cầu nguyện chi Lục Dương quên vấn đề thuê nhà đi, vậy mà nha đầu Chu Đình Đình này tháng nào cũng nhắc nhở hắn,

Không nhìn ra, tiểu cô nương này cũng rất thật thà đấy.

Lục Dương dùng bán phim di động định gõ mấy chữ, nhưng gõ xong, suy nghĩ lại một chút, hắn vẫn xóa mấy chữ đó đi, hắn đứng dậy đi tới cửa sổ, bấm gọi cho Chu Đình Đình.

"Chủ..Chủ thuê nhà khỏe."

Điện thoại rất nhanh được nghe máy.

"Chu Đình Đình phải không."

Lục Dương hỏi.

"Là ta a."

Chu Đình Đình trả lời.

Lục Dương nói ra: "Ngươi bây giờ còn đang đi làm sao?"

"Đúng vậy, ta vẫn làm trong tiệm nét Kiến Đỏ, ngươi nhận được tin nhắn của ta rồi sao? Chúng ta đều đến thời hạn nộp tiền nhà rồi, tháng này cùng tháng trước là hai tháng, tiền thuê hai tháng của ta là ba trăm sáu mươi tệ, với lại lúc trước ngươi nói không tăng tiền nhà vì vậy ngươi không được phép đổi ý a, còn những người khác thì khoản chừng năm sáu trăm, còn có tiền điện, tiền nước, thì ngươi phải dựa theo đầu ngươi để thu, một người một tháng mười tệ..."

Chu Đinh Đinh nói một tràng dài.

Tiền thuê nhà trong Thành Thôn đều tính như vậy, trên cơ bản chính là tháng nào trả tháng đấy, tháng trước Lục Dương không đi thu, nên lần này tổng cộng là hai tháng.

"Ta biết rồi, cũng không có ý định thuê tiền phòng của ngươi, thế nhưng hiện tại ta rất bận, nếu không thì như vậy đi, tiền thuê nhà thì ngươi giúp ta thu giùm là được rồi, để ta nói những người thuê khác một tiếng."

Lục Dương ở trong điện thoại nói ra.

Nếu như khách trọ toàn là người phức tạp, hắn sẽ không làm như vậy, nhưng mấy vị khách thuê nhà của hắn hiện tại, ngoài trừ cặp vợ chồng trưởng thành kia ra, thì toàn là người trẻ vừa mới tốt nghiệp, nhờ Chu Đình Đình hỗ trợ thu giùm, có lẽ cũng không có vấn đề gì.

Tiền thuê nhà hai tháng cộng lại cũng không tới hai nghìn tệ, Lục Dương thật sự không muốn đi một chuyến, bây giờ cũng không giống thời sau, chỉ cần lên mạng chuyển khoản là được ,không cần phải đi thu tiền mặt.

"Không được, không được, nhiều tiền như vậy, nếu mất thì làm sao?"

Không nghĩ tới Chu Đình Đình lại lấy nguyên nhân nhiều tiền mà cự tuyệt.

Nàng sợ bị mất a.

Thần sắc Lục Dương trở nên cổ quái.

Bình Luận (0)
Comment